Mắt Bão - Đàm Thạch

Mắt Bão - Đàm Thạch - Chương 102: Hiện Tại 4




Người phụ nữ ở bàn đối diện là mẹ của cậu bé, sợ chậm trễ tiến độ của đoàn phim nên nhỏ giọng giục một câu: “Gia Hào, mau ngồi xuống.”

Lúc này Tiểu Mãnh mới đi về, trèo lên ghế ngồi xuống, cong môi cười hì hì hai tiếng với Tào Diệp.

Tào Diệp cũng cười một tiếng với nó, khí tràng của hai người rất hợp, trong thời gian ngắn như thế đã kết thành bạn bè.



Trước khi thu lại ánh nhìn, Tào Diệp liếc Lương Tư Triết một cái, anh đã cúi đầu, đang cầm kịch bản lật giấy, nhưng nét cười như có như không trên mặt vẫn chưa tiêu tan.

Khúc nhạc dạo ngắn này qua đi, đoàn phim tiếp tục đọc kịch bản.



Tiểu Mãnh đang đọc đến đoạn trước khi bị mẹ vứt bỏ, giọng nói non nớt của nó vừa cất lên, bầu không khí im lặng hơi kỳ lạ trước đó lúc này mới dần dần sống động lên.

Tào Diệp không tập trung nghe họ thảo luận nội dung kịch bản, luôn cảm thấy tất cả mọi người ở đây đã nhìn ra cậu và Lương Tư Triết có gì không đúng, nhưng đều ngầm hiểu trong lòng mà giả vờ hồ đồ, thầm nghĩ đây phải chăng là có tật giật mình…

Lương Tư Triết ở đối diện lên tiếng, là giọng điệu lưu manh hơi lười biếng, ăn no chờ chết: “Tôi đâu có tiền trả cho anh… Đừng nhắc đến trận hôm qua nữa, đệt, anh không thấy trận hôm qua tôi bị đánh sắp tàn phế à, chỉ riêng tiền thuốc men đã thua hết vào đó rồi, anh, anh phải chừa chút tiền cho em ăn cơm chứ.”

Anh nhập vai rất nhanh, rõ ràng trên mặt không có dấu vết diễn kịch gì, nhưng nghe thấy giọng nói cũng có thể khiến người ta nhập vai.



Cùng với Lương Tư Triết trước đó nói “Anh Tư Triết cũng đồng ý” quả thực tưởng chừng như hai người.

Người này là của mình.



Trong đầu Tào Diệp bỗng hiện lên suy nghĩ này.

Tất cả mọi người có thể nhìn thấy Mặt Sẹo điên cuồng, Tiểu Mãn kiềm chế, Lý Nhập xinh đẹp và Lục Hà Xuyên im lặng trên màn ảnh… Nhưng chỉ cậu mới có thể nhìn thấy một mặt khác của Lương Tư Triết chưa bao giờ biểu hiện trước ống kính.

Rõ ràng không phải người có dục vọng độc chiếm, nhưng nghĩ đến những điều này vẫn có cảm giác thỏa mãn bí mật.

Suy nghĩ lung tung một hồi, cho đến khi bên tai vang lên tiếng chân ghế ma sát với mặt đất, bên cạnh có người đứng lên duỗi người, âm thanh tán gẫu lộn nhộn vang lên, lúc này Tào Diệp mới lấy lại tinh thần, kịp phản ứng buổi đọc kịch bản chung đã kết thúc rồi.

Đỗ Truy cất kịch bản cười nói với Tào Diệp: “Chán lắm nhỉ? Thấy cậu ngẩn người suốt.”

“Tôi đọc kịch bản này năm sáu lần rồi,” Tào Diệp đứng lên, cũng cười với anh ta, “Gần như có thể học thuộc luôn.”

Đi mấy bước về phía cửa cậu cố ý chậm lại, chờ Lương Tư Triết vòng qua từ bên khác.

“Kể ra tôi không ngờ cậu thân với Lương Tư Triết như thế,” Ra khỏi phòng họp, Đỗ Truy và mấy người của đoàn phim theo kịp, “Các cậu quen biết nhiều năm rồi nhỉ?”

“Truyền thông nói hết rồi mà?” Phó đạo diễn ở bên cạnh nói tiếp, “Cạnh tranh từ lúc Mười ba ngày.”

“Mà lại là cạnh tranh anh chết tôi sống,” Thợ quay phim cũng nói chen vào, “Rốt cuộc là có chuyện này không?”

Nhiều năm như vậy, truyền thông đưa tin liên quan đến Lương Tư Triết và Tào Diệp cũng chỉ có một bài này, nhưng chỉ cách giải thích này đã đủ để người ta tưởng tượng ra đủ chi tiết và quá trình.

“Anh đoán xem.” Lương Tư Triết cười nhìn thoáng qua thợ quay phim.

“Lại úp úp mở mở.” Thợ quay phim rất thân với Lương Tư Triết, giơ tay vỗ bả vai anh một cái.

Càng đến gần căn phòng Tào Diệp càng thấy chột dạ.





Vừa nãy bị người trong đoàn phim chú ý đến việc mặc chung quần áo, bây giờ lại thực sự ở chung một phòng, cứ cảm thấy chỉ thiếu điều thông báo cho thiên hạ hôm qua họ đã chính thức yêu đương.

Lúc này Lương Tư Triết nghiêng mặt sang nhìn cậu: “Em có chuyện tìm anh mà, vào phòng anh nói?”

“Được.” Tào Diệp cũng nhìn anh đáp.

Có câu nói này làm nền, cùng đi vào một phòng có vẻ tự nhiên hơn nhiều.

Hai người dừng ở cửa phòng, lúc này một giọng trẻ con ngây thơ trong trẻo vang lên sau lưng: “Anh Tư Triết ơi.” Ngay sau đó là tiếng bước chân bịch bịch, Tiểu Mãnh chạy tới, xòe lòng bàn tay với anh: “Cảm ơn anh vừa rồi giảng giải phân cảnh cho em, cho anh ăn kẹo này.”

“Được,” Lương Tư Triết cúi người, nhặt mấy viên kẹo trong lòng bàn tay cậu bé, cười với Tiểu Mãnh một tiếng, “Cũng cảm ơn em.”

“Cũng cho anh này,” Tiểu Mãnh lại giơ lòng bàn tay về phía Tào Diệp, “Anh là anh gì ạ?”

“Anh Tiểu Diệp.” Lương Tư Triết nói thay Tào Diệp.

“Anh Tiểu Diệp.” Tiểu Mãnh lặp lại.

Đợi Tào Diệp lấy mấy viên kẹo khỏi tay nó, Tiểu Mãnh ngẩng đầu nhìn cửa phòng: “Các anh ở cùng phòng à?”

Giọng nó rất to, trong giọng nói tràn đầy ngưỡng mộ, giống như cũng muốn ở cùng bạn nhỏ khác.



Cách đó hai, ba bước, mấy người tổ đạo diễn vẫn đứng tại chỗ chưa rời đi, tất cả đều nghe rõ ràng.

Tào Diệp: …

Đồng ngôn vô kỵ[1], phá đám chuyên nghiệp.

[1] đồng ngôn vô kỵ: lời nói của trẻ nhỏ không có gì kiêng kỵ.

Bạn nhỏ Tiểu Mãnh này tiền đồ thênh thang.

Tiểu Mãnh hồn nhiên không hề hay biết, không chừa lại thời gian giải thích cho hai người, lại chạy như điên đến chỗ Đỗ Truy: “Chú đạo diễn ơi, con cũng cho chú ăn kẹo.”

Đỗ Truy véo mặt Tiểu Mãnh, vừa đi vừa nói đùa: “Đến chú thì thành chú đúng không…” Lại quay đầu nhắc nhở hai người, “Buổi tối cùng uống rượu, đừng quên nhé.”

Mấy người tổ đạo diễn đi xa, Tào Diệp nhìn Lương Tư Triết, Lương Tư Triết cũng nhìn cậu.



Nhìn nhau mấy giây, Lương Tư Triết cười một tiếng, nhỏ giọng nhắc nhở: “Ngẩn người gì đấy, thẻ phòng ở chỗ em, quên rồi à?”

“À đúng,” Lúc này Tào Diệp mới nhớ ra, cúi đầu lấy thẻ phòng ra mở cửa.

Vào phòng đi vào phòng khách, Tào Diệp hơi chột dạ nói: “Anh nói xem liệu họ có nhìn ra không?”

“Đều là người tinh ranh,” Lương Tư Triết đặt kịch bản trên bàn trước sofa, “Không nhìn ra cũng đoán được, em không nói đụng áo còn tốt…”


“Em đâu biết trí nhớ con nít tốt như thế.”

Lương Tư Triết nhìn thoáng qua chiếc áo thun trên người Tào Diệp: “Hôm trước quay phim anh vừa mặc bộ quần áo này, Tiểu Mãnh chạy đến nghịch khóa kéo trên tay áo suốt, em cũng biết chọn đấy, đúng lúc chọn cái này.”

Tào Diệp ngồi xuống sofa, cúi đầu hơi buồn bực lại hơi buồn cười: “Em không hề chọn, tiện tay cầm cái trên cùng.”

“À, vậy tại anh,” Lương Tư Triết cười nhận sai, “Giặt xong đưa tới, anh tiện tay để trên cùng.”

Anh nói xong đi thì vào nhà vệ sinh.

Lúc đi ra Tào Diệp ngồi trên sofa, một tay cầm khóa kéo ở ống tay, đang kéo lên kéo xuống.

Mưa bên ngoài đã nhỏ lại, nhưng bầu trời vẫn hơi âm u, phòng khách không bật đèn, ánh sáng mờ tối.



Lương Tư Triết đến gần, đứng bên cạnh máy đun nước rót nước: “Xem ra các bạn nhỏ đều thích chơi khóa kéo.”

Tay cầm khóa kéo của Tào Diệp dừng lại: “Em cũng chỉ nhỏ hơn anh hai tuổi thôi.”

“Hai tuổi lẻ ba tháng.” Lương Tư Triết nói, anh lấy một cốc nước đưa cho Tào Diệp, còn mình cầm cốc nước ngửa đầu uống.

Lúc anh uống nước yết hầu trượt lên xuống, ánh mắt Tào Diệp rơi vào nơi đó, cũng nuốt theo một cái, tiếp đó cậu cảm thấy hơi khát.

Cậu cầm cốc lên cũng uống một ngụm nước, không kìm lòng được nhớ lại Lương Tư Triết của mười năm trước.



Lúc ấy Lương Tư Triết uống nước, yết hầu cũng rõ ràng như thế ư? Hình như không nhớ rõ lắm.

Bên mặt của Lương Tư Triết được tia sáng lờ mờ phác họa ra một đường cong rất đẹp, Tào Diệp nhìn anh, cảm thấy cảm giác thích một người thật sự có phần kỳ lạ lại xa lạ.



Cậu không có cách nào rời tầm mắt mình, nghĩ rằng người trước mắt này là của mình sẽ không thể ngừng vui vẻ được.

Lương Tư Triết uống nước xong, đặt cốc lên bàn, đi tới ngồi bên cạnh Tào Diệp.

Hình như anh hơi mệt, ngửa đầu ra dựa vào lưng ghế sofa, nhìn cơn mưa ngoài cửa sổ: “Buổi chiều có muốn ra ngoài không?”

Tào Diệp đáp một tiếng “Được”, cũng làm động tác giống anh, ngửa đầu ra dựa vào lưng ghế sofa.

Lương Tư Triết nghiêng mặt sang nhìn Tào Diệp, giơ tay lên đặt trên lưng ghế sofa, dùng ngón tay cuốn tóc Tào Diệp.

Tào Diệp cụp mắt xuống nhìn bờ môi Lương Tư Triết, bên trên còn đọng lại một ít ánh nước, rõ ràng vừa mới uống nước xong, nhưng lúc này cậu vẫn cảm thấy hơi khát.

Cậu xích lại gần, liếm nước đọng trên môi Lương Tư Triết.



Sau đó lùi lại nhìn môi dưới của anh, chỗ nước đọng lan ra, hiện ra ánh nước như ẩn như hiện, cậu thấy khát hơn, thế là cậu xích lại gần liếm một cái, sau đó cũng mút Lương Tư Triết một cái giống như tối qua anh mút cậu.

Có lẽ vừa mới uống nước xong, nụ hôn này ướt át hơn mấy lần trước đó, bờ môi chạm vào lại tách ra, phát ra tiếng vang nhỏ xíu.

“Lương Tư Triết.” Tào Diệp dán vào môi anh nói.


Lương Tư Triết “Ừ” một tiếng.

Nhưng hình như Tào Diệp chỉ muốn gọi tên anh, cũng không định nói gì, lại bắt đầu mút môi dưới của anh.

Lương Tư Triết tổng kết ra một quy luật, lúc hôn Tào Diệp giống một chú chó con dễ bảo, anh có thể sờ tóc cậu mà không hề kiêng kỵ.

Giữa trưa ăn cơm ở khách sạn, hai người ra khỏi phòng, định bụng ra ngoài đi tản bộ.

Thời tiết bên ngoài hơi lạnh, Tào Diệp khoác một chiếc áo denim của Lương Tư Triết bên ngoài áo thun.



Lúc ra cửa cậu nhìn thoáng qua mình trong gương, cảm thấy cách ăn mặc này rất Lương Tư Triết.



Nếu Trình Đoan ở đây, chắc lại muốn làm một đoạn văn.



Lúc đi thang máy Tào Diệp khoác bả vai Lương Tư Triết, ngẩng đầu liếc camera: “Chúng ta có thể bị quay không?”

“Có,” Lương Tư Triết cười nói, “Bị quay thì làm sao?”

“Bị quay được chắc cũng không sao…” Tào Diệp nhanh chóng tìm ra lý do, “Khoác bả vai giữa bạn bè luôn có thể giải thích mà phải không?”

Cậu chỉ muốn khoác bả vai Lương Tư Triết, cảm giác này giống như lúc ở Lam Yến, cậu làm gì cũng muốn kề sát vào Lương Tư Triết.

Lương Tư Triết cười một tiếng, không nói gì.

Trước khi ra khỏi thang máy Lương Tư Triết kéo mũ trùm lên, hơi cúi đầu ra khỏi sảnh khách sạn với Tào Diệp.

Trời mưa có rất ít người ra ngoài, trong sảnh chỉ có lác đác vài nhân viên phục vụ, đều đang thất thần mất tập trung, đến khi phản ứng lại thì hai bóng người dáng cao chân dài đã đẩy cửa ra khỏi sảnh, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng dưới ô của hai người.

Quần áo của hai người này đều là phong cách của Lương Tư Triết, từ bả vai trở lên bị chiếc ô màu đen che khuất, chỉ nhìn từ bóng lưng, khiến người ta không thể phân biệt rốt cuộc ai là Lương Tư Triết.

Có lẽ bão đã qua, chỉ còn lại phần cuối cùng, gió ngừng thổi, mưa cũng nhỏ hơn, nhưng vẫn rơi tí tách tí tách mãi.

Cả thành phố đình công một ngày, nơi này lại ở khu vực vắng vẻ của ngoại ô thành phố, trên đường người xe thưa thớt, cả buổi mới có một chiếc xe chạy qua.

Đi một đoạn đường Tào Diệp quay đầu nhìn một cái: “Đằng sau có paparazzi chụp lén không?”

“Paparazzi cũng không yêu nghề như thế,” Lương Tư Triết cười nói, “Họ cũng muốn nghỉ.”

“Họ cũng có ngày nghỉ?”

“Trời mưa có rất ít paparazzi ra ngoài, cho nên anh luôn mong trời mưa, bởi vì có thể đi ra ngoài một lát.”

“Hừm.” Tào Diệp lại khoác bả vai Lương Tư Triết, “Cho nên như vậy cũng sẽ không bị chụp đúng không?”

“Chắc sẽ không.” Lương Tư Triết nói.


Họ chọn con đường nhỏ ít người, đi về phía trước chẳng có mục đích.

Hạt mưa đập trên mặt ô, toàn bộ thế giới đều lộ vẻ rất yên tĩnh.



Đi một đoạn, Tào Diệp muốn cầm lấy cán ô trong tay Lương Tư Triết, anh nói: “Em cầm ô còn khoác vai anh thế nào?”

Tào Diệp “À” một tiếng, cảm thấy lời này có lý nên không kiên trì cầm lấy cán ô nữa, tiếp tục khoác vai Lương Tư Triết.

Họ vừa đi vừa tán gẫu rất tự nhiên.



Lúc đầu tán gẫu về chuyện đoàn phim, sau đó chủ đề chậm rãi chuyển lên người Tào Diệp.

Tào Diệp không tránh những việc trải qua trong mấy năm này, nhưng cũng không kể sâu, chỉ nói sau khi Lê Du qua đời, cậu ở nước ngoài xin thực tập trong một công ty điện ảnh.



Số đỏ, đi theo một tiền bối là nhà sản xuất thâm niên trong nghề làm phim, mới đầu làm trợ lý sản xuất, về sau nhà sản xuất kia dần dần yên tâm về cậu rồi để cậu vận hành dự án độc lập.

Cậu nói rất nhẹ nhàng, nhưng trong vòng hai năm sản xuất và tuyên phát tổng cộng bốn dự án, Lương Tư Triết vừa nghe đã biết, hai năm đó Tào Diệp sống rất liều mạng, nếu không sẽ không trưởng thành nhanh như thế.

“Về sau gặp được một bộ phim Bollywood[2], em cảm thấy rất thích hợp với thị trường Trung Quốc, thế là dùng di sản mẹ em để lại mua quyền phát hành của phim kia, bảo Trì Minh Nghiêu giúp đỡ liên lạc với anh nó, hợp tác với họ đưa phim này vào chuỗi rạp chiếu phim trong nước, sau đó nữa thì có Lomond… Về phần Trình Đoan, anh ta là đàn anh của em, cũng có nhiều kinh nghiệm trong công ty điện ảnh, trước kia bọn em từng hợp tác, em nghe nói anh ta có suy nghĩ về nước phát triển nên nghĩ cách đào anh ta tới.



Cũng không có gì đặc biệt, chó ngáp phải ruồi, em rất may mắn.”


[2] Bollywood là tên gọi không chính thức được đặt cho ngành công nghiệp sản xuất điện ảnh tiếng Hindi có trụ sở tại Bombay, Ấn Độ.



Cụm từ này đôi khi bị dùng sai lệch, để chỉ toàn bộ ngành công nghiệp phim tại Ấn Độ

“Cho nên là linh vật của Lomond?” Lương Tư Triết cười liếc cậu một cái.



Thiếu niên của anh kể về những việc trải qua trong quá khứ rất nhẹ nhàng, từ lâu đã không phải cậu trai ngồi xổm trong góc thang máy cuộn mình lại bắt đầu sợ hãi mưa gió trong hình ảnh giám sát.



Anh lại không biết có nên cảm thấy vui vẻ vì Tào Diệp bị ép trưởng thành như vậy không.

Nếu không có những việc trải qua trong năm năm này, có lẽ hiện giờ Tào Diệp vẫn là công tử bột không biết đạo lý đối nhân xử thế… Cả đời làm công tử bột cũng không có gì tốt, chỉ có một điều, Tào Diệp công tử bột có thể sẽ không ở bên anh.



Thật sự rất mâu thuẫn.

“Tào Diệp,” Lương Tư Triết khẽ thở dài một hơi, “Lúc ấy anh không biết mẹ em bị ốm, không thể ở cạnh em…”

Anh nói được nửa câu thì Tào Diệp nghiêng mặt sang nhìn anh: “Vậy nếu như anh biết, Lương Tư Triết , anh có đi theo em không?”

“Sẽ,” Lương Tư Triết nói, lại nghiêm túc suy nghĩ một lát, “Hơn nữa anh nghĩ, chắc sẽ có cách xử lý tốt hơn, ví dụ như đi xin thầy Tào hoãn thời gian quay phim chẳng hạn.”

Suy cho cùng khi đó còn trẻ, đều tưởng rằng tiến lên một bước sẽ không có đường lui, chỉ có thể quyết tuyệt đi lên cầu độc mộc, thật tình không biết rằng trên đời này còn có rất nhiều con đường nhẹ nhàng hơn, có thể cho hai người sóng vai cùng đi.

Hai người im lặng đi về phía trước một đoạn, rẽ vào một con ngõ.

Tòa nhà trong ngõ rách nát, ngõ rất chật, nước mưa cọ rửa mặt đất, sau đó cuồn cuộn chảy đến cống thoát nước hai bên.

Đối diện tòa nhà là một mặt tiền cửa hàng rất nhỏ, đang bật đèn lờ mờ, ông chủ cửa hàng ngồi trên ghế đẩu ở cửa, nhìn chằm chằm màn mưa, buồn bực ngán ngẩm đợi khách đến cửa,

“Nơi này có giống Nhân Tứ mười năm trước không?” Tào Diệp dừng lại nhìn con phố này.

Lương Tư Triết cũng dừng lại, “Rất giống.” Lại ngẩng đầu nhìn về phía tòa nhà xám trắng, “Nơi này giống cảnh trong Mười ba ngày hơn Nhân Tứ.”

“Đúng rồi, lúc đó nên đưa chúng ta đến đây,” Tào Diệp ôm lấy bả vai Lương Tư Triết, “Vào xem thử?”

Họ đi vào hành lang, cửa rất thấp, hai người phải hơi cúi đầu mới có thể đi vào.



Lương Tư Triết thu ô, đi vào cùng Tào Diệp.

Đèn cảm ứng ở tầng một hình như bị hỏng, ánh sáng trong cầu thang tù mù, chỉ có thể dựa vào ánh sáng yếu ớt hắt vào từ bên ngoài để nhìn mọi thứ.

“Nơi này còn có tầng hầm, Bành Yên đi xuống cầu thang, Tiểu Mãn trốn ở đây lén lút nhìn cô ấy.” Tào Diệp nhớ lại nội dung kịch bản, buông bả vai Lương Tư Triết ra, cầm cổ tay anh, “Anh thấy có giống không? Ở đây.” Cậu nói xong đi xuống gầm cầu thang, dừng lại quay người nhìn Lương Tư Triết.

Ánh sáng trong không gian chật chội tối tăm, mắt Tào Diệp lại sáng lạ thường, giống viên bi thủy tinh bóng mượt phát ra ánh sáng.

Lương Tư Triết đến gần một bước, tới gần cậu, nhìn vào mắt Tào Diệp qua không khí hỗn độn.

Họ nhìn nhau, không nói rõ là ai lại gần ai trước, bờ môi đụng chạm, họ trao nhau một nụ hôn.

Đầu tiên là giống như mọi nụ hôn trong ngày hôm nay, họ mút bờ môi của nhau.

Nhưng Lương Tư Triết cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, anh giơ tay đè sau đầu Tào Diệp, dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng cậu, anh không dùng nhiều sức, giống như vẫn đang thăm dò, nhưng Tào Diệp nhanh chóng vươn lưỡi ra, quấn quýt với anh.

Trên tầng vang lên tiếng đóng cửa, sau đó một loạt tiếng bước chân vang lên.



Đầu tiên hơi xa, chẳng mấy chốc đã đi vào, gót giày giẫm lên bậc thang lâu năm thiếu tu sửa, giống như gần đến mức vang trên đỉnh đầu.

Nụ hôn này như một cuộc mạo hiểm bí ẩn.

Không ai nói dừng trước, mặc cho bước chân kia một mực đến gần.

Người kia mở cửa ra, cửa sắt vang lên tiếng “kẹt kẹt”, sau đó tiếng bước chân tan vào trong tiếng mưa rơi, không khí bị quấy rối lại từ từ yên tĩnh.



Sau đó họ nghe được tiếng nước bọt hòa quyện giữa răng môi.