Mạt Thế Chi An Nhiên Hữu Dạng

Chương 3






Chỉ thấy nàng thả xuống rèm cửa sổ, nhìn tôi một chút, đột nhiên duỗi chân nhảy lấy đà, lòng bàn chân như chứa lò xo vậy, miễn cưỡng nhảy cao hơn ba mét, đụng tới đèn treo trần nhà dễ như ăn cháo, tôi kinh ngạc trừng lớn hai mắt, tưởng mình hoa mắt, một giây sau, bóng người Mặc Mặc đã hiện ra ở vị trí cửa.
"Đây là...!Teleport (dịch chuyển tức thời)?" Tôi lẩm bẩm hỏi, bên trong vẫn khó tin nổi, phải biết, Mặc Mặc trước đây thân thủ tuy rằng mạnh mẽ, nhưng không thể so với cảnh sát đặc hiệu.
Mặc Mặc nhún nhún vai, trên mặt nhưng là lười biếng ý cười: "Ai biết a! Tỉnh lại liền như vậy ...!Đúng rồi, cậu thử một chút xem, chính mình có nơi nào không đúng không?" Nói xong, nàng nháy mắt to như búp bê, chờ mong nhìn chằm chằm tôi.
"Tớ? Tớ có thể có cái gì không đúng..." Tôi có chút không cho là đúng mở ra hai tay, hướng về phía trước lòng bàn tay có giác nóng hừng hực, bên trong ánh mắt kinh ngạc và hoảng sợ của nàng, lòng bàn tay của tôi lại bay lên một đóa hỏa diểm đường kính khoảng 3 cm, run run rẩy rẩy thiêu đốt "A!"
Tôi kinh ngạc thốt lên một tiếng, liều mạng bắt tay, làm thế nào đều tắt không được đốm lửa nhỏ này, còn kém chăn đơn cũng đốt .
"Trấn định, trấn định!" Mặc Mặc lui vài bước lớn, hướng về tôi làm một cái thủ thế bình tĩnh, nhìn hỏa diễm trong tay tôi, tò mò đồng thời cũng không dám tùy tiện tiến lên.
Tôi tức giận liếc mắt trắng cái tên tiểu gia hỏa không nghĩa khí này, nhưng quyết tâm hoãn đến, nhìn chằm chằm lòng bàn tay đốm lửa suy nhược nhưng không có ý tiêu tan, trong lòng hơi động, ý niệm bên trong để lộ ra tâm ý kiềm chế, đạo đốm lửa kia như phảng phất nghe hiểu tiếng lòng của tôi vậy, thông minh biến thành một ngọn lửa, tiến vào trong tay tôi.
Thấy chiêu này hữu hiệu, tôi cảm thấy thú vị, lại khiến ý nghĩ hô hoán nó đi ra, không ngờ lật tay lại, nhưng kết ra một khối băng tinh, vẫn mạo hiểm thấm lạnh hàn ý, mà bị tôi vô thức nắm chặt, băng tinh kia dĩ nhiên hóa thành một bãi nước trong, liền như vậy chảy vào khe hở, rơi vào mép giường trên sàn nhà, ướt một mảnh.
Tôi sững sờ, ngơ ngác mà nhìn bàn tay của mình, thầm nghĩ: Chuyện này là sao nữa? Hỏa? Băng?
"Bé ngoan của ta! Tiểu An Tử cậu lúc nào học được biến ma thuật rồi!" Đã thấy Mặc Mặc hoan hô một tiếng nhào tới, lôi hai bàn tay tôi lăn qua lộn lại cẩn thận nhìn, thỉnh thoảng chà chà mấy lần.
Tôi không được tự nhiên rút tay về, lại suy nghĩ một chút lúc nãy cảm giác ý động, lần này lòng bàn tay lại thoan ra đốm lửa; tôi lại triển khai một bàn tay khác, lòng bàn tay rõ ràng là một đoàn tựa hồ bị bóng nước vô hình màng mỏng bao vây, mà trong ánh mắt vui sướng của Mặc Mặc, tôi cũng rốt cuộc không chống đỡ được, mắt tối sầm lại, suýt chút nữa ngất đi!
Trong bàn tay hiện tượng lạ đột nhiên cùng nhau biến mất, tôi tựa vào mép giường, vô lực xoa xoa huyệt thái dương, chỉ cảm thấy cả người thoát lực, khó chịu, thật giống như bị người đánh mười mấy ám côn, ngực nặng nề thở, uống một cốc nước lớn lại nghỉ ngơi hơn mười phút, lúc này mới đỡ mệt.
Tôi liếc mắt nhìn Mặc Mặc ôm cánh tay trầm tư, cau mày hỏi: "Cậu thấy thế nào?"
Kinh hỉ ngắn ngủi qua đi, vấn đề cũng theo nhau mà tới, "Phúc hề họa y" đạo lý ta vẫn là rõ ràng, thiên hạ xưa nay sẽ không có cơm trưa miễn phí.
"Tiểu An Tử, còn nhớ nội dung trong phim "Resident Evil" và "Đổ Thánh" không?" Mặc Mặc liếc nhìn một chút cảnh tượng ngoài cửa sổ, đột nhiên hỏi tôi.
"Ừ, làm sao vậy?" Một hồi do bệnh độc gây ra thảm án, ngày cuối cùng của nhân loại, xác sống hoành hành.

Nhưng người sau là Chu Tinh Trì một bộ hài kịch, hai người này có liên hệ gì sao?
Chờ chút, lẽ nào ý của nàng là...
Nhìn thấy ánh mắt của tôi, nàng nặng nề gật đầu: "Bên ngoài những thứ kia cùng với xác sống giống nhau như đúc, mà tình huống của chúng ta, không cảm thấy rất giống công năng đặc dị sao?"

" Nói như công năng đặc dị, không bằng nói như là siêu năng lực, tỷ như Alice, lại tỷ như Spider Man, Iron Man vậy..." Tôi tưởng tượng một chút các anh hùng truyền kỳ trên màn hình, càng nghĩ mà vui mừng, nhưng trong lòng nghiêm nghị không chút nào giảm, "Then chốt là, loại năng lực này xuất hiện đại biểu cái gì? Tiến hóa? Biến dị? Chúa cứu thế? Tớ có linh cảm không lành...!Tóm lại không phải chuyện tốt."
Tôi nhìn bàn tay bong loáng trắng nõn, ngoại trừ nhiều năm cầm bút lưu lại vết chai, này kỳ thực cũng được cho là một bàn tay nhỏ dài mỹ lệ, mà cái tay này, sau khi có sức mạnh đặc biệt, lại sẽ mang đến cái gì đây?
"Này, người khác có siêu năng lực đều mừng rỡ, còn cậu lại tâm tư nhiều!" Mặc Mặc vỗ ta một hồi, trấn an cười cười, "Cùng với những quái vật bên ngoài kia, thế nào cũng phải cho chúng ta chút năng lực tự vệ đi! Tớ xem a, này gọi là ý trời!" Nàng làm như có thật sờ sờ cằm, giả động tác một học sinh tiểu học nào đó, một mặt ngốc "Chân tướng chỉ có một".
"Tốt cho cậu." Tôi bị dáng dấp nàng chọc cười, trong lòng tối tăm tốt xấu tản đi một ít.
Thảo luận không có kết quả, chúng tôi tạm thời quyết định ở tại trong phòng.
Mặc Mặc ở một bên soát blog xem lướt qua tin tức thực, tôi thì lại gọi điện thoại đến bàn tiếp tân, yêu cầu một ít ăn.
Nghe được, bàn tiếp tân vô cùng ầm ĩ, thật giống như vây tụ rất nhiều người, giọng nữ dịu dàng thong dong kia cũng có vài phần không kiên nhẫn, qua loa vài câu liền cúp điện thoại.
Sau khi tôi gọi điện lại hai lần, không người tiếp nghe.
Tôi ý thức được không ổn, đã thấy Mặc Mặc cầm điện thoại di động mặ mũi tái xanh, vội hỏi nàng có tin tức gì.
Nàng lắc lắc đầu, nói: "Phần lớn tin tức đều bị cắt bỏ , thế nhưng còn lại một ít manh mối có thể suy đoán, tình huống rất không lạc quan, có người nói là bệnh chó điên, có người nói là bệnh độc, có điều từ trong hình xem, những người bị bệnh đã không thể gọi là con người ...!Hơn nữa, chính phủ tựa hồ cũng vô lực ngăn chặn tình thế phát triển ."
Tôi nhìn bên trong gian phòng máy buôn bán tự động, ôm dạ dày có chút đau, rốt cục hạ quyết tâm, cầm cái ghế mạnh mẽ đập nát kính bên ngoài, từ bên trong lấy ra một hộp sô cô la ném cho nàng, chính mình thì lại chọn một bình nước trái cây cùng một túi bánh mì.
Mặc Mặc há to miệng nhìn tôi, đến nửa ngày mới giơ ngón tay cái lên nói: "An đại nhân uy vũ, tiểu nhân khâm phục."
Tôi trừng nàng một chút, thuần thục ăn xong đồ ăn, bắt đầu suy nghĩ chuyện tiếp theo.
Xem tình huống, tiết kiệm như thế nào đi nữa, đồ ăn nơi này chỉ đủ cho chúng ta ăn ba ngày nếu không kiếm ra thực phẩm.

Nhưng quấy nhiễu tôi là: Nếu thật sư giống như trong phim, tận thế đột kích, xác sống hung hăng ngang ngược, hai nữ sinh viên đại học bình thường như chúng tôi làm sao bảo vệ mình được đây? Cha mẹ Mặc Mặc vốn ở ngay đây, nhưng mẹ của tôi lại ở thành phố B xa xôi, tôi làm sao có thể vượt qua nguy hiểm tầng tầng, cùng người nhà hội hợp? Sau khi hội hợp thì sao?
Liên tiếp vấn đề, càng muốn, tâm liền càng chìm xuống dưới.
"Mặc Mặc, chúng ta phải lên kế hoạch thật tốt một chút." Tôi nghe thấy âm thanh mình trầm thấp chưa bao giờ có.
Mấy ngày kế tiếp, tôi cùng Mặc Mặc bắt đầu có ý thức rèn luyện năng lực mà tôi gọi là dị năng.
Trải qua nhiều lần thí nghiệm, tôi phát hiện Mặc Mặc dị năng thiên hướng cao hơn với phương diện tốc độ, bản thân nàng là cao thủ vũ lực cường hãn, hiện tại ra tay như điện, thân nhanh như gió, hành động có thể lưu lại tàn ảnh, nhanh đến mức người khó lòng phòng bị.

Mà dị năng của tôi thiên về duy tâm, hoàn toàn lật đổ nhận thức xưa nay của tôi, khó có thể dùng khoa học giải thích.

Thế nhưng nó rất hữu hiệu, tuy rằng uy lực không lớn.
Tôi có thể bỗng dưng nhóm lửa, ngưng bóng nước, cũng có thể để cho nước kết thành băng.

Như vậy cho dù đang dã ngoại cũng không cần lo lắng nguồn nước cùng nhóm lửa.

Thế nhưng quy mô đều nhỏ đến đáng thương, liên tục thả năm đóa đốm lửa tôi liền cần nghỉ ngơi mười phút, nếu không sẽ thoát lực mà ngất.
Trải qua luyện tập, tôi đã có thể khống chế đốm lửa cùng với hình thái dòng nước, chỉ khi nào thoát khỏi lòng bàn tay của tôi, liền không cách nào điều khiển .
Sau khi không ngừng luyện tập, đối với dị năng nắm giữ cũng dần dần thông thạo lên, mà sau mỗi lần nghỉ ngơi khi tôi luyện đến sức cùng lực kiệt, dị năng lần sau tổng sản lượng tựa hồ cũng sẽ có tăng lên, cho dù chỉ là nhỏ bé không thể nhận ra, nhưng cũng đầy đủ ta hưng phấn chăm chỉ nỗ lực .
Trong lúc đó, chúng tôi cũng thử liên lạc qua người nhà chính mình.

Nhà Mặc Mặc đều trong trạng thái không có người tiếp nghe, mẹ của tôi cũng căn bản liên lạc không được, lòng như lửa đốt chúng tôi quyết định đi ra ngoài thử vận may.
Ngày 28, tháng 5, năm 20xx.

Trong khách sạn lại cắt nước cúp điện, điện thoại di động tín hiệu cắt đứt, đồ ăn trong máy buôn bán tự động cũng ăn sạch, chúng tôi phải rời đi nơi tránh gió nho nhỏ này.

Trên thực tế, không có được tin tức cha mẹ Mặc Mặc sắp phát điên, tuy nói cha nàng cũng là cao thủ võ lâm, nhưng thân là con gái, lại có thể nào yên tâm đây?
Sau khi tôi cùng nàng thương lượng qua, vẫn quyết ý chia làm hai đường.

Tôi để nàng tìm cha mẹ mình trước, mà tôi, thì lại muốn đi phụ cận tìm một siêu thị cỡ lớn kiếm một chút tiếp tế.
Hai chúng tôi cẩn thận mà từ đường an toàn khách sạn nối tới cửa sau, nhưng vừa mở cửa trong nháy mắt nghe được một trận như dã thú gào thét, biểu hiện thẫn thờ, động tác cứng ngắc, thân thể không trọn vẹn, đọng lại vết máu.

Nhân vật từng ở trên màn ảnh bị chuyên gia trang điểm chế tạo rất sống động, bây giờ chính thiết thiết thật thật ở trên thực tế trình diễn , không khỏi khiến người sởn cả tóc gáy.
Một nam nhân cả người đẫm máu, cái cổ cứng ngắc hướng chúng tôi đi tới, hắn ăn mặc đồng phục tiếp khách của khách sạn, thịt trên mặt hơn một nửa bị mục nát, một đôi mắt vô thần bất ngờ nổi lên, như là viền mắt trống trơn ngạnh nhét vào hai cầu gofl, người xem giật mình trong lòng, hầu như muốn thét chói tai.
Tôi gắt gao nhịn xuống nhanh âm thanh muốn xông ra, sau lưng thấm ra một tầng mồ hôi lạnh, coi như chuẩn bị tâm lý đầy đủ, vừa thấy, vẫn còn có chút hoảng sợ.
Nhưng Mặc Mặc mười phần dạng ma nữ , chơi quen game đánh lộn hình ảnh máu tanh rồi, cho dù người lạc vào cảnh giới kỳ lạ, tố chất tâm lý của nàng cũng thật là khiến người ta không theo kịp.
Chỉ nghe nàng cười lạnh một tiếng, chân vừa đạp chủ động hướng xác sống kia tấn công, bay lên một cước liền đạp vào đầu xác sống, sức mạnh lớn, đá cho đầu nó bay ra ngoài.
Đầu mục nát nổ tung giữa không trung, huyết nhục cùng với hồng bạch huyết thanh mang theo mùi hôi bắn tung tóe khắp nơi, dù thân thủ nàng nhanh hơn nữa, cũng dính một chút máu trên y phục.
Sắc mặt nàng xanh lại, mạnh mẽ đá vào thi thể ngã trên đất, nổi giận mắng: "Khốn nạn! Dám làm bẩn quần áo của bổn tiểu thư, ngươi chán sống rồi!" kính nhờ, nó sớm đã chết rồi.

Một đòn vừa nãy, càng triệt để ngỏm rồi! Cậu hãy bỏ qua người ta đi.
Lúc nãy tôi có chút hoảng sợ đều bị động tác của nàng đánh tan, kéo ống tay áo của nàng, lôi kéo nàng nhanh chóng từ cửa sau rời đi, sợ bị càng nhiều xác sống quấn lấy.

Căn cứ theo phim với phần lớn truyền thuyết, loại sinh vật này đối với âm thanh đặc biệt mẫn cảm, vẫn là cẩn thận mới là tốt.
Nhà xe ở khách sạn không có ít xe, đáng tiếc đều không có chìa khoá.
Chúng tôi tìm một lúc, mới phát hiện một chiếc xe tải nhỏ đang dỡ hàng, chìa khoá vẫn còn, nhưng lại không thấy bóng dáng tài xế.
Không nghĩ ngợi nhiều được, tôi cùng Mặc Mặc nhảy lên xe, chỉ thấy cái người mới vừa lấy được bằng lái không lâu đạp mạnh chân ga một cái, đánh bay hai ba tên xác sống chầm chậm đi về phía chúng tôi, chạy đến siêu thị gần nhất.
Sau khi nghiền nát tên xác sống thứ ba cản đường và đánh bay tên thứ tư, Mặc Mặc dừng xe, tôi nhanh nhẹn nhảy xuống xe, dặn nàng cẩn thận cũng không quay đầu lại chạy vào siêu thị.
Tôi biết phía sau vẻ mặt muốn nói lại thôi của Mặc Mặc, cũng biết nàng không yên lòng, lo lắng muốn theo tôi, thế nhưng, tôi làm sao có thể gây trở ngại việc nàng đi tìm người nhà đây? Người nhà, là quan trọng nhất.

Tôi vẫn luôn nghĩ vậy.

Mà tôi cũng phải nỗ lực tìm mẹ, lúc này, tôi không thể ngã xuống

Bước đầu tiên, chính là tìm đồ ăn tiếp tế, rời đi nơi này, đi tới thành phố B.
May mà những này xác chết không hồn tuy rằng khứu giác nhạy cảm, thính giác phát triển, nhưng hiện nay hành động còn vô cùng chầm chậm, chỉ cần động tác nhanh một chút, cũng sẽ không bị bắt được.
Hơn nữa sau khi tôi tỉnh lại thể chất mạnh lên không ít, cơ hội sống sót đi ra ngoài cùng Mặc Mặc hội hợp lại nhiều hơn.
Cẩn thận tránh ra từng con xác sống, tôi dựa vào ký ức đi hướng phía phòng an ninh, hi vọng có thể tìm được một ít vũ khí, không lâu sau nhặt được ống nước trong tay, tôi càng ngày càng cẩn thận .
Lúc này, một người phụ nữ thu hút sự chú ý của tôi.

Nàng hẳn là một người sống, sắc mặt khỏe mạnh, động tác nhạy bén, hai tay đặt ở trong túi tiền, nhìn chung quanh , dường như đang tìm kiếm cái gì, vẻ mặt hờ hững nhưng có chút lo lắng.
Mái tóc dài nhu thuận có chút giống tảo biển, cùng với biểu hiện lạnh nhạt, tôi híp híp mắt, nhớ tới nữ nhân này dường như đã từng quen biết, là nàng?
Bỗng nhiên, tôi nhìn thấy khúc quanh phía sau nàng có một con xác sống đang chậm rãi tới, mà nàng không có cảm giác còn đang bất động tại chỗ, tôi cả kinh, không chút suy nghĩ liền chạy lên trước, kéo nàng lại tay, mang theo nàng nhanh chóng hướng về một bên khác thối lui.
Nàng tay rất mềm, nhưng thật lạnh, thật giống một khối băng đậu hũ, không có một tia nhiệt độ.
Trốn đến một góc an toàn, tôi quay đầu nhìn nàng, ánh mắt của nàng rất phức tạp, làm như kinh hỉ, làm như vui mừng, lại mang theo một tia mê man cùng thống khổ; phảng phất loại ánh sáng nắm lấy nhánh cỏ cứu mạng cuối cùng, niềm vui sướng mất mà kiếm lại được khiến tôi nghĩ mình hoa mắt.
Cặp mắt kia không hề lạnh lùng mà lóe lên rất nhiều tâm tình, nhanh đến mức ta không bắt được.
Nhưng mà chỉ nháy mắt, nàng nở nụ cười.
Nụ cười rất đẹp, nhưng tôi lại phảng phất cảm thấy nàng đang khóc.
Nàng nói: "Tôi tên Tiêu Minh Dạng, rất hân hạnh được biết cô."
Tôi cũng cười, nói: "Tôi tên Tạ An Nhiên, tôi cũng rất hân hạnh được biết cô."
Sau đó tôi vô số lần hỏi qua chính mình, nếu như lúc đó không có lựa chọn một mục đích kia, một con đường kia, một thời gian ra ngoài kia, kết quả sẽ có chỗ khác biệt hay không?
Đáp án là không biết.
Thế nhưng tôi luôn cho rằng, bất luận trên đường sẽ tình cờ gặp gỡ cái gì, trải qua đau khổ thế nào, tôi quen biết nàng giống như là trong cõi u minh đã sớm nhất định tình cờ gặp gỡ, vì thế đủ để cọ rửa tất cả làm nền không đẹp.
Loại phát triển không thể lẩn tránh, không thể nghịch chuyển nhân quả này, gọi là vận mệnh.

.