Tác giả: Thủy Sâm Sâm
Edit: Rindoll
_______________
Lạc Hàn Diễn nhanh chóng tìm hòm thuốc, sau đó nâng cánh tay của thiếu niên lên, nhìn vào vết thương, anh thở dài một hơi.
Động tác của Boss thật cẩn thận, rất là trân trọng.
Mạc Vân Thịnh sợ đau, lúc trước suy đi nghĩ lại sợ chảy máu, nhưng cậu vẫn quyết tâm tự cắn tay mình một phát thật mạnh, bây giờ máu chảy không ngừng.
Thấy máu tuôn ra, cậu đau lòng muốn chết, trực tiếp giơ tay đến trước mặt người đàn ông: "Mau há miệng."
Lạc Hàn Diễn hơi kinh ngạc nhìn mèo con, thấy hai mắt cậu đỏ hoe mênh mông hơi nước, mũi ửng đỏ, vừa lo lắng vừa cố nhịn đau, còn có chút rụt rè và chờ mong, dáng vẻ nhỏ bé đáng thương đến không chịu được.
Trái tim Lạc Hàn Diễn đắm chìm trong suối nước nóng, ấm áp dâng lên.
Gần 30 năm qua, đây là lần đầu tiên anh biểu hiện ra sự xúc động mạnh mẽ không thể nào nhịn được, anh rất muốn, ôm thiếu niên vào ngực che chở cả đời.
Em ấy... Ngốc đến mức khiến người khác đau lòng.
Lạc Hàn Diễn cúi đầu nhẹ liếm vào vết máu, trong ánh mắt anh tràn đầy thâm tình. Rõ ràng là hương vị của máu, nhưng anh lại bắt đầu mơ hồ mê đắm.
Ít nhiều gì Boss cũng đã liếm máu vào bụng, Mạc Vân Thịnh dễ chịu một ít.
"Ưm!" Cánh tay nhói đau, thần kinh dường như đều bị kích thích co giật.
Lạc Hàn Diễn không nói nhiều lời, anh lập tức mở hòm thuốc và băng bó cho thiếu niên: Cổ tay vốn mảnh khảnh giờ lại có thêm một miếng băng gạc, nhìn mèo con càng suy yếu hơn.
Sau khi băng bò xong Lạc Hàn Diễn nói: "Em thử cử động cánh tay xem."
Mạc Vân Thịnh nghe lời khẽ đong đưa cánh tay, không có cảm giác bị trói buộc, cậu ngẩng đầu nở nụ cười thật tươi: "Ưm."
Lạc Hàn Diễn bình tĩnh nhìn thiếu niên, rồi im lặng thật lâu.
Mắt đối mắt giữa không trung, không khí như ngưng lại. Mạc Vân Thịnh hạ mắt xuống, mi dài cuống lên như cánh bướm run nhè nhẹ, cậu không được tự nhiên nắm lấy góc băng gạc.
Boss càng phát ra cảm giác áp bách mạnh hơn, Mạc Vân Thịnh theo bản năng quay đầu: "Tôi không sao."
Ánh mắt Lạc Hàn Diễn cuộn trào sóng lớn, đồng tử tối xuống, anh duỗi tay khẽ vuốt đầu thiếu niên. Vuốt theo từng sợi tóc đến gương mặt mềm mại, đầu ngón tay quét qua sống mũi, rơi vào cánh môi hồng nhạt rồi bắt đầu vuốt nhẹ.
Mạc Vân Thịnh: "!!!" Lúc này có phải nên kêu cứu mạng không?! Ánh mắt Boss như muốn ăn thịt người tới nơi rồi.
Giọng Lạc Hàn Diễn khàn khàn: "Sau này, đừng làm vậy nữa."
Mạc Vân Thịnh gật đầu lia lịa.
Mau, mau buông tui ra, nếu không tui sẽ cắn anh á!
Mạc Vân Thinh vội thoát khỏi kiềm chế của người đàn ông, cậu đi đến ghế sô pha: "Được, vậy..."
Mạc Vân Thịnh thoát hiểm trong gang tất suýt nữa bày ra vẻ mặt vui mừng, nhưng bất chợt, một cánh tay dài quấn lên eo, một dòng lực mạnh kéo cậu từ phía sau. Tiếp đó hai người đều ngã xuống ghế sô pha.
Như một cái đệm, Mạc Vân Thịnh kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó phát hiện tư thế khó nói nên lời cậu sợ tới mức toàn thân trực tiếp cứng ngắc. Xù lông "Oa" một tiếng: "Boss anh làm gì thế?!"
Boss? Thì ra nhóc con gọi anh như vậy sao.
Ánh sáng trong mắt Lạc Hàn Diễn chợt lóe: "Em là vợ của anh." nói rồi anh cúi đầu mút sau cổ thiếu niên, kế tiếp hạ xuống một nụ hôn ướt át.
Mạc Vân Thịnh bị dọa ngốc: "Không, tui là con của anh, chứ không phải vợ của anh!"
Lạc Hàn Diễn khẽ hôn vành tai trắng nõn, anh khàn khàn nói: "Anh chưa bao giờ sinh con trai cũng không phải là ba ba của em, anh là người đàn ông của em."
Vành tai Mạc Vân Thinh tê dại ngứa ngáy, cậu theo bản năng giấu tai đi, nhưng ngược lại làm lộ ra khuôn mặt vùi trong sô pha, tựa như chờ người tới hái.
"Mới... Ưm... Xin..."
Lạc Hàn Diễn phản ứng rất nhanh, mỗi ngày anh đều ý dâm cánh môi trước mặt, anh không nhân cơ hội thưởng thức chẳng phải thật có lỗi với bản thân hay sao. Bàn tay to lập tức nắm cằm của thiếu niên đề phòng cậu tránh thoát, đôi môi kiên quyết hôn xuống.
Khác với lần bá đạo công chiếm lúc trước, nụ hôn lần này của Lạc Hàn Diễn chứa đầy nhu tình dịu dàng và tình cảm sâu sắc.
Đầu lưỡi trơn trượt tùy ý quét qua quét lại trong khoang miệng, Mạc Vân Thịnh nức nở đẩy ra, nhưng ngược lại nhìn càng giống như triền miên quấn quýt. Thân thể kề sát vào nhau dần nóng lên, đầu óc trống rỗng không thể suy nghĩ được gì.
Thoải mái, nhưng cũng thật đáng sợ!
Như bị nuốt chửng.
Meo!
Oxy trong phổi đều bị hút khô, da đầu Mạc Vân Thịnh tê dại, cậu cố sức tránh né lửa nóng che trời lấp đất. Boss thuận thế trượt xuống phía dưới hôn cằm và cổ...
Ngay lúc hầu kết bị cắn, Mạc Vân Thịnh xù lông, sợ cứng người, la lên: "Buông ra, meo meo meo!"
Lạc Hàn Diễn ngẩn ra, ngượng ngùng rời miệng khỏi, vành mắt thiếu niên ửng đỏ, ủy khuất khóc lên. Thấy thiếu niên như vậy, dục vọng điên cuồng sâu thẳm trong đôi mắt Tước gia lập tức bị dập tắt. Mọi động tác đều ngừng lại.
Một trên một dưới đối diện trong chốc lát, Lạc Hàn Diễn ôm chặt Mạc Tiểu Thịnh, khàn giọng nói: "Đừng sợ anh."
Mẻo.
Hở? Boss thế mà buông tha cậu sao? Mạc Vân Thịnh ngu lun.
Sự chán nản của Lạc Hàn Diễn lập tức biến mất, nụ cười hiện lên. Anh hiểu rõ.
Là một nhân loại, liếm cắn hầu kết là một tình thú, nhưng đối với loài mèo mà nói, đây chính là sinh mạng bị uy hiếp, mèo con của anh bị dọa sợ.
Nhìn từ góc độ của mèo con, Lạc Hàn Diễn đã hiểu vấn đề nằm ở đâu. Có thể đụng sau cổ. Đương nhiên, đây là thuộc tính khi mèo đực giao phối với mèo cái. Mà anh lại muốn xâm nhiễm một con mèo giống đực, yêu cầu cần làm càng nhiều hơn.
Lạc Hàn diễn chợt ôm người ngồi dậy, anh nâng mông mèo con, ngước đầu để lộ ra nhược điểm trí mạng, nói: "Em có thể cắn ngược trở lại."
Hở? Đầu ngón chân Mạc Vân Thịnh hơi cong lại.
Vẻ mặt Lạc Hàn Diễn nuông chiều, nói: "Em và anh đều là đàn ông, đều có tính công kích như nhau."
Mạc Vân Thịnh: Σ( ° △°|||)︴.
"Hệ thống, Boss làm gì vậy? Không muốn sống nữa sao?"
Hệ thống: "Chắc anh ta đang lấy lòng cậu."
Mạc Vân Thịnh: "..." Dáng vẻ lấy lòng này, cũng rất hấp dẫn nha.
Mạc Tiểu Miêu có chút rục rịch, nhìn chằm chằm hầu kết từ trên xuống dưới hồi lâu, cuối cùng cũng ló đầu ra.
Một cảm giác run rẩy không nói nên lời, hầu kết Lạc Hàn Diễn bị răng nanh cắn gặm, anh chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Nhóc con trông thật dữ, nhưng hạ miệng có chừng mực, chỉ một vết cắn rất nhẹ như kim đâm.
Xúc cảm này, chẳng những không khiến Lạc Hàn Diễn tổn thương tôn nghiêm, ngược lại còn lờ mờ lướt qua chút khát vọng.
Quả nhiên đối với nhân loại mà nói, đúng là quá thân mật.
Mạc Vân Thịnh cắn một ngụm, không phát hiện tâm trạng của Boss thay đổi xíu nào, hệ thống thờ ơ lạnh nhạt làm khán giả.
Nị oai¹ hết sức. Mèo ngốc này sớm muộn gì cũng sẽ bị chính bản thân làm ngốc chết, hoặc là chết do túng dục quá độ...
(¹Nị oai: làm nũng)
Cắn cắn cắn, Mạc Vân Thịnh nhìn Boss phục tùng cậu, lòng tự tin phồng lên, cúi đầu liếm hai cái vào chỗ cậu vừa cắn.
Trái tim Lạc Hàn Diễn bỗng căng thẳng.
//Cốc cốc//
Ngay khi Lạc Hàn Diễn không nhịn được dục vọng như nước lũ muốn vỡ đê, thì cánh cửa bị gõ vang.
"Tước gia! Khu 4 bị quân Liên Bang đánh lén, quân ta bị thiệt hại 15 chiếc cơ giáp HU và trên trăm chiếc cơ giáp QU..."
Tiếng báo cáo của tướng quân vừa to vừa khàn cách cánh cửa vang vào, hắn nôn nóng gõ cửa, giống như nếu người không ra thì không bỏ qua.
Đồng tử Lạc Hàn Diễn bỗng chốc trầm xuống, khí tức trời trong nắng ấm biến thành sóng biển trào dâng.
Mạc Vân Thịnh ngẩn ra, vội nói: "Tước gia, hắn ta cực kỳ xấu xa!"
Mặt Lạc Hàn Diễn đen thui khi không khí thân mật bị đánh vỡ, nhưng anh cũng biết phân biệt nặng nhẹ, kiềm chế nội tâm điên cuồng. Lần này những người tham dự, đều bị Tước gia dục cầu bất mãn tàn nhẫn ghi nhớ một bút.
Thật ra trước đó, anh cố ý ăn chất độc, chỉ vì muốn ép nhóc con biến thành người. Ngoài ra còn để xác nhận tính linh hoạt khi nhóc con biến thân. Kế hoạch ban đầu vốn là lấy tình lay động, lợi dụng lúc thiếu niên trợn to mắt rồi một phát chiếm giữ.
Hiện giờ, cơ hội hoàn hảo đã bị vuột mất.
Muốn cùng người yêu thân mật tận hưởng ân ái, cũng không thể tiếp tục được nữa. Lần sau thì...
Nếu nhóc con phản ứng kịp, thì anh sẽ không có cơ hội ra tay nữa.
Mạc Vân Thịnh đã bị bại lộ từ trước, may mà thẳng thắng đúng thời điểm, cậu trực tiếp lắc mình biến thành mèo rồi chui vào túi áo Boss.
"Meo~!"
Lần này quân địch quả thật là xuất kỳ bất ý², sử dụng thủ đoạn ngoài dự đoán. Lạc Hàn Diễn nhìn vùng đất rộng lớn bị xâm chiếm trên màn hình, vẻ mặt âm trầm. Đầu ngón tay không nhịn được khẽ vuốt đầu mèo.
(²Xuất kỳ bất ý: Hành động bất ngờ/hành động khi người ta không đề phòng...)
Mặt Lạc Hàn Diễn lạnh lùng, vững vàng chỉ huy: "Nơi này, 2 nhóm chiến hạm nhanh chóng rút cơ giáp HU về, lính QA tranh thủ đến khu 5, canh phòng nghiêm ngặt không được buông lỏng."
Ánh mắt tướng quân lóe lên một tia không chắc, căng thẳng khác thường.
Mạc Vân Thịnh vẫn luôn lén nhìn chằm chằm tướng quân, thấy tay trái hắn thường chạm vào trước ngực, đồng tử cậu xoay chuyển khoác can đảm nhào tới.
"Meo ô! Méo!"
Lần đầu tiên toàn bộ móng vuốt nhỏ bén nhọn mở ra, trực tiếp cào loạn túi áo tướng quân, và rồi một món đồ vật rơi xuống.
//Bịch//
Âm thanh rơi xuống không lớn, không khí chưa từng dừng lại, những quân lính hung tợn nhìn máy truyền tin nằm trên đất, Lạc Hàn Diễn chậm rãi quay đầu.
Tướng quân kinh hoảng, toàn thân cứng ngắc.
Hắn đề phòng người, phòng theo dõi, phòng trinh sát, mọi thủ đoạn đều dùng hết, nhưng hắn chưa từng nghĩ đến lại thất bại trong vuốt của một con súc sinh.
Ngàn phòng vạn phòng, hắn không nảy ra lòng cảnh giác với một con súc sinh.
Dù con mèo này nhào tới, ban đầu hắn cũng không coi ra gì, nhưng bây giờ...
Hiển nhiên sự việc đã bại lộ. Tướng quân vừa kinh sợ vừa oán hận, vẻ mặt tái nhợt muốn phản bác biện hộ vì bản thân. Cuối cùng hắn bị đánh ngất tống giam vào phòng tối nhỏ bé dành cho những phạm nhân cực kỳ tàn ác nhất. Về phần tương lai hắn có thể đi ra hay không, hoặc là còn sống hay chết, việc này thật khó mà nói.
Mạc Vân Thịnh ưỡn ngực trở về, đuôi nhỏ đong đưa giương đến tận trời cao. Mèo con kiêu ngạo ngẩng đầu: "Meo!"
Ánh mắt Lạc Hàn Diễn nhu hòa: "Lợi hại nhất."
Tất nhiên rồi. Mạc Vân Thịnh mềm mại "Meo~" một tiếng, dùng chân sau ngồi xổm và duỗi hai chân nhỏ phía trước lên, chờ người tới bế.
Phản ứng và động tác của mèo ta đã hoàn toàn làm choáng váng trái tim sợ đến ngây người của những quân lính. Trong lòng nhóm hán tử yêu thích sủng vật sinh ra vài phần chấn động không nói thành lời. Mèo của Tước gia thật lợi hại! Có vẻ như ngay cả mèo họ cũng không bằng a này mịa nó!
Tướng quân bị giam, không còn người nào dám làm càn nữa, nơi này hoàn toàn trở thành nhất ngôn đường³ của Lạc Hàn Diễn.
(³Nhất ngôn đường: Bính âm là yī yán táng (không bán hai giá) không mặc cả. Thời xưa trước cửa hàng treo tấm biển trên đó ghi ba chữ 'Nhất ngôn đường', cho người ta thấy là Không bán hai giá. Bây giờ nó cũng có thể được so sánh với việc lãnh đạo thiếu tính dân chủ, không tiếp thu ý kiến của quần chúng, đặc biệt không nghe những ý kiến trái ngược.. Ngoài ra còn có một phép ẩn dụ khác là làm việc mạnh mẽ vang dội, có nghĩa là một lời đã định sẽ không thay đổi.
Anh ra mệnh lệnh, không kịp nghỉ ngơi mà sắp xếp mọi việc đâu vào đó.
Sau một loạt căn dặn, ánh mắt Lạc Hàn Diễn âm u lạnh lùng nhìn chằm chằm nơi nào đó trong màn hình, anh vuốt tai nhọn của mỗ mèo, rồi xoay người ra khỏi phòng.
Mạc Vân Thịnh nghi ngờ nghiêng đầu: "Mẻo?"
Lạc Hàn Diễn hôn lên trán mỗ mèo, không trả lời.
Mắt thấy cơ giáp quen thuộc được thả ra, Mạc Vân Thịnh mới nhận ra: Boss đây là muốn đích thân ra tay.
Theo diễn biến lịch sử, Lạc Hàn Diễn quả thật là đối chiến với Liên Văn Vân, nhưng khi đó cơ giáp của anh bị kẻ xấu động tay không thể phát huy năng lực, nhưng lần này thì khác. Bởi vì do Mạc Vân Thịnh để ý và yêu thích cơ giáp, nên dường như lúc nào Boss cũng mang theo cơ giáp bên mình, không cho bất cứ kẻ nào chạm qua. Tướng quân cũng không tìm được cơ hội ra tay.
Cho nên lần này, Liên Văn Vân chắc chắn phải rơi từ trên cao xuống.
Hết chương 15
______________________
Tác giả có lời muốn nói:
Thực cảm ơn vì không nghĩ ra được mấy cái lôi nhỏ, còn cười xem nhân sinh nước sâu bao nhiêu, khom lưng cúi chào!!!