Mắt Bão - Đàm Thạch

Mắt Bão - Đàm Thạch - Chương 41: Hiện Tại 12




Sáng sớm hôm sau Tào Tự Ninh tỉnh trước, dậy rồi thì ngắm nhìn bốn phía, sau khi nhận rõ mình ở khách sạn, nó nhớ lại chuyện xảy ra vào tối hôm qua, sau đó vội vàng cúi đầu nhìn bản thân.

Quần áo không hề cởi, tình huống gì đây, không phải nó bị Lương Tư Triết chuốc say mang về khách sạn sao?

Cậu chàng vội vàng xuống giường, mang dép lê của khách sạn ra phòng khách dạo một vòng, vẫn không nhìn thấy Lương Tư Triết.

Cửa phòng ngủ chính đóng chặt, Tào Tự Ninh không chắc Lương Tư Triết có ở bên trong không, nó lấy hết can đảm đi tới cửa, giơ tay gõ cửa một cái.

Bên trong không lên tiếng.

Nó lại gõ hai tiếng nữa, lần này thử thăm dò hỏi một câu: “Anh Tư Triết?”

Lúc tính giơ tay lên gõ lần thứ ba, bên ngoài phòng suite có người đang gõ cửa.

Cộc cộc cộc.

Ai vậy? Tào Tự Ninh ngái ngủ đi qua mở cửa, cửa vừa mở nó lập tức tỉng ngủ luôn – Lương Tư Triết đứng ngoài cửa.

Tào Tự Ninh ngẩn ra, vừa định mở miệng gọi “Anh Tư Triết”, Lương Tư Triết lại đặt ngón trỏ lên môi nó, ra hiệu cho nó nói nhỏ thôi.



Tào Tự Ninh lập tức ngậm miệng không nói nữa.

“Anh cậu vẫn chưa dậy à?” Lương Tư Triết hỏi.

“Chưa ạ…” Tào Tự Ninh giơ tay gãi tóc, muốn cứu vãn chút hình tượng của mình, “Anh muốn tìm anh ấy à?”

Lương Tư Triết định trả lời thì trong phòng ngủ chính vang lên giọng nói của Tào Diệp, giọng hơi khàn mang theo cáu kỉnh khi thức dậy: “Tào Tự Ninh!”

Tào Tự Ninh quay đầu nhìn Lương Tư Triết, Lương Tư Triết gật đầu ra hiệu cho cậu chàng đi qua, sau đó mình đi đến phòng khách ngồi xuống sofa.

Tào Tự Ninh đi đến phòng ngủ của Tào Diệp, đẩy cửa phòng ra: “Anh Tư Triết…”

Nói còn chưa hết lời đã bị Tào Diệp ngắt lời: “Tào Tự Ninh mày lại đây.” Cậu vừa tỉnh ngủ, hơn nữa không phải tự nhiên tỉnh mà bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa lúc nãy của Tào Tự Ninh, tâm trạng rất không tốt, cậu chỉ lên giường, “Mày ngồi xuống đây.”

Tào Tự Ninh nhận ra Tào Diệp đang ở bờ vực sắp nổi điên, trạng thái có lẽ giống như mớ tóc bị ngủ rối trên đỉnh đầu cậu lúc này…

“Anh ơi, anh Tư Triết…” Tào Tự Ninh theo bản năng lấy Lương Tư Triết ra làm cứu binh, nhắc nhở Tào Diệp Lương Tư Triết ở bên ngoài, để Tào Diệp chú ý ngôn từ của mình.

Nhưng mà Tào Diệp không cho nó cơ hội, “Anh Tư Triết, từ tối qua đến giờ mày gọi tao là anh Tư Triết mấy lần? Tao hỏi mày, rốt cuộc Lương Tư Triết là anh mày hay tao là anh mày?”

“Không phải…”

“Không phải cái gì? Mày không có não à Tào Tự Ninh… Tối qua chuốc say mày có phải Lương Tư Triết không?”

“Anh ấy cũng không muốn chuốc em,” Tào Tự Ninh hơi chột dạ, “Là em tự uống…”

“À, hiểu rồi, mày chạy đến cho anh ta ngủ đúng không?” Chứng cáu kỉnh lúc dậy của Tào Diệp hiện rõ trên mặt, nhíu mày nhìn cậu chàng, hình tượng của Tào Tự Ninh trong mắt cậu hoàn toàn vỡ nát rồi.



Cậu luôn nghĩ thằng em của cậu rất ngoan, khó có thể tưởng tượng được mấy ngày trước Tào Tự Ninh cứ quấn lấy mình đòi đến đoàn phim, hóa ra là muốn cậu làm mai cho.

Tào Diệp giơ tay lên bóp ấn đường, nhắm mắt hỏi: “Lương Tư Triết có gì tốt sao anh không nhìn ra, mày nói anh nghe xem?”

Cậu nhắc đến chuyện tối qua, Tào Tự Ninh nhớ lại một vài đoạn ngắn nhỏ nhặt trước đó, Lương Tư Triết ngồi đối diện nó, nửa thật nửa giả nói anh thầm mến Tào Diệp, không phải là thật chứ?

Thần tượng Lương Tư Triết của nó, thật sự thầm mến anh nó? Suy đoán này làm Tào Tự Ninh khó mà chấp nhận, gần như khiến Lương Tư Triết trong mắt nó rơi xuống khỏi điện thờ.





Người khác nó không hiểu, nhưng anh Tào Diệp của nó thì không thể quen thuộc hơn được nữa, mỗi lần nó nghỉ hè về nước, đều sẽ phát hiện Tào Diệp đổi cô bạn gái mới.

Tuy nói Lương Tư Triết cũng luôn có phốt quấn thân, nhưng có bộ lọc thần tượng ở đó, Tào Tự Ninh vẫn cảm thấy Lương Tư Triết trong mắt nó là một đoá hoa trên núi cao(1), không nên có liên quan đến từ “thầm mến” này.



Cho dù Lương Tư Triết thật sự thầm mến, cũng nên thầm mến một bông hoa trên núi cao khác chứ?

(1) gốc là cao lãnh chi hoa: chỉ người hay sự vật tốt đẹp khó tiếp cận, chỉ một loại cao quý, vẻ đẹp xa xôi không cách nào với tới

Sao lại là Tào Diệp? Tào Tự Ninh nhỏ giọng cằn nhằn: “Em cũng không nhìn ra anh có gì tốt.”

Ranh con này còn che chở cho Lương Tư Triết, Tào Diệp bị nó chọc giận tới nỗi bật cười, bắt đầu đấu võ mồm không phân lớn nhỏ với Tào Tự Ninh: “Nếu mày mà nhìn ra thì toang rồi, làm sao, mày muốn loạn luân với tao à? Tao cảnh cáo mày nhá Tào Tự Ninh, đừng có ý tưởng gì với tao.”

“Ai muốn có ý tưởng gì với anh!” Tào Tự Ninh bị lời này của cậu kích thích, gần như sắp nhảy dựng lên.

“Cũng đừng có ý gì với Lương Tư Triết!”

Tào Tự Ninh kìm nén cơn giận, cứng cổ ngồi ở mép giường.

Thấy Tào Tự Ninh có vẻ như dỗi thật, Tào Diệp không trêu nó nữa, nhưng cậu cảm thấy cần phải nói rõ ràng với Tào Tự Ninh, để cu cậu đừng quấn lấy Lương Tư Triết nữa.





Nhìn từ phản ứng tối qua của Lương Tư Triết, hình như anh cũng không hy vọng Tào Tự Ninh đến đoàn phim thêm phiền.

Tào Diệp cố gắng bày ra dáng vẻ của anh họ, thành thật với Tào Tự Ninh, cố gắng phân tích suy nghĩ của Lương Tư Triết từ góc nhìn của một người đàn ông trưởng thành cho nó xem: “Được rồi, mày và Lương Tư Triết vốn cũng không cùng một đẳng cấp, anh ta muốn chơi mày, đúng là dễ như trở bàn tay, dễ dàng như thế mà còn không ra tay, chứng tỏ anh ta thật sự không có tí ti hứng thú nào với mày.”

Tào Tự Ninh hừ nhẹ một tiếng, rõ ràng không chịu phục, Tào Diệp lại nói nặng hơn, để xóa bỏ suy nghĩ tiếp tục quấn lấy Lương Tư Triết của cu cậu: “Người chạy đến cho Lương Tư Triết ngủ nhiều lắm, anh ta cần gì hạ mình lãng phí thời gian với một người anh ta không có hứng thú…”

Nói được nửa câu, cậu nghe thấy phòng khách hình như vang lên tiếng bước chân, trong phòng còn có người khác? Tào Diệp hơi kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn ra bên ngoài phòng, ngay sau đó cậu im bặt – Lương Tư Triết đi tới, tựa vào khung cửa cười như không cười nói với cậu, “Cậu rất hiểu tôi, vậy nói xem tôi là đẳng cấp nào?”

Tào Diệp: “…”

“Nói tiếp đi, tôi cũng cảm thấy rất hứng thú,” Lương Tư Triết nhìn cậu cười nói, “Cho nên Lương Tư Triết có đẳng cấp cao như thế, sẽ hạ mình lãng phí thời gian với hạng người nào?”

Ngay lập tức toàn bộ khí thế của Tào Diệp tiêu tan, nắm tay đặt lên môi ho một tiếng: “… Anh vào lúc nào?”

“Anh vẫn chưa dậy thì anh Tư Triết đã vào rồi.” Tào Tự Ninh nhỏ giọng nói.

“À..



có chuyện gì?” Tào Diệp ra vẻ không có việc gì nhìn Lương Tư Triết, nói sang chuyện khác.

“Không có chuyện tìm cậu, tôi tìm Tào Tự Ninh.” Lương Tư Triết cũng không quấn lấy câu nói vừa rồi không tha, cười một cái bảo, “Xin lỗi, bởi vì chủ đề vừa rồi vòng lên người tôi, cho nên tôi nghĩ nếu không kịp thời đứng ra ngắt lời cậu, sẽ có vẻ tôi hơi đểu cáng.”

“À, không có gì… Ờm, Tào Tự Ninh mày qua đó đi.” Tào Diệp phất tay với Tào Tự Ninh, ra hiệu cho nó có thể lui xuống.


Lương Tư Triết rời khỏi phòng ngủ trước, Tào Tự Ninh định đứng lên đi, Tào Diệp lại gọi nó ở sau lưng, nhỏ giọng nói, “Sao lúc nãy mày không nói với anh Lương Tư Triết ở bên ngoài hả?”

Tào Tự Ninh vô tội nhìn cậu, “Anh cũng có cho em cơ hội nói đâu, em vừa nhắc đến Lương Tư Triết anh đã nổi khùng được chưa…”

“Thôi bỏ đi, mày qua đó đi,” Tào Diệp vô lực xua tay.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Tào Diệp, cậu dựa vào đầu giường, giơ tay cào tóc một cái.

Hình như cũng không nói lời gì quá đáng nhỉ?

Cũng toàn nói lời nói thật mà đúng không?



Biểu cảm của Lương Tư Triết thoạt nhìn cũng không có gì khác thường?

… Ngoại trừ hơi có hại đến uy nghiêm của mình.

Đúng, uy nghiêm… bình thường Tào Tự Ninh cũng không biết lớn nhỏ với mình, cậu cũng rất ít ra vẻ anh trai với Tào Tự Ninh, cho nên mặc dù giữa hai người hơn kém nhau bảy tuổi, Tào Diệp vẫn thường đấu võ mồm với nó, có đôi khi còn cố ý chọc giận Tào Tự Ninh.



Ngẫm lại đúng là hơi trẻ trâu.

Thôi quên đi… không nghĩ nữa, Tào Diệp lại cào tóc hai cái, thò người qua cầm lấy điện thoại ở đầu giường, gọi điện cho quầy lễ tân, bảo nhân viên phục vụ mang quần áo tối qua đem đi giặt lên.

Ngoài cửa phòng ngủ, Tào Tự Ninh lo sợ không yên lòng đi đến trước mặt Lương Tư Triết, nó không biết Lương Tư Triết đến tìm mình làm gì, nhưng tối qua ý định muốn ngủ với anh ấy của mình chắc hẳn đã bị nhìn thấu…

Lương Tư Triết lên tiếng, lại nói chuyện râu ria: “Mấy ngày nay cậu đã chi bao nhiêu để đặt bữa ăn cho đoàn phim?”

Tào Tự Ninh không kịp phản ứng: “Dạ?”

“Chẳng phải tối qua cậu thêm Wechat của anh sao, lát nữa gửi số thẻ cho anh.”

“Hả?” Tào Tự Ninh cuống quýt xua tay, “Đó là bữa ăn em tự đặt cho đoàn phim mà chưa có sự đồng ý của anh…”

“Không thể để cậu mời được…” Lương Tư Triết cầm điện thoại nói, “Bây giờ gửi cho anh đi.”

Lúc này Tào Diệp đẩy cửa đi ra, trên người mặc áo choàng tắm của khách sạn, lúc đến phòng tắm đi ngang qua phòng khách của hai người, cậu liếc họ một cái: “Không cần trả, nó quẹt thẻ của tôi mời.”

“Vâng,” Tào Tự Ninh hơi xấu hổ gãi đầu, “Em quẹt thẻ của anh em để mời.”

Tào Diệp đi đến cửa phòng vệ sinh, ngón tay nắm lấy chốt cửa: “Tí nữa nhớ trả thẻ lại cho anh đấy Tào Tự Ninh.” Nói xong đẩy cửa đi vào.

“Đã thế, vậy thì thôi.” Lương Tư Triết cất điện thoại, lại hỏi Tào Tự Ninh, “Chuyện chuốc rượu tối qua, xin lỗi cậu.”

“À, không sao không sao, anh cũng đã nói, có hỏi hay không là tự do của em…” Tào Tự Ninh lập tức nói.



Mới sáng ngày ra Lương Tư Triết đặc biệt tới đây, đầu tiên là muốn trả tiền lại cho nó, bây giờ lại nói xin lỗi với nó, Tào Tự Ninh cảm thấy Lương Tư Triết lại trở về điện thờ trong lòng nó.

Phòng tắm vang lên tiếng nước, Tào Diệp đang tắm rửa bên trong, Tào Tự Ninh không kiềm chế được lòng tò mò của mình, do dự mấy giây, sau đó nó giảm thấp âm lượng hỏi Lương Tư Triết: “Anh Tư Triết, anh thật sự thầm mến anh em à?”

Lương Tư Triết đang cúi đầu trả lời tin nhắn trên Wechat, nghe vậy ngước mắt nhìn nó cười một tiếng, không nói gì, lại cụp mắt tiếp tục gõ chữ trả lời tin nhắn.


Tào Tự Ninh không chắc chắn, vừa rồi Lương Tư Triết cười nhìn nó, ý tứ ẩn chứa nói không rõ, giống như câu nói “Cậu tin thật à” tối qua của anh, lại giống như câu “Đoán xem” anh thường dùng đối phó với truyền thông.

“Nhưng mà, anh em ghê sợ đồng tính á…” Tào Tự Ninh hơi xoắn xuýt nói.

“Ghê sợ đồng tính?” Ánh mắt Lương Tư Triết chuyển từ trên màn hình lên mặt Tào Tự Ninh.

Tào Tự Ninh khó xử gật đầu, lại liên tục giải thích cho mình: “Không phải em nói mò đâu… Nhiều lần khi anh em ăn cơm với Lâm Ngạn, anh Lâm Ngạn nói trước mặt bọn em, anh em cũng không bác bỏ, cho nên em cảm thấy anh ấy là thật đấy…”

Lương Tư Triết như có điều suy nghĩ, vẻ mặt cũng không kinh ngạc: “Ờ, anh đoán được rồi.”

Giọng điệu anh bình thường, Tào Tự Ninh càng không chắc chắn rốt cuộc anh có ý với Tào Diệp không, nó quan sát vẻ mặt của Lương Tư Triết, không kìm lòng được tiếp tục thám thính nói: “Vậy anh định làm thế nào?”

“Làm thế nào gì cơ?” Lương Tư Triết cười một tiếng.

Anh hỏi như thế, Tào Tự Ninh chợt cảm thấy mình nói hơi nhiều, hình như Lương Tư Triết cũng không muốn trực tiếp trả lời câu hỏi này, nó giơ tay gãi đầu một cái: “Không có gì…”

Sau khi Lương Tư Triết rời đi, Tào Tự Ninh ngồi trên sofa, tâm trạng phức tạp tiêu hóa cuộc đối thoại tối qua và sáng nay với Lương Tư Triết, lúc thì cảm thấy là thật, lúc thì lại cảm thấy là mình nghĩ nhiều.



Tào Diệp đẩy cửa đi ra, vừa lau tóc vừa hỏi: “Lương Tư Triết đi rồi?”

“Ừm…” Tào Tự Ninh nhìn cậu.

“Biểu cảm của mày là sao?” Thấy Tào Tự Ninh rặt vẻ xoắn xuýt, muốn nói lại thôi, Tào Diệp không nhịn được lại muốn cười nhạo nó, “Đã nói đừng có ý tưởng gì với tao, tao ghê sợ đồng tính, mày biết mà.”

Tâm trạng Tào Tự Ninh phức tạp hơn: “… Anh chú ý tí đi anh.”

“Ừ, anh nên chú ý hơn, bố mày nghĩ trăm phương ngàn kế muốn thu mua công ty của anh, mày lại yên tâm quẹt thẻ của anh để tán Lương Tư Triết,” Tào Diệp đi về phía nó, vươn tay ra, “Trả thẻ cho anh.”

Tào Tự Ninh đứng lên về phòng, không nhịn được nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Sao anh Tư Triết lại thích anh…”

Tào Diệp chỉ nghe được ba chữ “Anh Tư Triết”, bèn nói sau lưng nó: “Lại là anh Tư Triết, mày đổi anh được rồi đấy.”

“Em cũng muốn!” Tào Tự Ninh nói.

Ăn cơm trưa trong nhà hàng ở khách sạn, khi Tào Diệp và Tào Tự Ninh đi đến thang máy thì cửa thang máy sắp đóng lại, mắt thấy không đuổi kịp thang máy, hai người đều không vội tăng tốc bước chân, không nhanh không chậm đi về phía trước.

Nhưng một giây sau cửa thang máy lại tự mở ra, đi vào nhìn, Tống Thanh Ngôn đang đứng ở cửa thang máy, ngón tay bấm lên nút “Mở cửa” đợi họ đi tới, Lương Tư Triết đứng ở vị trí gần bên trong.

“Trùng hợp thế,” Tào Diệp lên tiếng chào Lương Tư Triết, “Buổi sáng không đến đoàn phim à?”

“Ừ,” Lương Tư Triết nói, “Buổi chiều Bành Oánh tới đây.”

Tào Diệp gật đầu, thấy Tào Tự Ninh đang sờ túi quần, sờ túi trước xong lại sờ túi sau, cậu thuận miệng hỏi một câu: “Tìm gì đấy?”

“Anh trộm thuốc lá của em hút rồi đúng không?!” Tào Tự Ninh ngẩng đầu nhìn cậu, giọng điệu chắc chắn.

“… Tao cũng có thuốc sao phải trộm của mày hút?” Tào Diệp cạn lời đáp, thầm nghĩ Tào Tự Ninh đúng là xoay khuỷu tay ra bên ngoài(2) hết cỡ, mỗi lần gặp chuyện trước tiên đều đổ lỗi lên đầu mình, ngược lại là kẻ cầm đầu Lương Tư Triết được nó nhặt sạch sẽ.

(2) khuỷu tay xoay ra bên ngoài: nghĩ đến quyền lợi của người khác chứ không phải tính cho người nhà

Hiển nhiên Tào Tự Ninh không tin, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Không phải anh trộm, vậy thuốc lá của em đi đâu rồi?”

Tào Diệp vỗ túi tựa vào tường thang máy, mặc kệ nó: “Tao đâu biết.”


“Là anh trộm.” Lúc này Lương Tư Triết ở bên cạnh cất tiếng.

Tào Tự Ninh lập tức tịt ngòi, nói mà không suy nghĩ: “À… vậy, vậy không gọi là trộm…”

Tào Diệp liếc nhìn nó một cái: “À, đặt lên người tao thì gọi là trộm đúng không?”

Tào Tự Ninh á khẩu không trả lời được.



Tống Thanh Ngôn không nhịn được cười ra tiếng.

Lương Tư Triết nghiêng mặt sang nhìn Tào Diệp: “Có thuốc lá không?”

“Vẫn hút à…” Tào Diệp liếc anh một cái, không có hành động, “Bớt lại đi.”

Nhưng một giây sau Lương Tư Triết đã thò tay vào trong túi cậu, tay Tào Diệp cầm hờ hộp thuốc lá, lòng bàn tay Lương Tư Triết chạm vào mu bàn tay cậu, vẫn chưa kịp đưa ra phản ứng thì Lương Tư Triết đã rút hộp thuốc lá từ trong tay cậu, ném cho Tào Tự Ninh: “Nếu không gọi là trộm, vậy xem như mượn đi, trả lại cho cậu.”

Tào Tự Ninh theo bản năng giơ tay bắt lấy, sau đó cầm hộp thuốc lá kia nhìn về phía Tào Diệp.

Tào Diệp nhìn Lương Tư Triết: “Đó hình như là thuốc của tôi?”

“Nếu cậu để bụng,” Lương Tư Triết cũng nghiêng mặt sang liếc cậu một cái, “Vậy trừ vào trong số dư của Lựa chọn tuyệt vọng đi.”

Lúc này thang máy xuống đến bãi đỗ xe tầng một dưới mặt đất, “tinh” một tiếng cửa thang máy mở ra, Lương Tư Triết đứng thẳng người đi ra ngoài, Tống Thanh Ngôn chạy chậm theo sau.

Tào Diệp cũng đi ra ngoài theo, Tào Tự Ninh cúi đầu nhìn hộp thuốc lá màu đen trong tay, tâm trạng phức tạp hơn, nó theo sau hỏi Tào Diệp: “Anh ơi, cho em thật hả?”


“Không lấy thì trả anh.” Tào Diệp vương tay về phía nó.

“Em không.” Tào Tự Ninh vội vàng cất thuốc lá vào trong túi mình.

Xe của Tào Diệp dừng ở lối ra của bãi đậu xe, ra khỏi thang máy rồi rẽ trái, còn phải đi mười mấy mét nữa, đi đến bên cạnh xe, đang định kéo cửa ra lại nghe thấy Lương Tư Triết gọi tên cậu cách đó không xa: “Tào Diệp.”

Tào Diệp quay đầu nhìn sang, Lương Tư Triết ngồi trên chiếc xe việt dã có gầm rất cao kia, hạ cửa kính xuống nhìn cậu.





Tào Diệp thả tay cầm cửa xe ra, đứng thẳng người đợi anh nói chuyện.

“Tôi có vấn đề muốn nhờ cậu dạy bảo.” Lương Tư Triết mở cửa xe ra nhảy xuống xe, đứng cách đó không xa nhìn cậu nói.

Tào Diệp đi tới đứng trước mặt anh: “Chuyện gì mà phải dùng đến từ ‘dạy bảo’ này?”

“Liên quan đến vấn đề quay phim.”

“Anh nói xem.”

“Tôi đang nghĩ, cảnh quay Tần Nam Minh bị bắt về, phản ứng của Mặt Sẹo có nên cực đoan hơn không.”

“Cảnh tôi nhìn thấy hôm đó?”

“Đúng.”

Tào Diệp hơi bất ngờ, ngay sau đó cười một tiếng: “Anh lấy được nhiều giải ảnh đế như thế, không đến mức không nắm chắc hiểu biết về nhân vật nhỉ? Cần gì đến hỏi một người ngoài nghề như tôi.”

“Theo như lời cậu nói, lần nào tôi cũng lấy được ảnh đế,” Mặt Lương Tư Triết không biểu cảm nhìn cậu, có vẻ như cũng không có ý định dừng lại vấn đề này, “Nhưng sự thật là phim tôi chưa từng lấy ảnh đế nhiều hơn phim lấy được ảnh đế.”

Khi Lương Tư Triết nói lời này, giọng điệu và ánh mắt thoạt nhìn khiến Tào Diệp không thể tiếp tục qua loa với anh, cậu nhớ lại một vài tình tiết trong phim, cụp mắt suy nghĩ một lát rồi nói: “Anh đang so sánh với phiên bản của Hoàng Thiên Thạch sao? Nói thật mặc dù phiên bản của anh ta rất có sức lôi cuốn, nhưng tôi cảm thấy phản ứng của anh ta hơi quá khích, ngược lại lộ vẻ Mặt Sẹo hơi tức đến nổ phổi, trên thực tế đối với loại người vô cùng tự đại như Mặt Sẹo mà nói, có lẽ rất hưởng thụ cảm giác đùa giỡn Tần Nam Minh trong lòng bàn tay.”

“Giống như ý nghĩ của tôi,” Lương Tư Triết nhìn cậu nói, “Cảm ơn.”

“Nếu không có chuyện khác vậy tôi đi đây.” Tào Diệp nói xong toan quay người rời đi.

“Tào Diệp, cậu chờ đã.” Lương Tư Triết gọi cậu lại.

Bước chân Tào Diệp dừng lại, đợi câu nói tiếp theo của anh.

“Có xem như làm lành thành công không?” Lương Tư Triết nhìn thẳng vào mắt cậu.

Ánh mắt kia xen lẫn quá nhiều thứ không nói rõ được, khiến Tào Diệp không khỏi cụp mắt tránh đi.

Dừng một lát, cậu vươn tay đến trước mặt Lương Tư Triết, sau đó ngước mắt nhìn anh.

Lương Tư Triết cười một tiếng, nắm tay cậu.

Không ai nói chuyện, nhưng họ đều biết, sự kiện kia đã qua rồi.

Lúc quay trở lại xe, Tào Tự Ninh luôn ở trong xe nhìn ra ngoài quay đầu nhìn Tào Diệp, tò mò hỏi Lương Tư Triết tìm cậu có chuyện gì.

“Thảo luận chuyện nhân vật.” Tào Diệp đáp.

“Thật không?” Tào Tự Ninh rõ ràng không tin, “Sao anh ấy lại tìm anh thảo luận nhân vật? Anh lại chưa từng đóng phim.”

“Sao tao biết được, mày hỏi anh ta đi.” Tào Diệp kéo dây an toàn qua thắt, thầm nghĩ năm đó anh mày thật sự suýt đóng phim rồi.



Không chỉ có như thế, năm đó ở phố Nhân Tứ, cậu và Lương Tư Triết còn không chỉ một lần thảo luận về nhân vật.

“Cậu nói xem tình cảm Tiểu Mãn dành cho Bành Yên là gì?”

“Chắc là có phần ngưỡng mộ.”

“Ngưỡng mộ? Hình như có một chút, còn có cảm kích?”

“Ừ, cảm kích, tò mò, tôi đang nghĩ… có phải còn có tình yêu không.”

“Hả?” Thiếu niên ngẩn ngơ, “Sao nhìn ra được? Bành Yên kết hôn rồi mà…”

Tào Diệp bỗng nghĩ đến cảnh họ ở trên sân thượng, Lương Tư Triết ngồi ở mép sân thượng, hai chân treo lủng lẳng, Tào Diệp thật sự sợ anh rơi xuống, cậu ngồi xổm, cánh tay khoác lên bả vai Lương Tư Triết.

Cậu nhớ cái chớp mắt của Lương Tư Triết, lông mi chớp lên xuống.

Phố Nhân Tứ, Lam Yến, sân thượng, thực sự trôi qua lâu lắm rồi…