Mắt Bão - Đàm Thạch

Mắt Bão - Đàm Thạch - Chương 4: Hiện Tại 4




Như Lương Tư Triết nói, mấy tiếng sau, anh đã lên hot search y như dự đoán.

Mấy từ khóa hot search đầu trên Weibo đều có liên quan đến Lương Tư Triết, nom đến là phô trương.

“Lương Tư Triết – Lựa chọn tuyệt vọng” “Lương Tư Triết quay thế chỗ” “Lương Tư Triết báo ơn” “Lương Tư Triết xuất hiện ở sân bay vào rạng sáng”, đính kèm là một video quay trực tiếp ở sân bay, quay từ đầu đến cuối, không cắt giây phút nào.

Biên tập tải video lên có lẽ là fan của Lương Tư Triết, tấm ảnh cắt ra làm bìa video cực kỳ giống bộ phim cũ Hồng Kông đầy hoài niệm — dưới ánh đèn đường vàng mờ, Lương Tư Triết nghiêng người bám lên cửa xe hạ xuống, bóng đêm và ánh đèn tỉ mỉ phác họa đường nét trên mặt anh.

Lẫn trong hàng tá những lời suy đoán về “ân nhân” của Lương Tư Triết, có một bình luận hoàn toàn không ăn khớp được đẩy lên vị trí cao nhất —— “Chợt nhớ đến câu nói của Tào Tu Viễn mấy năm trước, ‘Bạn xem, ánh sáng và bóng tối đều rất dịu dàng với cậu ấy.’ ”

—— “Đây coi như là tự mình vạch trần ha? Các fan đừng chờ mong may mắn gì nữa, nếu ảnh đế Lương đã nói có liên quan đến báo ơn, có vẻ là chín phần mười sẽ nhận bộ phim này.”

—— “Tò mò Lương Tư Triết báo ơn ai? Lật tài liệu liên quan, không có tin nào nói phim này có liên quan đến Tào Tu Viễn mà…”

—— “Vai phụ + thay thế, báo ơn đến độ tự hạ giá bản thân này, cấp bậc của ân nhân dù thế nào cũng phải đạt tới cấp bậc của Tào Tu Viễn nhỉ?”

Ngày đó chủ đề dư luận chủ yếu vây quanh chữ “báo ơn” trong miệng Lương Tư Triết, chưa đến hai tiếng sau, đã có blogger giải trí nhanh tay liệt kê ra ân nhân trong giới của Lương Tư Triết những năm qua.

Dựa theo ân tình lớn nhỏ, lại xếp theo cấp bậc ngôi sao từ cao xuống thấp, Tào Tu Viễn với tư cách là Bá Lạc[1] đưa Lương Tư Triết lên vị trí ảnh đế, hoàn toàn xứng đáng xếp ở vị trí cao nhất.



Mà những năm này Hứa Vân Sơ gian khổ đồng hành với Lương Tư Triết, cũng không ngoài dự đoán được đứng hàng thứ hai, còn lại là biên kịch, nhiếp ảnh gia, biên tập… Đều là người có quyền trong giới điện ảnh trong nước.

[1] Bá Lạc người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa.



Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài

Nhưng, so sánh với đội hình sau màn của “Lựa chọn tuyệt vọng”, vẫn không ai dám khẳng định ân nhân mà Lương Tư Triết nói rốt cuộc là ai.

*

Địa điểm hẹn cơm ở Tô Tạp —— một nhà hàng tư gia món Tô Châu.

Tám giờ tối, đến gần cửa nhà hàng tư gia ở ngoại ô, một chiếc xe thể thao màu xanh sẫm chậm rãi dừng lại.

Tào Diệp bước xuống xe, ném chìa khóa cho thằng nhóc giữ cửa đang chạy tới.

Lâm Ngạn đang đứng ở cửa ra vào nói chuyện tào lao với bà chủ Tô Đường của nhà hàng.



Nhác thấy Tào Diệp, hắn cười rõ tươi: “Giờ này trong đường vành đai sáu có thể lái được ba mươi dặm à? Con Aston Martin hộp số tay của mày lái sướng chết ha.”

“Anh biết cảm giác sướng hơn cả sướng chết là gì không?” Tào Diệp đi qua, ôm lấy cổ Lâm Ngạn hạ giọng nói bên tai hắn, “Sướng đến dục tiên dục tử.”

Lâm Ngạn cười ha ha, đưa điếu thuốc cho cậu: “Được được, anh dám cam đoan, hơn mấy chục triệu nhân khẩu ở Bắc Kinh này, không ai có thể giày vò nhiều kiểu hơn mày.



Đây là giờ tắc đường trong thành phố, mày lại đổi xe tới đây à… Này,” Nói còn chưa dứt lời, ánh mắt của hắn lướt qua bả vai Tào Diệp, “Lương Tư Triết đến rồi.”



Tào Diệp quay đầu lại nhìn theo ánh mắt của Lâm Ngạn.

Lương Tư Triết bước xuống từ ghế lái, ăn mặc rất thoải mái, trên tay cầm một chiếc áo khoác, đi về phía họ.

“Hai người một trước một sau không chênh lệch đến hai phút đồng hồ, này gọi là gì nhỉ? Duyên phận trời định,” Lâm Ngạn cười nói, “Tư Triết, nếu cậu không nhận phim này, chính là làm trái ý trời đó.”

Lương Tư Triết đi lên trước bắt tay Lâm Ngạn đưa tới, cười một cái nói: “Đâu có khoa trương đến vậy, cùng lắm xem như có duyên mà không có phận.”

Tô Đường cũng vươn tay về phía anh: “Tư Triết, đã lâu không gặp.”

“Phải, giám đốc Tô.” Lương Tư Triết đáp.

Theo lẽ thường thì phải bắt tay với Tào Diệp, dù sao cậu cũng là chủ đầu tư của “Lựa chọn tuyệt vọng”.



Nhưng Tào Diệp một tay kẹp điếu thuốc một tay đút túi, dù bận vẫn ung dung đứng, không có ý định vươn tay ra bắt, giống như tối nay không phải sân nhà của cậu, cậu chỉ tới đây bàng quan thôi.

“Quá quen rồi, cho nên không cần bắt tay đúng không?” Ánh mắt Lương Tư Triết chuyển sang cậu, trong mắt mang theo mấy phần đùa giỡn.



Họ cao xêm xêm nhau, ánh mắt nhìn nhau gần như là đường thẳng.



Lương Tư Triết nói như vậy, lúc này Tào Diệp mới rút tay ra khỏi túi, bày ta tư thế bắt tay, giọng điệu cũng lười nhác mà qua quýt: “Bắt tay cũng nên nói lời dạo đầu, tôi vẫn chưa nghĩ ra phải nói gì.”

“Vậy thì…” Lương Tư Triết nắm tay tay cậu, “Hợp tác vui vẻ, sếp Tào?”

“Được.” Tào Diệp nói.

“Chúng ta vào trong nói chuyện đi, đã đặt phòng rồi.” Lâm Ngạn đưa thuốc lá cho Lương Tư Triết, thấy Lương Tư Triết xua tay từ chối, hắn hơi kinh ngạc, “Cậu không hút thuốc?”

“Đang cai thuốc.” Lương Tư Triết nói.

“Thảo nào,” Lâm Ngạn hiểu rõ, “Tôi đã nói mà, tin tức cậu hút thuốc mấy năm trước cũng từng lên trang nhất của báo giải trí,” Nói đoạn quay đầu nhìn về phía Tô Đường, “Tô Đường cô có nhớ không, lúc đó ‘Báo Sáng Bắc Kinh’ tốn mất nửa trang bìa đưa tin chuyện này, chỉ riêng tiêu đề đã chiếm một phần tư trang bìa rồi.



Khi đó truyền thông thích chuyện bé xé ra to nhất.



Chúng tôi khi ấy vẫn đang đi học, đã từng nghĩ, quào, anh bạn này ngầu vãi.”


Khi đó Lương Tư Triết còn để tóc dài chạm vai, buộc sau gáy, tóc rối trên trán rơi xuống một túm, hơi xoăn.



Ngồi bên cạnh con sư tử đá nhe răng ở cổng nhà hát, ánh mắt mê man nhìn phía xa hút thuốc.

Cũng không biết có phải paparazzi cố ý hay không, hoặc là góc độ chụp lén vừa vặn, tóm lại thiếu niên ảnh đế leo lên trang đầu thoạt nhìn u buồn mà phản nghịch, là dáng vẻ truyền thông thích nhất, cũng là điệu bộ công chúng tò mò nhất.

“Này, thú thật nhé,” Lương Tư Triết cười một tiếng, “Khi đó họ chụp lén tôi, trước đó tôi đã chú ý đến rồi, cho nên tôi cố ý làm như thế cho họ chụp được.”

“Hả?” Lâm Ngạn ngẩn ra, “Thật hay giỡn vậy?”



“Thật đấy, chủ yếu là lúc đó tôi phát hiện có người chụp lén, họ đã chụp nhiều lắm rồi, dưới tình huống đó nếu tôi không thể cướp được máy ảnh, chỉ có thể cố gắng để họ chụp tôi đẹp hơn.



Cho nên, ngầu gì đó mà, toàn là tạo dáng thôi, đừng tin.”

“Không phải, Tư Triết,” Lâm Ngạn trợn mắt há mồm, “Cậu nói như thế, còn đùa giỡn đám paparazzi kia một phen, ngầu hơn cả tấm ảnh kia nhiều.”

Lúc này Lương Tư Triết quay sang nhìn hắn, bỗng nhiên cười ra tiếng: “Sếp Lâm, anh tin thật à?”

Lâm Ngạn lập tức ý thức được người bị chơi xỏ một phen đã biến thành mình.



Là ông chủ trẻ tuổi của tập đoàn Đông Thịnh, Lâm Ngạn chưa bao giờ bị người đùa như thế, nhất thời trên mặt hơi lúng túng.



Nếu trước mắt đổi thành người khác, nói không chừng hắn đã đổi sắc mặt rồi, nhưng lúc này đối mặt với Lương Tư Triết, Lâm Ngạn chỉ có thể kìm nén cơn giận cười gượng nói: “Rốt cuộc có thật không?”

“Anh đoán đi.” Lương Tư Triết cười nhìn hắn.

Nhìn điệu bộ rặt vẻ kinh ngạc của Lâm Ngạn, Tào Diệp đi phía sau không nhịn được cũng nhếch miệng cười một tiếng.



Cái tính gian xảo của Lâm Ngạn, thật sự chỉ có Lương Tư Triết mới có thể khắc được.

Còn vài chục bước là đến phòng, điện thoại của Tào Diệp bỗng vang lên.



Cậu lấy ra nhìn, là Trình Đoan gọi điện tới.



Trình Đoan sẽ không tùy ý gọi điện, một khi gọi tới đều là chuyện quan trọng.



Tào Diệp báo một tiếng với Lâm Ngạn rồi đến bên cửa sổ nghe máy: “Chuyện gì?”

“Tào Diệp, tối nay cậu đi ăn cơm với Lương Tư Triết đúng không?”

“Phải.”

“Là thế này, lúc nãy Hứa Vân Sơ gọi điện đến, vừa bắt đầu đã mắng tôi một trận xối xả, nói công ty chúng ta để lộ bí mật.



Bên họ vẫn chưa chắc chắn có muốn nhận ‘Lựa chọn tuyệt vọng’ không, chúng ta đã thả tin tức ra trước, cách làm này quá lươn lẹo… Nhưng mấu chốt là, chuyện Lương Tư Triết đang xem kịch bản, trước đó tôi không nói với ai cả, ngay cả Từ An Kiều cũng chưa nói, sao có thể là công ty chúng ta thả tin đồn?”



Tào Diệp nghĩ ngợi nói: “Hoặc là Lâm Ngạn, không thì là Triệu Thừa Đông, hạ Phương Văn chắc sẽ không.”

“Tôi cũng đoán thế, lần trước hợp tác, công ty Lâm Ngạn đã làm rất nhiều chuyện như này… Tào Diệp, cho dù nói thế nào, tôi cảm thấy cậu nên giải thích chuyện này trước mặt Lương Tư Triết, tốt nhất đừng có loại hiểu lầm này, truyền đi sẽ không tốt cho danh tiếng của công ty.”

“Người nên giải thích không phải chúng ta, là Lâm Ngạn.”

“Hả?”

Tào Diệp nhớ đến cảnh vừa rồi trong hành lang, cười một tiếng bảo: “Tôi còn đang nghĩ sao anh ta vô duyên vô cớ diss Lâm Ngạn.”

“Gì vậy?”

Tào Diệp ngừng cười: “Không có gì, anh không cần lo lắng bên Lương Tư Triết, anh giải thích ổn thỏa với Hứa Vân Sơ là được rồi.”

Trình Đoan không biết làm sao: “Tôi đã thề độc rồi, nhưng cô ấy, tôi đoán có lẽ tâm trạng không tốt…”

“Anh nói với cô ấy, thay vì truy cứu tới cùng ai thả tin đồn ra, không bằng quản tốt nghệ sĩ nhà mình, để sau này anh ta đừng nói lung tung với truyền thông.”

“Như vậy không tốt lắm đâu,” Trình Đoan cười khổ, “Nói thế nào thì cũng là Lương Tư Triết giúp chúng ta một tay, nếu không nhờ cậu ta, bây giờ chắc ‘Lựa chọn tuyệt vọng’ đã im hơi lặng tiếng, đâu ra độ thảo luận cao như thế.”

“Anh yên tâm,” Tào Diệp nói, “Tôi sẽ cảm ơn anh ta đàng hoàng.”

Cúp điện thoại, Tào Diệp đi về phía căn phòng.

Đẩy cửa ra, Lâm Ngạn đang mời rượu Lương Tư Triết: “Cậu thật hả? Vừa nãy nói cai thuốc, giờ lại nói cai rượu, tôi không tin đâu.



Tư Triết, xem như tôi đã nhìn ra, lời cậu nói không thể xem là thật, tưởng thật với cậu chính là khách sáo, đúng không?”


“Tôi thật sự cai rượu, anh phải tin điều này,” Lương Tư Triết nói như thật mà chuyển mu bàn tay về phía Lâm Ngạn, “Đã tiêm disulfiram[2], lỗ kim còn ở đây, uống sẽ xảy ra chuyện.



Sếp Lâm, tôi thì không sao, nhưng liên quan đến việc quay lại phim, cẩn thận vẫn tốt hơn.”

[2] Disulfiram là một loại thuốc được sử dụng để điều trị chứng nghiện rượu

“Dù gì cậu cũng là ảnh đế mà, Tư Triết, cậu nói câu nào nên tin câu nào không nên tin, tôi chẳng biết được,” Thấy Tào Diệp đẩy cửa đi vào, Lâm Ngạn ngẩng đầu nhìn về phía cậu, “Nào nào Tào Diệp, đúng lúc mày qua đây, Tư Triết nói cậu ta đang cai rượu, mày cảm thấy có nên tin không?”

Tào Diệp không nói tin hay không tin, mà đi tới kéo cái ghế đối diện Lương Tư Triết ra, nhìn anh nói: “Cai thuốc lại cai rượu, anh muốn đi tu à? Vậy có đang cai sắc không?”

“Có chứ,” Lương Tư Triết nói, “Cậu không nhìn ra gần đây tôi thanh tâm quả dục hả? Nói thật với cậu, sau khi video ở sân bay bị up lên mạng sáng nay, đoàn làm phim của Tây du ký bản mới lập tức gửi lời mời, sẵn lòng mời tôi đến diễn Đường Tam Tạng, điều này nói rõ cái gì?”

Tào Diệp bị anh chọc cười: “Nói rõ anh giỏi tán dóc, đoàn làm phim nào sẽ liên hệ anh với Đường Tam Tạng?”

“Cậu đừng không tin, chuyện này đều chẳng là gì,” Lương Tư Triết làm như có thật, “Năm ngoái King Kong cố tình làm lại bản Trung Quốc, nhà sản xuất nhìn thấy tôi, cứ muốn tôi đến diễn King Kong đấy.”

Không ai sẽ liên hệ con tinh tinh khổng lồ đen thui này với Lương Tư Triết, Tào Diệp gần như mặc kệ anh, cười một tiếng: “Anh cứ chém gió đi.”

Lương Tư Triết cầm chén rượu, nhẹ nhàng lắc nửa ly rượu vang, nhìn Tào Diệp: “Câu chuyện người đẹp và quái thú, cậu đoán họ quyết định nữ chính là ai?”

Tào Diệp không tiếp lời: “Tôi không có hứng thú.”

Ngược lại là Lâm Ngạn tràn đầy phấn khích hỏi: “Ai vậy?”


Lương Tư Triết đặt ly đế cao lên bàn, đẩy lên trước mặt Lâm Ngạn, lấy đạo của người trả lại cho người: “Anh uống chén rượu này tôi sẽ nói.”

Biết rõ King Kong bản Trung Quốc gì đó là đang nói hươu nói vượn, nhưng Lương Tư Triết lại có bản lĩnh khơi gợi sự tò mò của người khác.



Lâm Ngạn bưng ly rượu vừa rồi tự tay rót kia.



Lương Tư Triết làm động tác “mời”.

Lâm Ngạn uống rượu luôn luôn sảng khoái, lúc này giơ lên, uống một hơi cạn thấy đáy, xoay miệng chén về phía Lương Tư Triết, “Nói đi.”

Lương Tư Triết ra vẻ bí ẩn đặt ngón trỏ trước môi, thấp giọng, “Suỵt, là Lâm Huyễn.”

Lâm Ngạn nghe xong cười to một tràng.

Được, thì ra trò đùa này hướng về Tào Diệp, chén rượu này uống rất đáng.



Quan hệ của Lâm Huyễn, Tào Diệp và Lương Tư Triết, người trong cái giới nhỏ này của họ đều biết.



Khoảng vài năm trước, Tào Diệp mạnh mẽ theo đuổi Lâm Huyễn một hồi, mắt thấy sắp thành công, truyền thông đột nhiên tung ra ảnh Lương Tư Triết và Lâm Huyễn ôm hôn ở đầu đường.

Nếu như chuyện vẻn vẹn đơn giản như vậy thì cũng thôi, mấu chốt ở chỗ, hai tuần trước khi “Lựa chọn tuyệt vọng” xảy ra chuyện, Lương Tư Triết và Lâm Huyễn vừa được tạp chí nổi tiếng trong ngành đánh giá là “Top 1 CP làng giải trí khiến người khó quên nhất”.



Thế mà chỉ vài hôm, Lâm Huyễn đã bị lộ chuyện vào khách sạn với một người đàn ông thần bí vào đêm khuya.



Mà “người đàn ông thần bí” kia chính là Tào Diệp.

Truyền thông lộ video ra không tiếc khoa trương: “Đó là người đàn ông thân hình cao lớn, giống như siêu mẫu nam, nhìn từ bóng lưng nom không lớn tuổi lắm, còn là một con sói nhỏ.”

Cho dù lúc ấy trên Internet ngập tràn suy đoán, nhưng vì Tào Diệp rất ít xuất hiện trong tầm mắt của công chúng, nên đối tượng nghi ngờ từ đầu đến cuối cũng không rầm rộ sôi nổi rơi xuống đầu cậu.



Nhưng việc này cũng chẳng phải bí mật gì trong vòng bạn bè của Tào Diệp, có một khoảng thời gian, mấy người bạn của cậu còn gọi đùa cậu là “Chó sói nhỏ”, đều bị Tào Diệp đen mặt mắng “cút”.

Nói đùa trên đầu mình, Tào Diệp không rơi vào thế yếu đánh trả Lương Tư Triết: “Tôi không quan tâm ai diễn người đẹp, chỉ muốn biết anh có thật sự muốn leo lên nóc Tòa nhà Empire State đánh máy bay[3] không.”

[3] Đánh máy bay còn có nghĩa là quay tay.

Ý của cậu là cảnh quay kinh điển trong King Kong, một câu hai ý nghĩa, mấy người ở đây đều ngầm hiểu ý mà cười to.

Lương Tư Triết cũng cười, cười chán mới chậm rãi nói: “Cái này à… bởi vì nó sẽ được bản địa hóa, họ dự định để tôi ở trên cao ốc Lomond – một trong những tòa nhà nổi tiếng ở Bắc Kinh, đến lúc đó còn xin sếp Tào vui lòng cho mượn địa điểm.”

Tào Diệp cười một tiếng: “Nào dám.”

Lâm Ngạn xem náo nhiệt rất vui sướng, cười rót rượu cho Tào Diệp: “Tư Triết, bản lĩnh nói kháy người khác của cậu rất khó lường, bình thường cái miệng của Tào Diệp đã rất giỏi rồi, đâu thể thấy cậu ta bị khịa đến mức này, nào Tào Diệp, hôm nay mày có thể xem như gặp kỳ phùng địch thủ, uống một chén.”

“Anh ta được xưng là vua khịa, kỳ phùng địch thủ gì chứ, Lâm Ngạn anh đánh giá em cao quá rồi.” Tào Diệp nói vậy nhưng vẫn nhận rượu Lâm Ngạn đưa tới, uống một ngụm.

Nước đá Lương Tư Triết gọi được đưa ra vào lúc này, anh cầm lên uống một ngụm: “Cũng đúng, nói ra tôi xem như là thầy của Tào Diệp trên phương diện này.



Lúc tôi mới quen cậu ấy, cậu ấy ngoan lắm.”

“Ngoan?” Lâm Ngạn nhìn Tào Diệp một cái, cảm thấy cách nói này rất mới mẻ, “Cậu ta ngoan lúc nào?”

“Mười năm trước?” Lương Tư Triết nhìn về phía Tào Diệp, “Đúng không?”

“Có lẽ vậy.” Tào Diệp gắp đồ ăn vào trong bát, mất tập trung đáp.