Mắt Bão - Đàm Thạch

Mắt Bão - Đàm Thạch - Chương 18: Quá Khứ 11




Trên bức tường xi măng xám xịt, hai thiếu niên bám vào ống nhựa cẩn thận trèo xuống.

“Tấm thép đâu?” Tào Diệp đang ở tầng bốn thử dùng một chân tìm miếng thép kia, “Sao không giẫm đến?”

Lương Tư Triết xuống trước, đã trèo xuống căn phòng của họ ở tầng ba, bệ cửa sổ rất rộng, anh cong người ngồi xổm vững vàng, tay bám vào góc cửa sổ, dành thời gian ngẩng đầu nhìn Tào Diệp: “Sang trái một tí.”

“Đâu cơ?” Chân trái của Tào Diệp duỗi sang bên cạnh một ít, thật sự không dám nhìn xuống, “Không giẫm được ấy?”

“Đợi chút.” Lương Tư Triết nắm lấy bệ cửa sổ, quay lưng lại duỗi chân ra giẫm lên một tấm thép bên dưới tầng ba, tay vừa bám vào ống thoát nước thì một chân của Tào Diệp vung tới.

“Ối đờ mờ!” Tào Diệp cảm thấy chân mình đá phải vật cứng, lập tức hoảng sợ, “Vừa rồi em đá phải đầu anh đúng không?”

Bên dưới không trả lời, Tào Diệp cảm thấy mắt cá chân của mình bị một bàn tay cầm lấy, ngón tay man mát, kéo chân cậu chạm vào tấm thép bên cạnh, giọng nói của Lương Tư Triết từ dưới truyền lên: “Chỗ này, giẫm xuống.”

Trong lòng Tào Diệp lập tức yên tâm, gót chân hạ xuống giẫm lên: “Vậy em xuống tiếp nhá.”

Lương Tư Triết lùi về bệ cửa sổ, cửa sổ không đóng, anh nhảy thẳng vào trong phòng, sau khi hai chân chạm đất, anh bám vào khung cửa sổ nhoài người ra nhìn lên trên: “Xuống đi, tôi vào phòng rồi.”

Hai phút sau Tào Diệp cũng nhảy vào trong phòng theo, vừa vào đã ngồi xuống dọc theo bức tường, lòng vẫn còn sợ hãi cảm thán: “Trời ơi, chân em mềm nhũn luôn rồi, toát mồ hôi khắp người…”

Lương Tư Triết đóng cửa sổ lại, bỏ guitar xuống để sang bên cạnh, thuận miệng hỏi: “Vậy sao lúc đi lên cậu không sợ?”

“Lúc đi lên không cần nhìn xuống dưới mà! Lúc xuống cứ phải cúi đầu, mỗi lần cúi đầu em cảm thấy mình như sắp rơi xuống…” Tào Diệp ngồi dựa vào chân tường, một tay kéo cổ áo quạt gió liên tục, ngẩng đầu nhìn Lương Tư Triết, “À phải rồi, lúc nãy em đá trúng đầu anh đúng không?”

“Không, đúng lúc tôi cúi đầu, cậu đá trúng guitar.”

“À… vậy thì tốt, dọa em hết hồn.” Cậu chưa nói nửa câu sau – nếu đá trúng mặt thì toang.

Một trước một sau xuống tầng, Lương Tư Triết đi đằng trước dẫn đường, Tào Diệp hơi tò mò đi theo sau hết nhìn đông lại ngó tây.

Lúc xuống tầng có một người phụ nữ để mái tóc xoăn sóng và trang điểm đậm chào hỏi Lương Tư Triết: “Anh đẹp trai hôm nay dẫn bạn tới đây à?”

Lương Tư Triết cười với người kia một tiếng: “Ừ.”

Xuống tầng một, Tào Diệp chạy lên đi bên cạnh Lương Tư Triết, thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc nơi này làm gì vậy anh? Chỉ hát thôi à?”

“Giống như cậu nghĩ.” Lương Tư Triết không nói nhiều, “Cậu muốn ăn gì?”

“Chưa có ý tưởng gì,” Tào Diệp nghĩ đến một dãy mặt tiền hàng quán cậu nhìn thấy hôm mới tới đây, một lớp cặn dầu dày cộp – thật sự có thể ăn hả? Nghĩ thôi đã thấy mất khẩu vị rồi, “Buổi tối anh đã ăn gì? Em ăn giống anh.”

“Mì, không biết quán còn mở không,” Lương Tư Triết bước ra bậc cửa, nhìn về phía quán mì, hất cằm một cái, “Quán kia, ăn không?”

“Được.” Tào Diệp nói.

0h giờ đêm, phần lớn hàng quán trong hẻm đều đã dọn, còn có vài hàng linh tinh đang thức đêm chờ kinh doanh.





Ông chủ của quán mì Lão Đỗ hơn bốn mươi tuổi, ưỡn cái bụng bia ngồi bên cạnh hẻm, dưới mông lót một tờ báo, trên chân đặt một cái đài radio, đang í a hát theo hí khúc, trong tay chậm rãi phe phẩy chiếc quạt nhựa do một bệnh viện nam khoa gần đó phát.

Thấy hai thiếu niên đi tới, ông chủ nhiệt tình toét miệng cười với họ, tay chỉ sau lưng: “Đến ăn cơm muộn thế này à? Ngồi tự nhiên.” Sau đó chú đứng lên cầm menu đưa cho họ, “Nhìn xem gọi món gì?”

Tào Diệp nhìn lướt qua menu, ngẩng đầu nhìn Lương Tư Triết: “Buổi tối anh gọi món gì?”

“Mì thịt bò.”

“Vậy thì món này đi.” Tào Diệp nhìn ông chủ nói.

Ông chủ cao giọng hét vào trong quán: “Sênh Tử, một bát mì thịt bò, nhanh lên!”

Mì thịt bò nhanh chóng được bưng lên, Tào Diệp dùng đũa gắp mì lên, ngắm nghía hai lần mới cho vào trong miệng.

“Ăn ngon đấy chứ.” Cậu ăn một miếng, sau đó gắp rau thơm và hành thái trong bát ra, vừa gắp vừa hỏi Lương Tư Triết bên cạnh: “Anh là người Bắc Kinh à?”



“Không phải,” Lương Tư Triết đáp, “Người Nham Thành.”

“À… em chưa đến bao giờ.” Tào Diệp dọn sạch sẽ một góc, lại ăn một miếng mì.

“Đó là một nơi nhỏ.” Lương Tư Triết nói.

Tào Diệp cúi đầu ăn mì, Lương Tư Triết nhìn một lát cũng cảm thấy hơi đói bụng.



Mặc dù Tào Diệp ăn rất kén cá chọn canh, nhưng dáng vẻ cậu phồng má ăn mì khiến người khác cảm thấy rất ngon miệng.

Lương Tư Triết vẫy gọi ông chủ bưng lên một bát mì nữa, anh ăn không kén chọn, dùng đũa trộn đều gia vị bên trong rồi bắt đầu ăn cùng Tào Diệp.

“Bố em làm thế nào tìm được anh?” Tào Diệp hơi tò mò hỏi.

“Tôi cũng không biết,” Lương Tư Triết nuốt một miếng mì xuống mới nói tiếp, “Hôm đó tôi đi ra ngoài về, họ đã đứng trước cửa nhà tôi rồi.



Còn cậu? Tại sao lại bị đưa tới đây?”

“Bố em muốn em trải nghiệm cuộc sống mà… Anh nói, hai chúng ta có thể đóng chung một bộ phim không?”

“Không biết,” Lương Tư Triết lắc đầu, “Không ai nói với tôi chuyện quay phim.” Anh ăn vài miếng mì, lại thấy cảm giác đói vừa rồi như ảo giác, thế là dừng đũa lại đặt lên bát.

“Em đã hỏi chú Dần rồi, chú ấy nói sẽ sắp xếp vai cho anh, có điều chú Dần cũng không nói chi tiết, chút nữa em hỏi kỹ giúp anh.” Trong chốc lát này, bát mì trước mặt Tào Diệp đã được ăn sạch, như gió cuốn mây tan không sót một sợi nào.

Chưa ăn no? Lương Tư Triết toan vẫy gọi ông chủ thêm một bát khác thì Tào Diệp mở lời, nhìn chằm chằm bát mì của Lương Tư Triết: “Anh không ăn nữa hả?”



“Ừ,” Lương Tư Triết đáp, “Tôi không đói lắm.”

“Vậy…” Tào Diệp nhìn Lương Tư Triết, “Có thể chia cho em một ít không?”

Lương Tư Triết cảm thấy ánh mắt của cậu cực kỳ giống con chó đất màu trắng trên con phố bên cạnh, lúc chú chó kia vẫy đuôi xin ăn với anh cũng nhìn anh thế này.



“Tôi gọi bát khác cho cậu, bát này tôi đã ăn rồi.”

“Không sao, em ăn bát này là được.” Tào Diệp duỗi tay cầm lấy bát kia đến trước mặt mình, gắp mấy đũa vào trong bát cậu, theo thói quen gắp hành lá ra trước, gắp xong ngẩng đầu cười với anh, “Lần sau em cũng mời anh ăn cơm.”

“Cậu không cần mời tôi ăn,” Lương Tư Triết nói, “Bữa trưa và bữa tối mỗi ngày trước đó đều sẽ có người đến đưa cơm, sao thế, hôm nay không đưa?”

“Đưa rồi…” Tào Diệp giơ tay cọ mũi một cái, hơi chột dạ, “Bị bố em phát hiện, vứt mất rồi, về sau chắc không đưa nữa, xin lỗi anh…”

Trên mặt Lương Tư Triết không có biểu hiện gì, trong lòng lại nghĩ rõ ràng cơm đưa vì cậu, tôi cùng lắm là thơm lây, chuyện này có gì mà xin lỗi? Sau đó không kìm được lại nghĩ, con của Tào Tu Viễn thật sự rất khác Tào Tu Viễn, Tào Tu Viễn trông có vẻ nghiêm túc, khó mà đến gần, nhưng Tào Diệp giống như trời sinh đã dễ ở chung, khiến người khác dễ dàng dỡ bỏ lớp đề phòng gần gũi với cậu.

Đêm hè oi bức, ông chủ quán mì tri kỷ mở quạt cho, cánh quạt quay vù vù đưa gió đến thẳng phía bọn họ.



Tào Diệp cúi đầu ăn mì, bên tóc hướng về phía quạt bị thổi lên một cái, bóng đèn tiết kiệm năng lượng treo ở bên cạnh tản ra ánh sáng yếu ớt và lờ mờ, không hiểu sao Lương Tư Triết cảm thấy mái tóc của Tào Diệp chạm vào sẽ mềm mại.

Quán mì tiễn hai vị khách cuối cùng rồi tắt đèn đóng cửa.

Trước khi đi Lương Tư Triết mua hai chai nước ngọt vị sơn tra ướp lạnh, đưa một chai cho Tào Diệp, chai còn lại anh mở nắp ra uống một hớp.

Chất lỏng lạnh lẽo trôi xuống theo thực quản, có cảm giác mát mẻ thấm vào ruột gan.

Ban đêm nổi gió, thổi tan cảm giác oi bức nặng nề, lá cây rì rào lay động, tiếng ve kêu dần dần nhỏ lại.




Hai người ngồi xổm ở ven đường, vừa hóng gió vừa uống từng ngụm nước ngọt.



“Không ngờ ở đây cũng thoải mái nhỉ.” Tào Diệp nói.

Lương Tư Triết nghiêng đầu nhìn cậu một cái: “Thoải mái hơn tìm người thị tẩm?”

“Tại sao lại nhắc đến chuyện này nữa…” Tào Diệp áp chai nước lạnh đọng giọt nước lên trán mình.



Lương Tư Triết cười một tiếng: “Thật ra cũng chỉ thoải mái lúc này thôi.”

Uống hết chai nước ngọt, hai người trở về Lam Yến, đi lên tầng về phòng.

Lúc đi qua dãy cửa gỗ kia, Tào Diệp đưa ra nghi vấn giống như Lương Tư Triết trước đó: “Anh nói người ta thật sự có thể ở đây sao?”

“Chắc có thể,” Lương Tư Triết đáp, “Hôm qua tôi còn thấy có người đi ra.” Là một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, trong lòng ôm em bé khóc oe oe.

“Lần trước em vào ngó một cái, bên trong nhỏ lắm, trên tường hình như cũng mốc meo,” Tào Diệp hạ giọng, “Còn không có cửa sổ, anh không tưởng tượng được đâu, cái mùi kia…”

“Một ngày chưa đến hai mươi tệ, cậu cho rằng thế nào?” Lương Tư Triết mở khóa cửa nói, sau đó duỗi tay đẩy cửa đi vào.

“Hai mươi tệ?” Tào Diệp mở to mắt không thể tin hỏi, “Thật không?”

“Thật đấy, nghe nói một tháng năm trăm tệ mà.”

“Hả…” Trên mặt Tào Diệp vẫn chưa hết vẻ khiếp sợ, “Thôi được.” Nói xong bổ nhào lên chiếc giường của mình, “Cũng may chú Dần vẫn rất lương thiện, sắp xếp căn phòng này cho chúng ta.”

Chú Dần? Trong đầu Lương Tư Triết hiện lên gương mặt của Trịnh Dần, trông có vẻ nhã nhặn ôn hòa, nhưng trên thực tế cũng không dễ ở chung, song, “Anh ta mấy tuổi, mà cậu gọi anh ta là chú?”

“Chú ấy gọi bố em là ‘anh Viễn’ mà, còn luôn nhấn mạnh họ ngang hàng, cho nên bảo em gọi là chú… Mới đầu em cũng cảm thấy kỳ cục, nhưng gọi quen rồi thì bình thường.” Tào Diệp lật người nằm ngửa, rút cái gối lót dưới đầu mình, nhìn Lương Tư Triết kể, “Thật ra chú Dần giỏi lắm, anh không nhìn ra đúng không? Chú ấy làm người đại diện, trợ lý, nhà sản xuất, trợ lý đạo diễn cho bố em… Hễ là yêu cầu bố em nhắc đến không có cái nào chú Dần không làm được, chú ấy giống như Doraemon vậy, bố em ấy mà, là một đạo diễn nên lúc nào cũng quay phim, lại hay đưa thêm một đống yêu cầu kỳ lạ, cho nên không có chú Dần bố em sẽ không thể quay phim được.”

“Vậy thì giỏi thật.” Lương Tư Triết phụ họa tiếp lời.

Trước khi tắm rửa Tào Diệp mở vali Trịnh Dần đã chuẩn bị cho cậu ra, ngồi xổm lục tìm đồ đạc bên trong, cảm thán: “Trời ạ, chú Dần trâu vãi…”


Vali trông không lớn nhưng bên trong cần gì cũng có, áo thun, quần đùi, quần dài, đồ lót, quần áo ngủ… tất cả đều mới mua và đã giặt, bên trên còn treo nhãn hiệu của tiệm giặt quần áo, bên trong bỏ gói hút ẩm quần áo, cộng thêm đồ rửa mặt, khăn mặt, giá áo, tai nghe, nút bịt tai, bịt mắt, sạc điện thoại, được sắp xếp gọn gàng theo các loại khác nhau, bên trên cùng là quyển kịch bản Trịnh Dần đã dặn cậu.

Tào Diệp lấy kịch bản ra ném lên giường, rồi cầm quần áo ngủ và khăn mặt đi vào phòng tắm tắm rửa.

Một trước một sau tắm rửa xong, hai người ngồi trên giường ai làm việc nấy, Lương Tư Triết tiện tay cầm lấy một cuốn sách nói về diễn xuất, dựa vào đầu giường lật xem, Tào Diệp thì nằm trên giường lật kịch bản.

Sau khi lật vài tờ, Tào Diệp mới dám chắc chắn, nhân vật kia Chu Như nghĩ đến cậu mà viết ra, tên là Tiểu Mãn, là con của bà chủ một nhà tắm.



Nhà tắm là kiểu đời cũ, cần nhân công thêm nước và đã bị đào thải vào đầu thế kỷ trước, Tào Diệp chưa bao giờ nhìn thấy nó.



Cậu tưởng tượng ra nhà tắm kia, nhưng mà trong đầu chẳng có khái niệm gì.

“Anh đã đến nhà tắm chưa?” Cậu quay đầu hỏi Lương Tư Triết.

“Nhà tắm?” Lương Tư Triết nghĩ đến trung tâm tắm rửa trước đó mình từng đến, “Đến rồi.”

“Nó như nào?” Tào Diệp hứng thú.

“Thì… đi vào đại sảnh rất rộng,” Lương Tư Triết nhớ lại, “Bên trong có rất nhiều ghế nằm, sau khi vào sẽ thay quần áo trước, sau đó vào bồn lớn bên trong tắm rửa, tắm hơi…”


“Không phải loại nhà tắm đó,” Tào Diệp nghe rõ rồi, cái Lương Tư Triết nói cũng không phải kiểu nhà tắm trong kịch bản, “Loại anh nói em cũng đến rồi, đó là trung tâm tắm rửa đúng không? Trong kịch bản này viết không hiện đại như thế, là kiểu cần nhân công thêm nước vào ấy, nước dùng hết rồi còn phải gọi người bên ngoài một tiếng…”

“Thế thì chưa từng đến.” Lương Tư Triết nói.

“Em cũng chưa đến bao giờ, vậy diễn như thế nào…”



“Kịch bản à?” Lương Tư Triết nhìn về phía xấp giấy in được ghim trong tay cậu.

“Ừm, anh muốn xem không? Nhưng chú Dần nói cái này chú ấy vụng trộm xin đến đây, không cho em truyền ra ngoài…” Tào Diệp nói thật một cách hơi khó xử, “Nếu anh muốn xem cũng được, nhưng đừng nói cho chú Dần…”

“Nếu đã vậy thì thôi,” Lương Tư Triết cười một tiếng, “Tôi chỉ tò mò kịch bản trông như thế nào vì chưa nhìn thấy bao giờ.”

“Cho anh xem này.” Tào Diệp suy nghĩ một lát rồi gấp kịch bản lại, ném cho anh qua không trung.

Lương Tư Triết giơ tay bắt lấy, nhìn trang bìa – “Mười ba ngày”, biên kịch: Chu Như.

Anh lật sơ qua một lát, không đọc kỹ nội dung bên trong đã gấp lại, lại ném cho Tào Diệp, “Cảm ơn.”

Người cho không làm ra vẻ, người nhận cũng không vượt khuôn.



Hai người đều rất biết chừng mực.

“Sau đó kịch bản của anh chắc chắn cũng sẽ gửi tới.” Tào Diệp nhận lấy kịch bản nói.

Lương Tư Triết “Ừ” một tiếng.

Một lúc sau, một tiếng “bép” vang giòn, Tào Diệp giơ tay đánh lên cánh tay mình: “Có muỗi!” Nói xong cậu ngồi dậy, “Mấy con liền, mới vừa kêu vo ve bên tai em một lúc lâu, anh nghe thấy không?”

“Nghe thấy rồi.” Lương Tư Triết cúi đầu lật sách nói.

“Sao anh bình tĩnh thế? Có phải ngày nào cũng nhiều muỗi thế này không?”

“Không phải,” Lương Tư Triết nghiêng mặt sang nhìn cậu, “Bởi vì tối nay sau khi cậu trèo cửa sổ ra ngoài không đóng cửa.” – Tôi dự đoán trước rồi.

“À… em quên mất.” Tào Diệp nhận ra mình đã gây họa, “Vậy phải làm sao? Có nhang muỗi không?”

“Dùng hết rồi, ngày mai ra ngoài mua thôi,” Lương Tư Triết cầm lấy nước hoa ở đầu giường đưa cho cậu, “Dùng cái này trước đi, có một ít tác dụng.”

“Ò…” Tào Diệp nhận lấy, đổ nước hoa vào trong lòng bàn tay, rồi vỗ lên hai cánh tay trần trụi của mình, vỗ cánh tay xong lại đứng lên vẩy một ít lên chân, sau khi làm đi làm lại một hồi đã xài hết non nửa chai nước hoa, xong việc cậu nằm sấp trên giường trả lại cho Lương Tư Triết, nghiêng đầu thấy rõ bìa cuốn sách trong tay Lương Tư Triết: “Tu dưỡng bản thân của diễn viên… đây có phải là quyển mà Châu Tinh Trì đã đọc không? Chính là, Vua hài kịch ấy.”

Lương Tư Triết lật bìa sách lại cho cậu nhìn: “Ừ, là quyển đó.”

“Hả? Thật sự có quyển sách này á… hay không?”

Lương Tư Triết cười: “Sách chuyên ngành này sao mà hay được.”

“Cũng đúng…” Tào Diệp nói xong há miệng ngáp một cái.

Đến nửa đêm, âm thanh KTV dưới lầu dần dần nhỏ lại, Lương Tư Triết ôm sách, một lúc lâu không lật giấy, anh ngủ gật rồi, sau đó cằm rơi xuống một cái, tỉnh dậy.

Anh quay đầu nhìn thoáng qua Tào Diệp, Tào Diệp nằm ngang trên giường, đầu hướng về phía giường của mình, nằm sấp ngủ thiếp đi, mặt gối lên quyển kịch bản đã lật ra.

Đừng nói ngủ mãi ngủ mãi rồi khiến nửa người mình bị tê vì ngủ đấy? Lương Tư Triết đặt sách sang bên cạnh, nhẹ tay nhẹ chân xuống giường, tắt đèn và nằm xuống.

Một phút trước khi vào giấc ngủ, trong đầu anh bỗng nhiên nhớ lại vài câu bài hát tiếng Anh mà Tào Diệp hát buổi tối, đúng là rất hay… anh đang nghĩ như vậy, sau đó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.