Trong mấy ngày này thì Thẩm Nguyệt cũng không còn nhìn thấy Trần Tinh Thụy đến Biện Lương nữa, nghe mẹ nói thì
gia đình của Trần Tinh Thụy không phải ở Biện Lương, mà ở đâu đó Cốc Thành thì phải, vì trước kia cô ta nói muốn học theo ông nội làm nhà giám định bảo vật, lại thêm việc Trần Diệp Tân và Lưu Nhã Ý không có con gái, nên hai người họ cũng chấp nhận cho Trần Tinh Thụy đến đây sống cùng.
Tuy nhiên, sau vụ việc lần này thì chẳng những Trần Tinh Thụy bị trả về nhà, mà Trần Diệp Tân còn nói có khả năng cao Trần Phong Hiệp sẽ đưa Trần Tinh Thụy ra nước ngoài và không cho phép cô ta về nước nữa.
Chỉ là Thẩm Nguyệt không ngờ người chú út này lại nghiêm khắc như vậy, nếu mà từ đầu Trần Tinh Thụy không chạy đến Biện Lương thì chắc cô ta cũng không khác các tiểu thư nhà hào môn khuê mật khác đâu nhỉ? Chỉ sống trong nhung lụa, lớn lên thì đợi đem gả đi liên hôn.
Thật lòng nhìn nhận... Thẩm Nguyệt cũng thấy khá thương cho số phận của Trần Tinh Thụy, vốn dĩ là thanh mai trúc mã của Quân Kình Thương, lại là người có nhiều cơ hội làm dâu nhà họ Quân nhất, cuối cùng lại uổng phí thanh xuân.
Cơ mà... Nói đi cũng phải nói lại, tất cả những hậu quả này đều là do Trần Tinh Thụy đáng đời thôi, vốn biết Quân Kinh Thương không thích mình thì hãy sớm buông tay đi, tại sao cứ phải chần chừ chứ? Thật là ngu ngốc mà.
[...]
Và trong những ngày này Quân Kinh Thương cũng đã sắp xếp thời gian đưa cha mẹ và ông nội đến Trần gia bàn về chuyện lễ đính hôn. Tuy rằng Lương Mộc Hoan vẫn không quá thích Thẩm Nguyệt, nhưng với thân phận hiện tại của cô thì bà ấy cũng không có ý định phản đối, thậm chí là còn im lặng và ngầm thừa nhận.
Đột nhiên lúc này Lưu Nhã Ý từ trong bếp đi ra, trên tay của bà ấy là một miếng bánh ngọt rất ngon, đưa cho con gái, lại cười nói:
- Tiểu Nguyệt, mẹ và An Dương ra ngoài mua được bánh này, là của một cửa hàng bánh ngọt nổi tiếng lắm đó. Con ăn thử xem có hợp khẩu vị không? Nếu con thích thì mẹ sẽ dặn An Dương đặt thêm vài phần cho con nha?
Thẩm Nguyệt cũng chỉ gật đầu, sau đó cô cũng nhận bánh từ mẹ rồi ăn một miếng, tuy rằng cô không quá thích, nhưng đây là tấm lòng của mẹ, nên cô cũng không tỏ thái độ gì, chỉ nhìn bà ấy rồi nói:
-
- Mẹ đừng lo, nếu con thích thì sau này con sẽ nhờ anh hai mua giúp là được rồi ạ.
- Được được được, mẹ sẽ dặn thằng nhãi đó lưu lại địa chỉ.
Ý
Thẩm Nguyệt gật đầu mỉm cười, Lưu Nhã Ý cũng rất hạnh phúc. Ước muốn cả đời của bà ấy chính là có một cô con gái xinh đẹp hiểu chuyện như thế này, đúng là ông trời không phụ lòng người mà, cuối cùng ông ấy cũng đã cho bà được một cô con gái mà bà ấy luôn ao ước rồi.
Còn Lương Mộc Hoan ngồi ở đối diện cũng có hơi ngạc nhiên, trước kia khi bà ấy nghe Quân Thiêm Lục nói rằng Trần gia rất thương Thẩm Nguyệt, khi đó bà ấy chỉ nghĩ là quan tâm theo cách thông thường thôi, dù sao cũng chỉ là con nuôi thôi mà!
Ai mà có ngờ, nhìn cách Lưu Nhã Ý quan tâm đến Thẩm Nguyệt mà xem... So với cách bà ấy quan tâm Trần An Dương thì đúng là khác một trời một vực luôn đấy.
Đến đây Lưu Nhã Ý còn nhìn Lương Mộc Hoan, nói:
- Hoan Hoan, dù sao chúng ta cũng xem như là chỗ bạn bè lâu năm, đợi khi Tiểu Nguyệt gả qua đó thì phiền cậu chiếu cố con bé nhiều hơn.
- À ừ...
- Đúng rồi, dù rằng Trần gia so với Quân gia thì không lớn, nhưng nơi này vẫn là nhà của Tiểu Nguyệt đấy, nếu Quân gia dám làm gì khiến con gái nhỏ của tớ buồn, là tớ nhất quyết sẽ đưa con gái về!
Lương Mộc Hoan cũng gật đầu, xem ra thì chỉ mới sống ở Trần gia có vài tuần thôi mà mối quan hệ của Thẩm Nguyệt và Trần gia rất tốt... Thậm chí còn tốt hơn cả Trần Tinh Thụy nữa kìa.
Ngồi xuống bàn với nhau thêm một hồi, thì Quân Kình Thương cũng đã nhắc đến chuyện ở rể trong thời gian này, đương nhiên ông nội Quân không có ý kiến rồi, ông ấy còn muốn Thẩm Nguyệt và Quân Kình Thương mau chóng viên phòng rồi sinh một đứa cháu cố cho ông bế bồng, Quân Nhật Tuần thì không có ý kiến, nhưng chỉ duy nhất Lương Mộc Hoan là có chút không vui.
Bà ấy nhìn Trần gia, nói:
- Chuyện đó thì sao mà được? Dù gì Kình Thương cũng là trưởng tôn của Quân gia, làm sao có thể để thằng bé ở rể chứ?
Nghe bà ấy nói xong thì Lưu Nhã Ý đang vui cười cũng hơi nhíu mày, bà ấy đáp:
Con cậu quý giá, thì con gái tôi cũng quý giá vậy? Chỉ là tiệc đính hôn, chứ chưa có hôn lễ đàng hoàng, tam thư lục lễ cũng chưa có, lẽ nào cậu muốn để Tiểu Nguyệt về Quân gia làm dâu sao? Dù cậu có nói gì, thì tôi cũng sẽ không đồng ý!
- Nhưng Kình Thương là trưởng tôn, là mặt mũi của Quân gia, làm sao có thể...
- Không được thì thôi! Đừng có cưới sinh gì nữa là được chứ gì?
Quân Kình Thương: ". ." Ủa...Ủa? Ủa? Ủa? Ủa alo? Vợ tới tay còn tụt mất là sao? (2
#Yu~