Mật Ngọt Chết Ruồi - Null_pointer

Chương 41




"Anh đừng vào trong nữa..."

Cả cơ thể Vân Tước đều ửng đỏ, so với tình dục khiến cậu khó có thể tự kiềm chế, cậu càng không chịu nổi chuyện mình trần truồng phơi bày cơ thể trước mắt Văn Cữu.

Bức màn đã được Văn Cữu kéo ra, bên ngoài là0 khu vườn được chăm sóc kỹ lưỡng, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu sáng căn phòng, trên tay Văn Cữu đang cầm một tuýp thuốc mỡ nhỏ, nhìn chằm chằm cái *** hơi múp lên giữa hai chân đang tách ra.

Thuốc mỡ có màu trắng ngà, dính lên lỗ *** phấn hồng làm Văn Cữu liên tưởng tới cảnh tượng hôm qua khi lỗ thịt đáng thương này bị hắn ** đến mức không thể khép lại được, tinh dịch được rót đầy bên trong đang trào ra từ miệng *** mấp máy liên tục, đọng ở môi *** sưng húp vừa dụ hoặc vừa mê người.

"Bên trong cũng phải bôi." Văn Cữu nhìn Văn Tước đang dùng gối ôm che đi toàn bộ khuôn mặt của bản thân, ngón tay lấy một ít thuốc mỡ, đẩy môi *** đang ngậm chặt ra, chậm rãi luồn vào sâu bên trong.

"Hức ưm..."

"Đau không?" Văn Cữu cố gắng hết sức để động tác của mình nhẹ nhàng nhất có thể, nhưng nơi lòng bàn tay hắn cọ qua đã thuần thục ngậm mút ngón tay hắn, mút mát một cách sắc tình, không biết đây là thuốc mỡ bị hòa tan hay nước dâm chảy ra từ bên trong nữa, lỗ *** đã khôi phục sự chật hẹp, vì bị thương mà độ ấm nâng cao hơn hẳn ngày thường, ẩm ướt, vừa nóng vừa chặt, Văn Cữu đã cương đến đau đớn, suýt chút nữa không khống chế được lực tay của mình.

"Ưm hừ... Vẫn được, anh nhẹ thôi nha..." Khoái cảm mờ nhạt dần tích góp ở thân dưới, tiếng hừ nhẹ của Vân Tước không rõ do cách một lớp gối đầu, cậu theo phản xạ định khép hai chân lại, lúc chân cong lại không cẩn thận đụng trúng vật cứng vắt ngang giữa hai chân cậu của Văn Cữu.

"Tiểu Tước Nhi, em đừng quyến rũ tôi thêm nữa." Giọng của Văn Cữu đã hơi khàn.

Vân Tước cứng người không dám nhúc nhích, ngón tay đâm sâu vào gối đầu: "Anh mặc quần áo vào trước đã."

"Tôi bôi thuốc cho em, em lại bắt tôi mặc quần áo vào nhịn xuống hử?"

"Thế..." Vân Tước cũng buồn bực, đằng trước còn đau lắm, nếu dùng phía sau, hôm nay cậu thật sự sẽ phải nằm bẹp trên giường cả ngày mất.

Gối ôm bị Văn Cữu lấy ra, tầm mắt của hai người vừa chạm nhau Vân Tước đã đỏ mặt né tránh. Văn Cữu đặt một cái gối ôm dưới eo cậu, để thuốc mỡ đã được hòa tan chảy vào bên trong, cảm giác lạnh lẽo quái dị tựa hồ hơi giống với cảm giác khi Văn Cữu bắn bên trong cậu, dòng tinh dịch đặc sệt rót vào tử cung cậu, Văn Cữu còn chặn lại không để nó chảy ra ngoài.

"Em liếm cho anh được không... Hoặc là dùng chân nhé?" Vân Tước trông mong mà nhìn Văn Cữu, sợ thứ đồ đang đâm vào bắp đùi cậu sẽ cố gắng thúc vào trong, đau lắm, cậu không chịu nổi đâu.

Tuýp thuốc mỡ bị tùy tay ném "phịch" sang một bên, Văn Cữu rút gối ôm dưới eo Vân Tước ra kéo cậu vào lòng mình, bờ môi vội vàng dán lên đôi môi mềm mại của Vân Tước, móc lấy lưỡi cậu mà hôn một cách vô cùng nóng bỏng. Vốn dĩ hắn chỉ định để Vân Tước dùng tay giúp hắn bắn ra, không nghĩ tới bé cưng này lại tự mình đề xuất ý kiến càng thêm hấp dẫn.

Vân Tước còn chưa kịp hiểu chuyện gì, ỡm ờ nâng cằm phối hợp, môi bị hôn đến không thể khép lại được, nước bọt dính nhớp chảy xuống dọc theo cằm.

"Kẹp chặt vào." Giọng của Văn Cữu khàn đặc, tiếng nói giữa những nụ hôn mờ nhạt không nghe rõ, bàn tay hắn ôm lấy cặp mông căng tròn của Vân Tước tùy ý xoa bóp, con *** cắm giữa hai đùi đâm chọc một cách hung hăng, "Tôi muốn hết."

Miệng Vân Tước bị chặn lại, chỉ có thể phát ra tiếng "Ưm ưm ưm", như sắp khóc, lại như tiếng rên rỉ khi bị ** sướng đến mức không không chế được. Miệng *** không thể tránh mà bị ma sát, môi *** giấu bên trong không biết đã sưng múp từ lúc nào, giương lên dán vào thân *** thô ráp Văn Cữu của mà liếm mút.

Văn Cữu tất nhiên cũng cảm nhận được, thịt mềm ướt nhẹp còn dính ít thuốc mỡ, chất cao màu trắng sau khi hòa tan vừa ướt vừa trơn, rất thoải mái.

"Đau thì nói cho tôi, nhé?" Văn Cữu hôn lên mặt cậu, hôn lên giọt lệ đọng trên mi chưa kịp rơi xuống.

Cảm giác đau đớn vẫn còn trong phạm vi có thể chịu đựng được, Vân Tước thở hổn hển trong chốc lát, chủ động kẹp chân phối hợp: "Anh nhanh lên đi."

"Nhanh thế nào hả?" Văn Cữu đâm đâm cậu, "** em nhanh hơn thì được, muốn tôi bắn nhanh thì không đâu, em nói cái nào đấy?"

Vân Tước tức giận đến cắn lên vai hắn.