Tiết tử
Mạnh Như Ký ngồi trên ngưỡng cửa gỗ mục, cắn một miếng quả vàng xanh chan lẫn với nước mắt, loại quả này xem như cũng không khó nuốt như vậy.
Mạnh Như Ký vừa ăn vừa rớt nước mắt không chút cảm xúc, lấp đầy cái bụng đói kêu ùng ục, nàng mới có tâm trạng ngắm trăng, ánh trăng trắng nhờ nhờ xanh nhờn nhợt y như cái sắc mặt của nàng.
“Haiz…” Nàng thở dài một tiếng, cúi xuống nhìn y phục từng lộng lẫy của chính mình, trải qua thời gian giặt giũ, y phục đã cũ nát, có chỗ thậm chí đã rách rồi, so le cả tà, xen lẫn mấy sợi chỉ lấp lánh, nói lên sự rực rỡ ngày xưa.
“Hay là… vẫn nên đi vãng sinh đi.”
Nói xong, nước mắt nàng lại không ngăn được rơi xuống.
Tại sao…
Rốt cuộc là vì sao!
Tại sao một kẻ từng làm ‘Yêu vương’ như nàng vẫn còn bị cuộc đời tra tấn cùng cực tới rớt nước mắt…
Đến cái chỗ quỷ quái này đã hơn nửa tháng rồi, nàng vẫn không cách nào thích ứng được cuộc sống ở nơi đây, cái cuộc sống nghèo khó, túng thiếu, gian khổ này…
Mạnh Như Ký nghiêng người, muốn cầm chén nước đặt trên đất bên cạnh uống chút nước, nhưng nàng vừa cúi đầu, một bao tải đã ‘bịch’ một tiếng bị ném tới trước mặt nàng.
Mạnh Như Ký giật mình, mắt nhìn theo bao tải, rồi tới người nam tử đứng phía sau, ánh mắt nàng lướt qua đôi chân dài, chiếc eo nhỏ, và lồng ngực to rộng của hắn, cuối cùng nhìn vào mặt hắn.
Thiếu niên tuổi mười bảy mười tám, ngũ quan đầy nhuệ khí, ẩn hàm sát khí, tròng mắt đen u ám không rõ, ánh trăng xanh trầm xuyên qua sương mù rơi vào trong mắt hắn, khiến hắn càng trở nên thần bí.
Mái tóc rối bù, làn da dơ bẩn kết hợp với gương mặt như vậy khiến hắn càng giống một dã thú giữa đêm tối, khát máu, nguy hiểm, trí mạng.
Gương mặt này đủ khiến cho Mạnh Như Ký từng trải qua tất cả những gì tốt đẹp của thế gian tim đập dồn dập trong nháy mắt, chỉ là tim đập nhanh nhiều ngày quá, Mạnh Như Ký cũng mệt rồi.
Chính là vậy.
Chính là thiếu niên chỉ có cái thân xác đẹp mắt này!
Hắn chính là căn nguyên của sự nghèo khó hiện tại! Nguyên nhân túng thiếu! Kẻ gây ra cuộc sống khổ cực!
Cũng bởi vì hắn…
Ăn trộm nội đan của nàng!
Mạnh Như Ký lau nước mắt trên mặt, đôi mắt trơ như con cá chết nhìn hắn: “Đã nói nhiều lần rồi, không được chạy loạn. Mục Tùy.”
Mục Tùy, cái tên này là thứ duy nhất thiếu niên này nhớ được.
“Không đi xa.” Giọng Mục Tùy khàn khàn, mang theo sự trưởng thành không phù hợp với tuổi, “Ta nhớ lời ngươi.” Hắn vừa nói với Mạnh Như Ký thì sát ý trên người đã tan đi rất nhiều, ánh mắt nhìn Mạnh Như Ký trong veo giống như con vật nhỏ.
Mấy ngày nay Mạnh Như Ký nhìn ánh mắt này cũng đã quen, nàng tiếp tục cắn trái cây với kiểu sống không còn gì luyến tiếc, liếc mắt nhìn vào bao tải trên đất: “Lại cái gì nữa đây?”
“Đồ ăn.”
Vừa nói đến đồ ăn, ánh mắt không chút gợn sóng của Mạnh Như Ký phát sáng, nàng kinh ngạc: “Ngươi còn có thể lục ra đồ ăn à? Xung quanh chỗ này ta đã soát hết một lượt, chưa từng thấy con mồi cỡ lớn nào.”
Mạnh Như Ký nhanh lẹ gặm hết trái cây, đưa tay ra gỡ bao tải.
“Bao tải này lấy ở đâu ra thế?”
Mục Tùy rút một chiếc bội đao ở bên hông ra, mài mài lưỡi đao hai lần, bộ dạng nghiễm nhiên giống như muốn làm thịt đồ vật.
“Tự nó mang đấy.”
Mạnh Như Ký mỉm cười: “Con mồi này hiểu chuyện như vậy, còn tự mình mang theo bao tải?” Nhưng mà chớp mắt tiếp theo, lúc Mạnh Như Ký kéo miệng bao tải ra, nàng liền giật mình:
“Cái này là cái gì?”
“Đồ ăn.”
Trong này rõ ràng là một nam nhân hôn mê bất tỉnh đang nằm!
Mạnh Như Ký chỉ vào nam nhân trung niên đang hôn mê bất tỉnh trong bao tải, giận dữ mắng mỏ Mục Tùy: “Cái đồ chơi này ăn được à!?”
Mục Tùy đáp lại Mạnh Như Ký với ánh mắt khó hiểu: “Tại sao không thể ăn?” Hắn đưa tay ra tóm lấy cổ tay nam tử trung niên, bộ dáng tính lôi hắn ra ngoài làm thịt.
Mạnh Như Ký vội vã ôm lấy tay hắn:
“Ngươi bắt người ở chỗ nào?”
“Hắn lạc đàn.”
Nghe thử coi đây là kiểu nói năng gì vậy!
“Ngươi đưa hắn trả về cho ta!”
Mạnh Như Ký có chút vụn vỡ.
Nàng làm yêu quái rất nhiều năm, nhưng nàng không phải là yêu quái thuần túy, trong thâm tâm nàng vẫn nhận định mình là một con người.
Mục Tùy nhìn Mạnh Như Ký, vẻ mặt không vui.
“Đưa trả về!” Mạnh Như Ký ra lệnh.
Mục Tùy bất mãn ‘chậc’ một tiếng, nhét đao vào trong vỏ, sau đó nhét nam nhân vào bao tải, kéo đi.
“Không được ăn lén!” Mạnh Như Ký nhìn bóng lưng hắn dặn dò.
Giống như trả lời sự hoài nghi của Mạnh Như Ký, Mục Tùy đi chưa được bao xa đã vung tay ném ra, ném cả bao tải lẫn người ra xa.
Chút thời gian này căn bản không đủ cho hắn ăn người, Mục Tùy phủi tay, quay trở về, mặt mũi vẫn không vui nhìn chằm chằm Mạnh Như Ký.
Mạnh Như Ký giống như Quan Công, chắn ngay ngưỡng cửa gỗ mục không cho hắn vào nhà.
Mục Tùy đứng ngay cửa hồi lâu: “Ta không ăn.”
“Lần sau ta không cho phép ngươi trói người mang về!”
Mục Tùy im lặng trong nháy mắt, hắn quay đầu sang chỗ khác, giống như giận dỗi không lên tiếng.
“Mục Tùy!”
“Tự hắn lạc đàn mà.”
“Hắn lạc đàn lạc sương lạc mưa ngươi cũng không thể trói về ăn!”
Mục Tùy vẫn không đáp lời.
“Nếu ngươi còn trói người về, sau này ta đi hái hoa quả cũng không cho ngươi ăn! Nước cũng không cho ngươi uống! Tìm phòng ngủ cũng không cho ngươi ngủ! Ngươi ngủ bên ngoài đi…”
“Ta không trói nữa!”
Mục Tùy ngắt lời Mạnh Như Ký, vẫn có vẻ hơi tức giận, nhưng lại nhận sai: “Ta không trói nữa…”
Mạnh Như Ký thấy thế, thở nhẹ ra một hơi, cánh tay đang chống chỗ cửa gỗ mục buông xuống, nàng nhường nửa chỗ: “Đi vào đi.”
Mục Tùy hầm hầm mặt đi vào phòng, nhưng không đi xa, hắn dừng lại bên cạnh Mạnh Như Ký, sau đó quay người lại, đi tới sau lưng Mạnh Như Ký. Hắn vươn tay ra ôm Mạnh Như Ký vào trong lòng từ phía sau.
Mục Tùy chạy đôn chạy đáo ở ngoài một trận, lồng ngực vẫn còn lưu lại gió lạnh trong rừng, trong phút chốc Mạnh Như Ký dựa vào cái ôm lạnh thì có chút sững sờ.
Mục Tùy gối đầu lên bờ vai trái của nàng, áp vào mặt nàng, dụi dụi, cái ôm rất nhanh cũng đã ấm áp.
“Ngươi không thể nhốt ta ở bên ngoài.”
Mục Tùy thì thầm bên tai nàng, trong lời nói một nửa là sự ấm ức không tự chủ được, một nửa là sự nũng nịu không kìm được.
Đầu tóc hắn lộn xộn như lông tóc của một con mèo to, cọ cọ làm mặt Mạnh Như Ký ngứa
Mạnh Như Ký nâng tay phải lên, muốn đẩy đầu Mục Tùy ra.
“Ngươi không trói người không ăn thịt người, ta sẽ không nhốt ngươi ở ngoài.”
“Không trói nữa.” Mục Tùy chống lại cái tay đang đẩy hắn của Mạnh Như Ký, tiếp tục dụi dụi vào nàng, “Không ăn nữa.”
Những ngày này, Mạnh Như Ký cũng quen với những hành động giống như động vật của hắn.
Chỉ là hắn to hơn những động vật bình thường rất nhiều. Trước kia Mạnh Như Ký từng nuôi chó mèo ở núi Hoành Hư, mấy còn mèo nhỏ khác thích làm nũng trong lòng nàng, mà Mục Tùy này lại thích ôm nàng làm nũng.
Nói tới cũng kỳ lạ, nửa tháng trước lúc bọn họ mới biết nhau, Mục Tùy không có biểu hiện nào giống như bây giờ…
Mạnh Như Ký lấy một quả từ trong ngực ra nhét vào trong miệng Mục Tùy: “Ngươi cũng không thể không ăn gì, hôm nay cũng không kiếm được tiền, cũng không có cái khác, đành ăn hoa quả vậy.”
Mạnh Như Ký giãy ra khỏi ngực Mục Tùy. Nàng đi vào nhà, lấy giỏ trúc rách đựng hoa quả. Mục Tùy cũng bắt chước đi theo sau nàng.
Mạnh Như Ký cầm giỏ trúc đưa cho hắn, hắn liền ngoan ngoãn nhận lấy.
Mạnh Như Ký đi vào cái phòng đổ nát ngồi xuống một bên. Trong phòng còn hơn phân nửa không gian, nhưng Mục Tùy không đi, hắn đi tới ngồi xuống bên cạnh chỗ Mạnh Như Ký, ôm giỏ trúc bắt đầu ăn hoa quả.
Mục Tùy đói nhanh, ăn nhiều, nhưng hắn không kén chọn, cho ăn gì thì ăn đấy, hoa quả thì cả vỏ lẫn hạt đều nuốt vào
“Mục Tùy.” Mạnh Như Ký gọi hắn một tiếng.
Mục Tùy lúc này mới nhìn Mạnh Như Ký
“Trước đây ngươi có ăn thịt người sao?”
Mục Tùy cắn hoa quả trong tay, suy nghĩ trong khoảnh khắc, lắc đầu: “Không nhớ nữa rồi.”
Câu trả lời trong dự liệu, Mạnh Như Ký cũng cầm hoa quả bắt đầu ăn với hắn: “Tốt nhất là đừng ăn.”
“Ngươi không thích ăn thịt người, cũng không thích ta ăn thịt người, vậy ta sẽ không ăn.” Mục Tùy hết sức chăm chú ăn hoa quả, ưng thuận hứa hẹn.
Mạnh Như Ký khẽ gật đầu, thiếu niên này tuy hơi hoang dã một chút, nhưng tốt xấu gì cũng nghe lời nàng.
Ăn xong hoa quả, Mục Tùy nằm ngay tại chỗ, gối đầu lên đùi Mạnh Như Ký, cánh tay ôm lấy eo nàng, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Hoa quả trong rổ trúc đã không còn, Mạnh Như Ký nhìn Mục Tùy đang ngủ say, cảm khái một câu: “Nhìn xem tuổi tác thì mười bảy mười tám tuổi, nặng cả trăm cân, một ngày ăn được cơm nước của cả trăm người… mà sao ngươi chẳng có chút thịt nào vậy?”
Mạnh Như Ký liếc lồng ngực và cái bụng của Mục Tùy, quần áo của hắn cũng giống như Mạnh Như Ký, rách rách nát nát, có chỗ còn lộ cả da thịt bên trong ra.
Trên da hắn ngoại trừ vết thương, còn có cơ bắp, nói rõ người này đã từng huấn luyện nghiêm chỉnh.
“Rốt cuộc là lai lịch gì…”
Mạnh Như Ký vươn tay, đầu ngón tay đặt lên lồng ngực hắn, trong tiếng tim đập mạnh mẽ, Mạnh Như Ký còn có thể cảm nhận được một luồng sức mạnh quen thuộc.
Đó là sức mạnh từ nội đan của nàng, bây giờ lại vùi sâu trong thân thể thiếu niên này…
“Không biết khi nào mới có thể rời khỏi cái nơi quỷ quái này. Cũng không biết ta còn có thể cầm về… viên nội đan này hay không…”