Mất Khống Chế - Tiểu Thất Tể Tử

Chương 1




Phòng khám bệnh yên ắng, chỉ có âm thanh bút máy viết sột soạt trên bề mặt giấy.

Hôm nay là ngày thứ ba mươi tôi theo đuổi Ôn Cảnh Sơ.

“Tại sao không thể đồng ý?”

Tôi dõi mắt trông theo ngón tay thon dài xinh đẹp của hắn, thèm đến nhỏ dãi.

Ôn Cảnh Sơ mặc áo blouse trắng, ánh hoàng hôn bị sống mũi cao thẳng cản trở, tạo thành bóng râm rũ xuống nửa bên mặt.

Đôi mắt hẹp dài hơi khép lại, biểu cảm nhạt nhẽo cố kiềm chế.

Mặt hắn vẫn như thường, bình tĩnh từ chối tôi lần thứ ba mươi: “Bởi vì giữa tôi và anh trai em chỉ được chọn một người thôi.”

Từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn ở trường trung học đã là như thế này.

Hắn và anh trai tôi vì vị trí hạng nhất toàn khóa học mà tranh đến sức đầu mẻ trán.

Đương nhiên vẫn là anh trai tôi đơn phương, nhìn người ta không vừa mắt.

Ôn Cảnh Sơ vĩnh viễn giữ vẻ ngoài không nhiễm bụi trần, lạnh mặt nhìn anh trai tôi nói năng ác độc với hắn rồi mặc kệ không thèm quan tâm.

Đối xử với tôi cũng không nóng không lạnh.

Khổ thân tôi yêu thầm anh nhiều năm rồi, ngay cả việc mở miệng nói một câu đều phải tìm thật nhiều dũng khí.

Tôi đang định tiếp chuyện thì đột nhiên nghe thấy tiếng anh trai gào thét bên ngoài phòng khám bệnh:

“Đường Nguyên Nguyên, tầng này có đồ khốn Ôn Cảnh Sơ đó, em còn chạy lung lung đi đâu đấy! Ra đây ngay!”

Tôi sợ tới mức giật thót cả người, không đợi Ôn Cảnh Sơ phản ứng lại đã vừa lăn vừa bò trốn xuống dưới bàn hắn.

Chết tiệt.

Nếu anh trai tôi mà biết tôi thừa dịp đưa cơm cho anh, tiện thể chạy đi dan díu với Ôn Cảnh Sơ thì anh ấy sẽ treo tôi lên đánh mất.

Không gian dưới mặt bàn chật chội, tôi nhúc nhích đầu, đột ngột chống lên một chỗ mềm mại.

Giọng nói Ôn Cảnh Sơ chợt căng thẳng, lạnh lùng cảnh cáo tôi: “Đừng lộn xộn.”

Giây tiếp theo, anh trai tôi xuất hiện ngoài cửa, buông lời xấu xa: “Ê thằng kia, thấy em gái tao không?”

Ôn Cảnh Sơ cười như không cười, liếc mắt nhìn tôi.

Tim tôi nháy mắt vọt lên cổ họng.

Tôi cẩn thận túm lấy áo blouse trắng của Ôn Cảnh Sơ, kéo nhẹ cầu xin hắn.

Ngay sau đó nghe thấy Ôn Cảnh Sơ cười khẽ: “Không thấy.”

Hắn rất biết cách dùng giọng điệu như thế nào để ép anh trai tôi tức giận dậm chân.

Tôi sắp thở phào một hơi, đột nhiên anh trai tôi nhạy bén phát hiện ra manh mối thông qua ánh sáng lay động.

Anh kéo dài giọng cười nhạo: “Giấu người dưới bàn à, được lắm, chơi bạo đấy.”

Tôi hồi hộp, càng ôm hắn chặt hơn.

Ôn Cảnh Sơ thản nhiên đáp: “Bạn gái tôi, có vấn đề gì không?”

“Hả, bạn gái à? Con gái nhà ai gặp phải mày, chắc là phần mộ tổ tiên bị người ta đào lên rồi đúng không?”

Anh nói xong còn tự thấy buồn cười, vui hớn hở.

Ôn Cảnh Sơ hơi cong môi, giọng nói càng dịu dàng hơn: “Đúng vậy, thảm hết biết.”

...