Na: Vì có nhiều bạn không hiểu cv là gì nên Na tạm đăng cả bản cv và bản đã edit để các bạn so sánh nhé ^^. Bản cv phía trên, còn bản edit thì phía dưới!**********CV:"Có... Có người đã chết!"
Đi theo người làm vườn đi tới rào chắn biên cạnh, yến triết nhìn đến một cái nhỏ xinh tóc dài nữ hài ngã trong vũng máu, phụ cận trên mặt đất có chút vụn vặt miểng thủy tinh phiến, chính yếu đích thị trên người nàng kia kiện đơn bạc váy dây, theo ý hắn dị thường nhìn quen mắt!
"Không có khả năng..." Hắn máy móc địa ngồi xổm người xuống, đẩy ra tóc của nàng nhìn đến mặt nàng chi hậu, càng sợ tới mức liên tiếp lui về phía sau. "Sao lại thế này?" Yến sở nghe được kêu la cũng vội vàng xao động địa chạy tới, xa xa xem đến trên đất quen thuộc bóng dáng, hắn càng thêm khoái cước bộ chạy tới. Yến triết khẩn trương địa chống lại hắn nghi ngờ tầm mắt, vội vàng lắc đầu nói: "Không phải ta, không phải ta..." "Không phải ngươi? Chuyện này với ngươi có quan hệ!" Yến sở mẫn cảm địa cảm thấy ra của hắn chột dạ. "Ta... Không phải! Ta tối hôm qua ly khai thời điểm nàng còn hảo hảo.
.." Như vậy một giải thích, yến triết mới giựt mình cảm giác chính mình nói lỡ miệng, nhưng đã không còn kịp rồi.
Yến sở âm ngoan địa nheo lại mắt, trực tiếp níu lên quần áo của hắn: "Ngươi lại đối nàng làm cái gì? Ta nói rồi vô luận ngươi đối của ta nữ nhân làm cái gì, giữa ta và ngươi đều là không có khả năng! Ngươi muốn ta nói bao nhiêu lần mới hiểu được?!"
"Ta..." Yến triết trong mắt lóe sáng lệ quang, kinh hoảng địa nhìn hắn, lại vọng hướng địa người trên, xoay người bỏ chạy rời hiện trường. Lúc này, người làm vườn nhỏ giọng nói: "Sở thiểu gia, này bé gái còn giống như có một chút khí tức." "Kia còn không mau chuẩn bị xe!" Yến sở hét lớn một tiếng, nhanh chóng ôm lấy địa người trên hướng ga ra chạy tới. Hắn không xác định là yến triết đối nàng làm cái gì, hoặc là vì hắn đối nàng làm chuyện mới đưa đến như vậy kết quả, nhưng có một chút khả dĩ xác định, hắn thật sự hối hận, hối hận như thế tàn nhẫn đối đãi cái này vô tội nữ hài. Nàng là như thế khát vọng tử, mới đưa hai cái cổ tay đều đã cắt vỡ, tuy nhiên miệng vết thương đã ngưng máu, nhưng bởi vì không chút máu quá nhiều, nàng vẫn chỗ tại trạng thái hôn mê. "Nàng cần lập tức truyền máu." Thầy thuốc sợ hãi nhìn lên yến sở, theo bản năng địa cùng hắn bảo trì hai thước cự. "Vậy thì lập tức thua a! Chẳng lẽ muốn ta dạy cho ngươi nhóm người truyền máu sao?" Yến sở phiền táo địa quát, ẩn ẩn cảm giác được sự tình không có đơn giản như vậy. "Này bé gái nhóm máu có vẻ đặc biệt, rất ít có bệnh viện tồn loại này nhóm máu... Trừ phi phụ mẫu nàng tới, nếu không chỉ sợ..." "Chỉ sợ cái gì! Không cho ngươi nói bậy! Ta lập tức liên hệ người nhà nàng..." Yến sở vội vàng cầm ra điện thoại, mới đột nhiên nhớ tới của nàng lý lịch sơ lược thượng tựa hồ chỉ viết ba nàng một cái liên hệ nhân. Nghe nói nữ nhân đích tình huống, mộ trung kiệt như bị sét đánh, "Như thế nào có thể ra loại sự tình này? Nàng... Của nàng thân sinh phụ mẫu sớm mất, trừ phi tìm đến của nàng ca ca." Yến triết theo tới bệnh viện khi đó, yến sở vẫn chìm nghỉm tại cực độ thống khổ chấn kinh trung. Mộ trung kiệt nói hắn nữ nhân sinh phụ kêu yến trung Khải, kia chính đang là bọn hắn ba ba!
****************
EDIT: Đi theo người làm vườn đến cạnh tường rào, Yến Triết nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp của một thiếu nữ tóc dài đang nằm trong vũng máu, phía trên đất gần đó có một ít vụn miểng thủy tinh, người phụ nữ này vô cùng quen mắt!
"Không thể nào..." Cậu ta máy móc ngồi xổm xuống, đẩy tóc của cô ra đến khi nhìn rõ khuôn mặt lại càng sợ tới mức liên tiếp lui về phía sau.
"Sao lại thế này?" Yến Sở nghe thấy tiếng la hét cũng vội vàng chạy tới, chạy đến thấy thân ảnh quen thuộc, bước chân hắn càng nhanh hơn.
Yến Triết căng thẳng, vội vàng lắc đầu nói: "Không phải em, không phải do em..."
"Không phải do em? Chuyện này có liên quan gì đến em!" Yến Sở cảm thấy được sự chột dạ của cậu.
"Em... Không phải! Tối hôm qua sau khi rời đi chị ấy vẫn còn rất khỏe mạnh..." Yến Triết giựt mình nhận ra chính mình nói lỡ miệng, nhưng đã không còn kịp rồi.
Yến Sở nguy hiểm nheo lại hai mắt, xách cổ áo của cậu ta lên: "Em đã làm gì với cô ấy? Anh đã nói rồi bất luận em có làm gì với người phu nữa của anh thì giữa anh và em đều không có khả năng! Em muốn anh nói bao nhiêu lần nữa mới hiểu hả?!"
"Em..." trong mắt Yến Triết lóe lên ánh nước, kinh sợ nhìn hắn, lại nhìn đang nằm trên mắt đất, xoay người bỏ chạy rời khỏi hiện trường.
Lúc này, người làm vườn nhỏ giọng nói: "Sở thiếu gia, hình như cô gái này vẫn còn có một chút hơi thở."
"Này còn không mau chuẩn bị xe!" Yến Sở hét lớn một tiếng, nhanh chóng ôm lấy người chạy về hướng gara xe.
Hắn không xác định là Yến Triết có làm gì với cô hay không, cũng có thể là bởi vì hắn tối qua đã làm chuyện tồi tệ với cô nên mới dẫn đến kết quả này, nhưng có có một sự thật mà hắn xác định đó là hắn thật sự hối hận, hối hận vì đã tàn nhẫn với cô như thế.
Có vẻ như cô vô cùng muốn chết nên cắt đứt cả hai tay, tuy bây giờ miệng vết thương đã ngừng chảy máu lại nhưng bởi vì mất máu quá nhiều nên cô vẫn đang hôn mê.
"Cô ấy cần lập tức truyền máu." Bác sĩ nhìn Yến Sở, theo bản năng đứng cách xa hắn hai thước.
"Vậy thì còn không nhanh tay làm đi! Hay là cần tôi phải dạy cho ông cách truyền máu?" Yến Sở quát, dường như cảm nhận được sự tình có gì đó không đơn giản.
"Nhóm máu của bé gái này rất hiếm, rất ít bệnh viện tồn nhóm máu loại này... Trừ phi cha mẹ của cô ấy đến, bằng không chỉ sợ..."
"Chỉ sợ cái gì! Ông không được nói bậy! Tôi sẽ lập tức liên lạc với người nhà của cô ấy..." Yến Sở vội vàng cầm điện thoại, mới đột nhiên nhớ ra trong hồ sơ lý lịch của cô ở công ty có viết một người liên hệ là cha của cô.
Nghe nói con gái bị thương nặng, Mộ Trung Kiệt như bị sét đánh, "Sao lại xảy ra chuyện này? Cha mẹ của con bé đều mất sớm, nếu như anh trai của nó đến thì còn có thể..."
Khi Yến Triết theo tới bệnh viện, Yến Sở vẫn đang chìm trong cực độ đau khổ và khiếp sợ.
Mộ Trung Kiệt nói hắn cha ruột của cô ấy là tên là Yến Trung Hải, người này chính là bọn cha của bọn họ!