Edit: Minh Minh
“Anh ấy là người rất tốt.”
Đây là câu duy nhất cô nói.
Đối với chiến tích trong quá khứ của Gun, và cả thói quen của anh, đều được ghi chép trong lịch sử của diễn đàn thể thao điện tử. Nhất là bài viết lúc anh giải nghệ, được nhóm fans của anh đọc thuộc làu làu như ăn cháo:
“Trong hai năm ba tháng, có thắng có thua, có khóc có cười, có bị nghi ngờ, bị nói xấu, bị chỉ trích, bị bôi nhọ, chưa hề giải thích cũng chẳng có ý muốn giải thích điều gì. Tối nay, buổi tiệc cuối cùng, tan tiệc cũng tan nhóm, công thành danh toại, mọi thứ trước mắt như hóa hoang đường.”
Giải nghệ mười năm.
Anh chưa từng xuất hiện.
Mà lần trở về này, đã là người hai chín tuổi, không thể nào đứng trong hàng ngũ tuyển thủ được nữa.
Mặc dù không nói, nhưng nghĩ tới những chuyện đã qua, dù gì cũng sẽ cảm thấy không thoải mái. Cô vội vàng tìm cớ, rời khỏi phòng Bảo Na với Dt, hai người tách ra ở ngã rẽ, cô đi lòng vòng xung quanh một mình trên tầng, một lúc sau người mới thoải mái hơn chút, cảm xúc tiêu cực cũng tan dần.
Ngày hôm sau, trước lúc bước vào sân vận động, Bảo Na đưa cho cô một tấm thẻ, cô cúi đầu nhìn:
SP-MS (Bão phòng ẩn) – Đội trưởng
Appledog/Ngải Tỉnh
Cầm tấm thẻ trong tay một lát, sau đó cô mới kéo dài dây màu lam tròng vào cổ, treo lủng lẳng trước ngực mình. Ý định ban đầu của cô là chuyên tâm làm streamer, không tham dự bất kỳ hoạt động thi đấu nào của SP nữa, nhưng khi nhìn vào tấm thẻ trước ngực, cô do dự. Tựa như một năm trước, lúc Solo hẹn gặp cô có đề cập: “Có vài người, cả đời mang theo khát vọng và nhiệt huyết sôi trào. Chưa cầm được cup quán quân, chưa nếm thử Grand Slam(*), chưa thể tự mình khoác quốc kỳ đứng trên bục cao nhất, em sẽ không cam lòng, Ngải Tình.”
(*) Grand Slam – có thể hiểu là danh hiệu 4 cup vô địch liên tiếp
Không cam lòng ư?
Đúng vậy.
“Anh còn tưởng em sẽ không mang đấy.” Giọng Bảo Na đầy vẻ kinh ngạc.
Dù sao hiện nay Ngải Tình là kim bài bên mảng streamer, có lượng fans cố định vô cùng đông đảo.
Trong nội bộ SP, ngoại trừ lãnh đạo ra thì cô xứng đáng là người đứng đầu bảng. Tiền lương đội trưởng, cộng thêm thời gian huấn luyện, các loại công việc rườm ra khác nữa, ông chủ là anh đây không tin những cái đó có thể đả động đến cô.
“Em vẫn chưa cầm được chức vô địch thế giới đó mà,” Ngải Tình ngẫm nghĩ, nói tiếp, “Từ điểm này mà nói, vẫn là Solo hiểu em nhất…”
Căn bản không cần hỏi ý cô, đã trực tiếp công bố luôn.
“Ha ha tình cảm của các em, anh đây không dám so.” Bảo Na cầm thẻ của mình, vẫy vẫy trước mặt bảo vệ khu V.I.P, đi vào với cô. Vào cửa này, thẳng hướng khu vực trung tâm là khu vực của các câu lạc bộ Trung Quốc. Vì bọn họ có cuộc họp nhanh qua điện thoại với đội trưởng bên đội châu Âu nên đến tương đối trễ, tất cả mọi người trong câu lạc bộ đã yên vị ở chỗ ngồi của mình.
Ngải Tình treo thẻ của mình trước ngực bước lên ba hàng đầu, đuôi mắt có thể thấy người bên K&K đã đến đông đủ, hàng thứ nhất chính là Gun, Grunt, 97 và cả Dt.
Hết chương 1.30