Mạnh Như Ký

Chương 17: Rung Động Không Thể Ngăn Cản




Mạnh Như Ký nghe thấy lời Mục Tùy thì dừng tay lại, sau đó mới hiểu ra, cái Mục Tùy nói là vết thương trên trán của nàng.

Vết thương kia chẳng qua là bị cắn rách da, đối với người từng bị thương nhiều như Mạnh Như Ký mà nói, thực sự không đáng gì.

Nàng không ngờ Mục Tùy lại cứ nhắc đi nhắc lại, dù cho chính hắn mới bò ra khỏi Nại Hà, đói gần chết, câu đầu tiên mở miệng quan tâm lại là vết thương nhỏ rách da này của nàng.

Trong lòng Mạnh Như Ký nhất thời có chút cảm động.

Lại nghĩ tới vừa rồi, lúc nàng giữ chặt hắn ở bến đò, tên hoang dã này vì để không liên lụy nàng đã giật tay nàng ra, việc này nói quả quyết thật quả quyết, căn bản không cân nhắc bản thân mình có thể mất mạng hay không.

Mạnh Như Ký không khỏi nghĩ tới năm người hộ pháp cho nàng ở Hoành Hư Sơn trước đó.

Mấy đứa nhỏ đó nàng đều nhìn chúng lớn lên, tính cách khác nhau, nhưng bọn chúng đều thật lòng thật ý đối xử với nàng, cũng giống như Mục Tùy hiện tại…

“Ngươi lo ăn uống cho đàng hoàng trước đã. Ta rất khỏe.” Mạnh Như Ký vừa đút hoa quả vào trong miệng Mục Tùy, vừa nhẹ nhàng nói: “Mặc kệ trước kia thế nào, sau này, ta sẽ coi ngươi là em út trong nhà.”

Suýt chút nữa thì Mục Tùy phun miếng hoa quả trong miệng ra.

Hắn cũng không muốn bước vào ‘mối quan hệ gia đình’ này với Mạnh Như Ký, nhưng Mục Tùy nghĩ ngợi, vẫn nên nuốt xuống miếng hoa quả này.



Sau khi hoa quả đã lấp đầy cái bụng trống xong, Mục Tùy lấy lại được chút sức lực, hắn giật giật cánh tay, chống đỡ thân thể mình lên, sau đó gọi một tiếng:

“Tỷ tỷ.”

Bàn tay đang lột hoa quả của Mạnh Như Ký khẽ dừng lại, mắt nàng nhìn vào hoa quả trong tay mình, tiếng kêu này nàng thấy có chút không thân thiết, nàng hơi khó hiểu cau mày, cảm thấy có gì đó không đúng.

Tỷ tỷ?

Tiếng xưng hô này nghe ra có chút xa lạ?

Hơn nữa, tiếng xưng hô này tựa hồ…hơi có chút…ý biến thái?

Mạnh Như Ký ngẩng lên nhìn Mục Tùy, nhưng thấy Mục Tùy hơi đơ cứng nửa người, ánh mắt chuyên chú ngắm nhìn nàng, trong đôi mắt đen nháy phát ra ánh sáng lấm tấm của Nại Hà, không nhìn ra được bất kỳ ý dơ bẩn nào.

Mục Tùy hắn sẽ là kiểu người biến thái quái gở sao?

Hẳn là hắn chưa học được kỹ năng này chứ…

Mạnh Như Ký nén nghi ngờ của mình xuống, đáp lại một câu: “Sao thế? Trái này bị gì à?”

“Không có.”

Mục Tùy nghĩ lại thời điểm hắn không có ký ức, nhớ tới bộ dạng lúc hắn nói chuyện với Mạnh Như Ký, dự tính sử dụng giọng điệu đó để lấy thông tin sử dụng nội đan, thế là hắn nói:

“Vừa rồi trên không trung, cô cách Nại Hà quá gần rồi…” Hé miệng thốt ra mấy câu này, Mục Tùy liền sững sờ, chỉ thấy miệng mình hoàn toàn không chút khống chế nói, “Phía trên Nại Hà có gió, cẩn thận bị cuốn vào trong Nại Hà….”



Mục Tùy nói xong, ngậm chặt miệng mình lại, hơi cúi đầu, vuốt vuốt mi tâm.

Hắn đang làm gì vậy?

Hắn là kiểu đa tình vậy sao!?

Tại sao hắn không cách nào ngăn chặn sự quan tâm tới Mạnh Như Ký?

Mạnh Như Ký nghe vậy cũng ngẩn người, sau đó liếc về Nại Hà bên cạnh.

Nước Nại Hà êm đềm, nhìn từ bên cạnh không nhìn ra dòng nước chảy xiết, nhưng lại cảm nhận được cơn gió trên mặt sông mà Mục Tùy nói.

“Nói như vậy, ta muốn dùng linh lực ngự gió đi qua Nại Hà là không thể sao? Chỉ có thể lên thuyền của Vùng Không Lưu?” Mạnh Như Ký suy tư trong chốc lát, lấy nén bạc ra, “Hay là thử xem?”

Mục Tùy lập tức gạt di bàn tay đang kích động của Mạnh Như Ký. “Đừng thử.”

Mạnh Như Ký chạm ánh mắt khuyên bảo của Mục Tùy, chớp chớp mắt, có chút thất thần nghĩ đến Mục Tùy trước khi bị hôn mê trên Tuyết Kính Nhai.

Thấy Mạnh Như Ký im lặng, ánh mắt nhìn hắn có vài phần suy tư, Mục Tùy đổi chủ đề nói chuyện, lập tức hé miệng: “Ta không muốn tỷ xảy ra chuyện, tỷ tỷ…”

Mạnh Như Ký buông lỏng cảnh giác, vỗ vỗ Mục Tùy: “Yên tâm đi Tiểu Tùy, ta không dễ xảy ra chuyện đâu, có điều ngươi nói đúng, quy tắc của Vùng Không Lưu này kỳ quái hơn nhiều so với nhân gian, không thể tùy tiện thử.”

Mạnh Như Ký cất nén bạc đi, lấy một văn tiền đồng trong ngực ra, “Người rơi vào sông có thể bò ra được, tiền rơi vào thì không nhặt được, lấy tiền đồng thử thôi.”

Mạnh Như Ký dùng tiền đồng nâng một tảng đá bên bờ sông lên, ý định dùng tiền đồng đưa tảng đá vượt qua sông.

Mục Tùy nhìn thoáng qua, không ngăn cản, lúc này nội tâm hắn chỉ tràn đầy sự chán ghét bản thân – việc chính cần hỏi thì khó mở miệng, những lời buồn nôn thì lại tuôn ào ào, răng môi vừa hở là tuôn ra…

Số mệnh vật chủ gắn mạng…

Thật buồn nôn!

‘Bùm’ một tiếng, tảng đá bên trên đồng tiền không có gì bất ngờ bị gió sông Nại Hà lôi vào trong làn nước.

Chuyện này đã trong dự liệu của Mục Tùy, hắn cũng không quay đầu lại nhìn.



Dù sao lần trước tới Vùng Không Lưu, hắn cũng đã nghĩ trăm phương ngàn kế để qua sông, có đường nào mà hắn chưa từng đi qua…

Mạnh Như Ký thấy thế, có chút thất vọng thở dài.

“Tìm được cách sử dụng thuật pháp, cũng không cách nào ép qua sông được…lại còn phải theo quy định dùng tiền qua sông ở nơi này. Quanh đi quẩn lại phải kiếm tiền…mà thôi, ngàn vàng thì cũng không kiếm ra ngay được.”

Mục Tùy im lặng nghe Mạnh Như Ký lầm bầm, bản thân vừa lấy hoa quả ăn, vừa tự hỏi làm sao giải quyết được cái bệnh tâm và miệng không đồng nhất này. Bỗng nhiên nghe giọng Mạnh Như Ký bên cạnh trầm thấp một câu:

“Hôm nay xử lý chuyện ngươi bị đẩy vào Nại Hà trước đã. Sau đó ta lại đi Không Thể Độ một chuyến.”

Giọng nói của nàng không có chút cảm xúc nào, Mục Tùy giương mắt nhìn nàng, nhưng thấy các loại cảm xúc trên gương mặt nàng đã tan ra, nàng suy tư nhìn về thượng du Nại Hà, chính là phương hướng của Không Thể Độ.

Đáy mắt nàng che đậy vài phần suy nghĩ mà Mục Tùy cũng khó chạm đến được.

Vẻ trầm mặc của Mạnh Như Ký lúc này xem ra ngược lại có chút bộ dạng của yêu vương trong truyền thuyết.

Mục Tùy tiếp tục ăn hoa quả: “Đừng đi nữa.”

Trái lại hắn còn phải cảm ơn cái đẩy của Tiểu Hồng mới giúp hắn tìm lại được ký ức trước đây. Tuy Đại Lục Tiểu Hồng này làm người ta thấy ghét một chút…

Mạnh Như Ký liếc Mục Tùy: “Không phải trước lúc đi ngươi còn nói lỡ như gây lộn ngươi muốn làm thịt bọn họ sao?”

Mục Tùy im lặng trong khoảnh khắc, những hồi ức cùng Mạnh Như Ký trong khoảng thời gian này lóe lên hỗn độn trong đầu hắn, hắn nhớ lấy một câu, thốt ra khỏi miệng:

“Trong nhà lao không có cô.”

Mạnh Như Ký im lặng: “Quả thật là vậy.” Nàng suy tư trong khoảnh khắc: “Được rồi, chờ có tiền rồi, đổi cách khác để không bị bắt, xử lý hắn.”

Mạnh Như Ký nhin Mục Tùy ăn xong hoa quả, rồi đỡ hắn lên: “Không khó chịu chứ? Ta dùng nén bạc này cưỡi gió mang ngươi về nhà, không cần đi bộ mệt mỏi nữa.”

Mục Tùy thuận thế đứng lên, nhìn Mạnh Như Ký ra dấu pháp, rốt cuộc mở miệng nói: “Có thể dạy ta cưỡi gió không? Ta không muốn cô vất vả.”

“Ngươi cưỡi gió? Cũng không phải không được, mà không có lời.” Mạnh Như Ký nắm chặt tay Mục Tùy, “Để ta, ta ăn ít hơn.”

Mục Tùy chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, trong thân thể, cảm giác tê dại không cách nào kiềm lại trong máu phút chốc truyền tới mỗi dây thần kinh.

Sau một khắc, Mục Tùy đã được Mạnh Như Ký mang lên một trận pháp xanh lam, bồng bềnh giữa không trung, ở vị trí trung tâm dưới trận pháp xanh lam này chính là nén bạc kia.

Đầu ngón tay Mạnh Như Ký chạm nhau, gió xuyên qua người, thuật cưỡi gió này đưa bọn họ lên phía trên rừng cây.

Tốc độ dần nhanh, Mạnh Như Ký sợ Mục Tùy đứng không vững, kéo một tay hắn đặt vòng qua eo mình, “Ngươi ôm cho chắc.”

Kỳ thật, cần gì Mạnh Như Ký dặn dò, cơ hồ là theo tiềm thức, khoảnh khắc bàn tay Mục Tùy bám vào eo Mạnh Như Ký hắn đã muốn ôm Mạnh Như Ký vào trong lòng rồi.

Tiếng gió lướt qua bên tai, Mạnh Như Ký đứng trước người hắn, mái tóc rối theo làn gió sượt qua gò má và cổ hắn, mang theo hơi thở của nàng, khiến cho dòng suy nghĩ và làn da của hắn đều ngứa ngáy.

Bàn tay còn lại của Mục Tùy vẫn để xuôi theo người, hắn liên tục khống chế, cuối cùng không vươn ra ôm lấy eo Mạnh Như Ký, hắn bắt tay mình ấn vào trong khoang ngực.

Sau đó gần như lạnh lùng quát lấy trái tim mình: Bình tĩnh một chút, đừng đập nữa.

Nhưng trái tim và cái miệng của hắn đều không nghe lời giống như bàn tay, bọn chúng từ chối sự thúc ép của bộ não.

Cảm giác rung động không cách nào ngăn chặn, vẫn là thốt ra lời khó nhịn được.

“Ta muốn ôm cô.”

Mạnh Như Ký cưỡi gió ở phía trước, nghe thấy tiếng nói của hắn nhưng lại không nhận ra tâm tình của hắn, “Ôm đi, ôm chặt chút nha, chút nữa ta bay nhanh một ít, ngươi đừng rơi xuống đó.”

Sau đó, cùng với câu nói này, cánh tay còn lại của Mục Tuy cũng không nghe lời não của hắn.

Rốt cuộc hắn vòng tay ôm lấy nàng.

Mục Tùy cắn chặt răng, ánh mắt lạnh giá, nhưng gió thổi bên cạnh không thể làm dịu cái nóng bỏng bên tai và mặt hắn.

Mỗi một lần trái tim rung động đều sẽ khiến hắn tự chửi thầm mình trong đầu:

‘Phế vật, lại bị cái quy luật này nắm thóp…’