Mặt Nạ Thân Thương

Chương 5




"Anh có thể nhắn tin với mỹ nữ thân cành lá ngọc nhất Vách Ngôn"

"..."

Thiên Nghy, mày báo hại tao? Nhưng chẳng lẽ lại cứ để chuyện như thế này? Tôi kéo Thiên Nghy về lại quán cà phê. Không xin số gì nữa hết. Thiên Nghy tất nhiên là vùng vẫy, chống cự. Nhưng tôi lườm cổ một cái khiến cổ im re như cún con

Nhất Nghiêu và Vụy Liêm đang đứng hình trước cảnh tượng trước mắt.

Nhất Nghiêu đột nhiên che miệng lên, khuôn miệng nhoẻn cười đầy ma mị, thấp giọng nói "Tiểu nghịch đảo này, cần phải uốn nắn rồi"

"Hửm, lẩm bẩm gì thế?" Vụy Liêm ngây ngốc quay sang hỏi. Anh đút hai tay vào túi, bước chân trải đều trên đường, thư thái nói "Không có gì"

Đã một tháng sau kể từ sự việc đó.

Sáng sớm, vừa tỉnh dậy đã thấy muộn học sắp trễ giờ. Tôi nhanh chóng phi xuống nhà và chạy thẳng đến trường. Tóc chưa kịp chải. Áo còn có một cúc chưa kịp cài. Miệng còn ngậm một cái bánh mì

Sở dĩ tôi muộn là vì báo thức không chạy, còn bố mẹ tôi thì đi hâm nóng tình cảm ở đẩu đâu nơi nào đến tháng 1 mới về.



Thật, ngốc quá. Biết thế chuyển vào ký túc xá rồi.

- --Tại lớp 10B5---

Lưu Dương Nam Hoàng đang ngồi vắt chân lên bàn, tám chuyện với cậu bạn bên cạnh. Các bạn nữ thì vui vẻ bàn về tất cả những gì họ coi là 'mỹ nhân tiên tử'

Ngồi cùng bàn với tôi là Kim Nhã - cô ấy là một người rất ngang ngược không kém gì tôi. Nói chuyện rất hợp gu nên rất nhanh đã thân.

Dưới chỗ của tôi là Nam Hoàng và Cảnh Dịch. Hai anh chàng này nói chuyện rất nhiều, thường bị ghi vào sổ đầu bài. Tôi thì bị ghi vào danh sách đen "thân thương" của các giáo viên. Kim Nhã thì là đứa bị lên cột cờ đứng nhiều nhất. Dù ai cũng ghét cái tính của bốn đứa chúng tôi nhưng không thể không thừa nhận rằng - trong toàn bộ khối 10, chúng tôi học giỏi nhất

Ngồi vào chỗ, tôi quay xuống hỏi hai đứa "Kim Nhã đâu?"

Cảnh Dịch nhìn điện thoại, trả lời tôi "Không biết, có lẽ đang ở trên vườn kính"

"Kim Nhã đặc biệt trong lòng mày lắm sao?" Nam Hoàng nghiêng đầu nhìn tôi. Tôi phẩy tay, nhếch cười "Không phải, tao muốn mượn bài tập của Kim Nhã chép"

"Mượn của tao không được sao?"

"Ôi sời, chữ mày như ma chơi quỷ hờn. Muốn tao cận sau khi chép sao"

Nam Hoàng cũng không phải dạng vừa, mỉa mai lại tôi "Chẳng phải cũng đã cận rồi à?" Nói xong, nó còn bồi thêm một tràng cười rất ư là muốn chọc điên người ta. Tôi phi thẳng sách vào mặt nó, hùng hổ đạp một chân lên bàn của nó, lạnh giọng nói "Chị đây đéo cần cưng quản"

Đang định tẩn nó một trận thì có một người kéo tay tôi ra khỏi lớp, miệng vơn vởn nụ cười "Cẩm Ninh đi đến sân bóng rổ đi"

"Đi mình đi. Mày đừng nói là đưa tao đến đó bảo tao ngắm Nhất Nghiêu ấy nhé"

"Perhaps, baby~"



Kể ra, giờ tôi cũng dần trở nên quen thuộc với việc cứ giờ này mỗi ngày, Tử Hy sẽ kéo tôi đi xem Nhất Nghiêu chơi bóng rổ.

Chẳng hiểu tại sao Tử Hy lại mê anh ta đến thế. Vừa nhìn cũng đâu phải học sinh thuộc dạng ngoan ngoãn. Thế là, tôi vừa ngáp, chán nản nhìn anh ta chơi bóng rổ, buột miệng nói một câu "Loại người này làm gì tốt đẹp. Tự dưng ai cũng như thể mất não mà xổ vô"

May mà tôi nói nhỏ chứ không thì fandom của Nhất Nghiêu sẽ đè chết tôi mất.

Nhất Nghiêu thật sự rất đẹp. Cao trên 1m8, làn da trắng trẻo, mái tóc đen phảng phất vài lọn tóc xanh, đôi mắt xanh đen tựa như trời đêm.

"Tao về trước đây" Tôi đứng dậy phủi váy, nói với Tử Hy. Không đợi cô ấy trả lời, tôi đi thẳng về lớp. Nhất Nghiêu thấy tôi rời đi, chẳng còn có hứng chơi nữa. Cũng bỏ dở trận mà về

Nhất Nghiêu nhìn bóng lưng người con gái đang rời đi. Khẽ cười thành tiếng "Ha~, làm sao có thể để em đặt tôi vào mắt đây. Em thật sự đã quên rồi"

- -- --- ---

Tại lớp 10B5

"Quay lại rồi à?" Nam Hoàng nhìn tôi, tôi không nhìn lại. Im lặng đi về chỗ, chống cằm hỏi "Ừ"

"Này, tao có cảm giác Nhất Nghiêu thích tao" Tôi quay xuống nói với Cảnh Dịch, Nam Hoàng và Kim Nhã. Cảnh Dịch cười nắc nẻ "Mày bị điên à? Làm gì có chuyện đó? Nhất Nghiêu là mỹ nam không gần nữ sắc. Còn chưa gặp mày lần nào"

Tôi lườm Cảnh Dịch, đung đưa chân "Giác quan của tao không đùa được đâu. Chắc chắn có ẩn tình"

Kim Nhã sờ trán tôi, lạ lùng nói "Trán cậu không ấm. Chắc mình nhầm"

Cái đám này, chẳng tin bạn mình được chút sao. Rõ ràng mình có cảm giác, Nhất Nghiêu thích mình

Bàn tay thon dài lướt trên màn hình điện thoại, mí mắt đẹp đẽ cụp xuống. Đôi chân gác trên bàn một cách tùy ý. Khuôn mặt vô cảm của Nhất Nghiêu khiến ai nhìn vào cũng biết hắn đang buồn bực. Nhưng không ai biết lý do

Anh khẽ lẩm bẩm "Làm sao để có được số của bé đây"

Bàn chân khẽ di chuyển. Đôi lông mày cau lại. Hoàn toàn khó chịu và cố chấp. Anh muốn số của 'bé' ấy. Muốn gần gũi hơn với 'bé' ấy.

Bạn học xung quanh không dám lại hỏi chuyện. Nhất Nghiêu thật sự đang chìm đắm với ám ảnh về mục tiêu anh chẳng thể chạm tới

- -- --- ---

Tối đó, tôi đang ăn tối trong một quán mì gần nhà do lười nấu bữa tối. Quán ăn giờ này không đông lắm nên rất dễ chịu. Đang gắp từng gắp mì bỏ vào miệng thì bên bàn tôi có hai cậu trai bước đến ngồi.

Tôi cũng không bận tâm lắm, tiếp tục chăm chú ăn. Nhưng dáng người ngồi cạnh tôi có chút quen. Chắc là Nhất Nghiêu, nhà anh cũng gần đây mà. Điều bình thường

Có lẽ, tôi là người duy nhất bình tĩnh khi ngồi cạnh trai đẹp. Nhưng tôi không quan tâm, tối nay còn có bài, ăn lẹ rồi về.

Trong lúc ăn, tôi không nhận ra rằng Nhất Nghiêu đang nhìn mình chăm chú. Bằng một ánh mắt dịu dàng, mong muốn cưng chiều cô gái trước mặt. Anh đưa tay chống cằm rồi khẽ nói "Em giống như mèo con vậy"