Mật Đào - Trương Bất Nhất

Chương 74




Một nhà ba người đón năm mới ở Vân Sơn, đến mùng bốn Tết mới trở về Đông Phụ.

Ngày mùng năm Tết, Trình Quý Hằng đưa Đào Đào và con gái mình trở về ngôi nhà mà họ từng sống, rồi đi thăm hai người già sống ở tầng trên.

Sau đó ở nhà nghỉ ngơi ba ngày, Trình Quý Hằng cùng Đào Đào bắt đầu chuyến đi hưởng tuần trăng mật, và tất nhiên chắc chắn phải dẫn đứa nhỏ đi cùng.

Địa điểm của chuyến đi hưởng trăng mật đã chọn ở Châu Âu, nhưng do thời gian hạn hẹp, vì Bánh Sữa Nhỏ còn phải đi học nên thời gian của chuyến tuần trăng mặt chỉ kéo dài nửa tháng, nhiều lắm cũng chỉ được chọn ba nước, nếu không thì thật sự quá vội, chơi không vui mà nghỉ ngơi cũng chẳng nổi.

Trình Quý Hằng từng du học ở Anh nhiều năm, vì vậy họ đã bay đến Vương quốc Anh trước.

Ông bà ngoại của Trình Quý Hằng cũng đang ở Anh.

Đào Đào biết bao nhiêu năm nay ông bà ngoại anh đều không muốn gặp anh, cũng biết rõ nguyên nhân, cũng hiểu được chuyện này là vết sẹo trong lòng anh. Từ lúc máy bay hạ cánh, cô đã cảm nhận được sự bối rối hoang mang của anh. Mặc dù anh đã giấu cảm xúc này đi, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được bởi vì cô hiểu rất rõ người đàn ông của mình.

Anh là người có nội tâm mạnh mẽ, cũng rất quyết đoán, hiếm có lúc mông lung không biết phải làm gì, nên cô có thể dễ dàng phát hiện ra sự khác thường của anh.

Sau hơn mười giờ bay, nhóc con còn chưa đến khách sạn đã bắt đầu buồn ngủ. Sau khi tới khách sạn, Đào Đào vội vàng đưa con bé đi tắm rửa, sau đó lại ru cô bé ngủ.

Phòng hạng sang đầy đủ tiện nghi, có cả phòng khách, phòng ăn, phòng làm việc và phòng ngủ.

Sau khi nhóc con đã ngủ say, Đào Đào ra khỏi phòng, vừa bước vào phòng khách đã thấy Trình Quý Hằng ngồi trên ghế sofa ngẩn người nhìn điện thoại.

Cô đoán chắc anh đang cân nhắc xem có nên gọi điện cho ông bà ngoại hay không.

Cô khẽ thở dài, đi về phía sô pha rồi ngồi xuống bên cạnh anh, tựa đầu vào cánh tay anh.

Trình Quý Hằng đặt điện thoại xuống, vươn tay quàng qua vai vợ: “Ngủ nhanh vậy à?”

“Con bé nhắm mắt lại là ngủ luôn.” Đào Đào bất lực bật cười: “Trước khi đi ngủ, con bé còn không yên tâm nói với em là “Mẹ, mẹ với ba không được lén lút ra ngoài ăn uống đâu đấy, phải dẫn con theo nữa”. Con gái anh đúng là chỉ biết ăn.”

Trình Quý Hằng phản bác lại: “Ăn được không phải là tốt hay sao?”

Đào Đào ngẩng đầu nhìn anh, khó chịu nói: “Dù sao trong mắt anh con gái anh chẳng có khuyết điểm gì cả, con bé làm gì cũng đúng.”

Trình Quý Hằng lý lẽ hùng hồn nói: “Đúng vậy!”

Đào Đào: “Anh đúng là chỉ mê con gái thôi!”

Trình Quý Hằng: “Anh vẫn mê vợ anh mà.”

Đào Đào tức giận cười: “Cái đồ dẻo mồm!” Nói xong, cô ôm lấy anh, dựa đầu lên ngực anh, không nói gì nữa, yên lặng tận hưởng khoảng thời gian hai người bên nhau hiếm có này.

Trình Quý Hằng không nói gì nữa, anh im lặng, dịu dàng ôm lấy cô.

Một lúc sau, Đào Đào nhỏ tiếng hỏi: “Anh muốn đi gặp họ à?”

Trình Quý Hằng hơi nhíu mày, thành thật nói: “Anh cũng không biết.”

Anh từng ở Anh sáu năm. Trong sáu năm này, anh đã từng đến tìm họ biết bao lần, bởi vì ông bà ngoại là người thân duy nhất của anh trên thế giới này.

Nhưng thứ chào đón anh luôn là một cánh cửa đóng kín.

Đào Đào có thể nhận thấy sự tuỳ ý và bơ vơ trong giọng nói của anh.

Anh hiếm khi để lộ ra cảm xúc như vậy trước mặt cô.

Trái tim cô bắt đầu đau nhói, cô nắm lấy bàn tay còn lại của anh, mười ngón tay đan chặt vào nhau, giọng điệu rất kiên định nói với anh: “Nếu anh đi thì em và Bánh Sữa Nhỏ sẽ đi cùng anh, nếu anh không đi thì bọn em cũng sẽ không đi. Chúng ta là người một nhà, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau, em và Bánh Sữa Nhỏ sẽ luôn ở bên anh.”

Trình Quý Hằng không kìm được được ôm chặt lấy cô, lời nói của cô như tiếp thêm dũng khí và sức mạnh cho anh, khiến anh đưa ra quyết định: “Vậy thì đi thôi.”

Đào Đào nằm trong lòng anh, gật đầu: “Vâng.”

Trình Quý Hằng cúi đầu nhìn người trong lòng mình, cười hỏi: “Có muốn đi ăn một bữa tối dưới ánh nến không?”

Đào Đào cũng bật cười: “Không sợ bị con gái phát hiện hả?”

Trình Quý Hằng: “Không phải con bé ngủ rồi sao?”

Đào Đào: “Trước khi đi ngủ người ta đã cố ý dặn trước là chúng ta không được đi ăn đồ ngon một mình rồi mà.”

Trình Quý Hằng: “Chỉ cần chúng ta không nói cho con bé biết thì chuyện này coi như chưa từng xảy ra.”

Đào Đào muốn đi ăn một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, nhưng cô vẫn có chút bất an: “Em sợ chúng ta ra ngoài rồi con bé đột nhiên tỉnh dậy, chắc chắn con bé sẽ sợ lắm.”

Trình Quý Hằng: “Không thì thế này đi, chúng ta gọi điện đặt đồ ăn, rồi bảo nhân viên phục vụ mang tới phòng nhé?”

Thực ra không gian trong phòng cũng rất lãng mạn, có một phòng bếp riêng, còn có cả khay nến. Đào Đào tưởng tượng ra bầu không khí của bữa tối dưới ánh nến, bỗng nhiên trở nên cực kỳ hưng phấn, gật đầu thật mạnh: “Được đó!”

Trình Quý Hằng bật cười, hôn lên trán cô, sau đó gọi cho quầy lễ tân của khách sạn.

Người Anh làm gì cũng từ từ, phải đợi hơn một giờ sau dịch vụ phòng mới mang bữa tối đến.

Sau khi sắp xếp đồ Tây và rượu vang đỏ xong xuôi, nhân viên phục vụ còn tận tình thắp cả nến.

Ánh nến chập chờn, ánh sáng mập mờ, bầu không khí lập tức thay đổi.

Sau khi nhân viên phục vụ đẩy xe mang đồ ăn đi, Trình Quý Hằng và Đào Đào ngồi đối diện ở hai bên bàn ăn. Trước khi bắt đầu, Trình Quý Hằng mở rượu vang đỏ trước rồi rót vào lọ đựng rượu.

Trên đời này không có người phụ nữ nào không thích lãng mạn, Đào Đào cũng là phụ nữ, cho nên cô cũng thích lãng mạn.

Lần đầu tiên cùng nhau ăn tối dưới ánh nến, cô vừa phấn khích vừa sung sướng, trái tim thiếu nữ đập thình thình thịch, gò má ửng hồng, ánh nến phản chiếu vào trong mắt, sáng rực như một ngọn lửa.

Trình Quý Hằng bật cười rồi hỏi: “Bà Trình có hài lòng không?”

Đào Đào kiêu ngạo nói: “Cũng được, cho tám mươi điểm.”

Trình Quý Hằng mỉm cười, thành thật hỏi: “Em có thể cho anh biết hai mươi điểm còn lại bị trừ ở chỗ nào không?”

Đào Đào: “Nếu có cả hoa hồng thì càng tuyệt hơn.”

Trình Quý Hằng: “Ngày mai anh sẽ mua cho em.”

Đào Đào lấy tay che mặt, che lại đôi gò má ửng hồng, trong lòng có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn nói: “Em muốn nghe anh nói mấy lời yêu thương.”

Giọng cô rất nhỏ, nhưng lại mang theo sự mong đợi không nói thành lời.

Trình Quý Hằng nghiêm túc hỏi: “Mấy lời yêu thương ở phương diện nào?”

Đào Đào sửng sốt: “Lời yêu thương còn phân thành các loại á?”

Trình Quý Hằng: “Đương nhiên.”

Đào Đào: “Có bao nhiêu loại?”

“Hai loại.” Trình Quý Hằng chăm chú nhìn cô, vẻ mặt ngay thẳng: “Lời yêu thương ở trên giường và lời yêu thương không phải ở trên giường.”

Giọng nói của anh nhẹ nhàng chậm rãi, trầm ấm quyến rũ, khiến cho trái tim người khác rung lên.

Hai má Đào Đào nóng bừng.

Một bữa tối vui vẻ dưới ánh nến sao lại đột ngột trở nên mờ ám thế này?

Cô vừa xấu hổ vừa tức giận: “… Trình Quý Hằng, anh thật biến thái!”

Trình Quý Hằng nhướng mày: “Em muốn nghe cái nào?”

Đào Đào: “…”

Sao lại hơi khó chọn nhỉ?

Hình như nhìn ra sự lúng túng của vợ, Trình Quý Hằng lại chu đáo bổ sung thêm một câu: “Em có thể chọn dịch vụ dùng thử.”

Đào Đào không chút do dự: “Vậy em chọn dùng thử vậy!”

Sắc mặt của Trình Quý Hằng vẫn vậy: “Trước khi thử hàng phải trả phí thử nghiệm trước”

“…”

Nhìn dáng vẻ thiếu đòn của anh, Đào Đào chợt nghĩ đến trò chơi kỳ bí bốn năm trước.

Vẫn là hệ thống ban đầu, vẫn là thủ đoạn quen thuộc.

Dù hơi muốn đánh người, nhưng Đào Đào vẫn phải thừa nhận, cô có chút hoài niệm trò chơi bẫy người chơi đó.

Im lặng một lúc, cô hỏi: “Trả thế nào? Tiền vàng hay là điểm kinh nghiệm? Điểm kinh nghiệm ban đầu của em còn dùng được không? Em nhớ rõ là em còn dư lại mười mấy ngàn tiền vàng đây!”

Cô càng nói càng hưng phấn, đống tiền vàng đó đều là của cải quý giá của cô đấy!

Trình Quý Hằng: “Đã bốn năm rồi, chẳng lẽ hệ thống không nâng cấp chắc?”

Đào Đào: “…”

Là em đã xem thường anh rồi.

Trình Quý Hằng: “Sau khi nâng cấp, điểm kinh nghiệm và tiền vàng sẽ tự động mất hiệu lực.”

Đào Đào bực tức: “Tại sao?!”

Trình Quý Hằng: “Lời giải thích cuối cùng của trò chơi này là mọi quyền hạn đều thuộc về hệ thống.”

Đào Đào: “Em không chơi nữa!”

Trình Quý Hằng: “Sao em không hỏi xem bây giờ làm thế nào mới có được tiền vàng đi?

Đào Đào không thể cưỡng lại sự cám dỗ, thăm dò hỏi: “Làm thế nào để có được vậy?”

Trình Quý Hằng: “Hôn chồng một cái, có thể có được 100 đồng tiền vàng, ôm một cái 200 đồng, nói một câu “Chồng ơi em yêu anh” có thể có được 300 đồng; nếu thêm một câu “Cả cuộc đời này em không thể sống thiếu anh” thì sẽ có được 400 đồng; cùng chồng phát sinh quan hệ vợ chồng có thể có được 1000 đồng, tặng kèm miễn phí hạng mục lời yêu thương.”

Đào Đào kìm nén cơn tức, lắng nghe hết lời anh nói: “Anh chỉ muốn em và anh tiến hành giao dịch giữa tiền và sắc thôi.”

Trình Quý Hằng: “Anh là vì xúc tiến tình cảm vợ chồng thôi mà.”

Đào Đào: “Không chơi nữa!”

Trình Quý Hằng vẫn không bỏ cuộc, khẽ thở dài, như nhân viên bán hàng gặp phải một vị khách khó tính, anh bất lực nói: “Hay là thế này đi, nể mặt em là một người chơi lâu năm, anh có thể cho em một trăm đồng vàng trước, để em trải nghiệm hạng mục nói lời yêu thương, em thấy được không?”

Thái độ tốt, lời khiêm tốn, điều kiện phù hợp, Đào Đào có chút động lòng, nhưng bây giờ cô cũng là một người chơi có kinh nghiệm, cũng biết thủ đoạn của hệ thống sâu xa tới mức nào, vì vậy trước khi bắt đầu trò chơi, cô hỏi trước: “Một lần trải nghiệm hết bao nhiêu tiền?”

Trình Quý Hằng: “Một trăm đồng.”

Đào Đào: “Em chỉ có thể trải nghiệm hạng mục lời yêu thương thôi à?”

Trình Quý Hằng gật đầu: “Đúng vậy.”

Đào Đào chần chừ một chút: “Vậy em lựa chọn loại không ở trên giường.”

“Anh yêu em, em là người phụ nữ anh yêu nhất đời này, có phúc ba đời mới gặp được em, quãng đời còn lại bất kể xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ không bao giờ rời xa em, em chính là tình yêu của đời anh.”

Ánh mắt anh rực sáng như chứa cả ngàn tinh tú, trong đôi mắt ấy chỉ có mình cô, giọng điệu tràn đầy thâm tình, giọng nói vô cùng quyến rũ, nhưng một liều thuốc kích thích bằng giọng nói khiến người ta muốn ngừng cũng không được.

Trái tim Đào Đào liên tục run lên, như say khướt sau khi uống rượu ngon, hai mắt phát sáng nhìn anh, vô cùng mong chờ anh nói câu tiếp theo.

Nhưng đợi mãi chẳng thấy gì.

Cô bất mãn nhíu mày: “Hết rồi à?”

Sắc mặt Trình Quý Hằng thản nhiên: “Hạng mục trải nghiệm chỉ được một câu thôi.”

Đào Đào: “…”

Anh đúng là công tư phân minh thật đấy.

Cô thực sự muốn thẳng thắn từ chối hệ thống phiền phức này, nhưng lại không thể cưỡng lại sự cám dỗ,

Cuối cùng vẫn buông bỏ lễ nghĩa đạo đức mà chọn “giao dịch tiền và sắc”.

Vì muốn có được bốn trăm đồng vàng, cô tức giận nói: “Chồng à em yêu anh, cả đời này em không thể sống thiếu anh.”

Trình Quý Hằng: “Câu này của em, anh chỉ có thể cho em bốn mươi đồng vàng.”

Đào Đào tức giận: “Tại sao? Anh đây không phải là bắt nạt người khác à?”

Trình Quý Hằng nghiêm túc: “Bởi vì em nói chẳng có cảm xúc gì cả, không khiến anh xúc động.”

Đào Đào: “…”

Hít một hơi thật sâu, kiềm chế cảm xúc, lần này cô thật lòng, nhìn anh chăm chú: “Chồng à em yêu anh, cả đời này em không thể sống thiếu anh.”

Trình Quý Hằng nhếch khóe môi hài lòng, như một đứa trẻ cuối cùng cũng được ăn kẹo vậy.

Đào Đào biết rằng mình đã nhận được 400 đồng vàng bèn vội vàng: “Em muốn trải nghiệm thêm câu nữa!”

Ánh mắt Trình Quý Hằng càng sâu hơn, chăm chú nhìn người phụ nữ của mình: “Anh chỉ muốn lên giường với em, anh chỉ muốn ngủ với em, anh muốn nghe tiếng em trên giường, muốn em khóc lóc gọi anh là chồng, cũng chỉ có em mới làm anh cứng được thôi.”

Giọng anh khàn khàn, nóng bỏng và mang theo đầy sự hoang dã.

Mặt Đào Đào đỏ bừng, xấu hổ tới mức suýt nổ tung.

Đúng là vừa lẳng lơ vừa đầy nhục dục, cô rất muốn tiếp tục nghe thêm nữa…