Ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách, trong căn phòng tối mịt vang lên tiếng hơi thở hòa quyện vào nhau, mãi tới đêm muộn mới ngừng.
Bốn năm rồi chưa làm chuyện ấy, anh muốn cô tới như phát điện, chỉ ước gì có thể xả hết tất cả nỗi nhớ nhung và khát vọng tích lũy suốt bốn năm qua.
Đến lúc kết thúc lần cuối cùng, Đào Đào đã không còn chút sức lực, cô mệt đến mềm nhũn nằm trên giường, hít thở một cách gấp gáp, gò má cô ửng đỏ, mắt và mũi cùng đo đỏ.
Cô vừa khóc.
Kể từ bữa tiệc bít tết lúc chiều, cô đã cảm thấy bản thân thật rẻ mạt.
Khi anh lại lần nữa chiếm lấy cô, cảm giác ấy dần đạt tới cao trào.
Thậm chí cô còn không chắc bản thân mình liệu có phải là một người mẹ tốt không nữa.
Cô rất yêu Bánh Sữa Nhỏ, cô nguyện ý dành cả sinh mạng mình cho con bé, vì con bé là người thân duy nhất của cô trên thế gian này.
Con bé là động lực để cô sống tiếp.
Nhưng so với Trình Quý Hằng, cô lại chẳng thể cho con bé cái gì, không thể cho con bé đi học ở trường mẫu giáo tốt nhất, không thể tìm cho con bé một giáo viên tiếng anh thật tốt, cũng không thể đưa con bé đi ăn một bữa bít tết trị giá 1300 tệ… Những thứ mà anh có thể dễ dàng cho con bé, cô lại không thể nào cho được dù chỉ là một thứ.
Cô chỉ có thể đổi lấy cho con bé một cuộc sống tốt hơn bằng cách bán đứng bản thân thế này.
Lúc kết thúc, cô thậm chí còn có cảm giác được giải thoát.
Trình Quý Hằng cảm nhận được sự kỳ lạ từ cô, nhưng anh lại không biết cô làm sao.
Hôm nay cô chủ động như vậy, khiến anh vừa bất ngờ vừa vui, cũng khiến anh yên tâm hơn nhiều.
Anh tưởng là cô đã tha thứ cho anh.
Nhưng từ đầu tới cuối, anh không hề cảm nhận được khát vọng của cô với anh, cô dường như chỉ đang dùng cơ thể mình hùa theo anh, nịnh nọt anh.
Hồi trước, sau khi kết thúc, cô sẽ chủ động chui vào lòng anh như một chú hồ ly nhỏ, hoặc cô sẽ nằm trên lồng ngực anh.
Nhưng lần này cô lại không vậy.
Sau khi kết thúc, cô liền nhắm mắt lại, còn quay người cuộn tròn mình lại, trông có vẻ muốn ngủ.
Anh ôm lấy cô từ phía sau.
Anh muốn ôm cô thế này cả đời.
Anh đã đánh mất cô một lần, tuyệt đối không được đánh mất lần nữa.
Anh không biết hiện tại bàn luận chuyện sau này với cô có thích hợp không, nhưng anh không nhịn được mà nói với cô một câu: “Chúng ta kết hôn đi.”
Anh muốn cưới cô, cho dù nằm mơ cũng muốn cưới.
Trước khi gặp cô, thế giới của anh đen tối chặt kín, sự xuất hiện của cô đã đem tới ánh sáng cho anh, cũng là cô khiến cho anh hiểu được thế nào là yêu, làm thế nào là yêu.
Cô là tín ngưỡng duy nhất của anh, nên anh cũng chỉ nguyện ý quy y trước cô.
Đào Đào mở mắt, cô muốn từ chối, nhưng lại không biết từ chối thế nào.
Cô không muốn lấy anh, nhưng lại không thể đẩy anh ra.
Sau một lúc im lặng, cô nói: “10 giờ sáng mai Bánh Sữa Nhỏ sẽ có một tiếng tiếng anh, đưa con bé tới lớp tiếng anh xong tôi sẽ quay về dọn đồ, tới tối sẽ chuyển sang nhà anh.”
Đây không phải câu trả lời anh muốn, Trình Quý Hằng biết cô đang né tránh chủ đề kết hôn, nhưng anh vẫn không bỏ cuộc, lại nói thêm lần nữa: “Anh muốn cưới em.”
Giọng điệu của anh rất kiên định, lại mang theo chút van nài.
Đào Đào cắn môi dưới, do dự một lúc, cô nói: “Tôi sẽ không rời xa anh, Bánh Sữa Nhỏ cũng vậy.” Dừng một chút, cô lại bổ sung thêm một câu: “Chỉ cần anh có thể luôn đối xử tốt với Bánh Sữa Nhỏ.”
Sắc mặt Trình Quý Hằng cứng ngắc, anh chợt hiểu ra điều gì đó.
Sự chủ động tối nay của cô không phải vì cô yêu anh mà là vì con gái.
Cô sợ anh sẽ bỏ rơi Bánh Sữa Nhỏ nên mới dùng cách này giữ anh lại bên mình.
Suy cho cùng, cô vẫn không tin anh.
Cô vẫn chưa tha thứ cho anh, chỉ vì con cái nên cô mới để bản thân thiệt thòi như vậy.
Cô vẫn là Quả Đào ngốc ấy, nhưng cũng không còn là Quả Đào ngốc ấy nữa rồi.
Anh đột nhiên cảm thấy hoảng sợ vô cùng, anh sợ mình sẽ không tìm lại Quả Đào ấy được nữa.
Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng để bản thân giữ bình tĩnh rồi hứa từng lời từng chữ với cô: “Anh sẽ không bỏ đi nữa, cả đời này anh sẽ không rời xa em nữa.”
Không biết vì sao, lúc nghe thấy câu này, Đào Đào đột nhiên nhớ tới ngày mà bà nội mất.
Trước phòng phẫu thuật, anh cũng hứa vậy với cô.
Anh bảo cô đừng sợ, vì anh sẽ luôn bên cô, cả đời này sẽ không rời xa cô.
Nhưng cuối cùng anh vẫn rời xa cô.
Cô sẽ không tin những lời hứa hẹn của anh nữa. Câu chuyện Sói tới rồi cô trải qua một lần là đủ rồi, không cần phải trải nghiệm thêm lần hai nữa.
Thở dài một hơi, cô nói: “Ngủ đi, tôi buồn ngủ rồi.”
Trình Quý Hằng nhắm mắt làm ngơ, anh không thể giữ bình tĩnh được nữa, anh ôm cô chặt hơn, chỉ ước gì có thể dung hoà cô vào trong thân xác mình: “Anh muốn lấy em.”
Đào Đào không nhìn thấy sắc mặt của anh, nhưng cô cảm nhận được sự cố chấp của anh, một lúc sau, cô nói: “Tôi nói rồi, chỉ cần anh đối xử với Bánh Sữa Nhỏ thật tốt, tôi sẽ không rời xa anh.”
Trình Quý Hằng không biết phải làm sao: “Con bé là con gái anh, anh chắc chắn sẽ đối xử tốt với con bé!”
Đào Đào lại lần nữa nhẫn mạnh: “Chỉ cần anh đối xử tốt với con bé, tôi sẽ không rời khỏi anh.”
Trình Quý Hằng cảm thấy bất lực vô cùng, rõ ràng anh đang ôm cô trong lòng sao lại cảm thấy chẳng ôm được cô vậy nhỉ.
Giọng anh chợt khàn đi: “Anh muốn em yêu anh.”
Anh không cần sự nịnh nọt của cô, không muốn cô vì con gái mà nương nhờ chỗ anh, càng không muốn cô ở bên anh vì con gái.
Anh muốn cô yêu anh.
Anh cố gắng đè nénsự nghẹn ngào xuống, giọng nói khàn đặc: “Em có thể yêu anh thêm lần nữa được không? Anh xin em mà…” Anh chưa từng ăn nói khép nép với ai thế bao giờ, bởi vì anh chưa từng yêu ai như thế, anh yêu cô hơn cả yêu bản thân.
Cô là người duy nhất trên thế gian này có thể mang tới ấm áp cho anh.
Nhưng yêu cầu của anh, Đào Đào không làm được.
Lần trước yêu anh, cô đổi lại được sự tuyệt vọng, ai mà biết lần này cô sẽ đổi lại được gì chứ?
Cô không dám yêu anh nữa.
Cuối cùng, cô bất lực trả lời anh: “Đi ngủ đi, tôi buồn ngủ rồi, sáng mai còn phải đưa Bánh Sữa Nhỏ đi học nữa.” Còn chưa dứt lời, cô đã nhắm mắt lại.
Trình Quý Hằng cũng im lặng.
Căn phòng ngủ tối đen bỗng chìm trong sự im ắng.
Một lúc sau, cô nghe thấy anh rót vào tai mình những lời như thề thốt: “Anh sẽ luôn yêu em.”
Cô không đáp lại anh, cô nhắm chặt mắt lại, bắt đầu thở đều, nhìn có vẻ như ngủ thật rồi.
Nhưng cô lại mãi không ngủ được.
Ngoài cửa sổ lại bắt đầu đổ mưa, mưa đập lên cửa sổ, tí ta tí tách mãi.
Chẳng biết đã trôi qua bao nhiêu lâu, cô mới lại mở mắt ra.
Từ đằng sau vang lên tiếng hít thở đều đều.
Tưởng anh đã ngủ, cô bèn nắm lấy cổ tay anh, nâng cánh tay đang ôm eo mình lên rồi cần thận ngồi dậy, đi giày, nhặt đống quần áo rơi lả tả trên đất lên.
Cô gấp quần áo của anh lại thật cẩn thận rồi đặt ở cuối giường, sau đó lại cầm quần áo của mình lên lặng lẽ rời khỏi phòng.
Đêm nay con bé ngủ hơi sớm, có lẽ tới nửa đêm sẽ tỉnh giấc, dậy rồi mà không thấy mẹ bên cạnh con bé chắc chắn sẽ khóc.
Sau khi bước ra khỏi phòng ngủ, cô đóng cửa lại.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, Trình Quý Hằng mở mắt.
Anh lại mất ngủ cả đêm.
Mãi tới trời gần sáng, anh mới nghe thấy giọng của con gái vang lên từ phòng bên.
Giọng nói của con bé vừa trong trẻo lại tràn đầy năng lượng: “Mẹ ơi, hôm nay chúng ta lại chơi tàu hoả với ba nhé?”
Anh không nghe rõ Đào Đào trả lời gì vì giọng nói của cô hơi nhỏ. Anh chỉ nghe thấy con bé phấn khích trả lời: “Thật ạ?” Vài giây sau, anh lại nghe thấy con bé hét to: “Ba ơi!”
“Con nhỏ tiếng thôi, ba vẫn đang ngủ mà!”
Lần này anh đã nghe thấy giọng nói của Đào Đào. Mỗi lần sốt ruột, giọng của cô sẽ bất giác trở nên to hơn.
Giọng của bé con cũng dần bé lại, bởi vì anh không còn nghe thấy tiếng con bé nữa.
Chẳng mấy chốc, phòng bên lại có tiếng bước chân.
Là tiếng bước chân của Đào Tử.
Cô bước ra khỏi phòng ngủ, băng qua phòng khách đi về phía cửa, tiếng đóng mở tủ giày vang lên.
Anh vốn tưởng là giờ cô chuẩn bị đi ra ngoài, ai mà ngờ tiếng bước chân của cô lại đột nhiên chuyển hướng, bước về phía phòng anh. Đi tới cửa, cô dừng bước, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Vừa bước vào phòng, cô đã chạm phải ánh mắt anh, cô bất ngờ hỏi: “Anh dậy lúc nào vậy?”
Anh trả lời: “Vừa mới dậy.” Thực ra anh đã mất ngủ cả đêm.
Đào Đào cúi người đặt một đôi dép lê của nam màu đen xuống đất cạnh giường.
Đây là đôi dép cô mua ở siêu thị nhỏ mấy hôm trước — suy xét tới việc sau khi xuất viện chắc chắn anh sẽ thường tới thăm Bánh Sữa Nhỏ nên cô mới chuẩn bị trước dép lê cho anh — không ngờ hôm nay đã dùng tới rồi.
Sau đó cô lại dặn dò: “Dậy rồi thì mau mặc quần áo vào đi, lát nữa con bé kiểu gì cũng sang tìm anh.”
“Được.” Trình Quý Hằng lập tức bật dậy, bắt đầu mặc quần áo.
Đào Đào không nói gì thêm, cô lấy túi rác từ trong thùng rác ra.
Căn phòng này quanh năm không có người ở, trong túi rác không hề có rác mà chỉ có mấy cái bao cao su đã dùng tối qua.
Lúc cô cúi xuống cầm túi rác lên, Trình Quý Hằng đã nhìn thấy những vết đỏ trên ngực và xương quai xanh của cô, vài vết còn tím đỏ cả lên.
Đêm qua anh thực sự đã mất kiểm soát.
“Có phải anh làm em đau rồi không?” Trong giọng nói của anh mang theo chút hối lỗi.
Đào Đào cúi đầu đáp: “Không.” Thực ra là đau lắm, tối qua anh như một con sói đói, vừa thô lỗ vừa tàn nhẫn, đặc biệt là lần đầu tiên.
Cô như bị anh vắt kiệt sức.
Không biết tại sao một người vừa mới xuất viện lại có thể có thể lực tốt như vậy.
Dù cô phủ nhận nhưng Trình Quý Hằng vẫn nói: “Anh xin lỗi.”
Đào Đào không nói không rằng: “Mau mặc quần áo vào đi.” Nói xong, cô cầm túi rác lên, rời khỏi phòng ngủ.
Trình Quý Hằng vừa mặc quần áo xong thì bé con đã chạy vào phòng, sau khi nhìn thấy anh, con bé phấn khích kêu lên: “Ba ơi!”
Đây là lần đầu tiên con bé sáng sớm ngày ra vừa mở mắt đã thấy ba mình.
Thế nên bé con vui lắm!
Trên người con bé mặc một bộ đồ ngủ màu hồng phấn, bên trên có in rất nhiều quả cherry màu đỏ, mái tóc đen nhánh mềm mại xoá ra trên vai, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm trắng trẻo, trông vô cùng đáng yêu.
Vừa nhìn thấy con gái, trái tim của Trình Quý Hằng liền mềm nhũn ra, anh cười hỏi: “Sao con dậy sớm thế?”
Bánh Sữa Nhỏ khá tự hào: “Ngày nào con cũng dậy sớm vậy đó, mẹ nói con là bé ngoan cần cù.”
Trình Quý Hằng gật đầu đồng ý: “Đúng, con là bé ngoan cần cù nhất.”
Nhận được sự công nhận của ba, Bánh Sữa Nhỏ vui lắm, nhưng đúng lúc này, cô bé chợt nhìn thấy cái gì đó trên tủ đầu giường, bé con vươn bàn tay nhỏ của mình ra, tò mò hỏi: “Đây là cái gì ạ? Có phải là kẹo không ạ?”
Trình Quý Hằng nhìn theo hướng tay con bé chỉ, là một hộp bao cao su màu mè đẹp đẽ, quả thật rất giống hộp kẹo.
“Không phải kẹo đâu.” Giọng của anh rất tự nhiên, anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con gái, vừa dẫn cô bé ra khỏi phòng vừa nói: “Là thuốc của ba đấy, ba mới xuất viện, cần uống thuốc mấy hôm nữa. “
Bé con ngẩng đầu nhìn cha mình với vẻ mặt lo lắng: “Ba phải sớm khỏe lại đấy nhé!”
Trái tim Trình Quý Hằng bỗng run lên.
Bảo sao đã là đàn ông thì phải có con gái, con gái quan tâm săn sóc thế này, ai mà chịu cho nổi?
Anh ập tức hứa với con gái: “Con yên tâm, ba sẽ khỏe ngay thôi.”
Anh vừa dứt lời, từ trong phòng tắm vang lên tiếng của Đào Đào: “Bánh Sữa Nhỏ, vào đây rửa mặt đánh răng thôi.”
“Vâng ạ!” Bánh Sữa Nhỏ buông tay ba ra, chạy về phía phòng tắm.
Trình Quý Hằng vội trở về phòng ngủ giấu hộp bao cao su đi, tiện thể trải lại ga giường, sau đó anh không còn việc gì làm nữa, bèn ra sô pha phòng khách ngồi, kiên nhẫn đợi hai mẹ con họ dùng nhà tắm.
Đào Đào giám sát con gái đánh răng trước rồi dùng khăn mặt lau mặt cho bé con, cô cầm hộp kem dưỡng ẩm cho da trẻ con trên kệ cạnh gương lên đưa cho con gái, dặn dò: “Con bảo ba bôi kem thơm thơm cho con nhé.”
“Vâng ạ!” Bánh Sữa Nhỏ nhảy từ trên ghế xuống, chạy đi tìm ba rồi đưa cái hộp màu hồng phấn trong tay cho anh, dặn dò lại nhiệm vụ mẹ đã giao: “Mẹ bảo ba bôi kem thơm thơm cho con.”
“Được.“ Trình Quý Hằng mỉm cười cầm lấy lọ kem, sau đó mở nắp, bơm một ít ra tay, anh bỏ hộp kem xuống, chà hai lòng bàn tay vào nhau rồi đồng thời áp cả hai bàn tay lên mặt bé con, bắt đầu bôi kem thơm thơm.
Đúng là, “bôi” thơm thơm thật.
Khuôn mặt của Bánh Sữa Nhỏ nằm trong bàn tay của ba mình y như một cục bột bị anh tùy ý nắn bóp, ngũ quan xinh đẹp nhỏ nhắn cũng biến dạng luôn.
Lúc đánh răng, Đào Đào cũng phải ngó ra phòng khách một cái, cô suýt nữa tức chết, cô nhỏ bọt trong miệng đi rồi tức giận trừng mắt nhìn Trình Quý Hằng: “Anh thế mà là bôi kem cho trẻ con à? Anh đây là đang đánh giày thì có.”
Trình Quý Hằng không phục: “Đánh giày là đánh giày thế nào?”
Đào Đào thở dài một hơi: “Anh phải chấm lên trán lên mũi lên má lên cằm con bé một chút, rồi dùng ngón tay xoa ra.”
Trình Quý Hằng tỏ vẻ bối rối: “Anh xoa trong lòng bàn tay trước rồi xoa lên mặt con bé có gì khác nhau đâu?”
Đào Đào: “…“
Đúng là để cha trông con, còn sống là được.
—
*Tác giả có lời muốn nói:Trình chó bây giờ đang được thung thướng là vì có con cái, không có Bánh Sữa Nhỏ thì anh ta chẳng là cái thá gì cả
…
Hôm qua lại có một cuộc cãi nhau to trong phần bình luận, một vài người đẹp không hiểu tại sao Đào Tử lại làm chuyện đấy với Trình chó vì con gái, một số người đẹp đọc cũng thấy bối rối, để tôi giải thích vậy: Trình chó biến mất 4 năm khiến cho Đào Tử bị thiếu cảm giác an toàn cực kỳ, vốn cô đã không tin tưởng anh, hiện giờ Trình chó cũng không phải là “thằng nhóc nghèo” có thân phận bình đẳng với cô như trước nữa, thế nên sự chênh lệch về thân phận khiến cô tự ti.
Thiếu cảm giác an toàn + tự ti nên cô rất sợ Trình chó lại không từ mà biệt lần nữa, như thế sẽ đả kích Bánh Sữa Nhỏ.
Một số người không hiểu sao Đào Tử lại coi trọng con cái như vậy? Đương nhiên là vì giờ Bánh Sữa Nhỏ là người thân duy nhất của cô, bốn năm nay nhờ có sự bầu bạn của con gái mà cô mới có thể kiên cường sống tiếp, đối với cô bây giờ, con gái là tất cả, thứ con gái muốn nhất là ba mà người ba này có thể cho con bé cuộc sống tốt nhất nên cô mới để bản thân chịu thiệt, không màng tất cả níu giữ Trình chó.
Hơn nữa, sự chênh lệch về mặt thân phận vốn đã là một vấn đề, giờ không giải quyết được sau này sẽ dẫn tới mâu thuẫn, bộc bạch trước còn hơn là để sau này rồi bộc bạc, phát hiện vấn đề sớm thì giải quyết sớm, như vậy sau này hai người ở bên nhau mới có thể thoải mái.
[Trên đây là lời giải thích của tôi về nhân vật và tình tiết, thế nên mới thiết kế các tình tiết như vậy, nhưng cách nhìn của tôi không đại diện cho cách nhìn của mọi người, trong lòng một ngàn người sẽ có 1000 hình tượng Hamlet khác nhau, hoan nghênh mọi người tranh luận.]