Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1046




Đi chưa đến hai mươi phút, Mộ Thanh Vũ đằng trước đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm thứ gì đó dưới chân rồi đứng yên bất động. Những con cương thi kia cũng lập tức dừng lại theo.

“Thiếu Dương, anh đến đây một chút.” Giọng nói của Mộ Thanh Vũ có chút run rẩy.

Diệp Thiếu Dương biết cô gặp phải phiền phức, lập tức vội vàng chạy đến rồi cùng Ngô Dao nhìn xuống mặt đất. 

Trên đó có một cỗ thi thể đang nằm ngửa mặt lên, đầu đội mũ.

Nơi này có người chết?

Đó là phản ứng đầu tiên của Diệp Thiếu Dương. Hắn vội vàng khom người ngồi xuống bên cạnh cái xác, kéo mũ xuống xem mặt mũi người đó thế nào. 

Là một người đàn ông tầm bốn mươi năm mươi tuổi, miệng phồng lên như đang ngậm một vật gì đó. Vì vậy hắn vươn hai đầu ngón tay cạy miệng người chết ra.

Một thứ đen thùi lùi tuôn chảy ra ngoài.

Diệp Thiếu Dương tài cao gan lớn, vươn tay bốc một nắm cầm lên nhìn. Đó là một nắm gạo nếp, phía trên là bị thi khí nhuộm đen. 

Cương thi bị người phong ấn?

Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu lên nhìn Mộ Thanh Vũ, cau mày nói: “Chẳng lẽ nơi này còn có người khác cũng đang cản thi?”

Mộ Thanh Vũ nói: “Sao có thể như vậy được. Cương thi này là con mới chạy từ chỗ chúng ta đi đấy.” 

Diệp Thiếu Dương nghe xong thì bừng tỉnh đại ngộ, đang muốn nâng tử thi dậy để Mộ Thanh Vũ làm phép cản thi thì lại thấy vẻ mặt cô lộ ra vài phần kỳ quái.

“Thiếu Dương, anh đếm xem tổng cộng có bao nhiêu cỗ thi thể?”

Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, đột nhiên hồi thần lại sau đó toàn thân run lên. Thế nhưng hắn vẫn kìm chế kích động mà đếm lại số cương thi xếp thành hàng sau lưng cô một lượt. Vừa đúng mười hai khối. 

Đương nhiên là với điều kiện vẫn chưa cộng thêm khối thi thể cuối cùng này.

Sau khi thêm vào thì lại biến thành mười ba khối, so với ban đầu… nhiều thêm một khối thi thể.

Ba người đối mặt nhìn nhau, lộ ra vẻ hoảng sợ. 

Diệp Thiếu Dương hồi thần lại, đi kiểm tra từng khối từng khối một. Mười ba khối thi thể đều khoác tấm đay trên người, đầu đội mũ, miệng cũng đều ngậm gạo nếp.

“Điều này sao có thể. Chúng ta rõ ràng đang đưa mười hai cỗ thi thể lên đường, sao có thể dư ra một cỗ nữa chứ?” Ngô Dao lẩm bẩm nói.

Ba người thảo luận một lúc, cảm thấy nhất định có một cỗ sau đó đã trà trộn vào, phân tích cả nửa ngày cũng không thể xác định được. Dù sao cũng chẳng ai có thể nhớ hết được mặt mũi của mỗi cỗ thi thể dài ngắn ra sao, càng không biết được cỗ thi thể này lúc nào thì trà trộn vào. 

“Việc này nhất định có liên quan đến chuyện mèo đen đánh lén lúc trước.” Diệp Thiếu Dương trầm ngâm, nói.

Nếu như chuyện mèo đen đánh lén lúc trước còn có thể xem như ngẫu nhiên thì giờ cộng thêm chuyện trước mắt này nữa thì hoàn toàn có thể khẳng định rằng sau lưng nhất định có kẻ đang thao túng toàn bộ sự việc, vì dù sao cũng không thể có chuyện cương thi tự trà trộn vào được.

Diệp Thiếu Dương thảo luận với Mộ Thanh Vũ một lúc, quả thật không nghĩ ra được kẻ nào có động cơ làm vậy. 

“Mục đích để cương thi trà trộn vào giữa chúng ta là gì?” Diệp Thiếu Dương một lời đánh đúng trọng tâm.

Mộ Thanh Vũ trầm ngâm một lúc, sau đó nói: 

“Tôi không biết mục đích là gì, thế nhưng tôi biết rõ một điều. Đó là chúng ta tuyệt đối không thể dẫn mười ba cỗ thi thể này quay về, nếu không đến tôi cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Nhất định phải tìm cho ra cỗ thi thể đang ẩn núp kia mới được.” 

Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, nói:

“Ai còn nhớ ban đầu có bao nhiêu thi thể nữ không?”

“Năm cỗ.” Mộ Thanh Vũ trả lời không cần nghĩ ngợi. 

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu. Hắn cũng nhớ có năm thi thể là nữ. Vì vậy có thể khẳng định năm thi thể nữ này không có vấn đề gì.

Vậy thì trong số tám thi thể nam, nhất định có một cỗ đã trà trộn vào.

Mộ Thanh Vũ và Ngô Dao mỗi người nhận ra được một cỗ thi thể, bởi vì quần áo mặc trên người họ khá là bắt mắt nên mới có ấn tượng, vì vậy có thể loại ra. 

Vậy thì chỉ còn lại sáu thi thể. Diệp Thiếu Dương khá là hài lòng với phạm vi này.

Dứt khoát đặt toàn bộ tám cỗ thi thể nằm xuống, cởi áo ra rồi sờ ngực và cơ bụng của từng cỗ một. Sau đó hắn đâm một kim vào trái tim thi thể, muốn dùng pháp thuật để nghiệm thi, tìm ra thời gian tử vong rồi tiếp tục suy đoán.

Đột nhiên, hắn chú ý đến một thi thể có cái bụng rất lớn. 

Đó là một người đàn ông khoảng gần năm mươi tuổi, thân hình cũng không tính là mập mạp thế nhưng cái bụng lại cực lớn, nhìn rất không hài hòa.

Diệp Thiếu Dương đặt hai tay lên bụng người đàn ông, xoa xoa một lúc sau đó cả người đột nhiên chấn động, đứng phắt dậy.

“Sao vậy?” Mộ Thanh Vũ sốt ruột hỏi. 

“Trong bụng nó có vật sống!”

Diệp Thiếu Dương vừa dứt lời, ba người đều nhìn thấy bụng của tử thi rung lên, dường như bên dưới có một vật gì đó đang cựa quậy.

“Má ơi!” Ngô Dao sợ đến mức trốn tiệt ra sau lưng Mộ Thanh Vũ. 

Diệp Thiếu Dương nhanh chóng lấy ra một cái ống mực, quấn liên tiếp mười mấy sợi dây đỏ quanh phần thân dưới của tử thi, sau đó xâu thêm một đồng tiền Chú Mẫu lớn đặt trên rốn, tạo thành một cái kết giới.

Tránh cho thứ gì đó trong bụng thi thể kia đột nhiên xé rách da bụng mà vọt ra.

Bụng của tử thi càng lúc càng phồng lên, bên trong rung động kịch liệt giống như có thứ gì đó đang muốn xé toạc da bụng mà chui ra. 

Cảnh tượng này quả thật là cực kỳ quỷ dị.

Diệp Thiếu Dương thấy dây chu sa sợ là không thể cố định nổi thứ trong bụng kia. Hắn cắn răng, dứt khoát lấy ra Mao Sơn Diệt Linh đinh. Một tay đè bụng tử thi lại sau đó dùng lực đâm Diệt Linh đinh xuống.

Một dòng máu đen đột nhiên phun ra. 

Tử thi ngồi bật dậy, hai tay duỗi ra bóp cổ Diệp Thiếu Dương.

Lực chú ý của Diệp Thiếu Dương hoàn toàn đặt lên bụng nó, thình lình không phòng bị mà bị bóp chặt cổ.

Loại cương thi cấp thấp thế này vốn dĩ chẳng có thủ đoạn gì, thế nhưng khí lực cực lớn. Hai tay dùng lực một cái đã có thể tươi sống mà nhấc bổng Diệp Thiếu Dương lên. 

Cũng đúng lúc này, chỉ nghe “phụt” một tiếng, phần bụng của cương thi nổ thành một cái lỗ. Bên trong có một bàn tay nho nhỏ duỗi ra, dùng lực xé toạc da bụng rồi bò ra ngoài.

Đó là một “đứa bé” toàn thân đều là máu, trên mặt có hai cặp mắt gối chồng lên nhau, không có mũi và miệng, bề ngoài đáng sợ không nói lên lời.

“Đứa bé” quái dị rung đùi đắc ý, sau đó nhảy lên trên vai Diệp Thiếu Dương. Thân thể run lên, một cái đuôi dài quấn lấy hắn. 

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, tránh khỏi một kích này.

Bấy giờ Mộ Thanh Vũ mới hồi thần. Khác với Ngô Dao đang kinh sợ gào toáng lên, cô dùng hai tay lấy ra hai cái lá khô, miệng ho một tiếng phun ra một ít dịch dính màu xanh, phết lên lá cây sau đó hai tay ôm lấy đầu cương thi, dùng lá cây chà sát.

Trong miệng còn dùng Miêu ngữ nói gì đó, ngữ khí độc ác. 

Cương thi hét lên quái dị, dường như đang rất đau đớn mà lập tức thả lỏng hai tay đang bóp cổ Diệp Thiếu Dương ra rồi nhào nặn khuôn mặt mình, lăn lộn trên mặt đất sau đó bổ nhào về phía Mộ Thanh Vũ.

Diệp Thiếu Dương cảm thấy cổ được buông lỏng, lập tức rút hai tay lại tạo thành một pháp quyết đánh vào đỉnh đầu của “đứa bé” quái dị kia.

Pháp quyết vừa đánh xuống, cái đuôi của đứa bé lập tức quấn chặt lấy cánh tay Diệp Thiếu Dương, dùng sức co rút lại. Tứ chi kéo dài ra chộp về phía đầu và mặt của Diệp Thiếu Dương. 

“Thấp kém!”

Tay phải Diệp Thiếu Dương móc ra vài đồng tiền Ngũ Đế, gặp chiêu phá chiêu, chưa đến một lúc đã cố định được tứ chi của đứa bé quái dị kia lại, đánh nó té xuống trên mặt đất. Tay trái giữ chặt, tay phải cấp tốc lấy ra Thái Ất Phất Trần. Ngón áp út cong lên, một vốc tàn hương Nhiếp Hồn từ trong móng tay bắn ra.

Sau đó bị Thái Ất Phất Trần cuộn lên quét qua mặt đứa bé quái dị kia. 

Đứa bé hét lên tiếng kêu kỳ dị. Cái đuôi giống như linh xà mà quấn về phía Diệp Thiếu Dương.

Hai tay Diệp Thiếu Dương đều được xoa tro hương. Hắn nắm lấy cái đuôi rồi chà xát từ trên xuống dưới.

Một luồng khí trắng bốc lên từ cái đuôi của đứa bé quái dị. Nó liên tục hét lên những tiếng kêu kỳ quái, rõ ràng đang cực kỳ đau đớn.