Manh Thê Phúc Hắc

Chương 20: Sự thật về việc đứt dây cáp.




" May mà chị không sao"

Trong khi mọi người đang tìm kiếm Cẩn Dao, thì cô lại bình thản leo từ từ xuống phía dưới đáy vực.

" Mẹ ơi, hú hồn cái hồn còn nguyên! May mà lúc trước sư phụ đã dạy cho bọn mình hết tất cả các kĩ năng của ổng rồi. Trong đó cũng có kĩ năng cứu bản thân khi rơi xuống vực, nếu không cái mạng nhỏ của mình đã đi tìm Diêm vương mất rồi!"

Lúc đứt dây cáp, rơi xuống cô nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh. Cô tháo thắt lưng, buộc một đầu của thắt lưng lại. Sau đó cô chờ đến lúc rơi đến chỗ có cành cây, cô liền ném đầu thắt lưng đã buộc sẵn về phía đó. Sợi thắt lưng quấn lấy cành cây, giữ cô lủng lẳng giữa vực. Cô lấy hết sức lực đẩy mình sát với vách vực. Sau một hồi đu qua đu lại, cuối cùng cô cũng bám được vào vách đá.

Sau một hồi leo xuống, cuối cùng Cẩn Dao cũng xuống được đến dưới chân vực. Cô ngồi sụp xuống đất, hơi thở gấp gáp.

- Mẹ ơi mệt chết con rồi! Gần đây không vận động mạnh nên sức không đủ nhiều để dùng, đi không nổi nữa rồi. Ngồi đây chờ em gái nhỏ của mình đến cứu vậy."

Cô théo mặt nạ xuống, cất vào trong áo. Nhìn ngó xung quanh một hồi lâu, vẻ mặt cô hoàn toàn tuyệt vọng luôn rồi. Trước mặt toàn cây với cây, không nhìn ra lối đi luôn, vách núi thì cao, muốn trèo lên lại thì thật sự rất mệt. Cô dỡ khuyên tai của mình xuống. Vừa nhìn chiếc khuyên tai đó, cô liền phấn chấn lại tinh thần. Cô đeo lại khuyên tai, sau đó nằm dài ra đất ngủ. Khuôn mặt mệt mỏi bấy giờ đã thay bằng khuôn mặt tuy hơi lấm lem nhưng lại nở nụ cười đầy hạnh phúc.

Khi cô tỉnh lại sau một giấc ngủ dài, nhóm người của Tử Dương và Diệp Thiên cũng đã đứng đợi ở chỗ cô. Đã vậy, cô còn nằm trong lòng Tử Dương. Khuôn mặt lấm lem của cô cũng đã được lau sạch. Lúc cô vừa mở mắt ra thì trời đã bắt đầu được nhuộm một màu đỏ của ánh hoàng hôn. Cô nhìn xuống phía dưới thì cả một đám người đang nhìn cô. Diệp Thiên nhìn cô chằm chằm, giọng nói bất lực.

- Sao ở đâu chị cũng ngủ được vậy? Không sợ người khác bắt đi bán à?!

Cẩn Dao nghiêng nghiêng đầu nhìn cô em gái nhỏ đang lảm nhảm trách móc cô.

- Bốn bề toàn cây với cây, họ có bắt cũng chưa chắc đem ra được. Mà chị cũng không biết đường đi, không ngủ thì làm gì? Mà có gì ăn không, chị đói rồi.

Đám người kia nghe cô nói, tý thì bật cười. Họ thật sự phục trước vẻ bình tĩnh của cô rồi. Người khác rơi xuống vực chưa chết là may lắm rồi, mà thể nào họ cũng khóc lóc, sau đó đi lung tung tìm lối thoát. Còn cô thì rơi xuống không có một lấy một vết thương, vậy mà không đi tìm đường thoát, còn tiện nằm đó ngủ luôn.

Cẩn Dao định đứng dậy thì ngửi thấy mùi máu. Cô nhớ là ngoài mấy vết sứt ra thì cô không có một vết thương nào chảy máu cả. Cô theo cảm tính quay ra phía sau, đập vào mắt cô là Tử Dương khắp thân toàn là vết thương. Cô hoảng hốt , khuôn mặt vừa lo lắng vừa tức giận.

- Đau không? Anh bị ngốc à mà đi tìm em trong khi không có gì phòng thân vậy hả?

- Tính mạng của em quan trọng hơn. Vì em, một chút vết thương này có là gì?

Cô bất lực rồi, nhìn những vết thương vẫn đang rỉ máu kia làm cô thật sự đau lòng.

- Anh thật là.... Tính mạng của anh cũng quan trọng, vì vậy nếu có lần sau thì không được thế nữa biết chưa? À mà không có lần sau đâu!

Cô vừa quay đầu nhìn Diệp Thiên, cô em gái nhỏ của cô đã hiểu cô muốn gì. Diệp Thiên lấy ra một hộp thuốc đưa cho cô. Cô ân cần bôi lên những vết thương trên người anh.

- Sẽ hơi đau một chút nhưng thuốc này dùng rất tốt. Trong đây có thành phần để cầm máu, đồng thời ngăn ngừa nhiễm trùng. Thuốc này quý lắm đó, không có trên thị trường đâu!

Đây là lần đầu tiên Tử Dương thấy được vẻ mặt lo lắng của cô. Anh nhìn cô không chớp mắt lấy một giây.

- Về lại đoàn thôi!

Diệp Thiên khụ khụ vài tiếng để báo hiệu.

Tất cả mọi người cùng ven theo đường chân vực để về. Lần này đi không có gì cản trở ngoài cây cối. Khi người của Diệp Thiên được lệnh xuống đó, họ đã vừa đi vừa dọn sạch đám cây gai. Thoát ra được vực thì lại còn phải đi lại nên núi để đến chỗ đoàn phim. Cũng may là khi mọi người tìm thấy cô, nhìn cô ngủ Diệp Thiên và Lục Tử Dương đều ra lệnh cho người của mình ngồi đó chờ nên cũng hồi lại được vài phần sức lực.

Nhìn thấy Cẩn Dao, Đường Dạ vẻ mặt hơi rưng rưng nước mắt, chạy đến ôm chầm cô.

- Bạch Dao, em không sao chứ? Có bị thương ở đâu không? Là tại anh sơ xuất mới khiến em ra nông lỗi này?



Cẩn Dao ôm lại Đường Dạ, ân cần an ủi.

- Em không sao. Cũng không bị thương chỗ nào cả! Mà anh cũng đừng tự trách mình nữa, lỗi không phải tại anh. Anh lúc nào cũng đi bên cạnh em thì sao lại tại anh được.

Đường Dạ nhỏ giọng xuống, nói nhỏ vào tai cô.

- Nhưng rõ ràng em đã bảo anh để ý cô ta rồi mà anh lại lơ là.

- Không sao, không sao đâu. Nếu anh thấy có lỗi thì khi nào đi lưu diễn thì mua cho em nhiều đồ một chút.

Đường Dạ bẹo hai má Cẩn Dao.

- Được! Em muốn mua gì anh đều cho!

Đạo diễn và người trong đoàn đều tới tấp chạy về chỗ cô. Đạo diễn chưa kịp nói gì với cô thì người trong đoàn đã chen nhau nói trước.

- Dao tỷ có sao không?

- May mà Bạch Dao tỷ được ông trời phù hộ, vẫn còn nguyên vẹn.

- Bọn em chắc chắn sẽ để người của tổ đạo cụ cho tỷ một lời giải thích.

Trước thái độ nhiệt tình lo lắng cho cô của họ, cô cũng không biết lên nói gì chỉ đành cười trừ. Khi cô đang đáp lại từng người từng người một thì ánh mắt có lướt qua thấy đạo diễn đang chật vật chen vô.

- Mọi người bình tĩnh lại. Để đạo diễn đi qua đã.

Cuối cùng mọi người cũng không chen chúc nhau nữa, đạo diễn cũng được đi qua. Ông cúi đầu xin lỗi cô.

- Xin lỗi vì sự cố lần này. Bây giờ chúng tôi sẽ cho Bạch tiểu thư một lời giải....

Cô vội vàng đỡ đạo diễn dậy.

- Khoan hãng nói đến chuyện giải thích! Tôi nghĩ chúng ta nên quay nốt phân cảnh cuối cùng đã. Dù sao khung cảnh bây giờ sẽ tô thêm nét cho cảnh quay, mai mọi người cũng sẽ bớt công việc đi.

Mọi người ai nấy đều ngạc nhiên trước lời nói của cô. Bị rơi xuống vực không cần truy cứu trách nghiệm ngay đã là người độ lượng lắm rồi, vậy mà cô còn đòi quay nốt phân cảnh cuối cùng của quảng cáo. Đạo diễn dè dặt nhìn Lục Tử Dương.

- Lục... Lục tổng, ý kiến ngài thế nào?

Vẻ mặt Lục Tử Dương nghiêm túc nhìn cô. Anh muốn cản nhưng lại thôi, dù sao thì có cản thì cô cũng không nghe theo.

- Cứ làm theo ý của Bạch Dao đi!

- Vâng vâng! Mọi người vào vị trí!

Ánh hoàng hôn chiếu vào chàng chiến thần đang ôm người thương trong lòng, vẻ mặt đầy đau khổ giữa một cánh đồng đầy hoa lưu ly. Chàng sờ lên đôi má hồng của cô, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống khuôn mặt người con gái kia. Nhưng nữ vương lại chỉ nằm im, một thân hồng y, khuôn mặt mang vẻ si tình. Cuối cùng chiến thần bế bổng cô lên, đặt cô vào trong một cỗ quan tài bằng băng được điêu khắc hoạ tiết tinh xảo. Chiến thần cũng nằm bên cạnh nữ vương, chàng tự đóng băng hai người lại. Cuối cùng hai người nằm đó ngủ một giấc ngủ ngàn thu. Sau này khi ai đó nhìn thấy lọ nước hoa lưu ly, họ đều nhớ đến chuyện tình của hai người.

- Cắt!

Khung cảnh quen thuộc lại lập lại. Ai nấy đều ùa về phía cô.

- Bạch tỷ tỷ, cơ thể tỷ không bị sao chứ!



- Dao tỷ tỷ, tỷ thật có tâm a~ Cơ thể vừa mới thoát từ tay tử thần về mà đã đòi diễn rồi.

Bạch Dao cười cười.

- Yên tâm đi! Tử thần không nỡ đoạt hồn tỷ đâu. Dù sao tỷ cũng là ' em gái' tử thần mà.

- Tỷ mặc bộ này không hợp với lời thoạt chút nào hết!

- Đúng vậy, concert trước tỷ từng diễn đúng là rất hợp nhưng y phục tỷ mặc bây giờ đúng là không hợp chút nào hết.

- Khụ Khụ!!!!

Không khí đang vui vẻ, bỗng Đường Dạ ho vài tiếng, mọi người đều quay ra nhìn anh.

- Đạo diễn, có phải bây giờ ngài nên cho chúng tôi một lời giải thích không?

Đạo diễn toát mồ hôi hột, ai cũng mong chờ lời giải thích từ phía ông.

- Là do lỗi sơ xuất của chúng tôi, bên tôi nhất định sẽ bồi thường cho Bạch tiểu thư.

Diệp Thiên cất điện thoại, ánh mắt sắc lẹm, giọng nói mang theo sự đe doạ.

- Thật sự là do sơ xuất sao? Sao thông tin mà chúng tôi có được thì không phải như vậy nhỉ?

Diệp Thiên vỗ tay hai, ba cái, Lãnh Nam liền dẫn theo một đám người giải nên một cô gái. Đồng thời người của Lục Tử Dương cũng bắt tới một người đàn ông trung niên.

- Người con gái đó không phải trợ lí của Lộ Na sao?

- Sao cô ta lại ở đây?

Mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán. Người đàn ông bị bắt kia vội vàng chạy đến quỳ trước mặt Lục Tử Dương.

- Lục tổng, xin ngài hãy tha cho tôi. Tôi vì muốn nhanh chóng có tiền cứu con gái nên mới làm vậy! Xin ngài hãy tha cho tôi!

Diệp Thiên đi tới trước mặt hắn, cô hơi quỳ xuống.

- Anh biết gì thì khai hết ra. Tôi sẽ suy xét nói ngài ấy tha cho anh.

Hắn ta suy nghĩ mất một lúc, sau đó nhìn mọi người xung quanh.

- Lúc....lúc tôi đang ăn trưa, bỗng có một người bịt mặt nói với tôi, nếu như tôi giúp cô ta hại Bạch tiểu thư tơi xuống vực thì mọi chi phí bệnh tình của con gái tôi họ sẽ trả hết. Bệnh tình con gái tôi chuyễn biến xấu lắm rồi nên tôi làm liều mà đồng ý luôn. Tôi không nhìn rõ mặt cô ta nhưng nghe giọng thì có vẻ coi ta là nữ. Tôi nhớ mùi nước hoa trên người cô ta y hệt mùi của cô gái kia.

Mọi người xung quanh đều chỉ trích hắn lại vì tiền mà làm hại đến người vô tội. Cẩn Dao nhìn hắn một lúc, sau đó tới gần hắn.

- Tôi sẽ cho anh gặp con gái lần cuối!

Hắn to tròn mắt nhìn cô, hai tay túm lấy gấu váy cô, miệng không ngừng cầu xin. Hắn khóc đến mức nước mắt nước mũi chảy tèm lem.

- Xin cô hãy để con bé sống, cô muốn tôi làm gì cho cô cũng được. Dù có phải chết tôi cũng chịu, chỉ cần cô tha cho con bé. Con bé vô tội, nó không biết gì về chuyện này hết. Tôi cầu xin cô, cầu xin cô màaaaaa.