Mật Ngọt Độc Địa (Phần 2)

Chương 37: Đã có thế hiếu (37)




Ứng Ái Linh đi về cung điện đã lập tức đóng cửa một cái rầm, còn to tiếng nói: "Miễn tiếp khách!"

Chúng tì nữ vô cùng hoang mang. Họ tự hỏi nàng ta gọi ai là khách, chẳng lẽ là Hắc Lan chủ ư?

Buổi tối.

Mèo đen lại liếm láp cái chân trước của mình, giống mèo vốn dĩ rất ưa sạch sẽ.

"Người làm sao thế? Không đoái hoài phu quân tốt nữa à?" Nó mỉa mai hỏi.

Ứng Ái Linh liếc mắt đến mèo: "Ta nói hắn là phu quân tốt khi nào? Ta cũng chưa từng có phu quân nghe chưa!"

Mèo đen chậm rãi bước đi, cái đuôi nguẩy qua nguẩy lại: "Hắn chọc giận gì người rồi, có cần ta đi cào vào mặt hắn cho hủy đi cái khuôn mặt đẹp đẽ, mê hoặc đó không? Giúp người hả giận nhé!"

"Hừm, ngươi cào được ư! Đừng quên bên cạnh hắn còn có thần kiếm."

"Ừ nhỉ, ta quên mất! Suýt chút làm chuyện ngu ngốc, lại chết oan mất thì lấy ai trung thành với người?"

"Hừm!"

Ứng Ái Linh ngồi xuống ghế, mặt nóng phừng phực, tức giận đến toát ma khí ra xung quanh căn phòng.

"Ánh Minh ả cũng đang muốn quyến rũ Hắc Lan. Nếu để ả ta thành công, thì kế hoạch của ta sẽ là thất bại."

Mèo đen ngạc nhiên, nó nhướng cặp mắt tròn như viên ngọc màu xanh lục lên: "Người nói Minh tộc kia muốn chiếm lấy Hắc Lan sao?"

"Đúng, chính mắt ta đã nhìn thấy!"



Ưng Ái Linh khẳng định làm cho mèo thêm hoang mang.

"Nếu thật sự là như thế, vậy thì tại sao lúc đầu Minh tộc lại cấu kết với người của Nguyệt tộc hãm hại Hắc Lan. Ả ta bị điên rồi à?"

Ứng Ái Linh cũng không thể giải thích rõ được vấn đề này. Tuy nhiên nàng ta vẫn khẳng định rằng Ánh Minh muốn dụ dỗ Hắc Lan.

Bên ngoài, Lưu Ly đang đi về khu vực nghỉ ngơi của các tì nữ, thì lại nghe thấy âm thanh rùng rợn phát ra từ cung điện này. Hiện tại cô là người duy nhất thuộc tộc âm thanh, nên cũng là người có thể nghe rõ nhất âm thanh của sự thảm khốc.

Lưu Ly tiếp tục bước đi, lúc đó cô chợt thấy vài con đom đóm. Chúng dường như đều bay về một hướng, tuy rời rạc nhưng lại nối tiếp nhau.

Lưu Ly dùng linh lực lắng nghe âm thanh của đom đóm. Vành tai của cô nhích động nhẹ vài cái rồi dừng lại, đôi mắt hướng theo phương hướng mà đom đóm đang bay đi.

"Chủ nhân của các ngươi đang triệu tập ánh sáng. Sức mạnh này thật kỳ diệu."

Sức mạnh đó được tỏa ra từ Y Sương. Đuôi của đom đóm phát sáng quay quanh cô, cùng các tinh linh hòa vào nhiều màu sắc. Cô mỉm cười chạm vào chúng, xòe tay ra thì chúng sẽ đậu vào, nâng nhẹ lên sẽ bay lên cao.

Chúng có vẻ như đang nua đùa cùng cô.

Khi đó Hắc Hồng cũng đã nhìn thấy được sự diệu kỳ này. Cậu không được đọc nhiều sách, nên không biết về tộc ánh sáng, cũng không hiểu tại sao lại có các tinh linh kỳ lạ đó quay quanh một nữ nhân. Nàng ấy đã sử dụng một loại sức mạnh nào?

Hỏa Thiên cũng đang nhìn thấy, hắn lén quan sát Y Sương theo lệnh của Hắc Lan. Hắc chủ từng nói với hắn nàng ta không phải là người của họ tộc Đan, quả thật không hề sai. Gọi được các tinh linh thì chỉ có người mang sức mạnh của Minh tộc mới làm được.

"Minh tộc là một tộc được thêu dệt, không có thật." Hỏa Thiên thầm nghĩ.

Hắn bị thu hút bởi ánh sáng của các tinh linh, và đặc biệt thứ thu hút nhất là nụ cười tươi tắn của Y Sương. Nàng ta lúc này trông vô cùng xinh đẹp, nét đẹp đó dịu dàng trong sáng rất khó tả thành lời.

Khoảnh khắc này lại khiến hắn nhớ đến đêm hôm đó. Y Sương bỗng nhìn về hướng của hắn đang ẩn nấp, làm hắn từ trên một cành cây cao bất chợt bị rơi xuống đất. Một tướng lĩnh từng đi chinh chiến không biết bao nhiêu lần như hắn, lại bị một ánh mắt làm cho kinh ngạc mà rơi xuống đất. Nếu để có ai khác biết được thì xấu hổ nhường nào?

"Tướng Hỏa Thiên!"



Y Sương thốt lên, sức mạnh gọi các tinh linh cũng chợt thu lại. Ánh sáng bao quanh cô dần tan đi.

Hỏa Thiên đứng dậy, bối rối quay người tính bỏ đi thì cô đi tới nói: "Ngươi đang theo dõi ta à?"

"Ngài ấy... vẫn không tin tưởng ta sao?"

Hỏa Thiên quay lại, cố giấu đi cặp mắt rối ren, phủ xuống bản thân sự lạnh lùng: "Ngươi còn không rõ ư? Chính ngươi đã làm ra những chuyện tốt gì để ngài phải luôn dè chừng?"

"Tha cho ngươi cái mạng đã là tốt với ngươi lắm rồi, còn đòi hỏi ngài phải tin ngươi nữa sao?"

Y Sương hạ mắt xuống, nét mặt thả rơi vào nỗi buồn.

Cô ấy chẳng nói gì, yên lặng như thế lại khiến Hỏa Thiên tự dưng cảm thấy áy náy, hắn khò giọng: "E hèm!"

"Ta chỉ là làm theo lệnh của Hắc chủ là giám sát, ngoài ra không gây trở ngại gì cho ngươi. Ở đây dù sao cũng tốt hơn là trong nhà lao."

"Ngươi phải... phải ngoan đi hiểu chưa?"

Cô nâng mắt nhìn hắn kỳ lạ. Hắn lại khò giọng, lúc muốn rời đi rồi, thì cô ấy nói: "Hình như tay ngươi bị thương?"

Hỏa Thiên ban đầu cũng chả để ý lắm, lúc cô nói thì mới chú ý đến mu bàn tay phải của mình. Chắc là tại khi nãy hắn bị rơi xuống đất.

"Vết thương nhỏ thôi."

Hắn chỉ vừa mới nói xong thì Y Sương đã hỏi:

"Cần ta giúp không?"