Sang ngày hôm sau thì Lương Mộc Hoan vẫn còn cố chấp tìm đến Trần Tinh Thụy, nhưng dường như cô ta đã bị
Trần Phong Hiệp cắt đứt mọi liên lạc với mọi người, cho nên dù Lương Mộc Hoan có dùng mọi cách cũng không thể liên lạc được với cô ta.
Chung quy thì bà ấy là người chứng kiến Trần Tinh Thụy trưởng thành, trong lòng cũng đã sớm xem cô ta là con dâu nuôi từ bé, ấy vậy mà bây giờ mọi thứ lại đi xa hơn tưởng tượng ban đầu của bà ấy, nên Lương Mộc Hoan muốn nghe một lời giải thích từ Trần Tinh Thụy.
Trong suốt hai ngày này thì ai ai ở Quân gia đều nhìn ra Lương Mộc Hoan đang có tâm sự, còn Quân Kình Thương thì không về nhà, thay vào đó anh lại ở suốt trong quân khu.
Cuối cùng ngày mà Quân Kình Thương có thể đưa Thẩm Nguyệt đi đăng ký kết hôn cũng đã đến, như anh đã nói thì Quân Kình Thương không quan tâm mẹ mình có đồng ý hay không, việc của anh là nhanh chóng đánh dấu cô cáo xinh đẹp kia lại đã.
Lúc này Quân Kình Thương cũng đã chuẩn bị xong mọi thứ, có lẽ đây là lần đầu tiên hai mẹ con nhà này nhìn nhau mà không biết nên nói gì. Lương Mộc Hoan ngồi ở trên ghế sofa, lãnh đạm nói:
Kình Thương, mẹ có thể nhún nhường để con và Thẩm Nguyệt kết hôn. Nhưng chuyện ở rể là không thể!Mẹ không cần nói nữa đâu, cho dù bây giờ mẹ có đồng ý hay không thì con và Tiểu Nguyệt cũng sẽ kết hôn.Còn ở rể là lựa chọn của con! Nếu mẹ cứ tiếp tục như thế... Thì đừng nói đến hôn lễ, ngay cả lễ đính hôn của tụi con... Mẹ cũng không cần đến.
Nói xong Quân Kình Thương liền rời đi, bỏ lại Lương Mộc Hoan ngơ ngác nhìn theo... Đứa con trai ngoan của bà ấy bây giờ lại nổi loạn đến mức này sao? Rốt cuộc thì tại sao... Tại sao tất cả mọi người đều đứng theo phe của
Thẩm Nguyệt chứ?
Chẳng lẽ... Là bà ấy sai rồi?
(…..]]
Còn Quân Kình Thương cũng đã chuẩn bị xong để đến Trần gia đón người, nhưng nếu chuyện đơn giản như thế thì không phải là Trần gia nữa rồi.
Trần Kiến Quốc đã đưa anh và Thẩm Nguyệt đến Cửa hàng đá quý Gemstone, hiển nhiên là phải theo truyền thống của Trần gia... Đó là cắt đá!
Chỉ cần Quân Kình Thương cắt được một viên đá có giá trị thì ông ấy sẽ gả cháu gái cho. Trần An Dương cũng nhìn anh, nói:
- Xin lỗi nhé, dù chúng ta là bạn thân, nhưng tôi cũng không giúp cậu được.
Khi này Thẩm Nguyệt cũng nhìn qua chỗ đá được bày ra ở trước mặt, trong số những viên này chỉ ba viên có đá quý bên trong, có nghĩa là xác suất để Quân Kình Thương bốc trúng là rất nhỏ
Cô cũng chỉ phì cười, xem ra việc anh muốn cưới vợ cũng cực kỳ khó khăn ha.
Nhưng... Người "được chọn" chắc là cũng không tầm thường đâu ha?
Khi này Quân Kình Thương cũng chỉ đưa tay ra và muốn chọn bừa một cái, thật ra anh biết đây không phải cửa ải mà anh cần phải vượt qua. Thứ anh cần vượt qua là khả năng của bản thân, Trần Kiến Quốc muốn nhìn xem Quân Kình Thương có can đảm, dứt khoát chọn hay không.
Vì ở trên đời này cũng có nhiều việc xảy ra, giống như việc chọn đá thô để cắt vậy... Nếu như ngay từ đầu đã dứt khoát chọn, thì sau này có cắt được đá quý hay chỉ là một viên đá bỏ đi cũng đáng trân trọng.
Nhưng viên đá ở phía dưới này chính là tượng trưng cho tình cảm mà Quân Kình Thương dành cho Thẩm Nguyệt, nếu anh chắc chắn chọn... Thì dù nó là đá quý hay đá thô... Thì nó cũng là Thẩm Nguyệt!
Còn nếu anh lần lựa, tức là trong tim anh vẫn còn sự bâng khuâng, mà ở đây... Trần gia không chấp điều đó!
Cho nên Quân Kình Thương sau khi chọn xong là liền đưa ngay cho ông nội Trần, dõng dạc nói:
Con chọn viên này.Nhìn bề ngoài thì nó không có đá quý đâu. Cậu chắc chứ?Con chắc chắn.Thẩm Nguyệt lúc này cũng nhìn vào viên đá anh chọn....
Ngạc nhiên thật đó, vậy mà bên trong thật sự có một ít khói tỏa ra, tức là nó có đá quý bên trong?
Cái nhân phẩm vi diệu gì vậy nè? Ở trong một xác suất nhận đá quý gần như bằng không... Vậy mà Quân Kình Thương cũng chọn được một viên đá quý?
- Được, vậy chúng ta đem đi cắt xem... Hi vọng là có.
Hiển nhiên nhát cắt đầu tiên thì vẫn chưa thấy gì, làn khói quá ít nên chắc chỉ là một viên đá nhỏ thôi.
Cắt đến lần thứ hai cũng không có gì, Trần An Dương liền nói:
- Xem ra vận khí của cậu hết rồi.
Và rồi, cắt đến lần thứ ba vẫn không có gì, Thẩm Nguyệt còn đang ngạc nhiên... Không đúng, rõ ràng là có đá quý cơ mà? Sao lại không cắt ra được chứ?
Vậy là đã rõ, không có....Khoan đã! Anh, anh cắt thêm một lần nữa đi.Trần An Dương nhìn cô, trong lòng cũng thầm cười, xem ra ở đây không chỉ có Quân Kình Thương gấp gáp đâu, ngay cả cô cáo nhỏ xinh ngoan yêu này cũng đang nôn nóng lấy chồng lắm rồi.
Nhưng may mắn đã mỉm cười với Quân Kinh Thương, ngay lần cắt thứ tư thì họ đã cắt ra đá quý. Tuy nó chỉ là đá hạng trung, nhưng cũng đủ rồi.
Lúc này Thẩm Nguyệt mới nhìn anh....
May mắn... Cũng là một loại tài năng nhỉ?