Mắt Bão - Đàm Thạch

Mắt Bão - Đàm Thạch - Chương 29: Quá Khứ 10




Một đêm không mộng mị.

Ngày hôm sau tỉnh dậy đã hơn chín giờ sáng, Lương Tư Triết chống giường ngồi dậy, nhìn không trung ngẩn ngơ một lát, sau đó nghiêng mặt sang nhìn Tào Diệp.



Tối hôm qua quên kéo rèm cửa, lúc này ánh mặt trời sáng chói chiếu vào qua cửa sổ, giường của Tào Diệp gần cửa sổ, ánh nắng chiếu nghiêng vào đúng lúc rọi lên mặt cậu.

Có lẽ là tia sáng chói quá, Tào Diệp hơi khó chịu nhíu mày, sau đó trở mình, nghiêng người nằm quay mặt về phía Lương Tư Triết tiếp tục ngủ say.

Ánh mắt Lương Tư Triết dừng lại mấy giây trên mặt cậu rồi quay đầu đi, cầm lấy điện thoại bên gối mở máy, thân máy rung mấy lần trong lòng bàn tay anh, sáng sớm lại có mấy tin nhắn chúc mừng gửi đến.

Trong những người gửi tin nhắn, chỉ có vài người là anh đã lưu số hiển thị tên, những người khác đều hiển thị là một dãy số xa lạ.



Trước kia ở trường trung học Âm nhạc trực thuộc Lương Tư Triết quá nổi tiếng, người anh quen biết không nhiều, nhưng người biết anh lại vô số kể.

Anh xuống giường, mang dép lê, cầm điện thoại mở giao diện danh bạ, trong lúc đợi nối máy thì đi vào phòng vệ sinh, đoạn khép cửa lại, bắt đầu trò chuyện với bên kia.

*

Ánh nắng quá chói mắt, cho dù quay lưng đi cũng có thể cảm nhận được trong phòng sáng tới mức khó chịu.

Vừa rồi Tào Diệp xoay người đã gần tỉnh rồi, có điều cậu vẫn chưa ngủ đủ nên trở mình ngủ tiếp, nhưng bây giờ làm thế nào cũng không ngủ được nữa.

Mơ mơ màng màng, cậu nghe thấy Lương Tư Triết gọi điện thoại trong phòng vệ sinh, mặc dù âm thanh đã giảm xuống rất thấp, nhưng cách một cánh cửa, vẫn có thể láng máng nghe được anh đang nói gì.

“Cảm ơn nhé, suýt nữa tôi không nhớ ra hôm nay là sinh nhật mình….”

“Không có gì để chúc mừng, giống như ngày bình thường thôi…”



“Tay à, vẫn thế… không sao, ông nói đi, đã trôi qua lâu như vậy rồi…”

“Ảnh đế gì chứ, chuyện không có căn cứ, ông nghe họ lan truyền vớ vẩn rồi…”

“Được mà, muốn ra ngoài thì nhanh lên đi, có lẽ vài ngày nữa là tôi quay về rồi…”

Tào Diệp mở mắt ra, nhìn nếp nhăn do ngủ trên giường đơn đối diện.

Đầu đau như muốn nứt, thần kinh trong đầu như thể sắp nổ tung, bên trong không chứa não, mà là bom hẹn giờ có thể kích nổ bất cứ lúc nào.



Cậu dụi mắt nhớ lại chuyện ngày hôm qua, uống say quên chuyện, tất cả ký ức sau khi say rượu đều là những hình ảnh kiểu mẩu chuyện.



Hình như làm vỡ mấy cái cốc, bởi vì lúc đó tưởng rằng Lương Tư Triết về Nham Thành rồi, cậu quýnh lên đứng bật dậy, động tác mạnh quá kéo theo cái cốc bên tay rơi xuống đất.

Hình như trên đường Lương Tư Triết còn cõng cậu, lọn tóc cọ vào mặt cậu, vừa ngứa vừa châm chích.



Tào Diệp giơ tay sờ gương mặt mình, cảm thấy cảm xúc kia dường như vẫn còn đó.

Hình như Lương Tư Triết còn nhéo mặt cậu nữa… Này! Gương mặt đàn ông sao có thể tùy tiện nhéo được!

Cậu ngồi bật dậy, toan gọi Lương Tư Triết, đột nhiên cảm thấy bắp chân hơi đau, cúi đầu nhìn, chỗ đầu gối bầm tím một mảng.

Lúc này Lương Tư Triết đã gọi điện thoại xong, đi ra từ nhà vệ sinh.


“Lương Tư Triết.” Tào Diệp ngẩng đầu nhìn anh.



Tóc Lương Tư Triết vẫn chưa kịp buộc lên, xõa tung bên gáy, trông có vẻ hơi khác ngày thường.



“Dậy rồi?” Lương Tư Triết ném điện thoại về giường, liếc cậu một cái.

Tào Diệp chỉ vết bầm tím trên đầu gối của mình, chất vấn anh: “Tối hôm qua có phải anh nhân lúc em không tỉnh táo, đánh em một trận không?”

Lương Tư Triết cầm lấy dây thun buộc tóc, nghe vậy ngước mắt nhìn cậu, cười một tiếng: “Tôi muốn đánh cậu còn có thể đánh nhẹ như thế? Với mức độ muốn ăn đòn tối qua của cậu, đánh nửa tàn phế cũng không đủ đâu.”

“Sao anh có thể lợi dụng khi người ta gặp khó khăn chứ!” Tào Diệp nhìn anh chằm chằm.

“Lúc cậu đi tè tự đập vào bồn cầu được chưa?” Lương Tư Triết không chịu nỗi oan có lẽ có này, “Còn có, lúc kéo cậu lên tầng, tự cậu đi không vững ngã một phát.”

“Thật không đấy?” Tào Diệp bán tín bán nghi, đối với những vấn đề chi tiết tối hôm qua này, cậu thật sự chẳng nhớ tí tẹo nào cả.

“Không nhớ à?” Lương Tư Triết buộc tóc xong thả tay xuống, nhìn cậu kìm lòng không đậu cười nhạo một câu, “Tối qua tôi còn giúp cậu xi đái kia mà, có nhớ chuyện này không?”

“Đù,” Tào Diệp ngồi dậy, “Sao có thể!”

“Thật đấy, tin hay không thì tùy.” Lương Tư Triết đứng lên, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Tào Diệp ngồi trên giường, ôm đầu tiếp tục nhớ lại chuyện tối hôm qua.

Có vẻ như đúng là Lương Tư Triết kéo mình lên tầng, nhưng vừa vào cửa hình như cậu ngã luôn xuống cái giường cạnh cửa….

Cho nên mình làm thế nào nằm lên cái giường này? À, là cậu tự xuống giường bò qua đây…


Bò qua làm gì nhỉ? À, hình như là tìm kịch bản…

Kịch bản… tối qua tặng kịch bản cho Lương Tư Triết rồi thì phải? Cậu nhớ là tặng rồi mà, vậy tại sao vừa rồi anh ấy gọi điện thoại vẫn nhắc đến chuyện sẽ về Nham Thành…

Tào Diệp ngồi dậy nhìn về phía giường của Lương Tư Triết, không thấy quyển kịch bản kia.

Chẳng lẽ không tặng anh ấy? Mình nhớ lầm ư? Cậu quay đầu nhìn bên gối mình, lại cầm gối lên nhìn bên dưới, không có mà! Nằm sấp ở mạn giường nhìn, kịch bản rơi trên mặt đất, có lẽ tối qua lúc xoay người bị một cánh tay của cậu gạt xuống đất.



Rơi trên mặt đất gần cửa sổ, vừa nhìn là rơi từ trên giường mình xuống, cho nên nhớ lầm thật à… Rõ ràng mình nhớ đã cho rồi, nhưng trên thực thế lại không hề cho.

Vậy lại cho lần nữa, Tào Diệp xuống giường, ngồi xổm nhặt kịch bản lên nghĩ, vừa rồi khi Lương Tư Triết gọi điện thoại hình như nói hôm nay là sinh nhật anh ấy? Không bằng tặng anh ấy như món quà sinh nhật.

Lương Tư Triết rửa mặt xong, đi ra từ nhà vệ sinh.

Tào Diệp nằm ở mép giường, cằm chống lên giường gọi anh: “Lương Tư Triết anh lại đây.”

“Làm sao?” Nước trên mặt Lương Tư Triết chưa lau khô, đang nhỏ giọt xuống theo cằm, anh giơ tay lau đi.

“Hôm nay sinh nhật anh phải không?”

“Đúng rồi.” Lương Tư Triết thuận miệng đáp.

“Có tính toán gì không?” Tào Diệp tràn đầy phấn khởi hỏi anh, tinh thần kia giống hệt hôm qua, “Có muốn ra ngoài không…”

“Ăn một bữa ngon?” Lương Tư Triết nối tiếp lời cậu, cảnh giác nhìn Tào Diệp, “Tuyệt đối đừng nhé.”


Tào Diệp cười với anh, hơi rượu rút đi, tinh thần thiếu niên hoạt bát kia lại trở về trên người cậu.

“Anh lại đây,” Tay cầm kịch bản của Tào Diệp giấu đằng sau, tay còn lại vẫy về phía anh hai lần, “Em có quà tặng anh.”

“Quà gì?” Lương Tư Triết hơi ngạc nhiên nhìn cậu, “Cậu lấy đâu ra thời gian chuẩn bị quà?”

“Anh qua đây sẽ biết.” Tào Diệp lại bắt đầu úp úp mở mở.

Lương Tư Triết cười một tiếng, vòng qua cuối giường, đi về phía cậu.



Đến gần mới nhìn rõ thứ Tào Diệp cầm trong tay là kịch bản tối qua cậu ném tới.

Lương Tư Triết ngẩn ra một lát, anh nghĩ anh đã biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì rồi.

Anh nghĩ anh nên dừng lại ngay tại chỗ, nói với Tào Diệp một câu “Cậu thực sự kiểm tra định lực của tôi, cứ cho là chính nhân quân tử, trải qua hai lần mê hoặc cũng khó quá…”


Nhưng anh vẫn không kìm lòng được đi về phía Tào Diệp.





Lại gần, đi đến trước mặt cậu, cúi đầu nhìn cậu.

Ánh nắng ấm áp bao phủ Tào Diệp, như là tăng thêm bộ lọc ánh sáng nhẹ nhàng cho cậu, Lương Tư Triết có thể nhìn thấy sợi lông tơ nhỏ bé nổi trên chiếc áo phông trắng rộng rãi trên người cậu, còn có mái tóc Tào Diệp ánh lên màu nâu mềm mại dưới ánh mặt trời.

Đôi mắt Tào Diệp trông rất sáng, cười lên đuôi mắt hơi cong, trong con ngươi trong suốt phản chiếu cái bóng của Lương Tư Triết.

Cậu giơ tay cầm kịch bản lên, đưa kịch bản cho Lương Tư Triết, ngửa đầu nhìn anh: “Sinh nhật vui vẻ, cái này tặng anh, chúc anh lấy được ảnh đế.”

Lương Tư Triết nhận lấy, cúi đầu nhìn chăm chú vào tên phim in trên tờ bìa, không chớp mắt trong một thời gian dài.



Anh hiểu rõ ý nghĩa của kịch bản này hơn ai hết, điều đó có nghĩa là trong những ngày tới anh chỉ cần hiểu kỹ kịch bản này, rất có thể trổ hết tài năng trong vòng diễn thử, cũng đồng nghĩa với việc Tào Diệp chắp tay tặng cơ hội này cho anh.

“Thích không?” Tào Diệp để tay xuống, quan sát biểu cảm của anh, “Sao lại không thấy anh vui vẻ nhỉ…”

Lương Tư Triết lấy lại tinh thần, chớp mắt một cái, ánh mắt chuyển từ kịch bản lên mặt Tào Diệp.

“Đừng về Nham Thành nữa, ” Tào Diệp vẫn ngẩng đầu nhìn anh, cười bàn bạc với anh, “Ở lại chơi với em mấy ngày đi?”

“Tại sao lại tặng nó cho tôi?” Lương Tư Triết nhìn vào mắt cậu hỏi, anh muốn biết có xuất phát từ lòng thương cảm không.

“Ừm…” Tào Diệp hơi nghiêng đầu, nghĩ ngợi bảo, “Em cảm thấy anh lấy được nó có thể sẽ vui hơn một chút.”

Cậu chủ à, rốt cuộc cậu có biết quyển kịch bản này mang ý nghĩa gì không hả… Lương Tư Triết khẽ thở dài trong lòng.

Anh bình tĩnh nhìn Tào Diệp, một lát sau ngồi xổm trước mặt cậu, đầu gối của một chân chống xuống đất, sau đó duỗi tay nắm lấy cổ tay Tào Diệp, để bàn tay đó của cậu xòe ra trước mặt mình.

Anh cầm gọn kịch bản, đặt vào lòng bàn tay Tào Diệp, sau đó nhìn thẳng vào mắt cậu, khẽ nói một cách gần như long trọng: “Cảm ơn, nhưng…”

Dừng một lát anh mới tiếp tục nói, giọng nói rất khẽ, giống như sợ quấy rầy thời gian dịu dàng trong chốc lát này:

“Nó là của cậu, hãy cất kỹ đi.”

Kể cả sự ngây thơ của cậu, đừng làm mất.