Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1397




Diệp Thiếu Dương trợn mí mắt: “Còn muốn như thế nào!”

Trận ác liệt do Thanh Vân Tử thật sự đánh không nhiều, bề ngoài lại đáng khinh, bình thường cũng thu mình, vì thế rất nhiều người đều bị bề ngoài lão lừa. Nhưng Diệp Thiếu Dương là người hiểu biết lão nhất trong thiên hạ, lão có mấy cân mấy lượng, Diệp Thiếu Dương tự nhiên rõ ràng nhất.

Thanh Vân Tử nói: “Vô Niệm thiên sư, lấy yêu thuật nhập đạo, một thân tu vi, ở trong yêu tinh xem như xuất chúng.” 

Diệp Thiếu Dương cười gượng hai tiếng.

Thanh Vân Tử nói: “Ngươi không phục?”

“Đương nhiên không phục. Sư phụ nếu nói kẻ khác, con sẽ không so sánh, yêu tinh sao, không phải nhằm vào ai, so với Cửu Vĩ Thiên Hồ, toàn bộ yêu tinh đều là cặn bã.” 

Thanh Vân Tử gõ ở trên đầu hắn một cú vỡ hạt dẻ: “Cửu Vĩ Thiên Hồ mạnh nữa, có gì quan hệ với ngươi!”

Diệp Thiếu Dương cười cười không nói lời nào, tạm thời không muốn nói với lão chuyện này, lại hỏi: “Sư phụ vừa rồi không phải nói, Vô Cực thiên sư giống với con sao, có cái gì giống nhau?”

Thanh Vân Tử nói: “Tà vật trong Vạn Yêu Tháp, sau khi bị hắn siêu độ, có một số giữ lại, những kẻ này đều thành hắn tôi tớ, cho nên nói giống với ngươi, thực lực tổng hợp không riêng gì bản thân, còn phải cân nhắc thực lực của tùy tùng.” 

Thanh Vân Tử còn nói rất nhiều chuyện về Huyền Không quan, tới trên người Huyền Không tứ tú, Thanh Vân Tử nói cho Diệp Thiếu Dương, thật ra sư phụ của tứ tú này, cũng là một người cực kỳ khó lường, năm đó sau khi đắc đạo, được Vô Cực thiên sư phái đến Thanh Minh Giới, từ đó về sau không trở về, cho nên ở giới pháp thuật không nổi tiếng lắm.

Diệp Thiếu Dương cũng biết, có thể lăn lộn Thanh Minh Giới, khẳng định đều là trâu bò.

“Con trước kia chỉ biết Huyền Không quan rất lợi hại, không ngờ thực lực khủng bố đến mức này!” 

Diệp Thiếu Dương liên tục lắc đầu: “Con mẹk nó, sư phụ nói Đạo Phong này có phải ngu ngốc không, thế nào cũng phải đi tìm chết, còn phô trương như vậy, làm không ổn còn có thể đem con cùng nhau hại chết. Con nói này lão gia tử, người không thể nói với hắn sao, cùng lắm thì Ngọc Thanh Phù gì đó từ bỏ đi, chúng ta về Mao Sơn tự mình chơi không được sao, thế nào cũng phải liều mạng với đám người trâu bò này!”

Thanh Vân Tử hung hăng trừng mắt với hắn một cái: “Đạo Phong nếu nghe ta khuyên, nó đã không phải Đạo Phong.”

Sau đó hừ một tiếng nói: “Con lừa họ Trương cũng ác, lúc ấy ta bảo hắn đem Ngọc Thanh Phù luyện hóa, xong hết mọi chuyện, cũng tuyệt tâm tư Đạo Phong, hắn lại không chịu, đem Ngọc Thanh Phù đưa đến nơi đây, muốn mượn cái này bắt Đạo Phong...” 

“Con lừa họ Trương là ai?”

“Trương Vô Sinh, năm đó bắt chước Trương Quả lão cưỡi ngược con lừa, nói là truy tìm tiên tung, cho nên người ta tặng cho ngoại hiệu Trương Mao Lư (1).”

“Ha ha ha, còn có loại chuyện này, thật thú vị.” 

Diệp Thiếu Dương cười một phen, nghĩ đến lời phía sau của Thanh Vân Tử, lại cười không nổi, thở dài: “Huyền Không quan nhân vật trâu bò như vậy, lại thêm những tông sư này, ngay cả Đạo Uyên chân nhân cũng đến, Đạo Phong khẳng định sắp xong rồi.”

“Cái này cũng chưa chắc, không có chuyện gì là vạn vô nhất thất, con lừa họ Trương là đem vấn đề nghĩ quá đơn giản. Nhưng ta có thể nói cho ngươi, Vô Cực thiên sư hẹn chúng ta đến Huyền Không quan, không riêng gì vì đối phó Đạo Phong, còn có việc khác.”

Diệp Thiếu Dương giật mình hỏi: “Chuyện gì?” 

“Ta hiện tại cũng không phải rõ lắm, ngày mai còn có hai tông sư sắp tới đây, sau khi đợi người đến đông đủ, Vô Cực thiên sư sẽ triệu tập mọi người họp trước, thuận tiện bố trí một phen, đến lúc đó ngươi cũng tham gia.”

Diệp Thiếu Dương nghe lão nói như vậy nói: “Có biện pháp nào theo thuyền lên bờ, sau đó trở về không? Lãnh Ngọc đang tới, nhưng con hiện tại không liên hệ được cô ấy.”

Thanh Vân Tử nói: “Ngươi đợi lát nữa đi tìm Khâm Chương đi, đem số Lãnh Ngọc cho nó, bảo nó đi giúp ngươi đón.” 

Diệp Thiếu Dương đáp ứng nói: “Đúng rồi lão gia tử, người lần này dẫn theo mấy người tới đây?”

“Chỉ một mình Khâm Chương, nó tương lai cần quản lý công việc, cần lộ mặt nhiều hơn nữa.”

Thanh Vân Tử đem bát nhỏ bưng lên, không ngừng ăn lạc, nhìn Diệp Thiếu Dương nói: “Hai chúng ta nói cái việc riêng, ngươi muốn làm chưởng môn hay không?” 

Diệp Thiếu Dương ngây người một lúc lâu, mới nói: “Cái này... chuyện này cần trường hợp chính quy một chút nói đi, con tùy tiện như vậy, con chưa chuẩn bị nha.”

“Cái gì trường hợp chính quy? Đây là chính quy nhất, ta biết ngươi không muốn làm chưởng môn, vốn không muốn hỏi ngươi, nhưng đã gặp, vẫn hỏi ngươi một tiếng thì tốt hơn, nhỡ đâu ngươi thay đổi chủ ý thì sao?”

“Con... Sư phụ, người thật sự quyết định nhượng vị rồi? Vì sao?” 

Thanh Vân Tử trừng mắt, “Dựa theo truyền thống Mao Sơn, lão tử vốn đã sớm nên về hưu đi hưởng phúc, nhưng các ngươi không chịu cố gắng, luôn để ta không ra tay không được, lần này còn phải đối nghịch với Huyền Không quan! Chuyện này kết thúc, ta là thật sự muốn nghỉ ngơi, không muốn quản chuyện các ngươi nữa.

Cho nên ngươi nói nhanh lên, ngươi muốn làm thì để ngươi làm, ngươi nếu không làm, ta để Tô Khâm Chương làm.”

“Cái này... Tô Khâm Chương đồng ý làm sao?” 

“Ta bảo nó làm, nó không làm cũng không được.” Thanh Vân Tử nói: “Ngươi và nó không quen, nhưng ta rất yên tâm đối với nhân phẩm của nó, sau khi ngươi xuống núi, đều là nó luôn luôn hầu hạ ta, rất biết làm việc, là tố chất quản sự.”

Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai nói: “Nghe ý tứ này của người, người cũng làm sẵn quyết định rồi, còn hỏi con làm gì.”

Thanh Vân Tử cả giận nói: “Ngươi nếu muốn, toàn bộ Mao Sơn đều là của ngươi!” 

Diệp Thiếu Dương gãi ót, nói thầm: “Loại tính cách này như con, quản sự khẳng định không được, sợ là sẽ ảnh hưởng Mao Sơn truyền thừa...”

Thanh Vân Tử cười phá lên: “Truyền thừa cái gì, rắm chó! Cái này giống như tiền, lão tử kiếm tiền con tiêu tiền, thiên kinh địa nghĩa, được rồi ta biết làm thế nào rồi. Chuyện này không cần phải nói nữa, ngươi ngày sau sẽ hiểu.”

Thanh Vân Tử đem một chút đậu nành còn thừa trong bát ăn hết, phủi sạch vụn trên tay, trở lại trên giường, phất phất tay nói: “Ngủ thôi ngủ thôi, mệt rồi.” 

Lời nói đầy bụng Diệp Thiếu Dương bị chặn trở về.

Sáng sớm hôm sau, Tô Khâm Chương tới, hầu hạ Thanh Vân Tử rời giường, Diệp Thiếu Dương ở bên cạnh yên lặng nhìn, trong lòng cũng rất yên tâm.

Tuy công việc loại giặt quần áo nấu cơm, trước kia luôn luôn đều là mình làm, nhưng Tô Khâm Chương và mình vẫn có sự khác nhau. 

Thái độ của hắn đối với Thanh Vân Tử cực kỳ cung kính, không giống mình không có việc gì luôn chèn ép lão.

Một điểm này, Diệp Thiếu Dương tin tưởng Thanh Vân Tử rất hưởng thụ, dù sao người ta già rồi, đều muốn người khác thuận theo mình.

Mà mình ở trước mặt lão, trước sau tựa như một đứa con một bị chiều sinh hư, các loại tùy hứng làm nũng, nghĩ đến cái này, Diệp Thiếu Dương vẫn có chút hổ thẹn, hướng Thanh Vân Tử nói: “Lão gia tử, chờ chuyện này xong rồi, con mang theo Lãnh Ngọc về núi, hầu hạ sư phụ một đoạn thời gian nha.” 

Thanh Vân Tử trợn trắng mắt, lẩm bẩm: “Lão tử sợ là không đợi được ngày đó.”

Diệp Thiếu Dương xấu hổ gãi gãi cái ót, cười nói: “Đừng nói như vậy mà, lần này xong việc, con nhất định về núi ở một thời gian dài.”

Ăn xong bữa sáng do người của Huyền Không quan đưa tới, Diệp Thiếu Dương nói với Tô Khâm Chương chuyện đi đón Nhuế Lãnh Ngọc, đem số Lãnh Ngọc cho hắn, Tô Khâm Chương lập tức đi xử lý. Diệp Thiếu Dương bị Thanh Vân Tử lôi kéo, đi vài căn phòng bên cạnh gõ cửa. 

***

(1) Trương Mao Lư: con lừa Trương.