Mắt Bão - Đàm Thạch

Mắt Bão - Đàm Thạch - Chương 126: Hiện Tại 12




Vài ngày sau, “Lựa chọn tuyệt vọng” đăng trailer thời gian công chiếu, thông báo phim sẽ ra rạp ngày mùng một tháng năm.

Chuyện Lương Tư Triết lâm trận quay thế lại bị đào lên lan truyền một phen từ đầu đến cuối, có rất nhiều bình luận “đột nhiên tỉnh ngộ” nói rằng, bảo sao khoảng thời gian trước Lương Tư Triết và tổng giám đốc của Lomond bị lan truyền yêu đương đồng tính, hóa ra là đang thêm nhiệt độ lăng xê cho bộ phim công chiếu.

Thế là dùng Liên hoan phim Berlin làm điểm xuất phát, mối quan hệ của Lương Tư Triết và Tào Diệp xuất hiện trong tầm mắt công chúng một cách rầm rộ, lại nhanh chóng vì “Lựa chọn tuyệt vọng” công chiếu mà bị đóng dấu là lăng xê.

–– “Dùng yêu đương đồng tính để xào hả? Cũng không sợ xào khét.”

–– “Chả trách lần này không thừa nhận cũng không phủ nhận, ảnh đế Lương vì thành tích phòng vé cũng chơi chiêu low như thế.’

–– “Mấy người dùng đầu nghĩ xem, cũng không phải Lương Tư Triết chủ động lăng xê mà, phim này của Lomond, Lomond là nhà tuyên truyền.”

–– “Tôi nghe nói là vì Tào Diệp muốn ra mắt, để báo ơn Tào Tu Viễn, Lương Tư Triết chẳng những nhận phim của Lomond, còn phải phối hợp với cậu ta lăng xê một phen.”

Tào Diệp dùng ngón tay vuốt màn hình, nhìn một loạt bình luận nghĩ, được thôi, mấy người vui là được.

Ngày đầu “Lựa chọn tuyệt vọng” công chiếu, Lương Tư Triết đã lên hot search, lần đầu tiên anh đóng vai phản diện, lại diễn một tên điên có nhân cách phản xã hội, biểu hiện cực kỳ chói sáng trong bộ phim.

Trong thời gian phim công chiếu, Lương Tư Triết lên hot search mấy lần –– “Lựa chọn tuyệt vọng của Lương Tư Triết”, “Lương Tư Triết Mặt Sẹo”, “Cảnh đánh nhau của Lương Tư Triết”, “Lương Tư Triết quay thế”.



Vì vậy cách giải thích Lương Tư Triết dùng yêu đương đồng tính lăng xê phim cũng nhanh chóng mai danh ẩn tích.

Sau đó Lương Tư Triết vừa phụ trách công việc giám chế “Rhapsody của người lạ”, vừa đọc kịch bản Hứa Vân Sơ và Tào Diệp gửi đến, có rất nhiều đạo diễn ném cành ô liu đến muốn hợp tác với anh, nhưng anh không có hứng thú với nhân vật cho lắm.



Cuối cùng anh nhìn trúng một kịch bản võ hiệp, kể về khoái ý ân cừu(1) của nam nữ giang hồ, anh cảm thấy hứng thú nên giữ kịch bản lại.

(1) Khoái ý ân cừu: cụm từ thường xuất hiện trong tiểu thuyết võ hiệp, chỉ việc có ơn báo ơn, có oán báo oán, thẳng thắn dứt khoát, không có chuyện trước sợ sói sau sợ hổ.

Giữa tháng tám, “Thử nói lại lần nữa xem” xác định thời gian chiếu là ngày mùng một tháng mười.

Tào Diệp vận dụng tất cả tài nguyên của mình kéo cao tỉ lệ sắp xếp số lần chiếu trên chuỗi rạp chiếu phim, cậu và Trì Minh Nghiêu trao đổi –– chỉ cần Ảnh nghiệp Minh Thái đồng ý yêu cầu của cậu, sau này “Rhapsody của người lạ” của Lý Dương Kiêu công chiếu, Lomond cũng sẽ dốc toàn lực phối hợp.

Anh em và giao dịch việc nào ra việc đó, lúc bàn điều kiện Tào Diệp nói: “Thử nói lại lần nữa xem là phim do đạo diễn tiên phong Đỗ Truy và ảnh đế Lương Tư Triết cường cường liên thủ, sự kết hợp này vừa nhìn là biết rất có sức hấp dẫn.



Mà Rhapsody của người lạ là bộ phim hợp tác của đạo diễn mới Giang Lãng và diễn viên mới Lý Dương Kiêu…”

Cậu còn chưa nói hết lời thì Trì Minh Nghiêu đứng dậy muốn đi: “Không bàn nữa.”

“Này đừng đi, tao còn chưa nói xong,” Tào Diệp vội vàng bổ sung, “Nhưng vì có Lương Tư Triết làm giám chế nên cũng có sức hấp dẫn…”

Trì Minh Nghiêu giễu cợt nói, “Tào Diệp bây giờ mày nói ba câu không rời Lương Tư Triết.”

Tào Diệp khịa lại: “Trì Minh Nghiêu bây giờ mày là hai câu không rời Lý Dương Kiêu.”

Cuối cùng cuộc giao dịch này vẫn hoàn thành trong bầu không khí không vui vẻ này.

Sau khi “Thử nói lại lần nữa xem” thông báo thời gian công chiếu, video Lương Tư Triết và Tần Chân Chân cùng vào khách sạn lại bị đào ra, mỗi một đợt rohow đều có người lấy ảnh chung khung hình của họ ra, dựa vào đó phân tích mối tình quá thời hạn của họ.

Có người chỉ trích Lương Tư Triết quá bạc tình, một bộ phim đổi một bạn gái, bây giờ chia tay, đối xử với Tần Chân Chân giống như đối xử với đồng nghiệp không thân trong đoàn phim.





Ngược lại là Tần Chân Chân giống như tình cũ chưa hết, vừa gặp chủ đề liên quan đến Lương Tư Triết thì trốn tránh.

Báo Tinh Bá bắt làn sóng nhiệt độ này lại đăng một video.



Sau buổi chạy rohow, Tần Chân Chân và trợ lý lên xe bảo mẫu của Lương Tư Triết, lái một mạch đến bãi đỗ xe của khách sạn, gặp riêng Lương Tư Triết ở khách sạn.

Có người vạch trần nói Lương Tư Triết mặt ngoài lạnh lùng, thực ra lúc riêng tư rất biết chơi, nếu không sao có thể khiến nhiều ngôi sao nữ như thiêu thân lao đầu vào lửa vì anh?

Trên thực đến đêm rohow đó, Tào Diệp lái xe đến đón Lương Tư Triết, đúng lúc gặp xe của Tần Chân Chân chết máy, thế là xe bảo mẫu đưa đón Lương Tư Triết tạm thời đưa Tần Chân Chân về.

Dư luận lại bắt đầu đào đến mức khí thế ngất trời, nói rằng Lương Tư Triết và Tần Chân chân bị nghi ngờ là tình cũ quay lại.

Tào Diệp nhìn bình luận dưới video kia, tất cả mọi người phân tích như tận mắt nhìn thấy, như là Lương Tư Triết và Tần Chân Chân đang yêu nhau cuồng nhiệt, mà về phần cậu, từ lâu đã trở thành bạn trai cũ – hết thời – có ý đồ lăng xê.

Tào Diệp ngồi dậy trên giường, đưa video kia cho Lương Tư Triết xem: “Tại sao giả được xem như thật, thật lại bị xem như lăng xê? Họ không phát hiện anh không có trên chiếc xe kia à? Không phát hiện em lái xe đến đón anh à? Không chụp được chúng ta cùng vào khách sạn hả?” Cuối cùng ném cơn giận lên người paparazzi, “Bọn paparazzi nghiệp dư báo Tinh Bá cử đi vô dụng thế?!”

Sau khi cậu nói xong một tràng dài, Lương Tư Triết không nhịn được muốn cười, không bị chụp được ngược lại trách paparazzi vô dụng, chúa ghen tuông này.



*

Cuối năm, giải Kim Tượng công bố danh sách đề cử, Lương Tư Triết dựa vào “Lựa chọn tuyệt vọng” và “Thử nói lại lần nữa xem” lọt vào hai giải thưởng – Bành lọt danh sách “Nam diễn viên chính xuất sắc nhất”, Mặt Sẹo lọt danh sách “Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất”.

Lương Tư Triết và giải Kim Tượng duyên phận không cạn, mười chín tuổi anh dựa vào “Mười ba ngày” ra mắt với thân phận ảnh đế giải Kim Tượng, hai mươi mốt tuổi nhờ “Hồng nam hồng nữ” lọt vào danh sách “Nam diễn viên chính xuất sắc nhất” nhưng lại thất bại trở về.



Bây giờ anh hai mươi chín tuổi, lại một lần nữa nhận được đề cử giải Kim Tượng hạng mục “Nam diễn viên chính xuất sắc nhất”.

Vào ngày lễ trao giải, Lương Tư Triết nắm tay Tiểu Mãnh cùng đi thảm đỏ, dẫn chương trình đưa micro cho anh: “Tư Triết, lần này có lòng tin giành được ảnh đế không?”

Trước kia gặp phải vấn đề cần dự đoán kết quả này, Lương Tư Triết phần lớn sẽ hỏi lại, cười hỏi một câu “Bạn cảm thấy ảnh đế này liệu có thuộc về tôi không?” Nhưng lần này anh suy nghĩ rồi trả lời: “Một năm gần đây tôi rất may mắn, tôi nghĩ sự may mắn này chắc sẽ kéo dài đến đêm nay.”

“Ồ,” Dẫn chương trình nói bằng giọng khoa trương, “Nghe vào rất có lòng tin nhỉ.”

Thảm đỏ đang diễn ra, Tào Diệp gặp Lâm Huyễn ở xung quanh hội trường trao giải.



Lần này Lâm Huyễn được mời làm khách mời trao giải, vừa khéo là trao giải “Nam diễn viên chính xuất sắc nhất”.

Lúc ấy Lâm Huyễn đang tán gẫu với người khác, nhìn thấy Tào Diệp sau đó chủ động đi tới chào hỏi cậu, cô quan sát bộ âu phục Tào Diệp mặc: “Tôi nhớ cậu đã nói không thích trường hợp này, sao lần này lại đến?”


Tào Diệp cười với cô một tiếng, không có ý định lảng tránh: “Đến cùng Lương Tư Triết.”

Trong lời nói của Lâm Huyễn có hàm ý: “Các cậu quan hệ thế nào mà cậu tới đây với cậu ấy?”

Tào Diệp gác hai cánh tay lên lan can: “Chị đoán xem.”

Lâm Huyễn không đoán, ngược lại nói chuyện khác: “Này trước đó tôi lừa cậu một lần, phát hiện ra chưa?”

Tào Diệp quay đầu nhìn cô, chuyện đã trôi qua một thời gian rất lâu, cậu không còn nhớ rõ những chi tiết khi cậu và Lâm Huyễn bên nhau.

Lâm Huyễn quay người dựa vào lan can, nhắc nhở: “Ai giỏi hơn.”



Tào Diệp lập tức nhớ lại chuyện này, lúc ấy cậu chưa làm lành với Lương Tư Triết, cậu đã hỏi Lâm Huyễn cậu và Lương Tư Triết ai giỏi hơn.



Cậu nghĩ Lâm Huyễn cũng to gan thật, thế mà không hề e dè nhắc đến chuyện này ở nơi thế này.

“Thật ra tôi chưa bao giờ ngủ với Lương Tư Triết,” Lâm Huyễn nghiêng mặt sang nhìn Tào Diệp, “Có biết tại sao lúc đó tôi nói vậy không?”

Tào Diệp đã biết Lương Tư Triết chưa bao giờ thích Lâm Huyễn, thật ra cậu không muốn tiếp tục đề tài này, bàn chuyện này với bạn gái cũ có hơi kỳ lạ, cậu mất tập trung thuận theo hỏi một câu: “Hửm?”

Lúc này người đại diện đi tới giục Lâm Huyễn về sau sân khấu, Lâm Huyễn đáp một tiếng, quay đầu nói tiếp lời vừa rồi: “Bởi vì… Không chiếm được mới là tốt nhất mà.” Cô nói xong cười một tiếng với Tào Diệp, thướt tha theo trợ lý rời đi.

Lương Tư Triết xuống thảm đỏ, nhìn thấy Tào Diệp và Lâm Huyễn đang tán gẫu.

Anh đến gần, lên tiếng chào Lâm Huyễn đang định rời đi, rồi đi tới đứng bên cạnh Tào Diệp, dựa vào lan can: “Nghĩ gì mà thất thần vậy?”

“Không có.” Tào Diệp đứng thẳng người, vô thức nói.



Thật ra cậu đang suy nghĩ câu nói cuối cùng của Lâm Huyễn có ý gì, chẳng lẽ mấy năm nay cô ấy vẫn luôn thích Lương Tư Triết?

“Lại ôn chuyện với bạn gái cũ,” Lương Tư Triết nói đùa, “Quang minh chính đại như thế, thật sự cho rằng anh không để bụng phải không?”

“Em không ôn chuyện với cô ấy, là Lâm Huyễn tới đây nói với em…” Tào Diệp nói được một nửa thì miễn cưỡng dừng lại, cậu đột nhiên không muốn nói với Lương Tư Triết rằng Lâm Huyễn có lẽ vẫn còn tình cảm với anh, cứ cảm thấy giọng điệu Lâm Huyễn nói lời vừa rồi có ý tứ sâu xa, lỡ như sau này đối diễn với Lương Tư Triết, chẳng phải nguy hiểm lắm à?

“Nói gì?” Lương Tư Triết hỏi tiếp lời cậu.

“Cô ấy nói lát nữa sẽ làm khách mời trao giải của anh,” Tào Diệp tránh nặng tìm nhẹ, nói xong bỗng nhiên lại nhớ đến một chuyện, ” –– Lương Tư Triết, ngày mai hai người sẽ không lên hot search đâu nhỉ?”

“Cô ấy là khách mời trao giải à…” Ngón tay Lương Tư Triết gõ lên lan can, “Vậy rất có khả năng, nhưng cũng chưa hẳn, nếu anh không giành giải thì sẽ không lên hot search.”

“Vậy không được… Thôi, lên thì lên vậy,” Tào Diệp nói, “Cùng lắm thì em dùng tiền rút nó xuống.”

“Đừng lãng phí,” Lương Tư Triết cười “chậc” một tiếng, “Anh cũng có một chiêu.”

“Chiêu gì?”

“Lát nữa sẽ biết,” Lương Tư Triết úp mở.




Anh nghiêng mặt sang, ánh mắt đi xuống theo quai hàm và yết hầu của Tào Diệp, dừng trên chiếc nơ của cậu, “Tào Diệp, chúng ta đổi nơ đi.”

Tào Diệp đứng thẳng người, “Hả?”

“Em là linh vật của Lomond mà? Cho anh mượn chút may mắn.”

Phòng thay đồ ở hậu trường đêm nay chật ních khách mời trao giải, Lương Tư Triết và Tào Diệp đứng đối mặt nhau, tháo nơ xuống đổi cho nhau, lại buộc lên giúp nhau.

Lúc Tào Diệp buộc nơ giúp Lương Tư Triết, Lương Tư Triết bỗng nhiên nhớ đến tâm trạng khi đến lễ trao giải Kim Tượng nhiều năm về trước.

Khi đó anh vẫn chưa có chuyên gia trang điểm riêng, đi thảm đỏ nút thắt cổ áo sau hơi lỏng, là Trịnh Dần đi tới buộc lại giúp anh.

Lúc ấy anh vẫn chưa biết Tào Diệp đã trải qua chuyện gì, lúc Trịnh Dần buộc nơ giúp anh, anh hỏi một câu hôm nay Tào Diệp có đến không?



“Chắc nó ở nước ngoài,” Trịnh Dần nói, “Tôi cũng không rõ.”

Lương Tư Triết nhớ khi đó tâm trạng của mình hơi thấp thỏm, Tào Diệp để lại tờ giấy bảo anh nhất định phải lấy được ảnh đế, nhưng anh không chắc rốt cuộc mình có thể đoạt giải không, cũng không chắc cho dù thật sự đoạt giải, Tào Diệp có xuất hiện chứng kiến khoảnh khắc này không.

Giải thưởng đó anh có được không chỉ vì bản thân, Tiểu Mãn là của hai người họ, anh hy vọng có thể giữ lại mùa hè ở Nhân Tứ bằng nhân vật này.

Bây giờ cuối cùng họ cùng đến lễ trao giải, Lương Tư Triết hơi nâng cằm, cụp mắt nhìn Tào Diệp thắt nơ giúp anh, trong đầu anh phút chốc nhảy ra một câu hát.



Âm thanh xung quanh ồn ào, anh nhỏ giọng hát một câu: “Lại quay về thời điểm ban đầu…” Anh cố ý tạm từng, động tác của Tào Diệp hơi dừng lại, quả nhiên nhanh chóng nối tiếp một câu, “Gương mặt ngây ngô của em trong trí nhớ…”

Một câu phía sau hai người cùng nhỏ giọng hát lên: “Cuối cùng thì chúng ta cũng đi đến ngày này…” Sau đó hai người cùng cười ra tiếng.

Họ thắt nơ cho nhau xong thì đi đến khán phòng của buổi lễ, hơn phân nửa số người đã ngồi trong sảnh, đều đang tán gẫu với người bên cạnh, trên đường đi tới có rất nhiều người chào họ.

Chuyện của Lương Tư Triết và Tào Diệp đã không phải bí mật trong giới, dù sao trong giới này không có bí mật gì đáng nói.



Nhưng nhìn thấy họ cùng tham gia lễ trao giải, rất nhiều người vẫn sửng sốt, có lẽ cảm thấy họ quá gan dạ.

Họ đi đến chỗ ngồi, chào hỏi Đỗ Truy và Tăng Nhiên ngồi bên cạnh, sau đó mới ngồi xuống.

Tào Diệp quay đầu nhìn trong hội trường, mấy diễn viên khác được đề cử cho giải “Nam diễn viên chính xuất sắc nhất” lúc này trông có vẻ đều thong dong bình tĩnh.

Năm nay diễn viên lọt danh sách tranh giải ảnh đế đều là tiền bối lâu năm trong nghề, Tào Diệp cảm thấy hơi hồi hộp, đây là lần hợp tác đúng nghĩa đầu tiên của cậu và Lương Tư Triết, cậu hy vọng Lương Tư Triết có thể dựa vào bộ phim này giành được thêm một giải ảnh đế Kim Tượng.

Nhưng trong lòng cậu biết rõ chuyện này không cưỡng cầu được, chỉ có thể an ủi bản thân ổn định tinh thần, cậu nghiêng đầu về phía Lương Tư Triết, tán gẫu với anh: “Lương Tư Triết, anh có chuẩn bị cảm nghĩ đoạt giải không?’


Lương Tư Triết cúi đầu chỉnh ống tay áo: “Chuẩn bị rồi.”

“Vậy anh có cảm ơn em không?”

Lương Tư Triết ngước mắt nhìn cậu, cười hỏi một câu: “Em muốn anh cảm ơn em thế nào? Gọi tên nói lời cảm ơn?”

Đây đúng là vấn đề, hình như có rất ít người cảm ơn nhà đầu tư của phim, trong lòng Tào Diệp biết không ổn, đành phải coi như thôi: “Thôi bỏ đi, nếu anh được ảnh đế, buổi tối nhớ về cảm ơn em tử tế.”

Lương Tư Triết cười một tiếng, chưa nói được hay không được.

Ánh đèn trong hội trường tối lại, lễ trao giải sắp bắt đầu.

Trên màn ảnh bắt đầu chiếu một đoạn phim ngắn, âm thanh trò chuyện ồn ào bên dưới nhanh chóng lắng lại, sau khi đoạn clip chiếu xong, người dẫn chương trình ra sân khấu nói một đoạn talk show mở màn, lễ trao giải chính thức bắt đầu.

Buổi lễ tiến hành ổn định theo quá trình, “Thử nói lại lần nữa xem” giành được giải “Phim nhựa hay nhất” và “Quay phim xuất sắc nhất”, “Lựa chọn tuyệt vọng” giành được giải “Đạo diễn mới xuất sắc nhất” và giải “Nhạc phim gốc hay nhất”.

Lúc Tăng Nhiên lên sân khấu đã cố ý cảm ơn nhà sản xuất Tào Diệp, nói rằng toàn bộ quá trình quay phim này đều nhận được sự ủng hộ và giúp đỡ của sếp Tào, lại cảm ơn Lương Tư Triết đã ra tay giúp đỡ khi bộ phim gặp khó khăn nhất.



Lúc anh ta phát biểu, trên màn hình lớn lần lượt quay cận cảnh hai người.

Đây là lần đầu tiên Tào Diệp công khai xuất hiện với thân phận nhà sản xuất, đối mặt với ống kính cậu vẫn hơi căng thẳng, vô thức thẳng sống lưng lên, cố gắng biểu hiện tự nhiên hơn.

Sau đó ống kính lại kéo lùi, để Lương Tư Triết và Tào Diệp cùng xuất hiện trên màn ảnh lớn, Tào Diệp nhìn thấy cậu và Lương Tư Triết ngồi cạnh nhau, cảm giác căng thẳng giảm bớt một chút.

“Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất” được công bố giữa buổi, Lương Tư Triết lên sân khấu nhận giải, anh cảm ơn đạo diễn Tăng Nhiên và diễn viên hợp tác Ngũ Bách Ý, lại rất tự nhiên cảm ơn nhà sản xuất Tào Diệp, cả đoạn phát biểu thong dong vừa đủ.

Lương Tư Triết giành giải “Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất”, Tào Diệp ngược lại căng thẳng hơn, trong đầu cậu nhớ lại lễ trao giải Kim Tượng mùa trước, không nhớ có ai cùng lúc đoạt giải “Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất” và “Nam diễn viên chính xuất sắc nhất”.


Sau khi trao giải “Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất”, lại trao mấy giải thưởng, Lâm Huyễn và một nữ diễn viên gạo cội khác của Hồng Kông bước lên sân khấu với tư cách khách mời trao giải và bắt đầu trao giải “Nam diễn viên chính xuất sắc nhất”.

Trên màn ảnh lần lượt chiếu clip diễn xuất của mấy diễn viên từng đoạt giải, giới thiệu lần này có năm diễn viên nam được đề cử, “Thử nói lại lần nữa xem” chọn đoạn Lương Tư Triết và Tiểu Mãnh ngồi trước cửa hàng, Lương Tư Triết tâm sự nặng nề nhíu mày hút thuốc, Tiểu Mãnh vô tư ăn từng miếng kem rõ to.

Một khách mời khác trên sân khấu cố tình nhắc đến quan hệ của Lương Tư Triết và Lâm Huyễn, hỏi Lâm Huyễn có hy vọng Lương Tư Triết giành giải không.



“Tất nhiên rồi,” Lâm Huyễn tự nhiên phóng khoáng nói, “Nhưng tôi cảm thấy người tổ chức lễ trao giải có lẽ còn hy vọng hơn tôi, nếu không thì sao lại mời tôi đến làm khách mời trao giải?”

Cả khán phòng cười to.

Lâm Huyễn lại hỏi khách mời còn lại hy vọng ai đoạt giải.

“Cô đã hy vọng Lương Tư Triết đoạt giải, vậy tôi đành hy vọng Vương Tiển, Lâm Thiên Nguyên, Trịnh Đức Hạo và Doãn Ninh đoạt giải.” Khách mời kia đọc hết tên của mấy diễn viên còn lại, không làm mích lòng ai cả.

Tào Diệp đã không lo được đêm nay Lương Tư Triết và Lâm Huyễn có thể lên hot search hay không, cậu cảm thấy trên người mình đổ mồ hôi, áo sơ mi dán trên lưng hơi khó chịu.

Trên màn hình lần lượt quay cận cảnh các diễn viên nam được đề cử, lúc chuyển đến Lương Tư Triết, Tào Diệp chú ý hình như Lương Tư Triết cũng thẳng sống lưng lên, cho dù biểu cảm trên mặt anh vẫn bình thản khéo léo như mọi lần, nhưng cậu vẫn nhạy cảm nhận ra hình như Lương Tư Triết cũng không thong dong như lần ở Berlin.

Có lẽ Lương Tư Triết cũng hồi hộp? Tào Diệp muốn nắm tay Lương Tư Triết một cái, nhưng khán phòng đâu đâu cũng có ống kính, cậu không dám tùy tiện hành động.

“Người đoạt giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất là…” Khách mời trên sân khấu bắt đầu mở phong bì, nữ khách mời Hồng Kông đẩy tấm thư viết tên người đoạt giải đến trước mặt Lâm Huyễn, “Cái này phải để cô mới được.”

Một giây sau, Tào Diệp nghe thấy Lâm Huyễn lớn tiếng đọc tên Lương Tư Triết.

Trong tiếng vỗ tay như sấm dậy ở khán phóng, thần kinh luôn kéo căng của Tào Diệp đột ngột thả lỏng, cảm thấy toàn như cứng lại.

Lương Tư Triết đứng dậy ôm Đỗ Truy và Hứa Vân Sơ, bắt tay với tiền bối ngồi hàng trước quay lại chúc mừng, cuối cùng là ôm Tào Diệp ngồi cạnh anh.

Họ đã ôm nhau rất nhiều lần, so sánh với những cái ôm thân mật hơn kia, cái ôm này kiềm chế lại có lực, giống như thêm sức mạnh cho nhau.



Không ai nói gì, sau đó Lương Tư Triết buông Tào Diệp ra, quay người đi lên sân khấu trao giải.

Đi qua lối đi rất dài, Lương Tư Triết bước lên bậc thang, bắt tay với Lâm Huyễn và khách mời kia, nhận lấy cúp, sau đó đứng giữa sân khấu.

Tiếng vỗ tay dần dần lắng lại, tất cả mọi người nhìn Lương Tư Triết trên sân khấu.

Mười năm trước, Lương Tư Triết mười chín tuổi cũng đứng trên sân khấu như vậy, khi đó anh để tóc dài, mặc âu phục, nổi loạn mà sắc bén.



Người ở khán phòng nhanh chóng nhận ra, Lương Tư Triết hai mươi chín tuổi hình như cũng không thay đổi nhiều, chỉ là thiếu niên ngây ngô năm đó bây giờ đã có giải thưởng, trở nên thành thạo hơn.

Lương Tư Triết điều chỉnh độ cao của micro, sau đó hơi cúi người: “Trước khi ra ngoài tôi đã đặc biệt tìm bộ âu phục mười năm trước, hy vọng có thể mang đến may mắn cho tôi.”

Dưới khán đài vang lên tiếng cười khẽ thiện ý.

“Nhưng không mặc vừa, nhỏ quá.”

Lần này tiếng cười to hơn.

Nói đùa xong, Lương Tư Triết mới bắt đầu phát biểu: “Cảm ơn đạo diễn Đỗ Truy, cảm ơn thầy Hứa Minh quay phim, còn có thầy chỉ đạo võ thuật Từ Thao Dương, cảm ơn bạn nhỏ Gia Hào đóng vai Tiểu Mãnh, cảm ơn tất cả nhân viên của đoàn phim Thử nói lại lần nữa xem.”

Anh nói xong danh sách cảm ơn rồi nói tiếp: “Cảm ơn sân khấu trao giải này mười năm trước đã trao cho tôi giải thưởng đầu tiên trong cuộc đời.



Đó là một lời khẳng định quan trọng đối với tôi, vì vậy tôi muốn mượn sân khấu này để thông báo một tin tức cực kỳ quan trọng với tôi…” Anh hơi dừng lại, ánh mắt quét cả khán phòng, tiếp theo hơi cụp mắt, nói vào micro dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, “… Đúng, tôi đang yêu rồi.”

Khán phòng khiếp sợ, Tào Diệp cảm thấy mình khiếp sợ không thua gì những người khác.

Sau một lát yên tĩnh có người hét lên một tiếng, ngay lập tức cả khán phòng buổi lễ náo loạn, tiếng nghị luận dần dần nổi lên.



Không ai ngờ Lương Tư Triết sẽ tuyên bố chuyện tình cảm của mình trên sân khấu trao giải.

Trong tiếng nghị luận ồn ào này, Lương Tư Triết hơi nâng giọng lên, tiếng nói hơi trầm đi qua micro vang khắp khán phòng của buổi lễ, “Nên cuối cùng, tôi muốn cảm ơn người yêu của tôi, cảm ơn em yêu anh,” Anh hơi giơ cúp lên, nhìn Tào Diệp dưới sân khấu, “Sau này đắc ý và ngã lòng, cúp thưởng và cuộc đời, anh đều chia sẻ cùng em.”