Mật Thám Phong Vân

Quyển 12 - Chương 411




Dương Thanh Phong dùng hết thân pháp bú sữa mẹ đuổi theo. Nhưng ngắm chừng dù có dùng cạn nội lực cũng không thể đuổi kịp, rút cục y đành chán nản đánh liều hô lớn:

- Vãn bối Toàn Chân Dương Thanh Phong. Toàn Chân giáo có chuyện cấp bách liên quan đến Ma Môn, mạo muội thỉnh tiền bối ghé thăm Chung Nam chỉ giáo một lần. Đổi lại chỉ cần trong khả năng Toàn Chân nhất định làm theo bất kỳ yêu cầu nào của tiền bối.

Cũng không biết nữ tử bí ẩn nọ có nghe được hay không, nhưng dân chúng xung quanh thì được dịp chỉ trỏ lão Dương cười đùa một hồi. 

Chốc lát sau, đám đệ tử Trương Sư Chính cũng đuổi đến nơi, nhìn ngang nhìn dọc đương nhiên đã không thấy hình bóng bí ẩn nọ. Một đứa hiếu kỳ hỏi:

- Sư tôn, nàng vừa rồi là ai vậy? Công lực thật là khủng bố.

Trương Sư Chính ỷ mình là đệ tử đích truyền của Dương Thanh Phong, ra vẻ trải đời bỡn cợt nói hộ:

- Chậc chậc, nàng ta chính là đạo lữ song tu sư phụ đang theo đuổi chăng?

Lập tức bị Dương Thanh Phong sầm mặt quát:

- Câm mồm! Ngươi có biết câu vừa rồi mà bị tiền bối nghe thấy, sẽ có hậu quả gì không?

Trương Sư Chính trước nay chẳng mấy khi bị Dương Thanh Phong to tiếng, cứng đầu nhỏ giọng lầm bầm:

- Chỉ là đùa một chút thôi, làm gì mà căng...

- Hừ, còn không chịu hối cải. Nói cho ngươi biết, Liễu tiền bối mà hiện thân, ngay cả sư tổ các ngươi cũng phải nhường nhịn. 

Cả đám đệ tử nghe vậy không khỏi trợn mắt há mồm.

Nữ tử kia mặc dù thần bí, nhưng nhìn bộ dáng tối đa chỉ 30 tuổi là kịch kim. Thế mà sư tôn nói sư tổ cũng phải sợ nàng ta, thế thì là loại tồn tại gì chứ? Xưa nay võ lâm còn chưa nghe nói môn phái nào nghịch thiên như vậy.

Mà Dương Thanh Phong tuy chửi mắng nhưng trong bụng lại không khỏi bị lời mỉa mai của Trương Sư Chính làm ngứa ngáy. Thằng nhãi Sư Chính nói cũng có cái đúng.

Toàn Chân tuy nói phải thanh tu nhưng không có ai cấm song tu. Bằng không trong Thất Tử cũng không có một nữ đạo cô Lý Thanh Huyền. Dương đạo trưởng lâu nay không màng đến song tu, ấy là vì chưa tìm được em nào ưng ý mà thôi. 

Nói sao, họ Dương bèo thì bèo cũng đang chấp chưởng một giáo, quản cả trăm tên đệ tử, tiền tiêu cũng gọi là rủng rỉnh, võ công cũng có số má, ánh mắt làm sao có thể quá thấp. Gì chứ ba loại gái mát-xa giang hồ là Dương đạo trưởng khẳng định không thể để vào mắt. Lâu lâu đi tí thì được... khụ!

Nói tiếp, tuy Thần Cung nghe nói là tồn tại cấp bậc thần tiên vũ trụ gì đó, nhưng ai nói nhân vật phụ thì không được yy đâu. Cung chủ thì có chút hơi quá tay, nhưng lân la kiếm một nữ trưởng lão Thần Cung thì đúng là cải thiện được hình ảnh đáng kể chứ chẳng đùa, không khéo còn gia nhập hàng ngũ tu tiên. 

Đáng tiếc, Dương đạo trưởng vẫn là kém một chút.

...

Trở lại con phố nọ. 

Lúc này, bà con đang phải lục đục dọn dẹp hàng quán ngả nghiêng. Tay làm mồm chửi đổng tuy cũng có, nhưng đa phần vẫn là nhỏ to bàn tán về thân thế bí ẩn của nữ nhân nọ. 

Có kẻ nói ở đây ngay cạnh Thất Tú các, mà nghe nói Các chủ Thất Tú các cũng là mỹ nhân như hoạ, rất hiếm khi hiện thân, phải chăng vừa rồi chính là nàng ta? 

Người khác lại nói, nữ nhân nọ thực ra chỉ là đội tạp kỹ phố Tây, có tuyệt kỹ đi dây trên không. Hắn còn quả quyết giá của nàng ta chỉ tầm 5 lượng một đêm.

Có kẻ thì nói, kia là Cung chủ Thần Cung đang lẩn trốn Ma Môn. Nhưng ý kiến này lập tức bị vùi dập không thương tiếc, lý do là không gần gũi phố phường gì cả.

Đúng lúc này, bỗng có tiếng hét lớn của ai đó từ đầu phố phá bĩnh không khí chung.

- Hey everyone, I"m backkk!

Chỉ thấy một đoàn xe ngựa khá luộm thuộm xuất hiện, dẫn đường là một tên thanh niên coi bộ vừa trong núi ra, đang cười nham nhở chào hỏi. Hắn ta một thân áo quần bụi bặm nhìn không ra màu sắc, mái tóc thì rối tinh buộc tạm bợ. Nếu không phải dáng đi còn có chút khoẻ mạnh, khẳng định sẽ bị nhầm thành ăn mày. 

Nhìn cảnh con phố dường như vừa có đánh nhau xong, tên thanh niên tặc lưỡi nói:

- Chậc chậc, kinh thành thiếu vắng ta có vẻ xác xơ quá đi.

Nói xong cũng không chờ người khác khinh bỉ, liếc thấy gần đó có một nữ tử có vẻ cũng dễ nhìn, hắn liền chủ động tiến lại hỏi:

- À, vị đại tỷ này...

Nữ nhân nọ tưởng được trai trẻ để ý liền vuốt tóc quay sang. Nào ngờ nhìn thấy bộ dáng bẩn bựa của ai đó lập tức trợn mắt:

- Chuyện gì?

- Khụ, tiểu đệ muốn hỏi đại tỷ là...

- Hừm, nhân gia một chồng bốn con rồi, tránh xa một chút.

- Dammmned!

Thanh niên đầu rối suýt chút úp sấp. Có điều rất nhanh hắn lấy lại tinh thần, lại lân la một trung niên mặt gấu khác:

- Đại ca này, ở đây vừa xảy ra chuyện gì vậy? Đại ca không cần hiểu nhầm, tiểu đệ chỉ hỏi chuyện, tuyệt đối không có ý gì khác.

Vị đại ca nọ liếc mắt khinh bỉ một cái rồi hếch mũi nói:

- Thần tiên đánh nhau!

- Thần tiên? Đại ca cứ đùa...

Tên thanh niên đầu rối không khỏi kinh hãi. Đại ca mặt gấu thì một bộ hiển nhiên nói:

- Ai đùa với ngươi. Đây là kinh thành biết không? Cái gì mà không có chứ. 

Rồi lại cười đắc ý ra mặt nói:

- Mà nhà ngươi đúng là số nhọ nồi quá...

Tên thanh niên nọ kinh hãi che miệng:

- Oa, đại ca thật là thần, vừa nhìn đã biết biệt danh "nhọ" của tiểu đệ? 

- Còn không nhọ sao? Haha, ngươi mà tới sớm một chút thôi thì đã được thấy cảnh tiên nữ giáng trần đấy. Ai, lão tử sống bao năm thiếu chút thì uổng phí, may sao đến tuổi này lại gặp được tiên nữ. Mãn nguyện! Mãn nguyện! Haha.

Tên thanh niên đầu rối căn bản không tin, cười cợt nói:

- Tiên nữ? Nàng ta đẹp lắm hay sao? Hay là có cánh sau lưng?

- Nói thừa, đẹp là đương nhiên. Còn vụ có cánh... Ngươi nói làm ta mới nghĩ đến. Khó trách vừa rồi nàng ta lại bay được. Haha, thì ra là vậy.

Thanh niên đầu rối thấy gã kia coi bộ bị nhập quá sâu, liền trêu:

- Kể cả vậy đại ca có phải yêu cầu quá thấp không? Nhìn thấy tiên nữ thôi thì có gì mà mãn nguyện, phải chịch mới đủ phê nha...

- Chịch? Là cái gì?

- Ờ... khụ!

Thanh niên nọ nghe vậy chỉ biết gãi đầu gượng gạo. Đưa mắt nhìn sang phía bên đường, tình cờ thấy có mấy tên thiếu gia có vẻ chật vật dìu dắt nhau, đoán đoán gì đó thanh niên đầu rối liền đổi đề tài hỏi:

- Đại ca nói thần tiên đánh nhau, chính là bọn hắn sao?

- Vớ vẩn. Bọn chúng chính là đám bị thần tiên đánh.

Thanh niên đầu rối không khỏi thú vị cười. Hắn có ấn tượng cực xấu với thành phần công tử nhà giàu này, cứ phải bị đánh mới được. 

Rồi đột nhiên hắn lại nhíu mày một cái, vuốt cái cằm lún phún râu lâu chưa cạo lẩm bẩm nói:

- Từ từ, thằng béo kia sao cứ quen quen nhỉ?

Một gã bán hàng lúi cúi nghe thấy bĩu môi ngay:

- Còn không quen được sao? Còn may hôm nay thằng đấy không mang con chó của hắn theo. Bằng không thì lại loạn cả phố.

Một người khác coi bộ cũng chán ghét tên thiếu gia béo nọ chen vào:

- Nói đến con chó đó. Không biết là thứ chó gì mà to dã man.

- Ta biết. Nghe nói con cũ là Đại Hắc chết rồi, dạo này hắn mới nuôi con khác, bảo là chó Tây Tạng m* gì đó, còn to hơn cả trâu.

- Từ từ, Đại Hắc?

Thanh niên đầu rối đang hóng chuyện nghe đến hai chữ "Đại Hắc" hai mắt bỗng sáng lên kỳ dị. 

Một loạt ký ức xưa cũ tràn về, khóe miệng hắn cũng dần dần nhếch lên. 

Thế mà đã hơn hai năm trôi qua rồi, còn nhớ ngày đó xuyên không ai đó phải đánh nhau với hai con chó, chính là Đại Hắc và tên thiếu gia béo phệ kia. Chẳng qua ông trời cũng không bạc, ngay lúc tưởng như Phong ca đã quên thì lại dẫn kẻ thù cũ đến cho hắn.

Thanh niên đầu rối không ai ngoài Lăng Phong, vừa chật vật từ Thái Nguyên trở về. Hắn quay ra sau xe ngựa gọi ngay:

- Lục đệ, ngươi nhìn thử phía kia, xem có nhớ ra là ai không?

Tần Quyền lúc này cũng vừa ngái ngủ chui ra, vuốt tóc buồn chán nói:

- Ai kia? À, nhớ chứ sao không? Thằng này dạo này có vẻ bảnh bao đấy?

Lăng Phong có chút ngẩn ra. Phiền thiếu gia kia nhìn thế nào cũng là bộ dáng con lợn, ở đâu ra mà bảnh bao. Liền hỏi lại:

- Ngươi đang nói thằng nào đấy?

- Chứ Tứ ca đang nói thằng nào?

- Thằng béo nha.

- À, đệ nói thằng nhãi đi giữa, hình như cháu Vương Phủ gì đó.

Lăng Phong hiếu kỳ hỏi:

- Người quen? Có thù với hắn sao?

Tần Quyền khinh khỉnh nói ngay:

- Thằng nhãi đó tầm nào mà gây được thù với đệ chứ. Phải là hắn bị đánh nên có thù với đệ.

Lăng Phong không khỏi che mặt. 

Ông bà có câu oan gia ngõ hẹp. Đã phản phái lại còn đi cùng team với nhau. Kịch bản như vậy có phải quá não tàn không đây. 

Dù sao tác giả đã sắp xếp như vậy rồi, Phong ca không làm đến nơi thì có điểm thất đức. Liền đánh mắt với Tần Quyền xoa xoa hai tay nói:

- Lục đệ, ta có ý này...

"Phù phù"

Còn chưa kịp nói xong câu đã thấy Tần Quyền rút bội kiếm ra thổi bụi phì phèo. Phong ca suýt chút thì úp sấp, vội lau mồ hôi nói:

- Moá, ngươi tưởng đang làm đại vương trong núi sao? Mau cất đi. Đúng là éo có tí chuyên nghiệp gì cả. 

Tần Quyền ung dung đút kiếm vào bao, vẫn một bộ tỉnh queo hỏi:

- Ai mà biết? Đệ tưởng Tứ ca muốn báo thù xưa.

Lăng Phong trợn trắng mắt nói:

- Ta đúng là muốn báo thù, nhưng phải trên tinh thần bao dung bác ái hiểu không? Quên tôn chỉ của Phong Vân rồi sao? Văn hoá! Đánh gãy tay gãy chân dập lá lách là được rồi... 

"Cộp"

Vẫm không đợi Lăng Phong chém hết câu, đã thấy Tần Quyền lần nữa rút ra một cây gỗ dài gõ vào thành xe. Lăng Phong không khỏi ngã ngửa:

- Moá, kiếm đồ đâu ra mà nhanh vậy?

- Tứ ca lại giỡn. Lúc trước đệ cũng lăn lộn kinh thành thôi, gì chứ ba cái đạo cụ này dễ không.

- Haha, nói cứ như ta không từng lăn lộn ấy. Đi thôi.

Bước được hai bước nhìn lại con mồi, Lăng Phong bỗng khựng lại nhíu mày nói:

- Mà chậm đã, ở kia có đến 3 tên nhà giàu. Tên thứ ba thì ta không quen...

- Đệ cũng không quen. 

Tần Quyền nhún vai xoè tay ra vẻ không quan tâm. Lăng Phong đành ra vẻ khó xử nói:

- Cũng không nên vô duyên vô cớ đánh cả hắn chứ?

- Cái này... 

Tần Quyền cũng gãi đầu, quay đầu lại nhìn thấy Lăng Hổ đang lim dim vắt vẻo trên xe liền hỏi:

- Lão Hổ, ngươi nhìn thử một cái, xem có phải kẻ thù cũ không?

Lăng Hổ chỉ liếc một cái liền cụp mắt nói ngay.

- Không quen! 

- Ài, gắng nhìn lại lần nữa thử.

- Không phải!

- Ngươi phải dùng ánh mắt độ hóa chúng sinh mà nhìn. 

Lần này Lăng Hổ mới chân thành nhìn thẳng, được chốc lát thì hắn ung dung niệm:

- A-di-đà Phật, nhìn kỹ một chút thì đúng là có điểm dơ bẩn. Cần phải được rửa tội một lần.

- Đấy, ta nói mà! 

Tần Quyền nghe vậy vỗ tay nhảy nhót, trong khi Lăng Phong chỉ biết che mặt cười khổ. Cái đội này thật là... Mà Hổ đệ càng lúc càng biến chất, ngay cả tín ngưỡng cũng tha hoá, từ ngữ bên Thiên Chúa cũng xài luôn rồi.