Ngồi xe hơn một tiếng đồng hồ thì họ cũng đã đến chỗ để cắm trại, việc đầu tiên mọi người làm chính là phải dựng lều lên đã.
Đợi sau khi lều đã được dựng chắc chắn thì Quân Kình Thương cũng để Thẩm Nguyệt tự do bày biện bên trong, anh chỉ muốn cô có một không gian thoải mái nhất thôi. Nhưng có điều anh không ngờ rằng Thẩm Nguyệt thật sự đã không khiến anh thất vọng, cách cô trang trí một căn lều đơn giản lại trở nên vô cùng ấm cúng như vậy.
Khi này anh còn đang định hôn cô một cái, nhưng cánh cửa của lều lại bị ai đó mở ra, còn tưởng là ai, hóa ra là Trần Tinh Thụy đến à, chẳng những thế mà trên tay của cô ta còn đang cầm thêm một cái lò sưởi nhỏ, tới lúc thấy Quân Kình Thương và Thẩm Nguyệt đều ở trong lều thì cô ta còn giả vờ giật mình, cười nói:
- Thật ngại quá Tiểu Nguyệt, do chị quên mất em cũng ở đây. Vì những lần trước đều là do chị giúp anh ấy bày trí lại chỗ ngủ nên quen thói ấy mà.
Nhưng Thẩm Nguyệt cũng chỉ nhìn cô ta, rồi cười đáp:
- Vậy em hi vọng từ nay về sau chị phải nhớ cho kĩ vào! Đừng tùy tiện vào chỗ riêng tư của vợ chồng người ta, cũng may là em hiểu chuyện nên mới nhắc nhở chị nhẹ nhàng, chứ gặp người khác thì người ta sẽ cho là chị cố ý… Biết đâu còn đánh chết chị rồi vứt xác xuống vực cho động vật hoang dã ăn thịt đó!
Nụ cười trên gương mặt của Trần Tinh Thụy cũng cứng đờ, nhưng cô ta chỉ đặt lò sưởi xuống rồi nhanh chóng rời thấy. Nhìn thấy cô ta đã đi xa thì Thẩm Nguyệt mới phì cười, người này yếu bóng vía thật đó, mới hù dọa có một chút mà mặt mũi đã tái xanh rồi, vậy mà còn muốn đấu với cô?
Còn non và xanh lắm!
Nhưng tới khi Thẩm Nguyệt nhìn sang Quân Kình Thương thì lại thấy anh đang nhìn cô, trong dáng vẻ cũng có chút gì đó tội lỗi. Thẩm Nguyệt không hiểu…
- Anh sao vậy?
- Thật ra mấy lần trước đến đây chơi thì anh đều ở cùng lều với Trần An Dương, mà cô ta nói rằng không yên tâm để Trần An Dương chuẩn bị nên anh mới để cô ta vào… Anh thật sự không có cố ý để cô ta vào lều của mình đâu.
- Ồ.
- Em… Đừng giận nha?
Thẩm Nguyệt nhìn anh, nhưng rồi sau đó cô cũng chỉ phì cười, sau đó lắc đầu nói:
- Không có gì đáng để giận cả. Dùng đầu gối nghĩ cũng biết chị ta cố tình nói như vậy để em ghen mà. Đừng có lo, em không nghĩ gì đâu.
- Vậy… Hôn anh một cái để chứng minh đi.
Thẩm Nguyệt: “…” Khôn như ông quê tui đầy nhóe!
Nhưng để cho Thiếu tá với trái tim mong manh dễ vỡ, trong đầu lại còn suy nghĩ nhiều an tâm thì Thẩm Nguyệt cũng hôn anh một cái.
Cơ mà chính cô cũng không ngờ chỉ với nụ hôn này mà Quân Kình Thương đã dính cô như sam, từ khi hôn nhau ở trong lều, cho đến việc ra ngoài phụ giúp mọi người nấu ăn và chuẩn bị mọi thứ, tất cả quỹ thời gian của Quân Kình Thương đều là dính chặt lấy cô.
Nếu ai có ý kiến thì lên phường, khỏi nói nhiều!
Nhìn một lần, hai lần thì mọi người còn kinh ngạc. Chứ nhìn nguyên ngày thì quen rồi.
[…]
Buổi tối đó thì mọi người đã ngồi quây quần bên nhau để nói chuyện, đương nhiên câu chuyện mà họ tò mò nhất chính là thời thơ ấu của cô rồi.
Thẩm Nguyệt cũng không ngần ngại chia sẻ, ngay cả chuyện cô từng có một đứa em gái song sinh nhưng không may chết yểu, ban đầu mọi người nghe qua còn nghĩ là cuộc đời của Thẩm Nguyệt quá nát, nhưng khi nghe xong câu chuyện mà Thẩm Nguyệt kể thì… Họ khẳng định cuộc đời của cô đúng là bi kịch.
Khi này Quân Thiêm Lục cũng không nhịn được nói:
- Chị dâu, chị sống được đến giờ này thì chị đúng là cứng rắn thật đó.
Thẩm Nguyệt cũng chỉ phì cười, sau đó nói:
- Thật ra cũng chẳng cứng rắn gì đâu… Vốn dĩ tôi còn định sẽ buông xuôi, mặc kệ số phận nữa kìa. Nhưng chợt một ngày tôi phát hiện ra… Tôi càng buông xuôi thì số phận lại càng trù dập tôi.
- Cho nên chị thay đổi? Quyết định rời khỏi Thẩm gia sao?
- Chỉ là phép thử thôi, vì cơ bản tôi cũng không nghĩ đến việc sẽ có ngày mình rời khỏi Thẩm gia, rời khỏi theo cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen.
Dừng một chút, Thẩm Nguyệt lại nói:
- Lúc đầu tôi định là sẽ kết hôn với Chương Nhược Hàn cơ, dùng thân phận thái tử Chương gia để rời khỏi Thẩm gia.
Nghe Thẩm Nguyệt nói đến đây thì hai mày của Quân Kình Thương có hơi nhíu lại một chút, anh liền kéo cô lại, để cô ngồi ở trong lòng của mình, nhẹ nhàng tựa đầu lên vai cô, nói:
- Vậy tại sao em lại đổi ý?
- Hừm… Nói sao nhỉ… Vì Chương Nhược Hàn có tình cảm với em, em sợ khiến cậu ta sinh ra hoang tưởng sai lầm với mình. Nên em quyết định chọn người khác, vừa có quyền vừa có thế lại không thích em… Chỉ như vậy thì sau khi xong việc cả hai mới dứt áo ra đi được.
Dừng một chút, Thẩm Nguyệt lại nói:
- Nhưng ai mà có ngờ anh lại dính người như vậy chứ?
- Ừ, trách anh, là anh dính em.
Mọi người: “…” Bộ chúng tôi chết hết rồi hả?