Năm nay Tết đến khá sớm, cho nên trường mầm non cũng nghỉ lễ sớm.
Ngày 17 tháng 1 là ngày học cuối cùng của Bánh Sữa Nhỏ trong học kỳ này.
Ngày mai bé con sẽ được nghỉ đông rồi!
Năm giờ chiều tan học, Bánh Sữa Nhỏ ngoan ngoãn ngồi trên ghế, đợi giáo viên gọi tên mình.
“Đào Đa Lạc, ba đến rồi này.”
Sau khi nghe thấy tiếng gọi của giáo viên, Bánh Sữa Nhỏ ngay lập tức bật dậy khỏi ghế rồi lạch bạch chạy về phía cửa lớp trước ánh mắt ngưỡng mộ của cả lớp.
Trước khi rời khỏi phòng học, bé con còn chào giáo viên trước: “Tạm biệt cô Hình.” Sau đó mới chạy ra khỏi phòng học, chạy đến trước mặt cha mình, cực kỳ vui vẻ nói: “Ba ơi, hôm nay ba lại là người đầu tiên rồi.”
Trình Quý Hằng mỉm cười nắm lấy bàn tay nhỏ của con gái: “Lần sau ba vẫn sẽ là người đầu tiên nhé.”
Bánh Sữa Nhỏ nhìn khắp nơi tìm kiếm bóng dáng của mẹ mình, nhưng lại không thấy, bé con tò mò hỏi ba: “Mẹ đâu ạ?”
Trình Quý Hằng: “Mẹ đang ở nhà làm món ngon cho con đấy.”
Mắt của Bánh Sữa Nhỏ ngay lập tức phát sáng: “Món gì vậy ạ?”
Trình Quý Hằng hỏi ngược lại: “Buổi sáng con nói muốn ăn gì nào?”
“Bánh bao thịt ạ!”
“Đúng, mẹ làm bánh bao thịt đấy.”
Bánh Sữa Nhỏ ngạc nhiên mừng rỡ không thôi, bé con đứng tại chỗ nhảy cẫng lên mấy cái: “Yeah! Yeah!”
Trình Quý Hằng lại bị con gái chọc cười, sau đó anh cùng con gái đến phòng ngủ của lớp bé, cuộn chăn ga phủ trên chiếc giường nhỏ của bé con lại rồi ôm về. Ngày mai là bắt đầu nghỉ đông, phải mang chăn đệm về nhà giặt. Hôm nay trước khi anh đến đón con gái, Đào Đào đã gọi điện thoại đến đặc biệt dặn dò chuyện này.
Hôm nay anh tự lái xe đến, không có tài xế.
Xe dừng ở cổng trường, trước khi lên xe, Trình Quý Hằng đặt chăn đệm xuống bên cạnh ghế trẻ em rồi mới bế con gái lên ghế trẻ em. Sau khi thắt dây an toàn cho bé con, anh bèn nghiêm túc nói với bé: “Ba muốn giao cho con một nhiệm vụ rất rất rất quan trọng.”
Bánh Sữa Nhỏ: “Nhiệm vụ gì ạ?”
Trình Quý Hằng không nói ngay nội dung nhiệm vụ mà đưa ra phần thưởng trước: “Nếu như con đồng ý nhận nhiệm vụ này thì ba sẽ thưởng cho con một hộp socola, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ba sẽ thưởng thêm cho con một hộp socola nữa, tổng cộng là hai hộp socola.” Hạ nhỏ giọng, anh lại bổ sung thêm, “Ba sẽ không nói với mẹ mà chỉ cho một mình con thôi.”
Bánh Sữa Nhỏ mở to đôi mắt nhìn ba, vừa phấn khích vừa không thể tin nổi: “Thật ạ?”
“Thật.” Trình Quý Hằng lại hỏi: “Con có đồng ý nhận nhiệm vụ này không?”
Bánh Sữa Nhỏ gật đầu, thái độ cực kỳ hưởng ứng, lớn tiếng đáp: “Con đồng ý!”
Trình Quý Hằng: “Nhiệm vụ rất đơn giản, con chỉ cần làm như thế này…” Sau đó anh cẩn thận giải thích một lượt nội dung nhiệm vụ cho con gái, rồi hỏi: “Đã nhớ rõ chưa?”
Bánh Sữa Nhỏ gật gật đầu: “Nhớ rõ rồi ạ!”
“Tốt lắm.” Trình Quý Hằng giơ tay phải lên: “Nào, đập tay với ba nào, cùng nhau cố gắng nhá.”
Bánh Sữa Nhỏ lập tức đưa bàn tay bé nhỏ của mình ra, đập vào lòng bàn tay của ba, tiếng nói non nớt giòn tan: “Cố lên!”
Trình Quý Hằng: “Cố lên!”
Sau khi về đến nhà, Bánh Sữa Nhỏ theo yêu cầu của ba chạy vào nhà trước, chỉ còn Trình Quý Hằng ở trong ga-ra, mở cốp xe, bắt đầu chuyển đồ lên lầu.
Đào Đào và dì giúp việc đang gói bánh bao ở trong phòng bếp, phòng bếp là kiểu bếp mở, bé con vừa chạy vào đến phòng khách thì cô đã nhìn thấy, cô ngạc nhiên hỏi: “Sao chỉ có mình con thế? Ba đâu rồi?”
Sắc mặt Bánh Sữa Nhỏ vẫn vậy, cô bé bình tĩnh trả lời: “Ba đi thang máy lên lầu rồi ạ, ba nói ba phải làm việc, không được làm phiền ba, ăn cơm cũng đừng gọi ba, ba làm việc xong sẽ tự mình xuống ạ.”
“À, được rồi.” Đao Đào dịu dàng thúc giục: “Con mau đi rửa tay đi, trên bàn trà có trái cây, rửa tay xong rồi thì ăn chút trái cây nha.”
Bánh Sữa Nhỏ gật đầu: “Vâng ạ!” Bé con lấy cặp sách đeo ở trên lưng xuống để trên sofa, sau khi cởi áo khoác xong thì ngoan ngoãn vào nhà vệ sinh rửa tay.
Nhưng sau khi đi ra từ nhà vệ sinh, bé con lại không ăn trái cây, mà là chạy về phía cầu thang.
Bé con mặc trên người một cái áo len màu trắng, trên đỉnh đầu châm hai cái châm hình bí ngô, bé con cố gắng bước đi thật nhẹ nhàng như một chú chuột nhắt đang trộm mỡ.
Đào Đào vô tình ngẩng đầu lên, vừa hay bắt gặp chú chuột nhỏ đang lén la lén lút: “Con định làm gì đó?”
Bánh Sữa Nhỏ dừng lại ngay tức khắc, trong đôi mắt to đen láy tràn đầy sự căng thẳng.
Đào Đào tưởng bé con định lén đi tìm Trình Quý Hằng, liền nói ngay: “Ba còn đang làm việc mà, một lát nữa rồi đi tìm ba sau.”
Bánh Sữa Nhỏ đáp y lời ba dạy: “Con muốn đi lấy bút màu và vở vẽ của con ạ.”
Con gái rất thích vẽ, Đào Đào cũng không nghĩ nhiều: “Vậy thì được.” Nhưng vẫn dặn dò bé con một câu: “Lấy xong rồi thì mau xuống đây, đừng làm phiền ba làm việc.”
“Vâng ạ!” Sau khi đồng ý với mẹ, Bánh Sữa Nhỏ chạy lên trên cầu thang, nhưng không trở về phòng của mình mà chạy một mạch lên tầng gác mái trên cùng.
Mái của gác mái là hình tam giác, tường là màu trắng thuần, sàn gỗ, nhìn rất sạch sẽ và trang nhã.
Cửa sổ hai phía nam bắc lần lượt lắp hai khung cửa sổ, dưới cửa sổ phía nam đặt một cái sofa, dưới cửa sổ phía bắc đặt một tủ sách nhỏ.
Một tấm thảm trắng được trải ra trên sàn giữa ghế sofa và tủ sách.
Khi Bánh Sữa Nhỏ chạy đến tầng gác mái, Trình Quý Hằng đang ngồi xổm giữa tấm thảm để bày trái tim làm bằng hoa hồng, trên sàn gỗ bên cạnh tấm thảm là một chồng hoa hồng cao như ngọn núi nhỏ.
Cửa của gác mái còn để mấy cái thùng rỗng.
Cho dù là người phụ nữ ở độ tuổi nào đi chăng nữa đều không thể cưỡng lại sức hút của hoa hồng, từ trước đến nay Bánh Sữa Nhỏ chưa từng nhìn thấy nhiều hoa hồng đẹp như thế, nên không khỏi thốt lên một tiếng kinh ngạc: “Wow!”
Trình Quý Hằng bị con gái chọc cười, anh biết mục đích con nhóc này lên đây là để làm gì, anh chỉ vào tủ sách nhỏ bên cạnh: “Phần thưởng của con đấy.”
Bánh Sữa Nhỏ nhìn theo hướng chỉ tay của ba.
Trên tủ sách nhỏ đặt một hộp Ferrero Rocher.
Bé con vui lắm, chạy lạch bạch về phía tủ sách, sau đó tràn đầy mong đợi hỏi ba: “Con có thể ăn một viên không ạ?”
Trình Quý Hằng gật đầu: “Được, nhưng chỉ được ăn một viên thôi nhé, ăn nhiều quá sẽ bị mẹ phát hiện.”
“Vâng ạ!” Bánh Sữa Nhỏ mở hộp ra ngay, bé lấy ra một viên socola nhỏ hình cầu ánh vàng rực rỡ từ trong hộp, cẩn thận bóc lớp giấy vàng kim bọc quanh socola ra từng tí một rồi vui vẻ cắn một miếng.
Ngon như sắp thăng thiên!
Trình Quý Hằng dặn dò: “Cầm lấy rồi thì phải giấu cho kỹ nhé, nếu mà để mẹ phát hiện là cả hai ba con mình đều bị mắng đấy.”
Bánh Sữa Nhỏ gật đầu thật mạnh, thề thốt hứa hẹn: “Con nhất định sẽ giấu thật kỹ ạ.”
Trình Quý Hằng: “Nhiệm vụ tiếp theo con còn nhớ chứ?”
Bánh Sữa Nhỏ ưỡn ngực ra một cách đầy tự tin: “Con sẽ làm được!”
Trình Qúy Hằng không yên tâm lắm: “Con nói lại một lần nữa cho ba xem nào.”
Bánh Sữa Nhỏ: “Không được để mẹ lên lầu, đợi đến khi ăn cơm tối xong mới để mẹ lên lầu.”
Trình Qúy Hằng rất hài lòng: “Giỏi lắm!”
Sau khi được khen ngợi, Bánh Sữa Nhỏ cười vui vẻ, để lộ ra một hàng răng nhỏ đều tăm tắp như ngô.
Trình Quý Hằng: “Mau xuống đi, nếu không lát nữa mẹ sẽ lên lầu tìm con đấy.”
“Vâng ạ!” Bánh Sữa Nhỏ rất biết chấp hành nhiệm vụ, hành động rất nhanh chóng, sau khi nhận được mệnh lệnh thì lập tức chạy ra cầu thang.
Sau khi xuống đến tầng hai, bé con về phòng của mình trước, giấu socola thật kỹ theo lời dặn của ba.
Nên giấu ở đâu mới không bị mẹ phát hiện nhỉ?
Nghĩ rồi nghĩ, cuối cùng bé con nghĩ ra được một cách: Giấu trong ngăn kéo!
Bé con ôm socola chạy đến bên cạnh giường, mở ngăn kéo ở tầng cuối cùng của tủ đầu giường, đặt socola yêu quý vào phía trong cùng, tự tin đóng ngăn kéo lại, sau đó ôm mấy con búp bê từ trên giường xuống, đặt chúng ngay ngắn chỉnh tề trước ngăn kéo.
Sau khi đặt xong, bé con còn nghiêm túc nói với những binh sĩ búp bê của mình rằng: “Mọi người nhất định phải bảo vệ socola của em thật cẩn thận nhé!”
Đào Đào vừa đặt cái bánh bao cuối cùng vào trong khay xong, bé con cũng vừa chạy xuống từ cầu thang. Làm mẹ nhiều năm, cô nhanh chóng nhận ra sự khang khác của con bé này, lên trên lâu như vậy mà lại đi tay không xuống.
Nhất định có gì đó!
Đồng thời chắc chắn 100% liên quan tới tên chúa lừa đảo kia!
Sau khi quay lại, Bánh Sữa Nhỏ đang chuẩn bị ăn trái cây, ai ngờ vừa chạy đến bên cạnh bàn trà đã nghe thấy tiếng gọi của mẹ: “Bánh Sữa Nhỏ.”
Bánh Sữa Nhỏ dừng chân, chột dạ nhìn mẹ, nhỏ giọng đáp lại: “Sao vậy ạ?”
Đào Đào vẫy tay với bé con: “Con qua đây.”
Bánh Sữa Nhỏ chậm rì rì bước về phía mẹ.
Đào Đào vừa nhìn đã thấy trên chiếc áo len trắng của bé con có dính vụn socola.
Quả nhiên là có chuyện gì đây mà.
Hai cha con này lại bày trò gì nữa đây?
Cô cố nén cười, nghiêm mặt cố ý hỏi: “Có phải con đã lén ăn socola rồi không?”
Lông mày nhỏ của Bánh Sữa Nhỏ nhíu lại, trông có vẻ vô cùng bối rối, không biết có nên nói thật với mẹ hay không.
Đào Đào: “Cô giáo đã nói, nói dối thì không phải là bé ngoan nha.”
Bánh Sữa Nhỏ hổ thẹn cúi đầu.
Đào Đào: “Có phải là ba cho con không?”
Bánh Sữa Nhỏ căng thẳng siết chặt bàn tay mũm mĩm lại, đỏ mặt gật gật đầu.
Đào Đào: “Vì sao ba lại cho con socola?”
Bánh Sữa Nhỏ lại lúng túng một lúc rồi mới nói với mẹ: “Con không thể nói với mẹ được, bởi vì con đã hứa với ba rồi ạ.”
Đào Đào đổi sang một câu hỏi khác: “Vậy ba đang làm gì thế?”
Bánh Sữa Nhỏ: “Con cũng không nói được ạ.”
Đào Đào vỗ đi bột mì dính trên tay: “Vậy để mẹ tự lên trên xem xem.” Nói rồi, cô giả vờ định đi lên cầu thang.
Bánh Sữa Nhỏ sốt ruột lắm, bé con lập tức chạy đến trước mặt mẹ, dang tay nhỏ của mình ra cản mẹ lại: “Không được không được! Mẹ không được lên tầng trên!”
Bé con càng như vậy, Đào Đào càng muốn xem xem hai cha con này đang bày trò quỷ gì.
Dứt ruột đẻ ra sao mà không hiểu, cô biết rõ phải làm thế nào mới moi được lời từ miệng con nhóc này, thế là cô hỏi: “Thế mẹ không được lên tầng mấy?”
Bánh Sữa Nhỏ nghiêm túc nói: “Mẹ không được lên tầng gác mái đâu ạ!”
Đào Đào mém chút nữa là bật cười: “Được, mẹ hứa với con.”
Bánh Sữa Nhỏ thở phào nhẹ nhõm—— Ôi, thật là mạo hiểm quá đi!
Đào Đào lại hỏi: “Bây giờ mẹ có thể lên tầng hai được không?”
Bánh Sữa Nhỏ gật đầu: “Được ạ, nhưng con phải đi theo mẹ.”
Trong lòng Đào Đào nghĩ: “Cũng có trách nhiệm đấy, còn sợ mình lén lên gác mái nữa cơ à.”
Sau khi hai mẹ con đến tầng hai, Đào Đào đi thẳng về phía phòng của bé con. Bánh Sữa Nhỏ giật nảy lên, sợ socola của mình sẽ bị mẹ phát hiện nên cực kỳ căng thẳng hỏi mẹ rằng: “Mẹ ơi, chắc mẹ không vào phòng của con đâu ha?”
Trong lời con bé tràn ngập sự chột dạ.
Đào Đào nhanh chóng bịt miệng mình lại, tránh để cho nhóc con nhìn thấy cô đang cười.
Vốn dĩ cô định dò hỏi con bé một lát đã, ai ngờ con bé vậy mà đã không đánh mà khai.
Cô nhanh chóng nén cơn cười xuống, đáp: “Có một quyển sách mẹ không tìm thấy nên định vào phòng con tìm.”
Bánh Sữa Nhỏ muốn ngăn mẹ lại, nhưng lại không biết làm thế nào để ngăn cản, chỉ đành nói: “Vậy được ạ…”
Vừa bước vào phòng của con gái, Đào Đào liền bị hình ảnh trước mắt chọc cười rồi.
Trước tủ đầu giường bày một hàng Heo Peppa, như thể sợ người khác không phát hiện ra trong ngăn kéo có giấu đồ vậy.
“Con giấu gì ở trong ngăn kéo vậy?” Đào Đào sầm mặt hỏi bé con.
Socola vẫn bị mẹ phát hiện mất rồi.
Bánh Sữa Nhỏ lại một lần nữa hổ thẹn cúi thấp đầu, nhỏ giọng đáp lại: “Là socola mà ba cho con ạ.”
Đào Đào: “Vì sao ba lại cho con socola chứ?”
Bánh Sữa Nhỏ: “Ba đã giao cho con một nhiệm vụ ạ.”
Đào Đào: “Nhiệm vụ gì thế?”
Bánh Sữa Nhỏ do dự một lúc: “Con không thể nói với mẹ được, bởi vì con đã hứa với ba mất rồi ạ.”
Chuyện nhỏ, chẳng lẽ mẹ đây không xử được con chắc?
Đào Đào thề thốt bảo: “Nếu như con nói với mẹ, mẹ sẽ không thu socola của con.”
Mắt của Bánh Sữa Nhỏ sáng lên: “Thật sao ạ?”
Đào Đào gật đầu: “Thật mà.”
Bánh Sữa Nhỏ chớp mắt đã bán đứng ba luôn: “Ba bảo con phải cản mẹ lại, không được để mẹ lên gác mái ạ.”
Đào Đào: “Tại sao vậy?”
Bánh Sữa Nhỏ: “Con cũng không biết nữa, nhưng mà ba đã mua rất nhiều hoa luôn ạ.”
Mua rất nhiều hoa sao?
Tính làm gì vậy?
Đào Đào cảm thấy kỳ lạ không thôi, để tránh việc bản thân bị chơi chiêu trò cũ, cô nói với con gái: “Đi lấy socola của con ra đây, cùng mẹ đi lên gác mái.”
Dẫn cả nhân chứng và vật chứng đi bắt tại trận!
…
Sau khi Trình Quý Hằng bày hoa hồng xong bèn lấy hộp nhẫn kim cương từ trong túi ra.
Chiếc nhẫn kim cương này là anh mới mua vì lần cầu hôn này.
Hộp màu xanh sẫm, hình lập phương, trông vừa nhỏ nhắn lại tinh xảo.
Ấy vậy anh vừa mới mở hộp nhẫn kim cương ra, cầu thang đã có tiếng bước chân, mấy giây sau, Đào Đào nắm tay bé con xuất hiện ở gác mái.
Khoảnh khắc hai đôi mắt chạm nhau, hai người đều ngây ra
Đào Đào đứng ngây ra vì kinh ngạc, cô lặng người nhìn những đóa hồng trải đầy đất rồi đột nhiên hiểu ra gì đó, tiếp đó cô bắt đầu hối hận, hối hận tại sao lần này mình lại muốn tìm hiểu rõ mọi việc vậy chứ!
Anh định cầu hôn bất ngờ mà!
Trình Quý Hằng thì ngây ra vì bất ngờ, anh không ngờ cô sẽ đột nhiên xuất hiện ở gác mái, nhưng anh nhanh chóng hiểu ra vì sao— Một tay kia của bé con đang ôm hộp sô cô la, hiển nhiên đã “đầu quân cho giặc” rồi.
Trong không khí đột nhiên thoang thoảng chút lúng túng khác thường.
Ba giây sau, Đào Đào lấy tay che mắt mình lại, hét lớn: “Em không nhìn thấy cái gì hết!” Nói xong bèn định đi xuống tầng.
“Đợi đã!” Trình Quý Hằng vội ngăn cô lại: “Em đừng đi vội!”
Đào Đào dừng bước nhưng vẫn không bỏ tay xuống, chỉ cần cô che mắt thì bất ngờ sẽ không chạy đi mất.
Trình Quý Hằng đột nhiên có chút căng thẳng, anh hít một hơi thật sâu, sau đó đi về phía Đào Đào, đứng thẳng trước mặt cô, khẽ liếm đôi môi đang khô ra vì căng thẳng: “Em cũng đã tới rồi, đồng ý đã rồi hẵng đi.”
Đào Đào ngẩn người, cô bỏ tay xuống, mở to đôi mắt nhìn anh. Không phải anh định cầu hôn ngay bây giờ đấy chứ?
Tiếp đó, Trình Quý Hằng cúi người, quỳ một gối trước mặt cô, giơ nhẫn kim cương trong tay ra, ánh mắt chăm chú nhìn cô, giọng anh trầm ấm, chan chứa tình cảm mà nói với cô: “Đào Tử, em lấy anh nhé?”
Anh cũng biết tùy cơ ứng biến đấy nhỉ?
Đào Đào vừa giận vừa cảm động, mắt cô đỏ ửng, rưng rưng nước mắt nhìn người đàn ông đang quỳ gối trước mặt mình.
Vẻ mặt Trình Quý Hằng lộ rõ tình cảm âu yếm dịu dàng, lại không mất đi sự kiên định, anh nói như thể thề nguyện: “Anh biết rằng con người anh rất đáng ghét, cảm ơn em đã không ghét anh, còn yêu anh như vậy, cũng cảm ơn em đã cho anh một cô con gái, cho anh một gia đình hoàn chỉnh. Anh chắc kiếp trước kiếp này phải phúc phần lắm mới gặp được em, thế nên cả đời này anh sẽ thật yêu thật yêu em, sẽ không làm phụ lòng em nữa.”
Lời thề nguyện cầu hôn đến một cách bất ngờ, đồng thời là đòn chí mạng khiến trái tim Đào Đào không ngừng run rẩy, cô thút thít khóc không thành tiếng.
Ở đây chỉ có mỗi Bánh Sữa Nhỏ là đang không hiểu gì, bởi vì bé con vốn chẳng biết ba mẹ đang làm gì cả.
Bé con vừa tò mò nhìn người ba đang quỳ dưới sàn, vừa lo lắng nhìn mẹ, đúng lúc này, bé con nghe thấy ba nói với mình: “Bánh Sữa Nhỏ, nhiệm vụ của con vẫn chưa hoàn thành, sau khi hoàn thành mới có thể nhận được hộp socola thứ hai.”
Ấy ya!
Quên mất!
Sau khi được ba nhắc nhở, Bánh Sữa Nhỏ mới nhớ ra nhiệm vụ cuối cùng của mình, bé con lập tức nói với mẹ: “Mẹ ơi, mẹ đồng ý với ba đi ạ, ba rất rất là yêu mẹ luôn.”
Đào Đào ngay lập tức cười ra nước mắt, đành bất lực nhìn bé con: “Con chỉ biết hùa theo ba con thôi.”
Bánh Sữa Nhỏ bắt đầu ôm cô làm nũng: “Mẹ mau đồng ý với ba đi, xin mẹ luôn đấy!”
Trình Quý Hằng cũng học theo điệu bộ của bé con bắt đầu làm nũng: “Mau đồng ý với anh đi, xin em luôn đó!”
Đào Đào vừa giận vừa cười: “Hai người thật đáng ghét!”
Trình Quý Hằng: “Người mà hai cha con anh yêu nhất nhất nhất là em.”
Bánh Sữa Nhỏ gật gật đầu: “Đúng ạ!”
Đào Đào hừ một tiếng, kiêu ngạo nhìn Trình Quý Hằng: “Sau này không được phép chọc giận em nữa!”
Trình Quý Hằng rất hèn mọn nói: “Đừng nói là sau này, bây giờ anh cũng không dám chọc em giận nữa đâu!”
Đào Đào: “Không được phép làm những việc nguy hiểm nữa!”
Trình Quý Hằng: “Anh xin thề, anh nhất định sẽ tham sống sợ chết.”
Đào Đào: “Không được phép giả vờ mất trí nhớ nữa!”
Trình Quý Hằng vẫn giữ nguyên tư thế quỳ một gối trên sàn: “Không giả vờ, sau này sẽ không giả vờ nữa!”
Đào Đào lúc này mới hài lòng, nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau khi xác định rõ tâm ý của mình, cô đưa tay phải của mình ra.
Trình Quý Hằng thở phào nhẹ nhõm, lập tức lấy chiếc nhẫn kim cương ra khỏi hộp, đeo vào ngón áp út của cô.
——————–
*Tác giả có lời muốn nói:Không thể trách Bánh Sữa Nhỏ “đầu quân cho giặc”, chỉ có thể trách Heo Peppa đã không thể bảo vệ được socola mà thôi. [Đầu chó]