Manh Phu Tướng Quân

Chương 55: Chương 55




Đêm đến, yên hoa nở rộ thiên không, trên mặt sông Thủy Nguyệt hàng vạn đèn hoa đăng lả lướt, xuôi dòng thắp sáng như dải ngân hà lấp lánh. Cả hai lặng nhìn nhau hồi lâu, giờ phút này trong mắt chỉ chứa mỗi đối phương.

Tết hoa đăng năm đó, Triệu tướng quân lần đầu tiên rung động với một người, một nam nhân bình phàm bất tri bất giác lại trở thành sinh mệnh của y.

***

Sáng hôm sau, tại phủ tướng quân.

Ánh ban mai len lỏi vào phòng, đánh thức mỹ nam đang say ngủ trên giường. Bị tia nắng gay gắt làm phiền, Triệu Thiên Minh khó chịu chuyển mình, vươn tay lần mò bên cạnh, nhưng mãi vẫn không tìm thấy gì.

Khoan đã, người đâu rồi?!?

Triệu Thiên Minh nháy mắt tỉnh táo, phát hiện nương tử đã biến mất, chưa kịp suy nghĩ kỹ càng đã hớt ha hớt hải xông ra khỏi phòng. Cùng lúc chạm phải Tàn Thư đang từ ngoài đi vào, bất thình lình va vào nhau, đến khi hoàn hồn khay thức ăn trên tay hắn đã rơi xuống đất, vỡ tan tành.

“Ui da!” Nguyễn Vũ Kỳ ngã ngồi trên mặt đất, lòng bàn tay không cẩn thận đè lên mảnh sứ vỡ, ngay sau đó máu liền tự động tuôn ra. Nghe thấy tiếng la đau, đối phương vội chạy tới đỡ lấy hắn, còn ân cần hỏi hang. Nguyễn Vũ Kỳ thấy thái độ Tiểu Minh Ngốc thay đổi, khóe miệng cũng kéo lên, giờ phút này vết thương ở tay cũng chẳng còn đau nữa: “Chàng đừng lo lắng quá, chỉ là trầy xước nhẹ thôi.”

Thấy Tàn Thư cứng miệng, y giận mà không nỡ đánh, đành bất lực kéo tay hắn về phòng. Để người nọ ngồi yên trên ghế, sau Triệu Thiên Minh mới xoay người mang hòm thuốc tới, cẩn thận xử lý vết thương cho đối phương.

Nhìn động tác thành thục của phu quân, Nguyễn Vũ Kỳ liền biết đây chẳng phải lần đầu tiên. Còn nhớ cách đây vài tháng trước, mỗi lần giúp Minh Ngốc tắm rửa, hắn đều nhìn thấy chi chít sẹo lớn nhỏ hằn trên da y, nhiều đến mức không thể đếm xuể. Nghĩ kỹ, tướng công cũng chỉ mới là thiếu niên tuổi đôi mươi, đáng nhẽ y phải được tự do bay nhảy, hưởng lạc, chứ không phải mang trên mình gánh nặng tới vậy.

“Xong rồi.”

Cúi đầu nhìn bàn tay đã được xử lý sạch sẽ, Nguyễn Vũ Kỳ không khỏi mỉm cười đáp: “Cảm ơn chàng.”

Nhận ra Tàn Thư đang khách sáo với mình, tâm tình Triệu Thiên Minh lập tức chùng xuống, lãnh đạm trả lời: “Không có gì.”



Khuôn mặt Nguyễn Vũ Kỳ lập tức ngơ ra, rõ ràng lúc nãy còn tốt, sao mới quay đầu liền đổi thái độ rồi: “Tướng công, ta chọc giận chàng sao?”

“Không có.”

Tuy Triệu Thiên Minh phủ nhận, nhưng qua thời gian chung sống với nhau, Nguyễn Vũ Kỳ liền biết y đang bất mãn. Chính hắn cũng phải thừa nhận, tính nết phu quân nhà mình khó chiều chuộng vô cùng: “Nếu có gì bất mãn chàng phải nói ra, nếu không làm sao ta biết được.

” Triệu Thiên Minh vẫn im lặng.

“Phu quân.” Nguyễn Vũ Kỳ gọi một tiếng, thấy y chưa chịu phản ứng, lại gọi thêm vài lần: “Phu quân, phu quân, phu quân!”

Triệu Minh tướng quân bị mấy tiếng “phu quân” của nương tử làm cho mềm nhũn, khóe miệng nhếch đến tận mang tai, gương mặt anh tuấn như tô điểm thêm một lớp son đỏ, cả người lâng lâng vui vẻ, chút giận hờn ban nãy ngay lập tức tiêu tan.

Biết tướng công đã mềm lòng, Nguyễn Vũ Kỳ được đà lấn tới ôm chặt lấy y, hai tay vòng ra sau thắt lưng, dùng mặt cọ cọ vài cái lấy lòng: “Ta xin lỗi, đừng giận nữa.”

Triệu Thiên Minh cũng thuận thế dỗ dành, rất lâu sau mới mở lời: “Tàn Thư, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

“Hử, chàng nói đi.” Nguyễn Vũ Kỳ nhẹ đáp.

“Thật ra, ban đầu ta chưa từng ghét ngươi.”

Những điều này hắn dĩ nhiên biết: “Ta hiểu.”

“Số mệnh định sẵn con đường ta đi sẽ dính máu, nên ta chưa từng có ý định thành gia lập thất.” Y càng nói, giọng càng nhỏ: “Thậm chí ta cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết.”

Nguyễn Vũ Kỳ: “.

“Ba năm trước ta vốn tưởng bản thân đã từ giã cõi đời, chẳng ngờ cái mạng quèn này vẫn lớn tới vậy.” Triệu Thiên Minh có chút buồn cười nói: “Khoảng thời gian trước với ta chỉ như một cơn ác mộng thoáng qua, khi tỉnh dậy liền chẳng biết mình đang ở đâu, đang làm gì? Bỗng từ trên trời rơi xuống một tân nương tử, đã vậy còn là nam nhân, ta thật không biết nên có phản ứng gì mới phải.”



Nguyễn Vũ Kỳ nghe thấy lời y nói, chẳng hiểu sao cũng có hơi muốn cười, nếu đổi lại là hắn, chắc hẳn cũng sẽ như vậy, thậm chí là hơn thế: “Ta có thể hiểu được.”

Triệu Thiên Minh xoay người Tàn Thư, để hắn đối diện với mình: “Ban đầu ta nghĩ sau khi giải quyết xong mọi chuyện, sẽ cho ngươi một phong thư, từ đó chúng ta đường ai nấy đi.”

Trợn to mắt không dám tin, Nguyễn Vũ Kỳ cứ tưởng phu quân chỉ bài xích mối quan hệ này với hắn, chẳng ngờ đối phương còn nghĩ đến việc hưu thê. Lửa giận trong lòng đột ngột bùng phát, phẫn uất tích tụ lâu ngày giờ phút này như núi lửa phun trào, hắn không nhịn được mà trút ra hết: “Tiểu Minh Ngốc chết tiệt, chàng nói vậy là ý gì hả? Bộ ta đối với chàng chưa đủ tốt hay sao?”

“Ta, ta..” Biến hóa tức thì của thê tử làm Triệu tướng quân ngây ngẩn cả người, tạm thời không biết nói gì. Từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên Tàn Thư nổi giận với y, còn là kiểu muốn ra tay đánh người.

“Chàng thích gì ta đều đáp ứng” Nguyễn Vũ Kỳ càng nói càng cảm thấy nghẹn uất: “Chàng bảo muốn ăn đồ ta nấu, một ngày ba bữa dù bận thế nào ta đều đích thân xuống bếp chuẩn bị. Chàng thích được người hầu hạ, ta cũng hạ mình chăm sóc.”

Triệu Thiên Minh bị mắng đến câm lặng, chỉ dám đứng một chỗ chịu trận.

“Dù cho chàng có là đại tướng quân hay Minh Ngốc, ta cũng chưa từng để ý.” Hắn vừa nói, nước mắt cũng chậm rãi rơi, bao nhiêu cay đắng hắn chịu, không ai thấu cả: “Giờ phút này chàng lại nói từng muốn hưu ta, được... được lắm! Triệu Thiên Minh, ta chỉ hỏi chàng một câu, lời này đến hiện tại có tính nữa hay không?”

“Không tính” Y chẳng cần suy nghĩ đã lập tức đáp lời: “Kể từ giờ phút này, Triệu Thiên Minh ta chỉ có mỗi thê tử duy nhất là Tàn Thư, tuyệt đối không thay lòng.”

Nguyễn Vũ Kỳ nhìn y, nhoẻn miệng cười: “Nhất ngôn cửu đỉnh.”

“Phải, nhất ngôn cửu đỉnh.” Triệu Thiên Minh gật đầu, sau lại hỏi hắn: “Theo ta chắc chắn sẽ có khổ lao, thậm chí là mất mạng. Ta chỉ hỏi em một câu, có sợ hay không?”

“Không sợ.” Người từng chết qua một lần như hắn làm sao còn sợ chết thêm lần nữa, ít nhất đời này hắn đã có Tiểu Minh Ngốc bầu bạn.

Triệu Thiên Minh: “Có nguyện ý cùng ta vào sinh ra tử?”

“Ta nguyện ý” Nguyễn Vũ Kỳ vừa dứt lời liền nhào đến ôm chầm y, chậm rãi cảm nhận nhiệt độ cơ thể ấm áp đó, tùy thời khắc sâu vào tâm tưởng, mãi mãi không quên.