*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
..
Trưa nay Tô Duệ Triết chiếu theo thực đơn trong sách chọn món canh gà hầm. Bởi vì là lần đầu tiên làm nên khi nấu cậu luôn dùng chiếc đũa để thử độ non mềm của thịt gà, khuấy đều muỗng nếm hương vị nước dùng, chờ đến thời điểm hầm canh xong xuôi thì lại thả nấm đã được xắt nhỏ vào nồi. Số nấm tươi roi rói này Tô Duệ Triết lấy từ trong không gian, có chúng sẽ làm món canh gà càng ngon hơn. Ngoài canh ra thì cậu còn làm thêm món lòng gà xào nấm và dưa leo xào trứng.
Triển Vân thấy Tô Duệ Triết bưng đồ ăn vào phòng, cười hỏi, "Cậu nấu món gì mà từ dưới bếp đã ngửi được mùi thơm rồi vậy?"
"À đây là canh gà hầm nấm đó." Tô Duệ Triết cười nhẹ lộ ra hai lúm đồng tiền đáng yêu, đem đồ ăn dọn lên bàn.
Hai người vây quanh bàn ăn cơm cùng nhau. Thịt gà đã hầm nhừ, nhai từng miếng trong miệng cảm nhận nước dùng ngọt thơm được tẩm thấm trong thịt tỏa hương vị nồng đậm, cắn thêm phiến nấm càng làm tăng thêm vị ngon ngọt của canh gà, món lòng gà xào nấm với dưa leo xào trứng chiên cũng ngon không kém gì. Đều là những món ăn sắc thái đơn giản nhưng lại làm Triển Vân ăn vô cùng ngon miệng, không chỉ ăn liên tục hai chén cơm mà còn uống hết canh gà.
Chợt nhớ tới câu 'muốn bắt lấy tâm nam nhân, trước phải lấy lòng được dạ dày hắn', Triển Vân cảm khái thấy chính bản thân hắn cùng dạ dày đều bị Tô Duệ Triết thu phục triệt triệt để để rồi nga.
Lúc Tô Duệ Triết đang thu dọn mâm thì có tiếng gõ cửa. Bên ngoài là siêu thị giao hàng tới, ngoại trừ dịch vụ giao tận nhà còn có nhân viên hỗ trợ lắp đặt thiết bị, phục vụ thật sự rất chu đáo.
Điều hoà cùng máy giặt được trang bị xong là sử dụng được ngay nhưng do nhà của Tô Duệ Triết trước giờ chỉ nghe radio kiểu cũ với ông nội thôi...cơ bản không có gắn đường dây cáp TV, cho nên TV mua về đang để trưng ở một góc.
Tô Duệ Triết ngượng ngùng gãi đầu, thấp giọng, "Để tôi ra cửa hàng một chuyến gọi người ta lắp đặt cáp TV nha."
"Không cần đâu." Triển Vân nhẹ nhàng vẫy vẫy tay, cầm di động trực tiếp đặt giao tới nhà hệ thống IPTV (*), IPTV là "Truyền hình Internet" khá là tiện lợi, lúc ở nhà hắn cũng thường kết nối với nó để xem TV. Hơn nữa nhà Tô Duệ Triết chưa lắp internet, hắn muốn dùng đi động cũng không tiện, chi bằng trang bị IPTV rồi mua thêm notebook là có thể thoải mái nằm trên giường để lướt mạng rồi.
(*) IPTV là viết tắt của cụm từ "Internet Protocol TV" và được dịch ra là "Truyền hình Internet". Đây là công nghệ cho phép truyền tải các chương trình truyền hình thông qua mạng Internet băng thông rộng.
Thay vì nhận tín hiệu truyền hình theo kiểu truyền thống hoặc tín hiệu vệ tinh hoặc qua cáp, IPTV cho phép TV được kết nối trực tiếp vào đường mạng Internet của gia đình thu tín hiệu. Có thể thấy dịch vụ truyền hình đã được tích hợp trực tiếp với dịch vụ kết nối mạng Internet.
..
Tuy là có chút xót tiền đó nha, nhưng chỉ cần Triển Vân cảm thấy vui vẻ thì không thành vấn đề, Tô Duệ Triết trực tiếp đi rửa chén.
Quay về phòng, cậu rót nước giúp Triển Vân uống thuốc đúng giờ.
"Tiểu Triết, trường cậu sắp khai giảng rồi phải không?" Triển Vân đột nhiên hỏi.
Tô Duệ Triết không nghĩ Triển Vân sẽ đề cập tới chuyện này, không khỏi sửng sốt, sau đó thành thật trả lời, "Đúng là vậy."
"Khi nào? Cậu không nên trì hoãn việc học hành trong trường."
"Ừm... Tôi biết mà." Kỳ thật hôm nay là ngày khai giảng rồi...nhưng căn bản là Tô Duệ Triết vẫn chưa đóng học phí nên chả muốn đi đâu. ╮( ̄_ ̄)╭
Đời trước học phí của cậu là do đại bá cùng đại bá mẫu lo, học phí một năm trung học không phải là nhiều nhặn gì; nhưng mà tiền ăn, phí sinh hoạt với tài liệu sách vở lại chậm rãi tăng lên, ước chừng phải cần đến ba ngàn tệ. Mạt thế đến sát mông rồi mà cậu đi học chi nữa để phí mất thời gian kiếm tiền, mấy thứ đồ dùng học tập đó rõ ràng là vô dụng nha~~, Tô Duệ Triết sao phải tốn công sức đến trường.
"Hôm nay cậu không đi bán ngoài chợ à? Không nhất thiết phải ở nhà chăm sóc đâu, tôi chỉ bị thương ngay bụng chứ tay chân vẫn lành lặn mà." Đây đâu phải là lần đầu Triển Vân bị thương nên hắn rất có kinh nghiệm, TV cùng máy tính kế bên thì bản thân hắn sao có thể thấy nhàm chán được.
Triển Vân chọt ngay trúng điểm mấu chốt của Tô Duệ Triết, hiện tại cậu cần kiếm thật nhiều tiền để mua tích trữ vật tư...không còn bao nhiêu thời gian nữa rồi...
"Cái kia... Vậy thì tôi đi nhé?"
"Cậu đi đi." Triển Vân dừng lại một chút, "Cậu có đủ tiền để nhập thêm thực phẩm không? Nếu không thì nói tôi có thể đưa thêm cho?"
"Hả???"
"Ha ha, cậu nghĩ là tôi không biết? Cây anh đào xưa giờ nổi tiếng khó ''hầu hạ'', trái tươi tốt như vậy sao có thể do cậu trồng được? Nhà của cậu lại không phải đào viên." Nhìn Tô Duệ Triết bộ dáng ngốc ngốc, Triển Vân buồn cười, "Khẳng định là lấy hàng từ nơi khác? Nếu để giá cao hơn một tí cũng sẽ có người mua thôi vì anh đào của cậu ngon mà."
"Ừm..." Tô Duệ Triết chỉ có thể ngoan ngoãn thừa nhận như vậy bởi lời hắn nói cũng đúng phần nào, mấy trái anh đào đó đích xác là do cậu lợi dụng sức mạnh dị năng để trồng làm chúng sinh trưởng quá mức dễ dàng, ai dè đã lộ chân tướng từ đầu mà giờ Tô Duệ Triết mới biết, cứ tưởng Triển Vân không phát hiện chứ.
Có chút hoảng loạn rời đi, Tô Duệ Triết tiếp tục dùng chiêu cũ đẩy xe đến hẻm nhỏ chuẩn bị đầy đủ thực phẩm rồi ra chợ bán.
Ngạc nhiên nhất là Tô Duệ Triết vừa xuất hiện đã bị tầng tầng lớp người vây kín.
Mấy bác gái quen mặt đều nôn nóng kéo lại hỏi, "Đứa nhỏ này, sao sáng nay không thấy cậu bán nha? Chẳng lẽ bán hết đồ rồi á?"
Mọi người đều biết chỗ lương thực cậu bán mỗi ngày đều không nhiều mấy, đúng thực là vậy mà, hàng tốt giá cả lại phải chăng thì làm gì có ai cung ứng nhiều nổi cho tất cả được chớ?
Tô Duệ Triết thẹn thùng cười, "Bác gái yên tâm nha, ở nhà con vẫn còn nhiều lắm, tại buổi sáng trong nhà có việc cho nên không ra bán."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Mấy dì mấy cô lúc này mới yên lòng, bắt đầu lựa chọn mua đồ.
Nhớ Triển Vân nhắc, Tô Duệ Triết liền đem giá anh đào tăng lên mười lăm đồng một cân vì lý do anh đào trong nhà không nhiều lắm. Mọi người nghe thấy cũng không hề có nửa lời ý kiến, có thể mua liền mua, hận không thể đem tất cả anh đào bao hết vì sợ cậu bán hết rồi thì họ có tiền cũng không mua được.
Không biết anh đào của đứa nhỏ này thuộc loại gì, mùi thơm vị lại ngọt, cắn một miếng là chỉ muốn ăn mãi thôi nên mỗi người đều mua hai, ba cân về nhà.
Tô Duệ Triết hôm nay bán được một khoảng kha khá, hí hửng đem một xấp tiền thật dày cất vào trong túi.
Tiếp theo y lại đi một chuyến đến chỗ Ngô thúc giao hai trăm khối lương thực.
Kết quả Tô Duệ Triết thu được hai tin tức tốt, đầu tiên là chất lượng cùng hương vị thực phẩm cậu giao đều hoàn hảo làm món rau xiên chung thịt nướng BBQ bán chạy liên tục, cả nước ép trái cây khách hàng cũng rất ưa chuộng cho nên Ngô Khởi tăng thêm đơn hàng, kêu cậu bắt đầu từ ngày mai giao năm trăm khối rau quả tới, Tô Duệ Triết mặt mày hớn hở đương nhiên là đáp ứng. Chuyện tốt thứ hai là tiệm cơm Từ Ký cũng liên lạc Ngô Khởi, nhờ ông ấy nhắn với Tô Duệ Triết đưa thêm số lượng lớn hàng qua nhiều một chút, chất lượng đợt rau quả vừa rồi không thể chê chỗ nào được, hôm qua bọn họ khai trương 'đông như kiến', khách hàng ai cũng cực thích rau dưa và trái cây khiến họ thường xuyên cạn nguyên liệu. Bên họ bữa nay vẫn kín hết chỗ ngồi mới phải đặt hàng thêm từ Tô Duệ Triết đó, cung không đủ cầu, nhờ cậu hiện tại nhanh chóng giao một ít đến.
Tô Duệ Triết trong lòng thực sự vui lắm luôn, cậu cảm thấy từ lúc gặp gỡ Triển Vân thì mọi việc xung quanh mình luôn nối tiếp nhau diễn ra tốt đẹp nha. Tỷ như khoản tiền di dời, đại bá mẫu chủ động yêu cầu chia thêm cho cậu ba mươi vạn tệ; hay tốc độ tiêu thụ rau quả, có quán của chú Ngô Khởi cùng tiệm cơm Từ Ký là hai đơn vị tiềm năng, mỗi ngày số tiền Tô Duệ Triết thu vào cơ hồ không nhỏ tí nào.
Mang theo bao lớn, bao nhỏ xuất phát đến tiệm cơm Từ Ký, hai mẹ con Từ gia đối với cậu ngàn ân vạn tạ, kiểm kê xong còn trả cho Tô Duệ Triết hơn một ngàn tệ lận, dặn mỗi ngày cậu nhớ đưa tới một chuyến.
Trốn vào không gian đếm tiền, Tô Duệ Triết phát hiện hôm nay thế mà kiếm được hai ngàn năm trăm tệ đó nga~. (✧∀✧)
Mang tâm tình lân lân trong người, Tô Duệ Triết quyết định dạo quanh khu phố bán sỉ xem có thể mua được đồ giá rẻ hay không.
Lòng vòng hai lần Tô Duệ Triết cuối cùng chọn một cửa hàng bán nội y, mua hai trăm bộ, một trăm bộ cỡ mình, một trăm bộ kia là cỡ của Triển Vân, như vậy hẳn sẽ đủ cho mười năm sau. Một bộ nội y là hai mươi đồng nhưng do Tô Duệ Triết mua nhiều nên chủ cửa hàng tính cho giá sỉ, lấy mười sáu đồng một bộ, tổng cộng ba ngàn hai trăm tệ.
[Editor S: Biết cả size đồ lót...]
[Editor M: Không biết tới vụ đó thì uổng cho đời trước ẻm làm người êu của Triển Vân rồi cô nương!! ლ (ಠ _ ಠ ლ)
.
..
Khu bán sỉ có không ít thứ tốt khiến Tô Duệ Triết ức chế không thể mua bằng hết, tiếc là bây giờ cậu đang thiếu tiền chỉ có thể gom từ từ thôi.
Truy thê một trăm lẻ tám chiêu: VOTE dâng thẻ tín dụng bằng hai tay! Cho ẻm tuỳ tuỳ tiện tiện cà thẻ! Thể hiện độ chịu chơi cùng tài phú của một lão công phong độ a~! ☆ ~('▽^人)
Triển Tiểu Vân: Được! Tô Tiểu Triết hãy xem đây! Bổn công nguyện hiến dâng thẻ tín dụng! Còn không mau quỳ gối hầu hạ bổn công!
Tô Tiểu Triết: Bị người ta chém một đao có thể khiến dây thần kinh của anh bị chập mạch à? (; ̄Д ̄)
Triển Tiểu Vân: Ta biết là ngươi muốn hấp dẫn sự chú ý của ta. Ta thừa nhận ngươi thắng! Mật mã 66666, mau cầm nhanh đi quẹt quẹt! Không quẹt bạo không cho về!
Tô Tiểu Triết: Em rất muốn cà cho bằng hết, bất quá mật mã có phải thiếu một số hay không? →_→
Triển Tiểu Vân: Một cái 6, hai cái 6... Năm cái 6. Hừ hừ ta cố ý đấy, chính là xem ngươi đếm đếm được chưa! Xem ra ngươi rất thông minh. Nhớ kỹ, đều là số 6!
Tô Tiểu Triết: Nga, cư nhiên lại không bị trộm thật là phước đức mà. →_→
==================================
【 Đồng vàng rơi xuống tiểu kịch trường 】
Triển Tiểu Vân: Tài sản nhất định phải cấp cho lão bà bảo quản! *hai móng cẩu sờ sờ*
Tô Tiểu Triết: Nhất định phải mua đồ ăn ngon uy béo hắn!
==================================
【 Cá mặn ba ba tiểu kịch trường 】
Triển Vân: Tiền lương đương nhiên phải để lão bà quản rồi! ╰(▔∀▔)╯
Tô Tiểu Triết: Oa! Thật là cao hứng nha! ヽ(*⌒▽⌒*)
Triển Vân: Đây là thẻ tín dụng của anh, tùy tiện cà!
Tô Tiểu Triết: Oa! Thiệt yêu lão công quá đi!
Triển Vân: Lão bà, luôn có điêu dân muốn hãm hại trẫm!! ヾ(`ヘ')
Tô Tiểu Triết: Không cần sợ! Ta sẽ bảo hộ ngươi! (/^-^(^ ^*)/