(Facebook của truyện :
http://facebook.com/atkd1890fic, like để nhận thông báo chương mới, chém gió cùng tác giả, xem ảnh chế nhân vật, etc)
Lâm thị không ngờ lão già này đê tiện đến vậy, bà đứng khép vào góc run rẩy.
Lăng Hùng càng nổi máu nóng dồn dập nói :
- Lâm muội, ta cũng chả muốn dài dòng nữa, nàng lần trước đã đồng ý. Chắc chắn đã hiểu ý ta rồi. Đợi hết 100 ngày của đại ca, chúng ta ... sớm muộn cũng làm. Hay là đêm nay ...
- Lão gia ... thỉnh tự trọng, nếu không ...
- Haha, nếu không thì làm sao? - Lăng Hùng cười to ngạo nghễ.
Lâm Nghi Anh muốn chọn đường hẹp lách ra ngoài, nhưng còn chưa kịp ra cửa thì đã bị Lăng Hùng chụp tay kéo lại.
- Nói cho nàng biết, tối nay ta đã cho hạ nhân đi hết, nàng có kêu trời cũng vô ...
Đột nhiên ...
"Vèo" Có vật thể lạ bay từ ngoài vào.
Lăng Hùng nói chưa hết câu thì thì ăn nguyên một cái chậu hoa vào mặt.
Số là Lăng Phong trong lúc vội, loay hoay tìm vũ khí, sau cùng nhìn ra cái chậu hoa nhỏ ở bên ngoài liền ném luôn vào.
- Phong con.
Lâm Nghi Anh nhìn thấy cứu tinh, nhanh chóng vùng khỏi Lăng Hùng chạy ra ngoài đứng.
- Ngươi ...
Lăng Hùng đang định quay ra chửi thì thấy kẻ phá đám là Lăng Phong.
Nếu là đứa hạ nhân khác lão đã chửi té tát rồi, nhưng thằng này lại là con trai của Lâm Nghi Anh, quả thật có quyền ý quyền.
Lăng Phong mắt trợn ngược, tay cầm một khúc gậy lượm được. Hắn không thèm nói gì, cũng có gì để nói đâu. Đơn giản, hắn chỉ muốn đập cho con dê già này một trận. Già rồi còn hư, dám ý đồ với cả mẹ hắn. Chán sống?
Lăng Hùng da mặt rung lên :
- Ài, Phong à. Chỉ sợ mẹ ngươi còn chưa nói cho ngươi biết đi. Mẹ con ngươi bây giờ bơ vơ cần người bảo vệ, ngươi thấy ta chả lẽ không được sao, ta sẽ chăm sóc nàng tốt, ngươi cũng sẽ có phần ...
- Câm mồm.
Lăng Phong không nghe nổi. Hắn không muốn dài dòng, ngay lập tức phi ra trước tay côn đập mạnh xuống.
"Vụt"
- A...
Tiếng la là của Lâm thị.
"Hụt? Lão già này nhanh phết."
Nói thực ra, là Lăng Phong chậm.
Lăng Hùng tránh được sang một bên hậm hực chửi :
- Hừ, rượu mời không uống thích rượu phạt? Cho ngươi con đường tốt không chịu đi chỉ muốn đi ngõ cụt sao?
Lão ta tuy đã 50 nhưng cũng không phải đèn cạn dầu, bằng không cũng không ham gái như vậy.
Lăng Phong mắt vẫn liếc nhìn Lăng Hùng đang đứng đó, nói nhỏ ra sau :
- Nương, mau chạy ra chỗ Mặc lão.
- Còn con ...
- Nhanh.
Lăng Phong như ra lệnh, hắn không có thời gian suy tính gì thêm, trước mắt cứ để Lâm thị thoát đi cái đã.
Lăng Hùng xắn một tay lên, tối nay đang nóng tự nhiên bị dội một gáo nước lạnh, của quý suýt nữa hỏng, bực tức không nói cũng biết.
- Không có cha thì có chú, để ta thay cha ngươi trị ngươi.
"Vụt, vụt"
Lăng Phong vụt côn không ngừng, nhưng lại không gây được thương tích gì đáng kể cho lão Hùng. Hắn đến lúc này chỉ hy vọng vào khí lực tuổi trẻ dai hơn lão gìa kia, kiểu gì lão ta cũng mệt trước hắn.
"Ục"
Có tiếng đứt gãy. Cái cây gậy của Lăng Phong chỉ là một khúc gỗ mục thôi, vừa vụt thêm một cái đã gãy đôi ra, Lăng Phong thành đang cầm đoản côn.
Nếu vào tay cao thủ thì dĩ nhiên trường côn đoản côn đều không sao. Đáng tiếc Lăng Phong hắn một chút võ kỹ đều không có, chỉ cậy sức trẻ. Gậy dài thì còn đánh đại được, nếu ngắn thế này, chẳng thà vứt luôn dùng tay không còn hơn. Lại nói, Lăng Phong không hề nghĩ đến, lão Hùng này thế mà khó chơi như vậy. Lão này ăn uống tẩm bổ đầy đủ, lại không đến mức béo phì như đám thương nhân khác, sức khỏe không thể đùa.
Lăng Hùng mới lên làm gia chủ, lại bị một thằng người làm cứng đầu cản trở, tức đỏ mặt lên, gằn giọng :
- Hừ, tối nay ta giết luôn ngươi, đỡ phiền phức. Có ngươi, căn bản đều là cản trở kế hoạch của ta.
- Thử xem. - Lăng Phong cố nói cứng.
"Soạt"
"Chủy thủ?" Lăng Phong chột dạ, không ngờ Lăng Hùng rút từ hông ra một cây chủy thủ, lão già này xem ra luôn mang thứ này phòng thân.
Lăng Phong bắt đầu có ý muốn rút lui. Hắn võ công quá tệ, không thể liều làm anh hùng gì được, người ta có muốn liều cũng phải có bản lĩnh để liều.
"Xoạc"
Lăng Hùng ra tay rất nhanh, áo trước ngực Lăng Phong rách một đường, cũng may hắn còn đủ nhanh nhẹn né được theo phản xạ. Lại tiếp vài đường đao, Lăng Hùng đã ép Lăng Phong ra ngoài sân.
Lăng Phong chật vật tránh né, tiến thoái lưỡng nan, lúc này hắn khá loạn, không nghĩ ra cách giải quyết lưỡng toàn kỳ mỹ nào. Hắn muốn chạy cũng không dễ, chỉ cần Lăng Hùng hô lên thì tám phần hắn cũng sẽ bị hạ nhân vây lại đánh chết. Lăng Hùng là gia chủ, đánh chết người ở như Lăng Phong chỉ sợ không ai truy cứu. Xã hội này là như vậy, có lẽ lúc này lão ta chưa kêu vì không muốn nhiều người biết chuyện tối nay lão đi ăn vụng.
- Công tử, lui ra sau.
Bỗng nhiên, có một giọng già nua vang lên sau lưng.
"Phù. Mặc lão." Lăng Phong thở phào nhẹ nhõm, lão Mặc tới, vậy thì đã có thể an tâm.
Mặc lão nhìn Lăng Phong, thấy hắn không sao, hỏi :
- Muốn giết hắn?
- Giết, nếu không chúng ta không sống yên ổn. - Lăng Phong hậm hực nói.
- Được.
Mặc lão đáp gọn, sau đó phi người tới trước.
Lăng Phong dự định dù chuyện này ra sao cũng sẽ bỏ đi, quay về kinh thành lại làm thuê như trước. Thà đói chứ không nhục, đằng nào cũng không chết được. Chuyện này do mẹ hắn ép hắn ở lại, chứ Lăng Phong cũng không muốn suốt ngày làm thư đồng gì gì kia. Có lẽ sau lần này Lâm thị sẽ tĩnh ra, đồng ý theo hắn rời đi.
Lăng Phong còn chưa nghĩ bao nhiêu đã nghe một tiếng hét thảm.
Lăng Hùng đã ngã lăn ra, ánh mắt trợn ra, có lẽ không hiểu mình chết thế nào.
Mặc lão lại hỏi :
- Cần ta xử lý không?
Lăng Phong trợn mắt, nói đứt quãng :
- Nếu ... vậy thì ... tốt.
Hắn vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần sau màn xử lý quá gọn lẹ của Mặc lão. Vừa rồi trong lúc tức giận vì bị dính đòn mới nói chữ "giết", chẳng ngờ lão bá này nhoáy một cái hoàn thành nhiệm vụ như vậy. Thật ngoài dự kiến của Lăng Phong.
Mặc lão quay lại chỉ tay ra sau lưng Lăng Phong nói :
- Lão gặp người kia ở ngoài.
"Là phụ nhân lúc trước." Lăng Phong nhận ra.
Chỉ thấy bà ta đang nửa ngồi nửa nằm, thân dựa vào tường, Lăng Phong đoán có lẽ bị Mặc lão đánh xỉu. Xem ra Mặc lão đã ở đây từ trước, chỉ không muốn ra tay ngay, nhưng lão cũng rất chu toàn, khống chế không cho ai để lọt tin ra ngoài.
- Lão bá ... cũng theo dõi lão ta?
Mặc lão gật đầu.
Lăng Phong thở ra, cố lấy lại bình tĩnh. Hắn bước ra ngoài muốn đi tìm Lâm thị.
Hắn bất chợt còn nghĩ tới cả Khương tiểu thư. Cô gái kia thân cô thế cô, lại xinh đẹp như vậy. Ở cái chỗ này chỉ cần có chút nhan sắc mà thân phận kém, đi ra đi vào gì đều không an toàn. Lăng Phong cũng không phải máu gái gì cả, chỉ đơn thuần lo lắng. Dù sao mẹ con hắn và nàng ta cùng từ kinh thành đến. Khương tiểu thư mấy ngày nay nghe nói ở phủ Lăng đại tiểu thư. Vị đại tiểu thư kia tốt xấu ra sao Lăng Phong không rõ, chỉ biết rất giỏi buôn bán, thường xuyên sống ở ngoài phủ.
Lúc một chân bước qua chỗ phụ nhân kia, Lăng Phong bỗng thấy có gì đó không đúng. Một cảm giác lành lạnh.
Hắn liền cúi xuống kiểm tra. Vừa chạm tay liền rụt lại :
- Bà ta ... đã chết?
- Như vậy là kín tiếng nhất. - Mặc lão lạnh nhạt.
Lăng Phong tay run rẩy, lão nhân này thật quá thâm trầm.
- Nhưng ... bà ta vô tội.
- Nếu thị còn sống, công tử sẽ không thoát án giết người.
- ...
Lăng Phong nhìn Mặc lão, hắn không biết phải nói gì.
Lăng Phong từng trải qua một lần nhìn thấy sự tàn nhẫn của cái thế giới này. Lần này là lần thứ hai, thậm chí người này còn là nữ nhân, hơn nữa chưa hề biểu hiện sẽ làm hại đến hắn. Cứ như thế bị giết? Dù cho Lăng Phong có cố ra vẻ thâm trầm bao nhiêu, cũng không thể tự dối cảm xúc của bản thân. Hắn thấy ghê sợ.
Kiếp trước gần 30 năm, hắn còn chưa phải đụng chuyện chém giết lấy một lần. Kiếp này chỉ mới vài tháng ...
Mặc lão cúi xuống kéo xác Lăng Hùng đi, chậm rãi nói xa dần :
- Lúc công tử nói ra chữ giết kia, thì phải biết tiếp theo phải làm gì?
Lăng Phong khựng lại.
Xem ra, vẫn còn quá nhiều điều Lăng Phong cần phải làm quen.
...
Sáng sớm.
Tiếng hạ nhân vang lên, đánh thức cả Lăng phủ.
- Lão gia đã chết, trần truồng, nghe đồn vô độ quá mà đột tử.
- Với ai?
- Nghe bảo là Hà phụ nhân.
- Cũng có tí tư sắc đấy.
- Bà ta đâu?
- Hình như sợ quá đã mất tích rồi, đồ đạc cũng không còn.
- Hà phụ nhân à? Chẳng phải cạnh phòng với nữ nhân họ Lâm gì kia sao?
- Người kia nghe nói tối qua ngủ bình thường. Ta nghi ngờ có khi nào lão gia đi nhầm phòng không?
- Cũng chưa chắc. Lão gia không trẻ như chúng ta, khẩu vị khác.
- Đừng nói bừa, lo đi làm đi.
Dù sao đất Tô Châu cũng khá hiền hòa, phong hoa tuyeết nguyệt thì hàng ngày, chứ chém giết thì vô cùng hiếm.
Lời đồn thổi tuy rất nhiều, nhưng chẳng ai nghĩ đến Lăng Phong.
Bộ đầu Tô Châu cũng vào cuộc điều tra. Chẳng qua, một là kẻ tình nghi hung thủ, Hà phụ nhân nọ, thì đã mất tích, chỉ e chạy trốn. Cao tầng Lăng gia, Mạnh phu nhân, Trâu phu nhân lại không có ý muốn điều tra, tiền cũng không thèm chu cấp cho quan sai làm án, đâm ra quan phủ cũng qua loa xong chuyện rồi rút.
Cuối cùng chuyện này cứ thế mà trôi qua kỳ lạ như vậy. Bản thân Lăng Phong lo lắng mấy ngày lại thành vô ích.
Lăng gia lại có tang sự, bình thường không ai chết, đã chết là chết chùm, hơn nữa lại hai vị lão gia. Có kẻ còn nói Lăng Hùng nhớ thương đại ca quá mà đi theo.
Lần này thừa kế vị trí gia chủ không còn ai khác ngoài Đại thiếu gia Lăng Minh, tính về trực hệ không còn ai hơn hắn nữa. Nhưng vị tân gia chủ này chỉ xuất hiện đúng một lần, lại là được người dìu đi ra, trông héo hắt còn hơn một lão già sắp chết, Lăng Phong căn bản nhìn không rõ mặt.
Chuyện của Lâm thị và Lăng Phong, Lăng Hùng đã làm hộ một nửa, hiện tại cứ thế thẩm thấu, coi như đã được chấp thuận.
Lăng Phong đến lần này mới biết nữ nhân lần trước hắn để ý ở tang lễ Lăng Chiến là ai? Hóa ra chính là vị Đại tiểu thư gì kia.
Nàng tên Lăng Vân, một mỹ nữ siêu cấp của Lăng gia.
Tính ra, nàng ta còn là tỷ tỷ của Lăng Phong. Nghe nói mẫu thân nàng ta đã mất sớm.
Lăng Vân có khiếu kinh doanh, cũng có chút đầu óc, vì thế được Lăng Chiến xem như trợ thủ trong chuyện buôn bán. Lăng Chiến về già, Lăng Vân càng có tiếng nói trong trưởng lão hội, một mình có thể gánh gần như toàn bộ thương nghiệp của gia tộc. Trong khi đó, hai vị thiếu gia Lăng Minh Lăng Hải thì quá kém, khiến cho Lăng Chiến rất đau đầu. Nói lại, dù Lăng Vân có giỏi mấy, thì cuối cùng cơ nghiệp cũng về tay con trai trưởng Lăng Minh.
Hiện tại nguyên cả căn phòng, chỉ cần là nam nhân đều như Lăng Phong, thi thoảng liếc nhìn về phía Lăng Vân và Khương tiểu thư, mắt tên nào cũng sáng lên.
"Thật đẹp, xuân lan thu cúc, mỗi người một vẻ." Lăng Phong lẩm bẩm.