Mạnh Như Ký

Chương 4: Vùng Đất Không Lưu




Sau giây phút ngẩn ngơ ngắn ngủi ấy, Mạnh Như Ký lấy lại tinh thần bằng một cái bạt tay tát mạnh vào mặt tên ăn cắp: “Nếu không phải ngươi tới mở ‘quan tài’ lấy đan, sao ta có thể chết vừa nhanh vừa oan uổng thế này!?”

Thiếu niên da dày thịt béo, bị đánh đau nhưng chỉ cau mày một chút, ngay cả hừ cũng không hừ một tiếng, vẫn như cũ không tỉnh.

Mạnh Như Ký nhìn thoáng qua phần bụng bị lộ của thiếu niên, nàng trầm tư một chút, đưa tay lên sờ, không vì cái gì chỉ vì cảm nhận nội đan của mình có phải còn trong thân thể ‘quỷ hồn’ này không.

Đáp án là…

Vẫn còn ở đó.

Không hổ là nội đan của nàng, nắm giữ sức mạnh sáng tạo thế giới, ngay cả chết rồi cũng theo qua bên này được.

Nhưng đáng tiếc là – vẫn không lấy ra được.

“Aiz…” Mạnh Như Ký bóp cổ tay, nhưng bất đắc dĩ hơn là nàng chết rồi, hắn cũng chết rồi, người chết thì xóa nợ, nàng còn có thể làm gì hắn chứ?

Coi như bị chó cướp vậy

Mạnh Như Ký đứng lên, phủi phủi xiêm y của mình, đang tính thản nhiên bước đi ‘đầu thai’, nhưng quay đầu nhìn lại thì bốn phía đen kịt, chỉ có con sông nhỏ trước mặt tản ra ánh sáng âm u kỳ dị ảo diệu, thượng nguồn sông nhỏ mơ hồ có một bến đò treo đèn lồng đỏ trong sương mù.

Trong đêm tối tĩnh lặng, bến đò ở phương xa đột nhiên trở nên quỷ dị.

Có điều…

“Âm tào địa phủ mà.” Mạnh Như Ký nói thầm, “Nên là cái bầu không khí này, có điều hai người to xác chết nằm ở đây lâu như vậy mà không thấy quỷ sai tới dẫn đường.”

Mạnh Như Ký cất bước đi tới chỗ bến đò, ngoại trừ tiếng nước chảy róc rách cũng chỉ có tiếng nàng nói dông dài tản ra bên bờ sông.

“Quản lý của địa phủ U Minh này còn không bằng núi Hoành Hư chúng ta nữa…”

Đi một đoạn đường, bến đò phương xa xem ra vẫn còn xa, nhưng Mạnh Như Ký lại cảm thấy mình càng đi càng mệt, mỗi một bước đi dường như nặng nề như treo ngàn cân lên chân.

“Sao làm ma… mà đi đường lại tốn sức như vậy?”

Mạnh Như Ký nhìn bến đò, thở hồng hộc.

Đầu thai này cũng khó quá rồi… Thật sự không có quỷ sai tiện thể tới nắm tay, dẫn đường đi sao?

Mạnh Như Ký ngừng giữa đường, cảm giác ý thức của mình đã mệt mỏi tới mơ hồ, trong lúc nàng đang đấu tranh xem nên từ bỏ hay tiếp tục thì bên cạnh bỗng truyền tới một tiếng la linh tinh:

“Ê, cái người kia, cô đang làm gì vậy?”

Mạnh Như Ký quay đầu, trông thấy một người chèo thuyền mặc áo tơi, một tay cầm cần câu, một tay chống cằm, đang ngồi trên mạn thuyền nhỏ, thả câu xuống con sông nhỏ ánh sáng quỷ dị này.

Nhàn nhã thả câu trên con sông này?

Có chút kỳ quái, nhưng lúc này Mạnh Như Ký mệt đến không ngẫm nghĩ nổi, nàng vẫy tay với người chèo thuyền, mơ màng đi tới cạnh vài bước, “Quá tốt rồi, rốt cuộc cũng gặp ma. Ta không cần đuổi tới chỗ bến đò phía trước nữa, hay là người đưa ta đi đầu thai chỗ này đi.”

“Qua sông đầu thai?”

“Không phải sao?” Mạnh Như Ký hỏi, “Truyền thuyết nhân gian không phải đều nói phải qua cầu Nại Hà, uống cạnh Mạnh Bà mới có thể đi đầu thai sao?”

Người chèo thuyền giễu cợt một tiếng: “Con sông này tên là Nại Hà, nhưng cô muốn đi vãng sinh thì không cần qua sông, nhảy thẳng xuống là được rồi.”

“Nhảy xuống?”

“Đúng, nhảy xuống, thuận theo nước Nại Hà, cô sẽ biến thành một điểm sáng của sông, sau đó theo nước sông lên trời, sau đó điểm sáng biến mất, cô cũng biến mất theo. Đây chính là cái cô nói, vãng sinh.”

Chỉ đơn giản như vậy?

Mạnh Như Ký nhìn nước sông như ngân hà một chút, cảm giác tuy nước sông này không giống bình thường nhưng xem ra cũng không hung hiểm, nhảy xuống hẳn là có thể đi rất suôn sẻ.

“Đa tạ đã chỉ điểm.” Mạnh Như Ký cảm ơn, cất bước đi về phía sông.

Thấy nàng đi thản nhiên như thế, thậm chí không có chút khẩn cấp, ông lão câu cá trên thuyền ngược lại thấy chút hiếm lạ, “Cuộc sống này không dễ chịu vậy sao? Người khác đều liều mạng theo đuổi tiền đồ, cô lại vội vàng đi vãng sinh?”

Mạnh Như Ký ngược lại bị lời nói của ông ta làm sửng sốt: “Bây giờ ta còn có thể theo đuổi tiền đồ?”

Theo đuổi tiền đồ? Tiền đồ chết ngày càng oanh oanh liệt liệt sao?

“Cô không muốn trở về sao?”

“Trở về đâu?”

“Nhân gian ấy.”

“Ta còn có thể trở về à?” Mạnh Như Ký kinh ngạc hơn, “Chỗ các ông còn có thông hành hai chiều sao?”

“Vùng đất không lưu, có thể đến đương nhiên có thể đi.”

“Vùng đất không lưu?” Mạnh Như Ký hiểu ra, “Chỗ này không phải âm tào địa phủ? Ta chưa chết?”

“Cũng không hẳn, nửa mạng không chết đi.” Người chèo thuyền đặt cần câu xuống bên cạnh, nhấc một ấm nước ở bên lên, uống một hớp, sau đó ung dung từ tốn nói: “Người tới chỗ này đều chỉ còn nửa cái mạng. Vì cơ duyên xảo hợp, trong nháy mắt sinh tử thì rơi vào đây.”

Cho nên, quả thật là nàng bị sét đánh nhưng không chết, đánh cho nửa chết nửa sống, không biết trúng cơ duyên gì, lại cùng tên ăn cắp kia rơi vào chỗ thần kỳ này.

“Vậy ta phải làm sao mới có thể trở về?” Mạnh Như Ký tỉnh táo lại.

“Đơn giản.” Người chèo thuyền lấy cần câu chỉ chỉ bến đò ở thượng nguồn, “Đi tới chỗ đó, mua vé đò, ta chở cô qua sông là được.”

“Ta có thể mua ở đây không? Không biết nơi này xảy ra chuyện gì, ta thực sự không lê chân nổi nữa…”

Người chèo thuyền chỉ lắc đầu: “Chỉ có thể mua ở bến đò, ta chỉ nhận vé của bến đò.”

Hiện tại Mạnh Như Kỳ không có linh lực, cũng đành phải ngoan ngoãn nghe lời.

Nàng giùng giằng muốn tiếp tục đi về phía thượng nguồn, nhưng càng đi về phía trước, càng cảm thấy đi bộ gian nan, lại bước được mấy bước, nàng cảm thấy bước chân đã không còn nặng nề mà thậm chí đã thành sự thống khổ tê tâm liệt phế.

Đây tuyệt đối không bình thường.

Mạnh Như Ký không thể không ngừng lại, thở dài một hơi, “Xin hỏi thêm một câu nữa, vì sao từ lúc ta bắt đầu đi bước chân này càng lúc càng nặng vậy.”

Mạnh Như Ký không bước được mấy bước, cứ bị chỗ này giày vò. Nàng muốn hỏi người chèo thuyền, nhưng ngẩng đầu lên lại thấy sóng nước Nại Hà lấp lánh, sớm đã trở về vẻ tĩnh mịch ban đầu, đâu còn người chèo thuyền cô độc ngồi thả câu.

Quá nhiều chuyện kỳ quái, Mạnh Như Ký cũng không đoái hoài tới ông ta nữa, chỉ quan tâm tới cái chân mình trước, lui lại mấy bước với ý định làm dịu cơn đau trong người.

Mà mấy bước lui này khiến Mạnh Như Ký như nhặt được mạng mới.

Đi ngược về, không tốn chút sức lực nào.

Nàng suy tư, dọc đường lui về, càng lùi càng nhẹ nhõm, lùi mãi tới bên cạnh tên trộm nội đan. Mạnh Như Ký dừng lại, nàng nhìn tên trộm trên đất một chút, lại nhìn nơi bến thuyền xa xa, sau đó lại thử đi ra ngoài.

Một trăm bước, cực hạn rồi, cơn đau đớn xé rách truyền đến, Mạnh Như Ký lại lúng túng chạy trở về.

Nàng ngồi xổm xuống bên cạnh tên trộm, có một suy đoán cực kỳ không ổn.

Sau đó nàng bắt đầu đi sang hướng khác, đi về hướng cuối sông, rồi lại đi phía bên phải tên trộm, mỗi một phương hướng, khoảng cách có thể đi ra được, ước chừng đều là một trăm bước.

Mạnh Như Ký đã chứng minh được suy đoán của mình… không phải là nàng không thể đi, chỉ là nàng không thể đi xa, hoặc là nói, chỉ là nàng không thể rời cái tên trộm này… quá xa.

Nàng ngồi xổm xuống bên cạnh tên trộm, hoàn toàn ngơ ngẩn.

Tên trộm này… là cái gì?

Là nàng thiếu nợ kiếp trước? Hay là nghiệp tạo ra ở kiếp này? Tại sao nàng và tên trộm này lại có kỳ! duyên! như! vậy!

Bây giờ nàng muốn đi mua vé đò, còn phải đỡ hắn đi cùng?

Xúi quẩy!

Có điều, mà thôi…

Mạnh Như Ký thầm nghĩ, bây giờ cũng chưa chết thật, nếu có thể trở về thì vốn cũng phải mang trên trộm này cùng về, dù sao nội đan của nàng vẫn còn trong người hắn.

Nàng thở dài một hơi, đành phải đưa tay ra nắm lấy tay thiếu niên, nhưng nàng mới đỡ hắn ngồi dậy, còn chưa kịp nâng lên, đã nghe thiếu niên rên hừ một tiếng, tỉnh lại.

Hàng mi run lên, mắt phượng mở ra, đồng tử đen nhánh chiếu rọi gương mặt Mạnh Như Ký và bầu trời sao phía sau.

Bốn mắt nhìn nhau, thiếu niên đang tựa vào lòng Mạnh Như Ký, hai người ngắm nhìn nhau.

Thiếu niên thì ngây thơ mới tỉnh, Mạnh Như Ký thì ngẩn ngơ vội vàng không kịp chuẩn bị.

Chớp mắt sau, ánh mắt thiếu niên trở nên sắc bén.

Mạnh Như Ký thấy thần sắc hắn không ổn, hình như có sát ý, lập tức đẩy thiếu niên ra. Thiếu niên cũng thuận thế nhảy về sau một cái, đứng bên bờ sông, đề phòng nhìn chằm chằm Mạnh Như Ký.

“Ta không có làm ngươi bị thương nha.” Mạnh Như Ký nhanh chóng giải thích, “Ta chỉ tính đỡ ngươi dậy, đi tới trước mua vé đò, tâm ta lành, muốn mang ngươi trở về cùng.”

Hiển nhiên thiếu niên không nghe lọt tai lời giải thích của Mạnh Như Ký, vì lúc này hắn đang dò xét xung quanh, hoàn cảnh bốn phía khiến hắn mơi mê mang và khẩn trương.

Khóe môi hắn hơi giật giật “Nơi này… nơi này…” Hắn nói, giọng khàn khàn, sau đó lại ôm đầu như đang bị đau.

“Nơi này làm sao?” Mạnh Như Ký dò xét thiếu niên, muốn hắn làm rõ tình hình, không nhịn được bước lên trước vài bước, “Ngươi biết chỗ này sao?”

Phát hiện nàng tới gần, toàn thân thiếu niên dựng lên địch ý như nhím gai, hắn hung tợn trừng mắt nhìn Mạnh Như Ký, cắn chặt răng, tựa như vừa chịu đựng đau đớn trong cơ thể, vừa cảnh cáo Mạnh Như Ký, để nàng không nên tới gần. Ngay sau đó, hắn cũng lùi về sau hai bước.

Nhìn thấy gót chân hắn chạm vào nước sông, Mạnh Như Ký vội vã kêu: “Được được được! Ta không tới gần nữa, dòng sông kia sẽ mang ngươi lên trời, ngươi bước qua đây đi…”

Đừng cuốn nội đan của ta đi cùng chứ…

Dường như thiếu niên cũng nhận ra dòng nước dưới chân mình không đúng, hắn đi lên bờ hai bước, nhìn về hướng dòng chảy Nại Hà, thấy Nại Hà chảy ngược lên trời, cuối cùng biến thành những chấm sao trong đêm, sau đó biến mất không thấy.

Thiếu niên nhíu mi tâm.

“Rốt cuộc ngươi đã từng tới chỗ này chưa?” Mạnh Như Ký hiếu kỳ.

Thiếu niên nghe thấy giọng của nàng lại lùi nghiêng một bước, vừa phòng bị nàng vừa phòng bị dòng sông sau lưng.

Nàng thấy hắn vậy cũng khẩn trương giùm hắn, nàng thực sự không hiểu rõ, một tên trộm, dựa vào lý gì mà đề phòng người khác như vậy?

“Được rồi, ngươi cũng không cần phải sợ ta như thế, tạm thời ta không lấy nội đan của ngươi.” Mạnh Như Ký nói, “Việc cấp thiết trước mắt là phải rời khỏi chỗ này, nếu ngươi đã tỉnh rồi thì tự mình đi thôi, chúng ta đi tới bến đò phía trước mua vé, mọi chuyện để chờ về nhân gian rồi tính.”

“Nội đan?” Thiếu niên líu ríu, sờ vào bụng mình.

Mạnh Như Ký nhìn động tác của hắn,bật cười: “Chẳng lẽ ngươi tính nói, ngươi quên hết rồi?”

Ánh mắt thiếu niên đang nhìn về phía Mạnh Như Ký ngoài đề phòng còn thêm chút mê mang.

Thần thái này của hắn…

Chẳng lẽ, thật là quên hết rồi?

Mạnh Như Ký lại nhìn hắn, lại một lần nữa rơi vào trầm mặc quỷ dị.

“Được rồi…” Mạnh Như Ký nhíu mày, “Không phải lúc tính toán mấy chuyện này…”

Mặc kệ hắn có nhớ mình là ăn trộm hay không, dù sao về lại nhân gian phải bắt hắn trả lại nội đan!

“Vẫn là đi về phía bến đò thôi…”

Hắn mà muốn đứng yên chỗ này trêu ngươi, cả đời này nàng cũng không thể đi đến bến đò! Không thể chơi cứng…

“Đi thôi.”

Mạnh Như Ký nở một nụ cười khẩu thị tâm phi với thiếu niên.

Tuy thiếu niên mất trí nhớ, nhưng hiển nhiên nắm bắt cảm xúc đối với Mạnh Như Ký rất đúng chỗ. Hắn biết nụ cười của nàng không có mấy phần thành tâm.

Thế là lui về sau mấy bước.

“Đừng lùi nữa.” Mạnh Như Ký giả cười khuyên, “Mau tới gần đây, đi cùng tỷ tỷ, đi bến đò. Chúng ta cùng nhau trở về.”

Lời còn chưa xong, thiếu niên đã xoay người chạy như bay!

Gió vụt qua làm tóc Mạnh Như Ký rối tung lên.

Nàng sững sờ nhìn thiếu niên chạy về hướng hoàn toàn ngược lại với bến đò, trong lòng không còn gì để nói, sau đó cảm giác đau đớn xé rách tim gan cuồn cuộn nổi lên!

“Này…”

Mạnh Như Ký chỉ kêu một tiếng, đã kịp phản ứng rồi!

Mẹ nó không thể cách quá xa nha!

Mạnh Như Ký giống như chó dại lộn nhào chạy đuổi như bay theo thiếu niên.

“Chậm một chút!” Mạnh Như Ký vừa đuổi theo vừa kêu, “Dừng lại! Ta không giết ngươi! Ngươi dừng lại! Ta không có nội đan! Ta chạy không nổi rồi!”

Trong bóng đêm tĩnh mịch của Vùng đất không lưu chỉ hiện lên hai bóng dáng chạy băng băng như thoi đưa, còn có tiếng Mạnh Như Ký hét khàn cả giọng:

“Thằng nhóc kia! Dừng lại!”

Nhìn thấy cách Nại Hà càng lúc càng xa, đã không còn nhìn thấy bến đò đèn lồng đỏ trong sương mù, Mạnh Như Ký căn bản không còn tâm tư nghĩ tới bến đò, nghĩ tới trở về, nghĩ tới nhân gian, bây giờ nàng chỉ muốn một việc duy nhất…

Bắt được cái tên trộm đan này, chặt gãy chân hắn đi!