Mật Phi Ở Thanh Triều

Chương 20-1: Quân tử ngồi trong lòng người mà vẫn không loạn




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vương Mật Hành dời tầm mắt ra khỏi người Định quý nhân, sau đó, hít sâu một hơi, mới chậm rãi đi vào Cung Càn Thanh.

Lúc nàng bước vào, Khang Hi đang ngồi ngay ngắn trên ghế gỗ tử đàn [1]. cúi đầu chăm chú xem cuốn sổ con trong tay.

Vương Mật Hành cũng không phải lần đầu tiên ngồi cùng một chỗ với Khang Hi, nhưng lần này là lần đầu tiên thấy hắn làm việc.

Hắn một thân long bào màu vàng thêu chín con rồng cùng hoa văn thập nhị văn chương [2], toàn thân lộ ra một loại quý khí và uy nghiêm khó tả. Không biết nhìn thấy gì, hắn hơi nhíu mày, môi mỏng nhếch lên tạo thành một đường cung đẹp mắt, ngón tay thon dài từ từ gõ trên long án.

Đông tác này, thật là đáng chết, nhìn thật sự rất đẹp nha!

Đột nhiên nàng nhớ tới một câu trên sách: Đàn ông đang làm việc là có sức quyến rũ nhất.

Trước kia nàng đã từng hoài nghi tính chân thực của câu nói này, vậy mà giờ khắc này, nàng không thể không thừa nhận nó thật sự rất chính xác á, bởi vì ngay cả đế vương Khang Hi cũng không ngoại lệ.

Ánh mắt Vương Mật Hành lộ ra tia hưởng thức, không cần hoài nghi, đây chính là đơn thuần bị sắc đẹp hấp dẫn, đều nói lòng thích cái đẹp ai mà chẳng có, nàng tự nhiên cũng không ngoại lệ.

Nếu như...Nếu như người đàn ông này không phải là Khang Hi thì thật tốt, nói như vậy, nàng có lẽ còn có thể tranh giành quyền lợi một chút đi.

Nhìn Khang Hi như vậy, Vương Mật Hành không nhịn được suy nghĩ nhiều thêm một chút.

Chẳng qua là, thật sự không thể được, bởi vì sự thật chứng minh, mỗi lần bị nhúng chàm, đều có sử quan (*quan chép sử - Nuy) phía sau nàng.

Vương Mật Hành âm thầm oán thầm trong lòng một câu, sau đó thu hồi tầm mắt từ trên người hắn ra, tiến lên mấy bước, cung kính phúc thân hành lễ, dịu dàng nói: "Nô tỳ thỉnh an hoàng thượng."

Nghe được âm thanh của nàng, người ngồi sau long án ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng trên người nàng một giây, sau đó tùy ý giơ tay lên.

"Đứng lên đi." Âm thanh quen thuộc vang lên bên tai, ngay sau đó...cũng không có động tĩnh gì.

Vương Mật Hành chậm rãi đứng dậy, nhìn Khang Hi tiếp tục phê duyệt tấu chương không ngừng lấy một giây, cũng hoàn toàn coi như không thấy nàng, Vương Mật Hành chỉ có thể im lặng bĩu môi, tiếp tục lặng lẽ đứng ở đó.

Không phải nàng kiểu cách (*khác người, lập dị - Nuy), thật sự là nàng không biết nên làm gì mới phải.

Ngày trước, hoạt động của hai người nhiều nhất chính là ăn ăn uống uống, rồi sau đó lăn lộn trên long sàn.

Nàng sẽ sai phòng bếp nhỏ làm một số món ăn nhẹ ngon miệng cho Khang Hi, sau khi cơm nước xong, hai người rất ăn ý vừa uống trà vừa tùy ý nói đùa hai ba câu, cuối cùng mặt không đỏ tim không nhảy mà trực tiếp tiến vào chủ đề (@tức là xxoo ấy ấy - Nuy).

Nhưng bây giờ, trừ lẳng lặng đứng im, nàng cũng không tìm được chuyện mình có thể làm.

Chuyện trong Cung Càn Thanh, nàng còn muốn phải sống thêm mấy ngày đây? Mấu chốt là, giữa ban ngày, lại ở trong thư phòng trang nghiêm như vậy, Vương Mật Hành cảm thấy, nơi này căn bản không có đường sống của nàng nha.

Chẳng lẽ, muốn nàng bước lên, yêu kiều kêu một tiếng "Hoàng thượng ~" để nhắc nhở tồn tại của nàng sao?

Trong bụng của nàng đột nhiên nổi lên một trận ác hàn, không phải nàng không muốn ôm bắp đùi Khang Hi, thật sự là nàng rất không có tư chất làm vậy nha! Việc làm nũng thần thánh như vậy, thật sự cả đời cũng không làm được á!

Bằng không, nói thế nào là nữ hán tử đây? Ngươi có thấy một nữ hán tử yếu điệu làm nũng bán manh, đây tuyệt đối là đầu thai nhầm chỗ đi?

Huống chi, bây giờ nàng có chút nghi ngờ, làm sao vào lúc này Khang Hi lại gọi nàng tới đây?

Hiện tại, Định quý nhân đang chật vật không chịu nỗi quỳ ở ngoài điện, hắn xác định không phải hắn muốn kéo theo thù hận cho nàng, nên mới truyền nàng tới Cung Càn Thanh?

Thân thể Vương Mật Hành không nhịn được run lên, mắt cụp xuống, nhưng trong lòng nghĩ khả năng đó không phải không thể.

Từ khi vào cung cho đến bây giờ, nàng không biết rốt cuộc Khang Hi đang nghĩ gì. Vừa thấy đã yêu, nàng không dám nghĩ trên mặt mình có dát vàng nha. Nhưng phải nói là Khang Hi đơn thuần cưng chìu nàng, cũng không có đơn giản như bề ngoài đi.

Ngươi xem có người nào cưng chìu phi tử trừ bồi ăn bồi ngủ mà không lấy được chỗ tốt nào không?

Nhưng nếu nói hắn chẳng qua là đơn thuần đang lợi dụng nàng, lại có chút ép buộc, muốn được lợi dụng cũng cần phải xem nàng có đủ giá trị lợi dụng hay không đã? Hoặc nói, hắn thật muốn lợi dụng một nữ nhân để kích thích người đang được sủng ái, hay là cảnh cáo một nữ nhân khác, thì cũng không cần ngàn dặm xa xôi tới Tô Châu mang nàng về á!

Suy nghĩ biết chuyện này có chỗ khác thường nhưng cũng không có cách nào tìm được đáp án, cảm giác thật kỳ quái?

Vương Mật Hành nhìn bộ mặt nghiêm túc của Khang Hi sau long án, sự vô lực dần dần nâng lên.

Vì sao tấm bia kia luôn là nàng!

Vương Mật Hành nhu thuận đứng ở đó, Khang Hi vẫn như cũ làm theo ý mình, phê duyệt tấu chương.

Hình như là, cả hai người đều xem đối phương như không khí.

Nhưng là, nhưng là cảm giác kia không cùng cấp bực có được hay không?

Đầu năm nay, có quyền lực chính là lão đại (*lớn nhất - Nuy), thân chỉ là tiểu lão bà chỉ có bị khinh bỉ.

Này, Vương Mật Hành căn bản không chịu nổi loại tĩnh mịch này mà Khang Hi vẫn cũ ngồi như một lão sư nhập định vậy.

[1] Ghế tử đàn
chapter content

 

[2] Chỗ này Nuy xin được làm rõ một chút: Dựa theo cuốn Thanh sử cảo – Dư phục chí <清史稿 - 舆服志> ghi rằng: 

“Long bào hoàng đế màu vàng tươi. Cổ áo và tay áo màu xanh lam, viền vàng. Thêu chín rồng vàng, cùng thập nhị chương, xen mây ngũ sắc. Trước cổ sau cổ thêu chính long, bên trái bên phải cùng chỗ hai vạt áo giao nhau mỗi chỗ thêu hành long, đầu tay áo thêu chính long, phần dưới thêu “bát bảo lập thuỷ” <八宝立水>, vạt trái vạt phải mở, tuỳ theo thời tiết mà có các loại may bằng những chất liệu khác nhau.”

chapter content