Hai tuần nhanh chóng trôi qua, chớp mắt đã đến một tháng mới.
Tháng tám nóng bức, Đào Đào cuối cùng cũng đón mười ngày nghỉ tránh nóng, thạch cao trên tay trái Trình Quý Hằng cũng có thể tháo ra.
Hơn bảy giờ sáng thứ hai, Đào Đào dẫn Trình Quý Hằng đến phòng khám chỉnh hình của Bệnh viện Nhân dân huyện. Hai người đăng ký số, sau đó ngồi trên ghế trong sảnh chờ bác sĩ.
Đúng 8 giờ, bác sĩ bắt đầu gọi.
Trình Quý Hằng là số 3, rất nhanh đã đến anh.
Đào Đào nhẹ giọng giục sau khi nghe âm thanh thông báo: “Phòng khám số 5, anh mau đi đi.”
Trình Quý Hằng ngồi không nhúc nhích: “Cô không đi cùng tôi à?”
Đào Đào: “Tôi sẽ đợi anh ở đây.”
Đài phát thanh lại gọi tên Trình Quý Hằng lần thứ hai, nhưng anh vẫn không nhúc nhích: “Không được, cô phải đi cùng tôi.”
Đào Đào bất đắc dĩ: “Sao anh lại giống như một đứa trẻ vậy? Gặp bác sĩ còn muốn tôi đi cùng anh?”
Trình Quý Hằng: “Tôi sợ đi một mình.”
Đào Đào: “…” Sao tôi cứ cảm thấy anh đang chơi xấu nhỉ?
Trình Quý Hằng giả vờ như thật: “Cô có biết cách tháo thạch cao không? Gõ bằng búa sắt, nếu bác sĩ không có kỹ năng tốt thì sẽ làm vỡ luôn xương vừa liền lại.”
Khung cảnh quá mạnh mẽ, Đào Đào không khỏi cả kinh: “Thật sao?”
Trình Quý Hằng: “Nếu không thì sao?”
Đào Đào nói thật: “Tôi còn tưởng phải sử dụng cưa.”
“Cưa không khéo sẽ cưa vào cánh tay, cho nên tôi rất sợ.” Trình Quý Hằng nói một cách hùng hồn: “Cô phải ở bên cạnh tôi.”
Đào Đào cũng không rõ rốt cuộc anh sợ thật hay giả vờ sợ hãi, nhưng cô biết rõ một điều: Hôm nay nếu cô không ở cùng anh, anh sẽ không đi.
Đài phát thanh lại gọi tên Trình Quý Hằng lần thứ ba.
Đào Đào thở dài và đứng dậy từ băng ghế: “Đi thôi, tôi sẽ đi với anh.”
Lúc này Trình Quý Hằng mới đứng dậy.
Trước đây Đào Đào cũng không biết thạch cao gãy xương được tháo như thế nào, cho nên thật sự tin lời Trình Quý Hằng, còn tưởng là dùng búa gõ. Kết quả sau khi xem xong tình hình tay của Trình Quý Hằng, bác sĩ cũng không dùng búa mà lấy một chậu nước ấm để Trình Quý Hằng ngâm cánh tay vào.
Sau khi ngâm vài phút, thạch cao mềm đi, bác sĩ lấy một chiếc cưa y tế nhỏ ra và bắt đầu cưa thạch cao, nhưng không cưa hết, để lại một lớp mỏng.
Cuối cùng, bác sĩ dùng kéo cắt ngắn lớp cuối cùng còn lại, sau đó lấy thạch cao xuống bằng tay.
Toàn bộ quá trình tháo thạch cao tương đối nhẹ nhàng, không hề phát sinh loại tình huống bạo lực như Trình Quý Hằng miêu tả.
Sau khi bác sĩ tháo thạch cao xong, Đào Đào nghi ngờ liếc nhìn Trình Quý Hằng một cái, bắt được rõ ràng nụ cười đắc ý trên mặt anh.
Khoảnh khắc đó cuối cùng cô cũng hiểu rằng cô đã bị lừa.
Nhưng trước mặt bác sĩ cô lại không thể tính sổ với anh, đành phải kiềm lại, chờ tính sổ sau.
Tháo thạch cao xong cũng không đồng nghĩa với việc vết thương lành hẳn, bác sĩ bảo Trình Quý Hằng đi chụp phim xác nhận tình hình.
Trước khi chụp phải kê hóa đơn thanh toán.
Lúc bác sĩ kê đơn, Đào Đào tức giận nhìn chằm chằm Trình Quý Hằng.
Trình Quý Hằng mang vẻ mặt vô tội: “Tôi lại làm gì cô ư?”
Chỉ nhìn bộ dạng ra vẻ đáng thương này của anh đã khiến Đào Đào tức giận, không thể nhịn được nữa: “Anh chính là một tên lừa đảo đáng ghét.”
Cô vốn tưởng rằng người này còn chống cự một phen, kết quả Trình Quý Hằng lại trực tiếp thừa nhận: “Được rồi, tôi xin lỗi, tôi đã lừa cô. “
Anh như thế làm Đào Đào cũng không biết nên tiếp lời như thế nào.
Nhưng câu tiếp theo của Trình Quý Hằng là: “Buổi sáng khi ra khỏi cửa cô hỏi tôi tay có đau không, tôi nói không đau, thật ra tôi lừa cô đấy, đau, vô cùng đau, vô cùng vô cùng đau.”
Đào Đào: “…”
Tôi biết anh không khuất phục dễ dàng như vậy mà.
Nhưng mà còn không đợi cô mở miệng, vị bác sĩ trung niên kia đã lên tiếng trước, vừa viết đơn vừa không ngẩng đầu lên nói: “Cậu đã bị thương hơn một tháng rồi, có thể đau, nhưng không đến mức vô cùng đau, càng không đến mức vô cùng vô cùng đau, không nên ăn nói bừa bãi.”
Trình Quý Hằng: “…”
Bác sĩ không chút lưu tình vạch trần lời nói dối của anh, Đào Đào nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Trình Quý Hằng, lập tức bị chọc cười: “Ha ha ha ha.”
Bác sĩ kê đơn xong thì đưa cho Đào Đào: “Đi nộp lệ phí trước, sau đó dẫn chồng cô đi chụp phim, chụp phim xong thì cầm phim quay lại tìm tôi.”
Đào Đào: “…”
Dẫn ai cơ?
Chồng tôi?
Bỗng nhiên không cười nổi nữa.
Thông qua cách tương tác và nội dung đối thoại của hai người họ, bác sĩ này kết luận hai người nhất định là vợ chồng, bằng không cũng không có khả năng buổi sáng cùng nhau ra ngoài, hơn nữa những đôi vợ chồng trẻ bây giờ thích ầm ĩ, đánh là hôn mắng là yêu.
Đào Đào vừa muốn giải thích, ai ngờ Trình Quý Hằng lại giành nói trước cô: “Được rồi, cảm ơn bác sĩ. “
Từ lúc kê đơn, bác sĩ đã dùng máy tính gọi số của bệnh nhân tiếp theo. Trình Quý Hằng vừa dứt lời, cửa phòng khám đã bị đẩy ra, một chiếc xe lăn bị đẩy vào, trên đó có một người hai tay hai chân đều băng bó thạch cao, trên cổ còn đeo miếng cố định đốt sống cổ, tình hình trông tương đối nghiêm trọng.
Đào Đào vốn muốn thanh minh chuyện “chồng”, nhưng thấy bệnh nhân mới đến này nghiêm trọng như vậy, cô cũng ngại lãng phí thời gian của bác sĩ, vội vàng kéo Trình Quý Hằng đi.
Sau khi hai người rời khỏi phòng khám, Đào Đào hất cổ tay Trình Quý Hằng ra, trừng mắt nhìn anh một cái, xoay người rời đi.
Trình Quý Hằng bước nhanh đuổi theo, sóng vai cùng cô, quay đầu nhìn cô: “Lại tức giận?”
Đào Đào không để ý tới anh, thậm chí còn không nhìn anh lấy một cái.
Trình Quý Hằng: “Tức giận thật sao?”
Đào Đào: “Cực kì tức giận!”
Tức giận đến mức mặt đỏ lên, vẻ mặt phẫn uất.
Trình Quý Hằng nhịn cười: “Tôi xin lỗi cô, xin lỗi.”
Đào Đào liếc anh một cái: “Không có chút thành ý nào.”
Trình Quý Hằng rất phối hợp: “Vậy cô nói xem, làm như thế nào mới xem như có thành ý?”
Đào Đào liếc mắt nhìn anh: “Rửa bát.”
“Cái gì?” Trình Quý Hằng hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề: “Cô bảo tôi làm gì?”
Đào Đào: “Rửa bát, sau này mỗi ngày đều rửa bát.”
Trình Quý Hằng: “…”
Từ nhỏ đến lớn, không ai dám đưa ra yêu cầu này với anh.
Anh cũng chưa bao giờ rửa bát cho người khác.
Hít một hơi thật sâu, anh hỏi: “Nếu tôi không làm thì sao?”
Đào Đào: “Vậy thì tôi sẽ không để ý đến anh nữa!”
Biểu cảm và ngữ điệu của cô chắc chắn, cực kỳ nghiêm túc, nhưng trong mắt Trình Quý Hằn, đây chính là sự uy hiếp của học sinh tiểu học.
Loại uy hiếp này đối với anh mà nói còn nhẹ hơn gãi ngứa, căn bản không có tác dụng.
Có chuyện gì cũng có ngoại lệ.
Đổi thành người khác anh đã để cho đối phương cút đi từ lâu rồi, nhưng khi đối mặt với Quả Đào ngốc này, có thế nào anh cũng không nhẫn tâm được.
Nguyên tắc và điểm mấu chốt của anh hạ thấp vì Quả Đào ngốc này hết lần này đến lần khác, ngay cả trí thông minh cũng giảm xuống.
Nói tóm lại, thế mà anh lại bị uy hiếp thành công.
Nội tâm giằng xé một phen, Trình thiếu gia thỏa hiệp: “Được, tôi rửa bát.”
Lông mày Đào Đào vẫn cau lại, trông vẫn không được vui, cô thất vọng thở dài.
Trình Quý Hằng: “Tôi đã đồng ý với cô, cô còn tức giận à?”
Đào Đào: “Nếu tôi biết anh đồng ý thoải mái như vậy, tôi đã bảo anh quét nhà luôn rồi.”
Trình Quý Hằng: “…”
Đào Đào nhìn chằm chằm anh vài giây: “Nếu không, anh quét cả nhà nữa đi?”
Trình Quý Hằng: “Cô đang được đằng chân lân đằng đầu hả?”
Đào Đào: “Dù sao tay anh cũng đã lành rồi, cũng phải cống hiến chút gì cho gia đình chứ?”
Mấy chữ “Cống hiến cho gia đình” không hiểu sao lại đả động Trình Quý Hằng, anh gần như không suy nghĩ đã đồng ý với cô: “Được.”
“Vậy lau sàn…”
“Cũng được.”
Đào Đào: “…” Thế này cũng quá dễ thương lượng nhỉ?
Vẻ mặt Trình Quý Hằng nghiêm túc, giọng điệu nghiêm túc: “Tôi không đồng ý vì bị cô uy hiếp, tôi chỉ cảm thấy nếu chúng ta đã ở chung thì cần cùng nhau vun vén cuộc sống, cho nên mới đáp ứng yêu cầu của cô.”
Thay vì nói anh đang nói với Quả Đào ngốc, không bằng nói anh đang an ủi chính mình.
Đào Đào suy nghĩ một lát, cảm thấy anh nói có đạo lý, tuy rằng câu này nghe có vẻ kỳ quái.
Trình Quý Hằng: “Còn tức giận à?”
Đào Đào: “Tạm thời không tức giận nữa.”
Chỉ là tạm thời thôi sao? Trình Quý Hằng bất đắc dĩ cười: “Cô cứ bắt nạt tôi đi.”
Đào Đào lườm anh một cái: “Ai bắt nạt anh?” Nói xong cô quay đầu bỏ đi.
Mỗi tầng đều có quầy tư vấn, có thể nộp tiền luôn ở đó. Phòng khám chỉnh hình ở tầng hai, khoa Xquang ở tầng một, Đào Đào suy nghĩ một lát, trực tiếp đi đến chỗ nộp tiền ở tầng một.
Tầng một là chỗ thu phí tổng hợp, Đào Đào làm xong thủ tục cho Trình Quý Hằng, lại lấy thẻ khám bệnh của bà nội ra, định thuận tiện nộp luôn viện phí tuần này.
Tuy nhiên, nhân viên bên trong cửa sổ kiểm tra thông tin trong thẻ xong, lại nói với cô rằng viện phí đã được thanh toán, hơn nữa trong thẻ vẫn còn 10.000 nhân dân tệ tiền đặt cọc.
Đã là lần thứ ba xuất hiện tình huống này, Đào Đào trực tiếp nhìn về phía Trình Quý Hằng: “Lại là tiền anh trả?”
Trình Quý Hằng hơi nhíu mày, nghiêm túc nghĩ lại một chút, sau đó trả lời: “Tôi quên rồi.”
Vẻ mặt này của anh trông thật sự giống như đã mất trí nhớ.
Nhưng Đào Đào đã biết đáp án, cô thở dài: “Anh thật sự không cần trả tiền thay tôi, tôi có tiền.” Tuy rằng tiền của cô không nhiều, miễn cưỡng vừa đủ trả tiền thuốc men cho bà nội, nhưng cô cũng không muốn để người khác thay cô trả tiền.
Cô biết Trình Quý Hằng có lòng tốt, nhưng cô cũng không muốn lợi dụng anh.
Hơn nữa không thân không quen, sao cô lại không biết xấu hổ để người ta nộp nhiều tiền như vậy?
Trình Quý Hằng không nói gì, trực tiếp cầm lấy thẻ khám bệnh mà nhân viên đặt lại trên bàn, thúc giục Đào Đào: “Vừa đi vừa nói, phía sau còn có người chờ nộp lệ phí, không nên chiếm chỗ.”
Trói buộc đạo đức rất hữu dụng, Đào Đào lập tức dịch sang bên cạnh một bước, Trình Quý Hằng thuận thế bắt lấy cổ tay cô, dẫn cô đi ra khỏi hàng.
Nhưng Đào Đào không dừng lại ở đó, trên đường đi đến khoa Xquang, cô chân thành nói với Trình Quý Hằng: “Sau này không cần trả tiền thay tôi, tôi có thể tự lo, lát nữa tôi sẽ trả lại tiền cho anh.”
Trình Quý Hằng dừng bước, vẻ mặt nghiêm túc: “Nếu cô trả lại tiền cho tôi, ngày mai tôi sẽ rời đi, từ nay về sau hai chúng ta nước sông không phạm nước giếng.”
Đào Đào: “…”
Anh đang đe dọa tôi à?
Trình Quý Hằng: “Cô không muốn tôi trả tiền thay cô, là bởi vì không muốn lợi dụng tôi, nhưng tôi cũng không muốn lợi dụng cô, một người đàn ông như tôi không thể cứ ở nhà cô ăn uống miễn phí mãi được đúng không?”
Đào Đào vội vàng nói: “Anh không phải ăn ở miễn phí, anh là khách của tôi, là tôi mời anh đến nhà tôi ở.”
Ánh mắt Trình Quý Hằng vô cùng chân thành, ngữ khí vô cùng tha thiết: “Tôi biết cô có ý tốt thu nhận tôi, nhưng tôi không thể làm phiền cô mãi, con người tôi vô dụng, còn luôn khiến người ta chán ghét, cô là người duy nhất không ghét tôi, còn coi tôi là bạn, cho nên tôi cũng coi cô là bạn. Tiền trên người tôi không nhiều lắm, nhưng đây là tâm ý của tôi, hy vọng cô có thể nhận lấy, đừng cự tuyệt tôi, bằng không tôi thật sự không có tự tin để tiếp tục ở nhà cô, tôi sợ cô thấy tôi phiền toái.”
Những lời này hợp tình hợp lý, thành công tạo nên hình tượng đáng thương cho chính mình.
Đúng là người vừa tài vừa đẹp nhưng lại xui xẻo.
Đào Đào đau lòng không được, dứt khoát nói: “Anh không khiến người ta chán ghét một chút nào! Tôi không ghét anh một chút nào, càng không thấy anh phiền toái!”
Trình Quý Hằng nghiêm túc đặt câu hỏi: “Thật sao?”
Đào Đào gật đầu chắc chắn: “Thật đấy!”
Trình Quý Hằng: “Vậy cô đừng nói chuyện tiền bạc với tôi nữa.”
Đào Đào: “Nhưng anh cũng không có tiền, anh thực sự không cần như vậy!”
Trình Quý Hằng nghiêm túc: “Tôi còn chưa nghĩ ra bước tiếp theo nên làm gì, cầm tiền cũng vô dụng, còn không bằng giúp cô giải quyết vấn đề cấp bách. Nếu cô khăng khăng trả lại tiền cho tôi, chứng tỏ cô coi tôi là người ngoài, vậy tôi chỉ đành rời đi.”
Đào Đào vừa sốt ruột vừa bất lực, cô không muốn lợi dụng Trình Quý Hằng, lại sợ anh suy nghĩ lung tung, dù sao anh cũng là người từng nảy sinh ý định kết liễu cuộc đời trong đầu.
Suy nghĩ một chút, cô chọn một cách thỏa hiệp: “Nếu không như vậy, số tiền này anh cho tôi mượn, sau này khi anh cần tiền, tôi sẽ trả lại cho anh, tôi chắc chắn sẽ trả lại cho anh!”
Thật ra chút tiền này đối với Trình Quý Hằng mà nói căn bản không tính là gì cả.
Từ nhỏ đến lớn, thứ anh không thiếu nhất là tiền bạc.
Nhưng nếu anh không đồng ý, Quả Đào ngốc này chắc chắn vẫn kiên trì trả lại tiền cho anh, vì vậy anh đành phải gật đầu: “Được.”
Đào Đào thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn còn chút băn khoăn—— vừa rồi cô còn giận dỗi anh, bây giờ lại nợ người ta ân tình lớn như vậy, càng nghĩ càng xấu hổ.
Thật ra mỗi lần cô cãi nhau với Trình Quý Hằng xong đều có chút áy náy.
Theo lý thuyết, anh là khách của cô, cô không nên tùy hứng với anh, nhưng cô không khống chế được bản thân, bởi vì Trình Quý Hằng chưa bao giờ tức giận với cô, cũng sẽ không ghét bỏ cô.
Anh sẽ bao dung cô cho dù có thế nào đi nữa.
Từ sau khi ba mẹ qua đời, cô cũng không còn tùy hứng nữa, bởi vì cô biết mình không có tư cách tùy hứng, cô nhất định phải hiểu chuyện, phải ngoan ngoãn, nhất định phải ép mình biến thành người lớn.
Nhưng khi đối mặt với Trình Quý Hằng, dường như cô lại biến thành một đứa trẻ, có thể không kiêng nể gì, có thể biểu hiện ra một mặt chân thật nhất trước mặt anh.
Trong quá trình tiếp xúc anh, cái đuôi hồ ly cô giấu nhiều năm đã phơi bày từng chút một.
Nhìn anh một cái, cô thì thầm: “Tối nay anh muốn ăn gì?”
Trình Quý Hằng biết, Quả Đào ngốc này áy náy trong lòng, chuẩn bị lấy lòng mình.
Nhưng anh cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi, mà là… Vẻ mặt đau đớn, đỡ lấy tay trái của mình: “Tay của tôi đột nhiên hơi đau.”
Đào Đào kinh ngạc: “Bỗng nhiên lại đau sao?” Cô hơi lo lắng, vội vàng nói, “Đi đi đi, bây giờ đi chụp phim.”
Trình Quý Hằng đứng không nhúc nhích: “Cô có thể xoa cho tôi không?”
Anh bày ra vẻ mặt đáng thương, giọng nói mang theo ba phần cầu xin, ba phần làm nũng, bốn phần yếu đuối như đóa sen trắng.
Những người có gương mặt đẹp tỏ vẻ đáng thương luôn có thể đạt được hiệu quả gấp bội, chứ đừng nói đến kiểu xuất chúng như Trình Quý Hằng.
Lông mày của anh cực kỳ tuấn tú, con ngươi sáng như sao, làn da trắng nõn như ngọc, sạch sẽ xuất trần, cộng thêm vẻ mặt đáng thương yếu đuối lại bất lực kia, quả thực là giấc mộng trần gian.
Đào Đào lập tức hiểu được vì sao đàn ông lại không chống cự được trước bạch liên hoa, không phải là không muốn chống cự, cũng không phải không nhìn ra mà là đang giả mù.
Cô cũng nhìn ra Trình Quý Hằng đang giả vờ, nhưng căn bản không có sức chống cự, vì thế cô cũng lựa chọn… Giả mù.
“Được rồi, đưa tay cho tôi.” Để giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng mình, cô nói ra một câu mà tất cả đàn ông đều sẽ nói khi đối mặt với bạch liên hoa theo bản năng: “Chỉ một lần này thôi, không có lần sau nữa.”
Chỉ hồ đồ một lần mà thôi, có thể tha thứ.
Trình Quý Hằng ngoan ngoãn gật đầu: “Được.” Sau đó đưa tay trái ra.
Tay trái Đào Đào nắm lấy lòng bàn tay anh, hỏi: “Đau ở đâu?”
Trình Quý Hằng: “Đau cổ tay.”
Đào Đào đặt tay phải lên cổ tay anh, vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng xoa tay cho anh.
Tay của anh rất đẹp, thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, đường nét cổ tay lập thể lại gợi cảm, bàn tay tiêu chuẩn như trong truyện tranh, chắc chắn là bàn tay thần tiên đối với những người cuồng tay.
Tuy rằng Đào Đào không cuồng tay nhưng cũng đánh giá cao tay anh, dù sao ai cũng có lòng yêu cái đẹp.
Cô cúi đầu xoa cho anh một lúc, nhẹ giọng hỏi: “Còn đau không?”
Trình Quý Hằng: “Không đau lắm, nhưng vẫn hơi đau, có lẽ xoa thêm một lát sẽ không đau nữa.”
Đào Đào chống lại sự mê hoặc này, buông tay anh ra: “Không xoa nữa, đi chụp phim.”
Tay cô vừa nhỏ vừa mềm, trắng nõn nhẵn nhụi, mềm mại như không xương. Khoảnh khắc cô buông tay ra, trái tim Trình Quý Hằng cảm thấy trống rỗng, khẽ thở dài: “Được rồi.” Anh bổ sung một câu: “Về nhà xoa tiếp.”
Đào Đào không chút lưu tình: “Không có lần sau!”
Đã bị Trình Bạch Liên mê hoặc một lần, không thể có lần thứ hai!
Trình Quý Hằng làm như không nghe thấy: “Đi thôi, đi chụp phim.”
Khoa Xquang ở phía đông sảnh lớn, lúc này có không ít người đến chụp phim, phía trước Trình Quý Hằng có bốn năm người, hai người đành phải ngồi trên ghế dài màu lam ở hành lang chờ đến lượt.
Đào Đào lấy điện thoại ra xem giờ, đã tám giờ rưỡi, chắc bà nội đã dậy rồi.
Trình Quý Hằng đoán được cô đang nghĩ gì: “Cô đi xem bà nội trước đi, không cần quan tâm đến tôi.”
Đào Đào muốn đi, nhưng lại lo lắng: “Anh thật sự có thể?”
Trình Quý Hằng bị chọc cười: “Tôi cũng không phải là đứa bé ba tuổi, còn không thể tự mình đi chụp phim hả?”
Đào Đào: “Sau khi chụp xong còn phải cầm phim đi tìm bác sĩ.”
Thực sự coi anh là một đứa trẻ ba tuổi à? Trình Quý Hằng bất đắc dĩ: “…Tôi biết.” Rồi lại thúc giục: “Mau đi đi, bà nội còn chưa ăn cơm, tôi gặp bác sĩ xong sẽ đi tìm cô.”
Quả thực Đào Đào có hơi vội: “Được rồi, tôi đi trước đây, anh đừng quên đi tìm bác sĩ.”
Trình Quý Hằng thở dài: “Biết rồi, không quên được.”
Cuối cùng Đào Đào cũng đứng dậy từ hàng ghế chờ: “Vậy thì tôi đi đây.”
Cô vừa chuẩn bị rời đi, Trình Quý Hằng bỗng nhiên nói một câu: “Tôi muốn ăn thịt kho tàu.”
Đây là câu trả lời cho câu hỏi lấy lòng “Anh muốn ăn gì tối nay?”.
Đào Đào dở khóc dở cười: “Không phải anh không ăn thịt mỡ sao?”
Trình Quý Hằng: “Nhưng tôi ăn thịt nạc.”
Đào Đào vừa tức vừa cười: “Biết rồi!”
Trình Quý Hằng: “Được rồi, cô có thể đi.”
Đào Đào lườm anh một cái, xoay người rời đi.
Tòa nội trú nằm phía sau tòa khám bệnh, đi qua đó chỉ mất vài phút, nhưng thời gian chờ thang máy lại rất dài. Đào Đào nhìn thoáng qua đám người đông đúc đang đợi trước cửa bốn thang máy, quả quyết lựa chọn leo cầu thang bộ.
Nhưng cô vừa mới đẩy cửa cầu thang ra, suýt nữa thì đụng phải một người trong đó.
Người đàn ông mặc áo blouse, dáng người cao dong dỏng, tầm mắt Đào Đào vừa vặn đến ngực anh ta.
Sau khi đứng vững, cô ngẩng đầu nhìn mới phát hiện là Tô Yến.
Hiện tại đối mặt với Tô Yến, cô đã không còn sự rung động cùng ngượng ngùng lúc đầu nữa.
Tình cảm thầm kín bao năm của cô dành cho Tô Yến tựa như một cuộn chỉ rối tung, quấn thành nút thắt. Trước khi nút thắt chưa được cởi bỏ, có cắt cũng không đứt, có cởi cũng vẫn loạn.
Nhưng một khi đã tìm được sợi mấu chốt nhất để cởi nút thắt, hết thảy những gì còn lại đều dễ dàng giải quyết.
Nút thắt được cởi ra, cô cũng nghĩ thông.
Mấy ngày trước quả thực cô rất buồn, dù sao cũng thích nhiều năm như vậy, tuy rằng đã hết hy vọng nhưng cũng không phải nói buông xuống là có thể buông xuống. Có điều nhờ công việc bận rộn, mỗi ngày đều phải đối mặt với đủ loại học sinh nghịch ngợm và phụ huynh sốt sắng muốn nhìn thấy thành tích của con trẻ tiến bộ, còn phải chăm sóc cho bà nội, lo lắng tình hình sức khỏe của bà nội, cho nên đầu óc cô đã bị những chuyện vụn vặt trong cuộc sống lấp đầy, căn bản không có thời gian suy nghĩ đến vấn đề tình cảm.
Trong vô thức, cô đã buông được Tô Yến.
Cuộc sống mới là quan trọng nhất, người cùng cô đối mặt với chuyện lông gà vỏ tỏi cũng không phải Tô Yến.
Cô khẽ gật đầu xem như chào hỏi, sau đó vòng qua Tô Yến, không quay đầu lại, đi vào cầu thang.
—
*Tác giả có điều muốn nói:Yêu từ cái nhìn đầu tiên không bằng tiếp xúc lâu ngày, đối với Đào Tử mà nói Tô Yến là người cô yêu mến và thương nhớ thời thiếu nữ, Trình Quý Hằng mới là người cùng cô trải qua khói lửa nhân gian.
Nói thêm một câu nữa, Trình chó không chỉ có bản lĩnh trà xanh thâm hậu, bản lĩnh bạch liên càng không chê vào đâu được, Đào Tử căn bản không thể chống cự, sắp bị bắt làm tù binh. [đầu chó.jpg]