Mắt Bão - Đàm Thạch

Mắt Bão - Đàm Thạch - Chương 7: Hiện Tại 7




Bóng đêm dày đặc, trên đường người xe thưa thớt.

Trong cái nhìn của Tào Diệp, lúc này Bắc Kinh được người ta yêu thích nhất.



Đường phố yên tĩnh, biển người đông nghịt tản đi, thành phố hiện ra dáng vẻ ban đầu, nặng nề mà ngạo mạn.

Tào Diệp không biết mình muốn đi đâu, xe để lại ở Tô Tạp, định ngày mai bảo tài xế lái về.



Vấn đề “đi đâu đây” vẫn chưa nghĩ rõ ràng trong đầu, hai cái chân đã đưa ra quyết định trước đại não.

Cậu ý thức được mình đang đi đến phố Nhân Tứ.



Trên con phố chật hẹp kia có một quán rượu do cậu mở, kinh doanh từ ba năm trước, đến giờ vẫn chưa từng thu được lợi nhuận, luôn là trạng thái thua lỗ.



Trên thực tế, cậu không trông cậy có thể kiếm tiền từ nó — nếu không thì ai sẽ ngốc đến mức mở một quán bar dưới lòng đất ở trong cái ngõ cụt kia.



Chọn nơi này rõ ràng vì không muốn bị quá nhiều người chú ý và quấy rầy.

Hoàng Oanh là người kinh doanh quán bar, hai năm trước còn thường xuyên mặt ủ mày chau vì kinh doanh không tốt.



Sau khi ý thức được Tào Diệp vốn không quan tâm nó thua lỗ nhiều hay ít, Hoàng Oanh thật sự giống như Tào Diệp nói, mặc kệ nó sinh trưởng hoang dã.

À, không nói đến, sau khi Hoàng Oanh phủi tay mặc kệ nó lỗ vốn, quán rượu này thế mà chó ngáp phải ruồi phát triển đến mức khiến người ta thích.

Hoang đường, cô lập, tự mình sa ngã, những kẻ mê muội với dòng phim độc lập và các sinh viên khoa đạo diễn đều rất thích nơi này.



Trong thời gian ngắn, nó lại thua lỗ ít hơn trước kia.

Được thôi, vậy thì qua xem thế nào, dù sao cũng đã lâu không đến rồi.

Cách phố Nhân Tứ chưa đến hai cây số, Tào Diệp chậm rãi đi bộ, đi đến nơi cũng chỉ mất nửa tiếng.

Chữ “Cháy” được làm thành hiệu ứng ngọn lửa dựng ở cuối con phố hẹp, nếu có người qua đường đánh bậy đánh bạ đi vào ngõ cụt không gây chú ý này, ắt hẳn sẽ thấy khó hiểu vô cùng.

Quán bar tên “Cháy” này xây dưới lòng đất, đi lại gần mới có thể nhìn thấy manh mối của lối vào.



Nếu muốn đi vào quán bar, còn phải đi qua một cầu thang xoay tròn hẹp dài, tối tăm.

Theo lời Hoàng Oanh nói, hình dáng của chiếc cầu thang này khiến người ta hoài nghi về cuộc sống.

Theo lời những đạo diễn kia nói, cầu thang này quá con mẹ nó hợp để quay cảnh dài.

Tào Diệp loáng thoáng nghe thấy tiếng nhạc vang lên từ quán bar dưới lòng đất, giống như ai đó đang hát “Một tấm vải đỏ” của Thôi Kiện.



“Cảm giác này khiến tôi rất thoải mái.

Nó khiến tôi quên đi tôi không còn nơi ở

Em hỏi tôi muốn đến nơi nào

Tôi nói rằng muốn đi lên con đường của em”

Cậu mơ hồ nhận ra người kia hát đến vài lời này, bài hát này thật sự quá cũ rồi, nhưng những thứ mạnh mẽ sẽ không bao giờ lỗi thời.

Cậu lấy điện thoại ra, gọi điện cho Hoàng Oanh.



Tiếng tút tút vang lên rất lâu, bên kia cũng không nghe máy, có lẽ vẫn đang bận.

Tào Diệp cúi đầu mở giao diện trò chuyện trên màn hình, gửi tin nhắn cho Hoàng Oanh: “Chìa khóa.” Sau đó cất di động vào trong túi, tìm một chiếc ghế gỗ ven đường ngồi xuống, ngửa đầu dựa vào lưng ghế, khép mí mắt lại, nghe giai điệu như ẩn như hiện truyền đến từ dưới lòng đất.

*



“Chị Hoàng Oanh, uống chén nữa nha.”

“Không uống nữa không uống nữa,” Hoàng Oanh cúi đầu nhìn tin nhắn được gửi đến nửa tiếng trước trong điện thoại, nhảy xuống từ ghế chân cao, “Ông chủ tìm tôi, tôi xin lỗi không tiếp được, mọi người cứ chơi đi.”

“Sếp Tào đến đây?” Người trên bàn đều ngẩng đầu nhìn cô.

“Đúng rồi, chìa khóa của Uto ở chỗ các cậu đúng không? Đưa cho tôi đi, lát về các cậu muốn dùng thì đến chỗ tôi lấy.”

“À, ở chỗ em.” Một cậu trai lấy chìa khóa từ trong túi ra, đứng dậy duỗi cánh tay dài, vượt qua bàn đưa cho Hoàng Oanh, “Đêm nay sao sếp Tào đến muộn vậy?”

“Tôi nào biết?” Hoàng Oanh nhận lấy chìa khóa.

“Không lẽ mất ngủ vì chuyện “Lựa chọn tuyệt vọng”?” Có cậu trai chếch đối diện cười nói.

Các sinh viên ngồi quanh bàn cười một tràng phụ họa, cô gái bên cạnh chàng trai nọ vỗ cánh tay cậu ta: “Miệng quạ đen.”

Hoàng Oanh chạy đến cầu thang, nghe vậy quay đầu cười nói: “Đi lo cho phim của của mấy người đi.”

Hoàng Oanh dùng tay chống vách tường gồ ghề, ba chân bốn cẳng chạy lên cầu thang.

Trên mặt đất và dưới mặt đất là hai thế giới hoàn toàn khác biệt, bên ngoài trong lành yên bình, hoàn toàn khác với bầu không khí ồn ào náo động trong quán bar.



Hoàng Oanh hít một hơi thật sâu, rẽ ra cầu thang, liếc mắt đã nhìn thấy Tào Diệp ngồi trên ghế gỗ dài nhỏ, ngửa đầu đang ngủ.

Cùng với một kẻ lang thang ngồi ở đầu kia ghế gỗ, đang ngủ ngon giống hệt cậu.


Thật sự là cảnh hiếm thấy.



Hoàng Oanh đi qua mấy bước không nhịn được cười.

Cô đứng cách hai mét thưởng thức hình ảnh này —— dưới đèn đường vàng mờ, công tử bột tinh tế từ trong ra ngoài và một kẻ lang thang nghèo rớt mồng tơi ngồi ở hai đầu ghế gỗ.



Hai người ngay cả tư thế cũng giống nhau, đùi tách ra, cánh tay chồng lên bụng, đầu ngửa ra dựa vào lưng ghế.





Hình ảnh này lại có cảm giác hài hòa kỳ dị.

Hoàng Oanh phì cười một tiếng, giơ điện thoại lên về phía hai người, nhấn nút chụp ảnh.

Trong nháy mắt đèn flash sáng lên, Tào Diệp cau mày một cái, ngay sau đó giơ tay che mắt, vừa tỉnh ngủ nên giọng nói hơi khàn: “Làm gì đó?”

“Suỵt——” Hoàng Oanh lập tức giơ ngón trỏ trước môi, sau đó chỉ chỉ kẻ lang thang bên cạnh cậu, dùng giọng hơi nói, “Đừng quấy nhiễu mộng đẹp của người ta!”

“Vậy cớ gì chị quấy nhiễu mộng đẹp của tôi?” Cho dù giọng nói lộ vẻ không vui, nhưng Tào Diệp vẫn thấp giọng.

Cậu đứng dậy khỏi ghế gỗ, giơ cổ tay nhìn đồng hồ: “Mới nhìn thấy tin nhắn à, đêm nay bận thế?”

“Đám sinh viên quay “Mạn đà la” hôm nay đóng máy, cứ đòi kéo tôi uống rượu cùng,” Hoàng Oanh theo cậu đi đến trước cửa chống trộm cách đó mấy mét, ấn nút chìa khóa, cửa chống trộm chậm rãi kéo lên, lên đến vị trí khoảng một mét thì dừng.

“Cửa này hỏng rồi, mấy ngày trước bọn họ lấy cảnh, không cẩn thận dùng xe tông vào một phát,” Hoàng Oanh đi tới ngồi xổm người xuống, giơ bàn tay lên, hơi tốn sức muốn đẩy cửa lên, giọng nói vì dùng sức quá mà hơi biến điệu, “… Toàn tự động đã biến thành bán tự động.”

“Để tôi làm,” Tào Diệp khom người xuống, bàn tay chống viền dưới của cửa chống trộm, dùng lực đẩy cửa lên, cậu phủi bụi trên tay, “Sao không nói sớm, tôi gọi người đến đổi cái khác.”

“Hầy, chút chuyện nhỏ này còn phiền ngài đại giá à?” Hoàng Oanh cười hì hì đi tới, theo sau cậu đi vào, “Tôi đã hẹn thợ sửa chữa rồi, hai ngày nay thợ sửa sẽ đến… Phải rồi, sao hơn nửa đêm cậu lại muốn đến Uto? Không lẽ thật sự không ngủ được vì chuyện phim gần đây?”

“Đúng đó,” Không cần Hoàng Oanh dẫn đường, Tào Diệp tự mình đi đến rạp chiếu phim nhỏ trong tận cùng, đẩy cửa đi vào, “Tôi sầu đến mức tóc sắp rụng sạch rồi.”

“Thật hay giả?” Hoàng Oanh nhìn đỉnh đầu cậu, “Không nhìn ra đấy… không phải gần đây đang đồn, Lương Tư Triết có thể sẽ đến quay thế phim này à?”

“Chị tin?” Tào Diệp không để bụng nói, giơ tay nhấn công tắc trên tường, bật đèn trần trong phòng lên.

Một cái bàn vuông đặt trước mấy hàng ghế ngồi, bên trên chất lộn xộn mười mấy cái đĩa Blu-ray, Tào Diệp tiện tay lật xem — “Hồng nam hồng nữ” “Mười ba ngày” “Hoang dại” “Vọng Xuyên chi Xuyên” “Gió nổi lên” “Lương sinh chúc mộng”… Cậu cầm lấy một cái lên nhìn bìa: “Đám sinh viên kia là fan phim của Lương Tư Triết à?”

“Còn phải nói sao, thích vô cùng luôn,” Hoàng Oanh cười nói, “Từ đạo diễn đến quay phim đến diễn viên chính rồi cả thợ trang điểm, vừa trò chuyện về Lương Tư Triết với bọn họ, bọn họ có thể túm lấy cậu nói nửa ngày, không nói lắp câu nào.”

“Là mấy người quay “Mạn đà la” hả?”

“Đúng rồi, khôi hài nhất là, không biết bọn họ kiếm được Lương Tư Triết giả ở đâu ra để trấn thủ!”

“Cái quái gì vậy?” Tào Diệp không hiểu, ngước mắt nhìn về phía Hoàng Oanh.


“Đó là một cậu trai có bề ngoài rất giống Lương Tư Triết của mười năm trước, nhưng cũng chỉ trông giống thôi, khí chất, kỹ năng diễn xuất và lời thoại đều kém xa.



Bọn họ đã giao cho cậu trai kia vai quần chúng quan trọng nhất, để cậu ta xuất hiện trong những cảnh không gây chú ý, nói là muốn mượn điều này gửi lời chào đến tiền bối Lương Tư Triết!”

Tào Diệp một lời khó nói hết nhìn cô: “…”

Hoàng Oanh cười không dừng được, lấy điện thoại ra mở một tấm ảnh trong album đưa đến trước mắt Tào Diệp: “Cậu đừng không tin, tự nhìn xem có giống không?”

“Giống chỗ nào?” Tào Diệp nhận điện thoại nhìn màn hình, lông mày cau lại, cậu thật sự không nhìn ra sự giống nhau.

“Rất giống mà, cậu không thể hi vọng giống nhau như đúc được!” Hoàng Oanh tự đến gần nhìn một cái.

“Kém xa.” Tào Diệp không có hứng thú trả điện thoại lại cho Hoàng Oanh.

“Thật sự giống nhau như đúc vậy còn chịu nổi không? Gương mặt đó của Lương Tư Triết đáng giá thế kia.”

Tào Diệp không lên tiếng mà ngồi trước màn hình của máy điều khiển chính, tay phải nắm lấy con chuột, muốn tìm một bộ phim bắp rang[1] từ bên trong ra để thôi miên.



[1] phim bắp rang chỉ những bộ phim đẹp nhưng không có nội dung, xem xong là quên

Hoàng Oanh trời sinh chăm chỉ, không nhìn nổi mặt bàn lộn xộn, lúc này đang vừa cất đĩa vào hộp, vừa hỏi Tào Diệp: “Phim “Lựa chọn tuyệt vọng” kia, Lương Tư Triết sẽ giúp cậu chứ? Trước kia quan hệ của hai người tốt vậy mà.”

“Ai biết được,” Tào Diệp nhìn màn hình, “… Sao trong này không có bộ phim nào?”

“Đúng rồi, cái máy kia vài ngày trước dính virus, cài lại hệ điều hành rồi, chốc nữa tôi tải mấy bộ cho cậu, nhưng đêm nay cậu muốn xem, chỉ có thể chọn trong mấy cái đĩa này.”

“Dính virus?” Tào Diệp ngẩng đầu nhìn cô, trên mặt lần nữa hiện ra biểu cảm một lời khó nói hết, “Không phải cái máy này ngắt mạng à?”

“Ừ, nhưng lần này không phải tấn công mạng, là virus của ổ cứng truyền lên,” Hoàng Oanh cũng tỏ vẻ không biết làm sao, “Không biết ổ cứng của sinh viên nào có virus.”

“Được thôi, dính virus…” Tào Diệp giơ tay bóp ấn đường, “Vậy thì rất không đáng tin, lát nữa tôi gọi người tới đây đổi thiết bị.”

Tào Diệp bất lực lại đi đến trước cái bàn vuông kia, rất nhanh làm bừa đống đĩa Hoàng Oanh vừa xếp xong.



Cậu muốn tìm một bộ phim không phải do Lương Tư Triết thủ vai chính, nhưng kiếm một hồi, trên cái nào cũng có ba chữ “Lương Tư Triết”.

“Sao đều là Lương Tư Triết diễn?”

“Đĩa do fan của Lương Tư Triết tìm mà… Sao hả, cậu không muốn xem anh ta diễn?”

Tào Diệp kiếm cớ qua loa: “Nhìn thấy anh ta lại nhớ đến “Lựa chọn tuyệt vọng” vẫn chờ quay thế, còn để cho người ta ngủ không đây?”

“À… cái này không phải Lương Tư Triết diễn.” Hoàng Oanh tìm một cái đĩa đưa cho Tào Diệp.

Trước khi Tào Diệp mở miệng, cô nhanh chóng bổ sung một câu: “Nhưng mà Lương Tư Triết đạo diễn!”

Tào Diệp nghe xong không có biểu cảm gì nhìn bìa của chiếc đĩa kia.

Cậu biết phim này, năm đó sau khi Lương Tư Triết giành được ảnh đế Cannes, gần như tất cả người xem đều đang đợi anh về thể hiện tài năng ở làng điện ảnh Hoa ngữ nội địa.




Ai ngờ Lương Tư Triết lại từ chối mọi hợp đồng phim khiến người ta ghen tị, rút về sau màn ảnh, dùng thời gian hai năm, không nói tiếng nào cho ra mắt một bộ phim vừa không được khen hay cũng chẳng mấy ăn khách, chính là bộ “Lương sinh chúc mộng” này.

—— Có vẻ như ngoại trừ phim này, trước mắt không còn lựa chọn nào tốt hơn.

“Vậy thì cái này đi.” Tào Diệp nói, đoạn cầm đĩa đi đến trước máy điều khiển, bỏ đĩa vào, nhấn nút phát.

Trên màn hình nhảy ra chuỗi ký hiệu đầu rồng, Tào Diệp tìm vị trí gần máy điều khiển nhất ngồi xuống.



Ngón tay sờ nhẹ rồi nhấn nút bên cạnh ghế da, chỉnh chỗ dựa lưng đến một góc độ thích hợp, lưng theo đó ngửa ra, nửa nằm nhìn về phía màn hình.



Ghế da vừa rộng vừa mềm, nằm trong đó cực kỳ thoải mái, là nơi tốt để ngủ.

“Vậy tôi đi đây,” Hoàng Oanh đi tới bên cạnh cửa, ngón tay sờ lên công tắc, “Tắt đèn nhé?”

Tào Diệp “Ừ” một tiếng không rõ.

Cửa đóng lại, trên màn hình bắt đầu có hình ảnh, ống kính kéo xa, trên sân khấu xa xăm mà mơ hồ, hai diễn viên hí kịch cao giọng hát đối:


“Nếu Lương huynh vẫn chưa định thân, tiểu đệ đến làm mai giúp huynh…”

“Hiền đệ làm mai thay ta, không biết là thiên kim là ai?”

Hát Việt kịch[2] “Lương Chúc”.

[2] Việt kịch: một loại ca kịch phổ biến ở vùng Chiết Giang, Trung Quốc

Bên dưới màn hình dần dần hiện ra tên nhân viên công tác sau màn:

Nhà sản xuất: Lương Tư Triết, Hứa Vân Sơ.



Giám chế: Bạch Minh Trạch.

Đạo diễn: Lương Tư Triết.

Diễn viên chính: Hứa Tiêu, Hán Kiều Nhụy



Sau đó ống kính chậm rãi kéo gần, từ mơ hồ dần trở nên rõ ràng hơn, sân khấu xa xăm mà rộng rãi cũng theo đó bị co lại vào trong màn hình TV.



Ống kính thay đổi, một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi ngồi xổm trước máy truyền hình, đang thất thần nhìn chằm chằm vào màn hình, trong tay cầm điều khiển từ xa.

“Mẹ ơi…” Bên ngoài ống kính vang lên giọng của cô gái trẻ tuổi, “Cái váy con mua hôm qua mẹ đã giặt rồi đúng không? Mẹ…”

“À,” Người phụ nữ hoàn hồn, vẻ mặt phút chốc bối rối, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, bà cúi đầu nhấn nút điều khiển từ xa tắt màn hình TV rồi đứng lên, “Ra đây ra đây…”

Ngay sau đó là một vài cảnh chuyện nhà vụn vặt.

Phim văn nghệ, đồng thời phong cách chịu ảnh hưởng sâu của Tào Tu Viễn.

Kỹ xảo chuyển cảnh và phương pháp quay đâu đâu cũng có thể thấy được cái bóng của Tào Tu Viễn, đến mức Tào Diệp không thể nào tập trung tinh thần vào câu chuyện gốc —— Có điều, câu chuyện này dường như chẳng có gì đáng để khen, đầy những chi tiết tầm thường và vụn vặt, khiến khán giả sinh ra bực bội.

Tiết tấu đều đều khiến người ta buồn ngủ, hèn chi phòng vé ảm đạm khi ra rạp vào hai năm trước —— Thời buổi này, khán giả nào có kiên nhẫn xem loại phim này?

Tào Diệp nghiêng mặt qua dựa vào lưng ghế da, khép mí mắt lại, không tiếp tục nhìn về hình ảnh trên màn hình nữa, cơ thể trượt xuống dưới, để mình làm ổ thoải mái hơn, sau đó ép buộc bản thân chìm vào giấc ngủ.

Không thể không nói, những đoạn thoại ngắn của phim gia đình này rất thích hợp để thôi miên.

Cơn buồn ngủ giống như thủy triều chầm chậm, chậm rãi bao trùm dây thần kinh của cậu, cảnh trong mơ bao trùm lấy cậu, rạp chiếu phim nhỏ đóng kín bỗng trở thành rạp hát trống trải.

Ánh đèn mờ tối, trên mặt đất mấp mô còn đọng lại nước bẩn do đoàn phim trước để lại, khúc xạ đủ loại ánh sáng trong rạp hát.

Tào Diệp và Lương Tư Triết đứng dựa lưng vào nhau, Lương Tư Triết để trần thân trên, mái tóc chạm vai buộc sau đầu, lọn tóc cọ vào sau gáy Tào Diệp, khiến cậu cảm thấy hơi ngứa.

Cách đó không xa, Tào Tu Viễn sau ống kính nói: “Cởi quần ra luôn.” Trong lời nói không nghe ra giọng điệu gì.

Chắc là nói với hai người họ, nhưng Tào Diệp không cử động.



Lương Tư Triết cúi người cởi quần dài ra, cầm trong tay.

“Đừng cầm trên tay.” Tào Tu Viễn lại nói.

Người vây quanh phía sau ống kính đều nhìn hai người họ, nhưng không có ai đi lên phía trước cầm quần giúp Lương Tư Triết.

Tôi cầm giúp anh.



Tào Diệp vừa định nói như vậy thì Lương Tư Triết vung tay ném quần lên mặt đất cách đó không xa, “bẹp” một tiếng, nước bẩn bắn lên.

Bẩn rồi.



Tào Diệp nghĩ.

Đèn flash chói mắt sáng lên chiếu vào họ.

Đó dường như là khởi đầu của mọi chuyện.

Không đúng, khởi đầu còn sớm hơn thế nữa.