Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1946




Thanh Vân Tử nói: “Ngươi kiên trì cho rằng lão nữ nhân chính là Thanh Ngưu?”

“Sư phụ chẳng lẽ cảm thấy không phải?

“Ta không biết.Thanh Vân Tử lắc đầu, “Cho dù đem tình huống ta mấy đời luân hồi đều tính vào, ta cũng sẽ không biết loại sự tình này. Ta chỉ là cảm thấy rất quỷ dị… Mà thôi, ngươi nói không sai, ngươi không đi không được, chờ người đi rồi, chân tướng tự nhiên sẽ biết.”

Dương Cung Tử nói: “Vậy Thiếu Dương vẫn là không nên đi!”

Thanh Vân Tử đột nhiên cười hắc hắc, sửa lại sự nghiêm túc lúc trước, trêu chọc nói: “Ngươi đứa nhỏ này nói chuyện thú vị, Thiếu Dương là em chồng ngươi, ngươi thế mà lại không quan tâm vận mệnh chồng người, ngược lại quan tâm em chồng ngươi.”

Thanh Vân Tử đột nhiên trở nên già mà không đúng đắn như vậy, Dương Cung Tử trong lúc nhất thời không có cách nào chuyển hóa, sắc mặt nhất thời ửng đỏ, nhìn Đạo Phong một cái, nói: “Sự phụ đừng trêu nữa, người biết con không phải ý tứ này, người cũng nói, Đạo Phong là không đi không được.”

Đạo Phong không để ý tới bọn họ đùa, nói: “Thiếu Dương cũng là không đi không được.”

Thanh Vân Tử gật gật đầu, lại khôi phục loại bộ dáng trí giả kia của lúc trước: “Đúng, Thiếu Dương có đi hay không, bọn họ đều sẽ phát hiện người không phải quỷ đồng… Nó không đi, Cửu Vĩ Thiên Hồ nhất định sẽ không liều chết giúp ngươi, ngươi nhất định thua, người thua là chết, người chết, bọn họ biết ngươi không phải quỷ đồng, vậy là Thiếu Dương, người khác không nói, chỉ một Lý Hạo Nhiên, lúc nào cũng có thể đi nhân gian giết Thiếu Dương…”

Đạo Phong trở nên trầm ngâm, nói: “Dưới tình huống Thiếu Dương đi, có biện pháp nào có thể tránh thân phận hắn bị lộ?”

“Đừng để bọn họ lắc chuông (linh: chuông nhỏ)… Ồ, đó là chuông (chung: chuông to) à, dù sao cũng được, mặc kệ Vô Cực Thiên Sư nói là thật hay giả, chúng ta đều coi là thật, chỉ cần không để bọn họ lắc chuông, thân phận quỷ đồng vĩnh viễn sẽ không bại lộ, chúng ta liền có thể không nhận.”

Đạo Phong gật gật đầu, nghĩ đến cái gì, “Sư phụ, người đi giúp con một tay không?”

Thanh Vân Tử chậm rãi lắc đầu, “Ta bây giờ là âm thần, ít nhiều đại biểu âm ty, ta nếu đi, sẽ làm bọn họ có chuyện có thể nói, sự tình cũng sẽ trở nên phức tạp… Lại nói, ta già rồi, người già chỉ có thể bói toán một chút, nói nhảm với các ngươi một chút, không lên được chiến trường nữa.”

Đạo Phong đã hiểu.

Một trận chiến với Vô Cực Thiên Sư, là đỉnh phong cả đời Thanh Vân Tử, người khác không biết, chỉ có hắn biết rõ, Thanh Vân Tử ở trong một trận chiến đó, đã dùng hết toàn bộ kích tình của bản thân… Ở sau một trận chiến đó, tinh khí thần của lão đã hao hết, pháp lực còn, nhưng đã không còn tinh khí thần, ở trong chiến đấu quyết định sinh tử, đã thua trước.

Tương lai có lẽ có chuyện gì có thể khiến lão tìm về loại tinh khí thần này, nhưng bây giờ, lão nhiều nhất chỉ có thể bày mưu nghĩ kế, không thể ở trong chiến đấu thực tế khống chế chiến cuộc nữa.

Hơn nữa, lão ở sau khi chết, vốn nên đi luân hồi, hôm nay ở lại âm ty, nhưng cũng chặt đứt quan hệ với tất cả nhân quả, lão nếu mạnh mẽ tham dự đến trong vận mệnh của người khác quá sâu, sẽ nhiễu loạn mệnh cách người khác, ngược lại sẽ làm nhân quả càng ăn càng loạn, tạo ra tác dụng

ngược. Đạo Phong khẽ cười, “Vậy người cứ ở đây an tâm dưỡng lão đi, chờ con trở lại báo tin vui cho người.”

Thanh Vân Tử chưa lên tiếng. Lúc này mây đen chân trời càng gần hơn nữa, có từng luồng khí tức di động như có như không, từ bên kia không ngừng truyền đến, sinh linh bình thường tuyệt đối không cảm giác được, nhưng ba người này cảm giác sâu sắc cỡ nào, lập tức biết, bên kia đã xảy ra chiến đấu, đương nhiên là người Bạch Vân thành Thái m son đang giao hỏa.

Thanh Vân Tử nói: “Nên nói đã nói xong, các ngươi đi hỗ trợ đi.”

Đạo Phong nói với Dương Cung Tử: “Em đi trước, anh còn có vấn đề muốn hỏi sư phụ.”

Dương Cung Tử sửng sốt một phen, không biết hắn có vấn đề gì không muốn để mình nghe được, nhưng Đạo Phong quyết định, tự nhiên có nguyên nhân của hắn, vì thế tung người hướng dưới núi bay đi.

Thanh Vân Tử không để ý tới việc khác, một lần nữa ngồi ở trên mặt đất, tiếp tục đùa nghịch những cây gỗ kia.

Đạo Phong đứng phía sau lão, cúi đầu nhìn hành vi của lão, trầm mặc một lúc lâu, nói: “Con thật sự rất may mắn, có thể làm đệ tử của người. Không phải thứ khác, trí giả đại trí giả ngu giống như người, người khác nếu hỏi người vấn đề, người khẳng định rất phiền, nhưng con có thể tùy tiện hỏi, không sợ người tức giận.”

Thanh Vân Tử cười hắc hắc một tiếng, cũng không quay đầu lại, nói: “Ngươi muốn hỏi cái gì ta tức giận?”

“Thiếu Dương là quỷ đồng. Người vì sao vẫn luôn bảo hộ nó, người không sợ, Vô Cực Quỷ Vương thật sự lợi dụng nó buông xuống nhân gian, đến lúc đó người chính là tội nhân của toàn bộ giới pháp thuật.”

“Đã đúng rồi.”

“Còn chưa phải tất cả, ít nhất tạm thời chưa có ai tìm người làm phiền.”

Thanh Vân Tử nói: “Đây là điều người muốn một mình hỏi?”

“Không phải, con còn có một vấn đề. Cho nên con vừa rồi nói, con rất may mắn, con hỏi nhiều ít nhất không sợ người phiền.” Đạo Phong mỉm cười, không phải bình thường loại nụ cười cao thâm khó lường kia, mà là mỉm cười chân thành.

Loại nụ cười này, cực ít xuất hiện ở trên mặt hắn, người từng thấy cộng thêm Thanh Vân Tử cũng chỉ có ba người, trước mắt không có người thứ ba ở đây, chỉ có hai thầy trò bọn họ, căn bản không cần thiết che giấu nội tâm.

Thanh Vân Tử nói: “Vậy còn ngươi, ngươi cũng sớm biết nó là quỷ đồng, người vì sao còn bảo vệ nó, thậm chí đem sự tình ôm đến trên người mình?”

Đạo Phong trầm ngâm một phen, nói: “Bởi vì con có con đường của mình, con có cách khiến Thiếu Dương không thức tỉnh, tiếp tục làm nhân gian thiên sư của nó, mà không phải cái gì chuyển thể quý đồng.”

Thanh Vân Tử nói: “Con đường nào?”

Đạo Phong không do dự, nâng một tay, Ngũ Triều Nguyên Khí bay ra, giống như pháo hoa nổ tung ở trong ống, giống cái chụp từ bốn phía rơi xuống, đem vườn hoa nhỏ này che kín, tuy nơi này là Bạch Vân thành, tuyệt đối an toàn, Đạo Phong vẫn không yên tâm, lời hắn muốn nói, cho dù là Đế Thính cũng không muốn cho nghe thấy.

“Con muốn trảm tam thi, tìm được tứ thú ứng kiếp, đến lúc đó dẫn dắt Phong Chi Cốc tiến công Thái m son, diệt Vô Cực Quỷ Vương.”

Ở trước mặt bất cứ người nào biết chân tướng Thái Âm son, nói ra lời như vậy, người nghe đều sẽ cười đến rụng răng. Diệt Vô Cực Quỷ Vương… Nếu Quỷ Vương dễ diệt như vậy, âm ty cũng không cần nhẫn nhịn chúng nó tồn tại, mấy ngàn năm chưa xử lý.

Nhưng bởi vì nói lời này là Đạo Phong, cho nên Thanh Vân Tử cũng không cảm thấy buồn cười.

Rất nhiều người đều đem Đạo Phong coi là chuyển thể quỷ đồng, tỏ vẻ hoài nghi đối với mục đích hắn sáng tạo Phong Chi Cốc, cho rằng hẳn là đang dẫn làm đường ẩm ty cùng chúng sinh: trên bề ngoài hạ thủ đối với Thái m son, trên thực tế là làm tê dại âm ty, tích sức lực lượng cho Thái Âm sơn.

Rất nhiều người của âm ty đều có loại cách nghĩ này, vẫn luôn có không ít ti chủ và âm thần tầng trung tầng cao dâng thư yêu cầu âm ty làm ra ứng đối đối với Phong Chi Cốc, nhưng âm ty mặc kệ là đại đế hay Thôi thiên tử cầm quyền thực tế, đối với Đạo Phong tồn tại đều không nghe không hỏi, hoàn toàn miễn bàn luận Phong Chi Cốc cùng Đạo Phong.

Thanh Vân Tử là biết cách nghĩ của Đạo Phong, nhưng mà nghe Đạo Phong tự mình nói ra, vẫn là lần đầu tiên, hơn nữa loại cảm giác này hoàn toàn là không giống nhau.

Thanh Vân Tử ngừng động tác trên tay, ngây ra một lúc lâu, nói: “Ta đối với hành vi của ngươi không có bất cứ sự đánh giá nào, người làm việc của người là được, nhưng người có kế hoạch bảo hộ Thiếu Dương, người làm sao biết ta không có?”