- Mẹ chỉ muốn nhắc nhở con thôi, hiện tại ở bên phía của Tinh Thụy hình như đang có chút việc gì đó. Theo như cha mẹ phỏng đoán thì con bé đó đã lén chú út liên lạc với Hoan Hoan. Mà con cũng biết đó... Mẹ của con rất thích con bé đó, bây giờ con và Thẩm Nguyệt đã kết hôn rồi... Nên chắc là Hoan Hoan sẽ đề Quân Thiêm Lục cưới
Tinh Thụy.
Quân Kinh Thương cũng không ngạc nhiên lắm, vốn dĩ anh đã biết trước là mẹ mình rất cố chấp, trừ khi chính bà ấy trải nghiệm, còn nếu không thì có chết bà ấy cũng sẽ không tin. Dù sao thì chuyện Trần Tinh Thụy kết hồn với ai thì cũng không lớn quan tới anh, nhưng nếu là gả cho Thiêm Lục thì lại khác.
Tuy Quân Kình Thương không quá thích đứa em trai này, cả hai anh em cũng có thể là cãi nhau thường xuyên, nhưng chung quy vẫn là chảy cùng một dòng máu, là người cùng một nhà, làm sao có chuyện anh bỏ mặc đứa em của mình rơi vào vũng bùn như Trần Tinh Thụy chứ.
- Con biết rồi, con sẽ nhắc nhở Thiêm Lục một tiếng.
Nghe vậy thì Lưu Nhã Ý cũng gật đầu.
Đến đây Trần Diệp Tân mới nói:
- Bên phía Thẩm gia thì có hơi lộn xộn một chút.
Đột nhiên nghe đến đây thì Quân Kình Thương liền giật mình, đúng rồi ha, những ngày gần đây anh không thường xuyên giám sát Thẩm gia, suýt chút nữa là anh quên mất bản thân phải trừ bỏ từ từ người của Thẩm gia được rồi.
Bên đó thế nào ạ?
- Sau khi Thẩm Nhất Hành kết hôn với Quý Linh Ngân thì mối quan hệ của Thẩm gia và Quý gia càng ngày càng bền chặt, thậm chí là có người còn nói rằng nếu hai công ty sát nhập lại với nhau thì sẽ càng vững mạnh hơn.
Dừng một chút, Trần Diệp Tân lại đem ra một số hình ảnh, nói:
- Nhưng cách đây vài ngày cha đã cho người điều tra về Thẩm Nhất Hành, từ thời trung học đến đại học, cho đến cả khi đã đi làm thì tính cách của hắn ta vẫn không thay đổi.
Quân Kình Thương cũng cần lên xem, tất cả đều là những thành tích xấu. Nhưng theo như anh nhớ thì trên giấy tờ về mặt pháp lý của Thẩm Nhất Hành vẫn rất trong sạch... Chuyện này là sao?
Hơn nữa, chuyện này và chuyện Thẩm Nguyệt đã chết một lần, có liên quan gì đến nhau không chứ?
Mà nhắc đến chuyện trùng sinh sống lại thì anh mới nhớ, theo như Thẩm Nguyệt kể thì cô là kẻ gánh tội thay cho
Thầm Nhất Hành, nhưng nếu chỉ là một tai nạn ngộ sát bình thường thì sẽ không quy cấu thành tội giết người, mà đã không cố ý giết người thì tại sao Thẩm Nguyệt lại được đưa đến tận quân khu nhà họ Quân? Điểm này nhất định có gì đó không đúng lắm!
- Theo con biết thì lý lịch của Thẩm Nhất Hành ở sở cảnh sát địa phương rất trong sạch, ngay cả gây sự đánh nhau cũng không có.
Nghe Quân Kình Thương nói thì Trần Diệp Tân cũng ngạc nhiên, sao lại không có chứ? Rõ ràng ông ấy đã cho người điều tra rất cụ thể rồi kia mà? Làm sao lại có chuyện không có hồ sơ phạm luật của Thẩm Nhất Hành chứ?
Vô lý!
Đột nhiên lúc này Trần An Dương lại nói:
- Có thể là Tiều Nguyệt đã gánh tội thay, theo con nhớ thì hồ sơ của em ấy có vài dòng ẩu đả từ thời còn đi học.
Nhưng theo như hai người bạn của Tiểu Nguyệt thì trước đó em ấy rất hiền lành và cam chịu, rất có thể là Thẩm Nhất Hành đã ép Tiều Nguyệt phải nhận tội cho mình.
Nghe đây thì Quân Kình Thương cũng hiểu rồi.
Xâu chuỗi lại mọi chuyện thì có vẻ như là lý lịch của Thẩm Nguyệt trước đó có rất nhiều vết xấu, cho nên khi cô nhận tội gây tai nạn chết người thì tòa án sẽ không tin và quy cô vào tội nói dối để giết người. Với lời nói dối thì
Thẩm Nguyệt được đưa đến quân khu của anh là vẫn còn nhẹ nhàng lắm.
Bảo sao là khi đó cô lại chịu hình phạt kinh khủng như vậy.
- Hồ sơ của Tiểu Nguyệt đã bị làm giả rất nhiều lần. Mỗi lần Thẩm Nhất Hành gây ra chuyện thì Tiều Nguyệt đều là người gánh hậu quả.
Đến đây Trần An Dương cũng lấy ra vài tấm hình mà mình xin được ở chỗ của Chương Nhược Hàn và Liêu Minh
Minh.
Trên tấm ảnh là những lần Thẩm Nguyệt bị thương và chạy đi tìm Liêu Minh Minh, hiển nhiên Liêu Minh Minh cũng phải hỏi rõ tại sao cô bị thương. Nhưng khi đó Thẩm Nguyệt chỉ biết im lặng và cúi đầu không đáp.
Khi này Quân Kình Thương đột nhiên lại lóe lên một suy nghĩ... Nếu như bây giờ anh nhờ quyền thế của Chương Nhược Hàn đề khởi kiện Thẩm gia thì sao nhỉ?
Dù sao thì hiện tại anh và "Thẩm Nguyệt" đó cũng không có quan hệ gì, anh còn là người đã có vợ, nếu như anh đứng ra chủ trì cuộc chơi này sẽ vấp phải nhiều lời bán tán... Cho nên cách tốt nhất chính là phải chơi ném đá giấu
tay.
- Cha mẹ, con biết phải xử lý Thẩm gia thế nào rồi.
Đến đây Trần Kiến Quốc lại nói:
- Không! Lần này cháu không cần ra tay đâu, hãy để Trần gia làm điều đó. Dù sao thì cháu cũng là Thiếu tá của quân đội, không nên dính dáng quá nhiều vào đời tư của nhân dân, nếu không người ta sẽ cho rằng cháu có lòng thiên vị. Chuyện lần này... Hãy giao lại cho An Dương đi.
Trần An Dương đang ngồi nghiêm túc nghe mà kiểu: "..." Ủa? Hả?
- Đúng đó, dù sao thì An Dương cũng là anh trai của Tiểu Nguyệt, cứ để nó làm chuyện này đi.
Trần An Dương: ".." Ủa alo?
- Mẹ đồng ý với ý kiến này!
Trần An Dương: ".." Ủa mọi người ơi? Rồi ai mới là con ruột, cháu ruột trong cái nhà này vậy?
Nhưng rồi Trần An Dương cũng nhìn sang Quân Kình Thương, ý là muốn cầu cứu anh đó. Nhưng anh cũng không quan tầm lắm, thậm chí anh còn mỉm cười nói:
- Đều nghe ông nội và cha mẹ hết ạ.
Trần An Dương: ".." Ủa bạn ơi? Mình là bạn thân mà? Alo? Bạn nói gì vậy?
Còn Quân Kình Thương nhìn Trần An Dương với ánh mắt tựa như muốn nói "Mình là bạn thân chí cốt, nhưng thân ai nấy lo, cốt ai nấy hốt nha bạn mình, chúc may mắn"