Ngày thứ ba của năm mới, hai giờ rưỡi chiều, Bệnh viện Bác Ái Thành phố Đông Phụ.
Hành lang khu nằm viện sạch sẽ sáng sủa, Đào Đào bước nhanh trên nền gạch sứ trắng, vô cùng sốt ruột tìm tới bác sĩ tư nhân của Trình Quý Hằng.
Đây đã là lần thứ hai cô đi tìm ông ấy trong ngày hôm nay.
Từ sau khi Trình Quý Hằng tỉnh dậy sau cơn hôn mê sáng sớm ngày Tết Nguyên Đán, cô đã lâm vào trạng thái sốt ruột, chỉ ước gì một ngày có thể tìm bác sĩ 800 lần.
Trước khi bước vào văn phòng của bác sĩ, cô cũng không quên gõ cửa, chờ vị bác sĩ họ Dương kia nói mời vào xong thì cô lập tức đẩy cửa ra bước vào, sốt ruột nói: “Bác sĩ Dương, kết quả thế nào rồi?”
Bác sĩ Dương thở dài, có vẻ mệt tim lắm.
Thật sự câu hỏi này ông đã trả lời rất nhiều lần, nhưng mỗi lần ông trả lời sau, chưa tới ba tiếng là bà Trình sẽ lại tới tìm ông, hỏi lại một câu hỏi như vậy.
Nên là bây giờ ông cứ nhìn thấy bà Trình là thấy sợ, nhưng ông cũng hiểu được tâm trạng của cô, ông vẫn đành kiên nhẫn trả lời câu hỏi của cô: “Kết quả cho thấy não bộ của Trình tổng không bị chút va chạm nào.”
Ông lại bổ sung thêm: “Ngày hôm qua lúc cảnh sát đến tìm Trình tổng hỏi chuyện, tôi cũng tìm hiểu đại khái tình hình lúc đó. Trình tổng và phạm nhân cùng ngã xuống lớp băng, tuy là lớp băng rất dày và còn rơi từ độ cao như thế xuống, lực va chạm mà con người có thể chịu đựng được ngang với việc đập lên một cú bê tông, nhưng Trình tổng nằm trên, phạm nhân nằm dưới, cơ thể của phạm nhân đã làm bước đệm cho Trình tổng, phạm nhân đã chịu đại đa số lực va chạm nên gần như Trình tổng không bị thương gì, nhiều lắm cũng chỉ là va chạm nhẹ thôi, không ảnh hưởng nhiều gì.”
Chuyện này Đào Đào hiểu, nhưng cô vẫn sốt ruột: “Không ảnh hưởng gì thì sao anh ấy lại hôn mê chứ?”
Bác sĩ Dương cũng giải thích được. Theo lý thuyết thì Trình tổng sẽ không hôn mê, nhưng anh lại hôn mê mất rồi.
Đào Đào vẫn không yên tâm, lại hỏi thêm lần nữa: “Ông chắc chắn là não của anh ấy không bị va chạm chút nào chứ?”
Trong giọng nói của cô ngoài sự sốt ruột và lắng lo ra thì còn có cả sự bất an.
Hôm ấy, lúc Trình Quý Hằng ôm Trình Vũ Y nhào ra ngoài cửa sổ, cô sợ đến ngây người, tim cô thắt lại, thậm chí còn hẫng nhịp mất mấy giây.
Không khí trong kho hàng như bị đông cứng, cô đột nhiên không thể hít thở được nữa, đầu óc cô trở nên trống rỗng.
Như thể có một con dao bóc tách linh hồn từ trong cơ thể cô ra.
Cô chỉ cảm thấy hốc mắt mình sưng hóp cay xè, đến khóc cũng không khóc nổi, muốn gào to thét to nhưng miệng đã bị băng dính bịt chặt.
Lúc cảnh sát cứu cô, cả người cô đã cứng đờ.
Cổ tay cô đã tím đen, hai chân cũng đã không còn cảm giác, nhưng cô vẫn thất tha thất thểu chạy ra phía cửa sổ.
Bên ngoài cửa sổ tầng một chính là một dòng sông.
Xung quanh cửa sổ đang có rất nhiều cảnh sát vây quanh nghĩ cách vớt người lên.
Cô nghẹn ngào chạy đến cửa sổ, nhìn thấy một cái hố lớn trên mặt hồ.
Nhưng tình hình ổn hơn những gì cô nghĩ, Trình Quý Hằng đã bơi lên mặt hồ, chỉ là anh đã bất tỉnh, người anh ướt đẫm nằm trên mặt băng.
Trình Vũ Y không nổi lên, có lẽ là lành ít dữ nhiều.
Trên mặt băng đã có một cái hố lớn, lớp băng xung quanh đã không còn chắc nữa nên chỉ có thể phái hai người cảnh sát ra cứu Trình Quý Hằng.
Xe cứu thương nhanh chóng có mặt, Trình Quý Hằng được đưa vào bệnh viện lập tức, Đào Đào cũng lên cùng chiếc xe cứu thương ấy.
Khi đó cô hoàn toàn không có sức lực để quan tâm tới việc sống chết của Trình Vũ Y, trong lòng cô chỉ nghĩ đến Trình Quý Hằng.
Cô rất lo anh sẽ xảy ra chuyện, không chỉ vì Bánh Sữa Nhỏ.
Mãi cho tới khi Trình Quý Hằng tỉnh lại, cảnh sát tới thăm hỏi tình hình, cô mới biết Trình Vũ Y đã tử vong tại đó rồi.
Trình Quý Hằng không bị thương, đây là chuyện tốt, nhưng…
Anh hôn mê gần một ngày, sáng hôm sau mới tỉnh lại, nhưng mà sau khi anh tỉnh lại, câu đầu tiên anh nói với cô thế mà lại là: “Cô là ai?”
Khoảnh khắc ấy cả người Đào Đào ngây ra.
Tiếp ấy câu thứ hai anh nói với cô lại là: “Con gái tôi đâu?”
“…”
Anh nhớ ra Bánh Sữa Nhỏ mà lại không nhớ tôi à? Có diễn cũng phải diễn cho trọn chứ?
Đào Đào tức giận vô cùng: “Không nhớ tôi chứ gì? Được thôi, mai tôi sẽ dẫn Bánh Sữa Nhỏ đi tái giá.”
Trình Quý Hằng cười lạnh một tiếng: “Cô tái giá là việc của cô, cớ gì lại mang con gái tôi theo cùng? Tôi quen cô chắc?”
Đào Đào bỗng cảm thấy hoang mang.
Anh không thể quan tâm tới việc cô có tái giá hay không.
Không phải anh quên cô… thật đấy chứ?
Sau đó cô vội vàng đi tìm bác sĩ.
Sau khi bác sĩ đến bèn sắp xếp kiểm tra cho Trình Quý Hằng một loạt, nhưng kết quả hiển thị não bộ của anh không hề có chút tổn thương, anh chỉ là không nhớ Đào Đào là ai thôi.
Đặc biệt nhất là, ngoại trừ Đào Đào ra thì anh vẫn nhớ mọi chuyện.
Bác sĩ nghi ngờ đây là chứng mất trí nhớ có tính lựa chọn, nhưng tiền để để chứng mất trí nhớ này phát giác là não bộ phải bị kích thích một cách kịch liệt, va chạm bên ngoài và các kích thích về mặt tinh thần cũng có thể là nguyên nhân.
Nếu não bộ Trình Quý Hằng không chịu phải những chấn động từ bên ngoài thì có lẽ là bị kích thích thể tinh thần, bác sĩ chỉ có thể đưa ra kết luận khám chữa bệnh là: “Tiếp tục quan sát hai ngày nữa.”
Trong hai ngày này, Đào Đào vẫn luôn quan sát Trình Quý Hằng, cô còn cùng anh chuyển từ bệnh viện nhân dân chuyển đến Bệnh viện Bác Ái.
Là tên chúa ra vẻ Trình Quý Hằng này nằng nặc đòi chuyển viện, vì người ta khinh thường bệnh viện nhân dân, cứ phải tới bệnh viện tư nhân của mình điều trị cơ.
Hơn nữa bây giờ anh cũng không nhận ra cô, chẳng hề nghe lời cô nói.
Cô không còn cách nào, đành phải đồng ý chuyển viện cho anh, quên béng luôn Bánh Sữa Nhỏ.
Buổi tiệc cuối năm do nhà trẻ tổ chức, cô và Trình Quý Hằng không tham gia, sau khi được xe cứu thương đưa vào bệnh viện, cô bị sắp xếp cho một bài kiểm tra toàn thân trước rồi lại bị cảnh sát thẩm vấn, sau khi thực hiện xong toàn bộ trình tự thẩm vấn thì đã gần 11 giờ đêm.
Điện thoại của cô là một trong những chứng cứ, nhưng nữ cảnh sát phụ trách phá án kia khá có tình người, trước khi thẩm vấn đã nói cho cô biết có một cô gái tên Tô Nhan đã gửi tin nhắn weixin cho cô nói là đã đưa con gái cô về nhà họ.
Đào Đào lập tức thấy an tâm hơn nhiều.
Nhà họ Bạch là hàng xóm của họ, bình thường hai đứa trẻ cũng hay chơi với nhau, hai gia đình cũng hay sang nhà nhau, người nhà họ Bạch đối xử với Bánh Sữa Nhỏ rất tốt, thế nên người nhà họ Bạch đón con bé về, cô không hề lo lắng chút nào..
Mấy ngày nay Bánh Sữa Nhỏ vẫn cứ đợi ở nhà họ Bạch.
Không phải cô không quan tâm tới con gái, mà là cô không muốn đưa con bé tới bệnh viện thôi.
Tối đó sau khi kết thúc thẩm vấn, lúc cô tới nhà họ Bạch đón con gái đã gần mười một giờ tối, theo lý mà nói, Bánh Sữa Nhỏ đã ngủ từ lâu rồi, nhưng con bé lại mãi không ngủ, cứ đợi mẹ.
Khi ấy, vết tím bầm trên mặt cô vẫn chưa tan, Bánh Sữa Nhỏ vừa nhìn thấy cô đã sợ hãi, khóc to hỏi cô bị làm sao.
Đương nhiên cô không thể trả lời thật rồi, chỉ có thể trả lời: “Hôm nay mẹ không cẩn thận bị ngã.”
Sau đó Bánh Sữa Nhỏ lại hỏi cô là ba đi đâu rồi? Cô bảo ba đi công tác rồi, mấy ngày nữa mới về.
Vì không muốn khiến con gái sợ hãi, cô chưa từng đưa con bé tới bệnh viện. Cô giao Bánh Sữa Nhỏ cho dì giúp việc.
Đây là lần đầu tiên cô chịu làm vậy với con gái, bởi vì cô phải nhanh chóng khiến cho người đàn ông của mình nhớ ra cô ở ai.
Nhưng ở lại viện quan sát ba ngày rồi, anh không hề có dấu hiệu hồi phục trí nhớ.
Cô không thể chấp nhận được việc anh nhớ tất cả mọi người nhưng chỉ quên mỗi mình cô.
Mấy hôm nay, cô cứ dăm ba phút lại chạy tới văn phòng của bác sĩ chính, bác sĩ là cọng rơm cứu mạng duy nhất của cô.
Lần nào bác sĩ Dương cũng đảm bảo với cô là cơ thể và não của Trình Quý Hằng không bị ảnh hưởng gì, muốn xuất viện lúc nào cũng được.
Nhưng mà cô vẫn không yên tâm.
Lần này cũng vậy.
“Nếu thật sự không bị ảnh hưởng thì vì sao anh ấy lại mất trí nhớ chứ?” Hiện tại Đào Đào đã sốt ruột lắm rồi: “Anh ấy nhớ tất cả mọi chuyện chỉ quên mỗi mình tôi thôi!”
Bác sĩ Dương: “Có ba tình huống dẫn tới mất trí nhớ, thứ nhất, não bộ bị tổn thương, thứ hai, chịu kích thích mãnh liệt về mặt tin thần.”
Đào Đào truy hỏi: “Thứ ba thì sao?”
Bác sĩ Dương do dự một lúc: “Phải loại trừ hai tình huống phía trước trước thì mới xác định được tình huống thứ ba. Hiện tại có thể loại trừ khả năng não của Trình tổng bị thương nặng.”
Đào Đào: “Anh ấy cũng đâu bị kích thích tinh thần gì đâu.”
Bác sĩ Dương lắc đầu: “Chưa chắc, các chứng bệnh liên quan tới tâm lý khá phức tạp, theo tôi được biết, Trình tổng từng phải điều trị tâm lý ba năm.” Ông là bác sĩ tư của Trình Quý Hằng, thế nên cực kỳ hiểu tình hình của anh.
Đào Đào ngây như phỗng nhìn bác sĩ: “Ông nói gì cơ?”
Bác sĩ Dương hồi tưởng lại: “Khoảng ba bốn năm trước thì phải, Trình tổng liên tục tới chỗ tôi khám bệnh, nói tim mình có vấn đề, cứ đau mãi. Nhưng tất cả kết quả kiểm tra đều hiển thị tim của cậu ấy không có vấn đề gì, nhưng cậu ấy lại liên tục có triệu chứng đau tim, tôi đã kiến nghị cậu ấy đi gặp bác sĩ tâm lý,”
Đào Đào hoảng sợ mất một lúc rồi mới hít hít cái mùi đã cay xè: “Vậy tại sao anh ấy lại bị đau tim vậy?”
Bác sĩ Dương lắc đầu: “Cái này tôi không rõ lắm, cô phải đi hỏi bác sĩ tâm lý, có điều vị bác sĩ đã điều trị tâm lý cho Trình tổng là tôi giới thiệu cho cậu ấy, nếu cô cần tôi có thể đưa thông tin liên lạc của bác sĩ đó cho cô.”
Sau khi lấy được thông tin liên lạc của bác sĩ tâm lý, Đào Đào cảm ơn bác sĩ Dương rồi rời khỏi văn phòng.
Trở lại phòng bệnh, Trình Quý Hằng vẫn đang làm việc.
Gian phòng này là phòng bệnh siêu VIP của bệnh viện tư nhân Bác Ái, gồm ba gian phòng, một phòng khách, một bếp, một nhà vệ sinh, ba gian phòng bao gồm hai gian phòng ngủ, một gian phòng sách.
Khác với bệnh viện công lập, phòng bệnh của bệnh viện tư nhân muốn ở bao lâu thì có thể ở bấy lâu, chỉ cần trả được tiền nằm viện.
Trình Quý Hằng vẫn luôn làm việc trong phòng sách.
Đào Đào cũng không định quấy rầy anh, nhưng trong lòng cô loạn như cào cào, cô rất muốn đi tìm anh.
Cô chưa từng nghe anh kể anh từng đi gặp bác sĩ tâm lý.
Cửa phòng sách không đóng, nhưng trước khi đi vào phòng sách, cô vẫn gõ cửa phòng trước– Mấy ngày nay anh vẫn tỏ ra xa cách với cô, cũng rất khách sáo, không vượt qua giới hạn, như thể đối xử với một người lạ vậy. Cô không thể chịu nổi việc anh đối xử với mình như vậy, nhưng cô lại không tôn trọng thái độ của anh.
Trình Quý Hằng đang ngồi ở sau giá sách, nghe thấy tiếng gõ cửa, anh ngẩng đầu nhìn sang rồi khẽ nhíu mày, bất lực nói: “Sao lại là cô?”
Anh không cho phép cô vào phòng, Đào Đào chỉ dám đứng ở cửa không dám đi vào, cô nhỏ giọng trả lời: “Không phải em thì còn có thể là ai chứ…”
Trình Quý Hằng thở dài: “Có chuyện gì?”
Đào Đào: “Buổi chiều em phải ra ngoài một chuyến.”
Cô phải đi tìm bác sĩ tâm lý của anh.
Nhưng Trình Quý Hằng không hề hỏi cô đi đâu, chỉ tiếp tục thở dài: “Cô muốn đi ra ngoài thì cứ đi đi, không liên quan đến tôi, cũng không cần báo cáo với tôi.”
Trong giọng nói của anh còn mang theo sự mất kiên nhẫn.
Đào Đào có chút tủi thân, mắt cô cay cay, nhịn lắm mới không tuôn lệ, cô cúi đầu im lặng một lúc rồi mới nhỏ giọng trả lời: “Anh là chồng của em, em đương nhiên phải nói với anh rồi.”
Trình Quý Hằng bật cười, một nụ cười bất lực: “Cô còn chẳng lấy ra được giấy chứng nhận kết hôn, dựa vào đâu nói tôi là chồng cô.”
Anh chỉ căn cứ vào chứng cứ.
Nhưng trong tay Đào Đào không hề có bất kỳ bằng chứng gì có thể chứng minh quan hệ của họ, thế nên mấy ngày nay anh luôn coi cô là kẻ lừa đảo.
Có đôi lúc cô sẽ nghĩ, nếu cô có giấy đăng ký kết hôn thì tốt rồi, anh sẽ thừa nhận cô là vợ mình.
Có lúc cô cũng sẽ lâm vào nỗi sợ hãi vi không lấy ra được giấy đăng ký kết hôn— nếu như anh mãi mãi không nhớ ra cô thì có khi nào anh sẽ luôn coi cô là người ngoài không?
Im lặng một lát, cô trả lời: “Em đã nói rồi, lúc trước chuyện tình cảm của chúng ta có vấn đề, chúng ta phải xa cách nhau một khoảng thời gian nên mới không kết hôn.”
Trình Quý Hằng truy hỏi: “Rốt cuộc là xảy ra vấn đề gì?”
Lúc trước cô vẫn luôn không nói cho anh biết, lúc này cô mới mím môi, do dự một lúc rồi nói thật: “Không còn tình cảm nữa.”
Trình Quý Hằng: “Ai không còn tình cảm với ai?”
Đào Đào: “Em không còn tình cảm với anh nữa.”
Trình Quý Hằng: “…”
Đào Đào lập tức bổ sung thêm: “Nhưng sau đó lại có!”
Người Trình Quý Hằng ngả ra sau, anh dựa lên ghế, đôi mắt sâu xa, ung dung thản nhiên: “Lại có tình cảm lúc nào?”
Đào Đào do dự trả lời: “Lúc anh đỡ một nhát dao thay mối tình đầu của em.”
Chính từ lúc ấy, cô lại yêu anh, chỉ là vẫn không nhận ra mà thôi.
Hoặc nói cách khác là cô không muốn thừa nhận, bởi vì cô sợ lại lần nữa bị phụ lòng.
Cho đến tận lúc anh ôm Trình Vũ Y lao ra ngoài cửa sổ, cô mới nhìn thấu được đáy lòng mình.
Cô rất yêu anh.
Trình Quý Hằng nghiến răng: “… Không ngờ tình yêu của tôi vô bờ vô bến đến vậy nhỉ?”
Đào Đào ngẫm nghĩ, trả lời: “Chắc là anh yêu ai yêu cả đường đi lối về đó.”
Trình Quý Hằng: “…”
Sắc mặt anh có chút khó coi, anh hít thật sâu, hỏi: “Vì sao tôi lại phải đỡ một nhát dao thay cho mối tình đầu của cô chứ?”
Đào Đào: “Bởi vì anh tưởng là em yêu anh ta.”
Trình Quý Hằng lập tức hỏi tiếp: “Vậy rốt cuộc cô có yêu anh ta không?”
Đào Đào rất kiên quyết: “Không yêu.”
Im lặng một lát, cô nhìn vào mắt anh, giọng nói dịu dàng lại rất nghiêm túc: “Em chỉ yêu anh thôi, yêu anh hai lần.”
—
*Tác giả có lời muốn nói:Chó mất trí nhớ cơ đấy. [Đầu chó]