Mạt Thế Chi Đi Theo Tang Thi Huynh Có Thịt Ăn

Quyển 1 - Chương 26




Ở bên này Khương đội trưởng với vài dị năng giả thông minh tán gẫu đến vui vẻ, mấy người chỉ hận không gặp nhau sớm.

Những người bên kia nhìn họ tán gẫu thân thiện, chỉ cười không có hảo ý. Mấy người kia bị ngốc sao? Bây giờ mới lôi kéo làm quen với Khương đội trưởng cũng quá muộn rồi.

Không thèm để ý tới sắc mặt những người đó, Khương đội trưởng nhìn A Lực đang bước tới, sắc mặt A Lực thật không tốt, phỏng chừng thức ăn ít đến trình độ nhất định.

Nhìn những người đang lên mặt này, Khương đội trưởng hắn chỉ muốn hung hăng cười to, tính toán thông báo sớm.

Kỳ thật một chút thức ăn này A Lực chỉ cần mang đến đặt lại đây mà thôi, nhưng do thức ăn tán loạn đầy đất nên phải thu dọn một chút. Thời gian thu thập trong mắt một số người lại thành bởi vì thức ăn nhiều lắm, cần thời gian di chuyển.

Nhìn A Lực trong tay cầm tám cái ba lô, tất cả mọi người vẻ mặt không thể tin.

Đương trường có người nói lời thô tục: “A Lực, ngươi đây là lừa gạt  ai vậy? Ngươi coi lão tử như ngốc tử sao, chỉ một tí như vậy, ngươi đây là bố thí cơm sao!”

“Khương đội trưởng!” Có người trực tiếp chất vấn họ Khương: “Ngươi này thật không phúc hậu, ngươi đây là coi chúng ta như tôn tử sao! Chỉ một ít thức ăn như vậy, khẩu vị của ngươi cũng quá lớn đi!”

Có người còn trực tiếp chạy tới nơi đặt thức ăn tính cướp đoạt.

Có ý niệm này trong đầu không phải số ít, nhưng hiện tại tất cả đều chưa hành động. Nhất là dưới tình huống A Lực chỉ mang ra một chút này nọ. Khi bọn hắn nhìn thấy các loại thức ăn bị vứt trên mặt đất, trong lòng thất vọng xen lẫn khiếp sợ không ngôn ngữ nào có thể miêu tả.

Rất nhanh, tất cả mọi người đều biết thông tin thức ăn thật sự chỉ còn một chút. Ánh mắt bọn họ nhìn mấy thứ trong tay A Lực tương đối cơ khát. Chỉ còn từng này lương thực thôi, cũng không quản nhiệm vụ gì nữa, trực tiếp về căn cứ cũng không đủ, huống chi người tạp vụ nhiều như vậy.

Cảnh giác nhìn những người khác, tất cả mọi người càng thêm rõ ràng, hiện tại bọn họ cũng mặc kệ chẳng quản nhiều được như vậy, lương thực chỉ có một chút, phân đều ra đại gia đây cũng bị đói chết rồi, ai cũng không có khả năng đem một phần của mình nhường đi ra ngoài.

Cục diện bế tắc, tất cả mọi người không nói nữa, có nói cũng chỉ khe khẽ nói nhỏ.

Thế nhưng cục diện bế tắc luôn luôn có một ngày bị đánh vỡ.

“Khương đội trưởng, đối với việc lương thực mạc danh kỳ diệu chỉ còn lại có một chút này, ngươi không cảm thấy cần cho chúng ta một lời giải thích sao?” Có người thứ nhất mở đầu, người sau liền dễ dàng hơn. Quan niệm ‘Khương đội trưởng tư tàng thức ăn’ lập tức cắm rễ ngay trong đầu bọn họ.

“Khương đội trưởng, vẫn là giao lương thực ra đây thì tốt hơn, bằng không mất mạng đáng tiếc, chậc! Chậc!” Một người trực tiếp uy hiếp.

“….”

“….”

Nhìn bọn họ mồm năm miệng mười, Khương đội trưởng rất muốn cười, sau đó hắn thật sự cười, cười đến thực hào hứng.

“Ha ha ha ha ! Ha ha ha ha cáp !” Tiếng cười của Khương đội trưởng làm cho một số người còn đang lải nhải sửng sốt một chút, bọn họ không biết hắn nổi điên hay bị động kinh, nhưng bọn họ đều chỉ im lặng chờ họ Khương cười xong.

Thật vất vả mới dứt cười, Khương đội trưởng cảm thấy tâm tình sảng khoái không ít. “Hừ!” Nhìn sắc mặt những người đó, Khương đội trưởng thực khoái trá quyết định nói cho bọn họ chân tướng sự tình.

“Mấy người không phải rất muốn biết lương thực ở đâu sao? Mấy người không phải rất muốn biết đám giáo sư chết như thế nào sao?”

“Khương đội trưởng, vấn đề hiện tại là thức ăn, ngươi không cần chuyển đề tài!” Một dị năng giả trực tiếp đánh gãy lời nói của Khương đội trưởng, hỏi chuyện mà hắn quan tâm nhất.

“Câm miệng!” Khương đội trưởng cũng không phải hạng người lương thiện gì. Đối với người ngắt lời mình cũng sẽ không có giọng điệu tốt. “Muốn biết liền câm miệng cho lão tử, ngươi chit chit oa oa ta còn nói cái gì!”

Dị năng giả kia bị Khương đội trưởng giáo huấn, ánh mắt đỏ lên cố đè ép xuống.

“Lương thực, ta không tư tàng. Nhưng ta ước chừng biết lương thực ở đâu, chẳng qua là các ngươi có năng lực tìm được hay không.” Nhìn mọi người rất muốn hỏi lại cố nhịn, Khương đội trưởng cảm thấy thực hả giận. “Lương thực đã bị người cướp đi vào lúc mọi người đánh nhau với tang thi.”

…….

Lặng ngắt như tờ, vào thời điểm bọn họ đánh nhau với tang thi thì lương thực bị người đoạt đi rồi, như vậy đám giáo sư cũng là bị cái tên cướp kia giết chết. Họ Khương vừa nói xong, trừ bỏ những người đã nghĩ đến tình huống này, tất cả đều sợ tới mức tay chân có chút run rẩy.

Đúng vậy, ngay khi bọn họ đánh nhau với tang thi, đám giáo sư được họ bảo vệ lại bị giết, lương thực bị đoạt đi, họ còn sống như vậy có phải chuyện may mắn hay không. Nếu người kia giải quyết luôn bọn họ, có phải sẽ chết không minh bạch hay không.

Ngay khi tất cả mọi người còn đang đắm chìm trong may mắn vì thoát một tai kiếp thì có người lên tiếng.

“Khương đội trưởng, ngươi nói lương thực bị đoạt đi rồi, bọn ta như thế nào có thể tin lời này, không nên coi bọn ta như tiểu hài tử ba tuổi mà đùa giỡn, có thể vô thanh vô tức sau lưng mọi người giết chết giáo sư, vì cái gì sẽ bỏ qua chúng ta? Trực tiếp giết chúng ta hoặc là cướp đi toàn bộ lương thực không phải càng đánh tin hơn sao?” Nếu không nhìn hắn hai tay có điểm phát run, những lời này càng có thể tin.

Đối với loại vấn đề này, Khương đội trưởng hoàn toàn không muốn trả lời. Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây? Hơn nữa lưu một đường sống cho ngươi, để lại thức ăn cho ngươi, ngươi hẳn là phải thấy may mắn chứ. Hiện tại ở trong này hỏi ta có ích lợi gì, có bản lĩnh trực tiếp đến hỏi kẻ đó ấy!

“Ngu xuẩn, ngươi là ngại sống lâu quá sao? Muốn chết cứ tự nhiên!” A Lực hiếm khi mở miệng, trực tiếp chống lại ‘Ngốc tử’ vừa rồi lên tiếng. Trong mắt A Lực người nọ chính là ngốc tử chán sống.

Người nọ vốn là cố lấy hết dũng khí nói ra câu kia, hiện tại bị A Lực trào phúng như vậy, nhất thời không còn dáng vẻ kiêu căng nữa.

Thời gian có thể giải thích hết thảy, sau khi tất cả mọi người yên tĩnh, nhìn lương thực trên tay A Lực, đó là hi vọng cuối cùng.

Khương đội trưởng lần này lại mở miệng trước: “Lương thực chia đều theo đầu người, phân phát xong đường ai người ấy đi.” Khương đội trưởng đem quyền phân phát cho A Lực, A Lực dị năng cao, ép được bọn họ, A Lực cũng là người công bằng nhất.

Khương đội trưởng nói phân phát lương thực xong mỗi người đi một ngả, những người muốn cùng về căn cứ với hắn không còn lý do gì mở miệng nữa.

Chỉ một chút lương thực như vậy, rất nhanh đã chia xong rồi. Tuy rằng bọn họ biết loại tình huống bây giờ ở với Khương đội trưởng tương đối an toàn, nhưng không có cớ, đành tốp năm tốp ba rời đi, trên đường hết ngẩn người lại đến thất thần cũng không làm bọn họ muốn mời đi chung được.

Khương đội trưởng trực tiếp xoay người không thèm nhìn các loại diễn xuất của bọn họ, hiện tại lương thực chỉ còn một chút, muốn dựa vào chúng ta để về căn cứ thì sớm đã không làm vậy.

Khương đội trưởng không lập tức trở về căn cứ, hắn cần mang về một ít này nọ để ứng phó với đám giáo sư ở căn cứ, còn có chồng thi thể này phải tìm một chỗ mai táng, đem thi thể đám giáo sư này về là không có khả năng, nhưng vật phẩm tùy thân của bọn họ có thể mang về.

Ít ra không cần bởi vì nhiệm vụ lần này mà làm cho mấy vị tối cao ở căn cứ không hài lòng với bọn họ. Tuy rằng khó tránh khỏi bị phê bình, chỉ cần không phải quá ác liệt, bọn họ còn có thể sinh tồn trong căn cứ.

Thời gian rất nhanh trôi đi, Khương đội bọn họ làm xong việc đi ra cũng đã là chạng vạng, thành viên trong nhóm xây dựng tường vây, một phần ba tường cũ chưa bị tang thi phá hủy, vậy nên cũng tốn ít sức lực, nhóm dị năng giả có thể hảo hảo giữ sức, buổi tối nếu có tang thi công kích thì chống trả cũng đỡ hơn.

Một đêm vô sự.

Thời điểm Khương đội nhìn lên vầng thái dương hồng nhạt, hắn có cảm giác không thực tế.

Cả đêm qua không có một con tang thi nào tấn công. Bọn họ vượt qua một đêm thật yên bình. Cho dù thấy kỳ quái, đoàn người vẫn thu thập này nọ chuẩn bị về căn cứ. Đồ đạc gì đó phải mang về, ngày hôm qua cũng đã thu thập tốt lắm, hiện tại chỉ cần đóng gói một chút.

Khương đội trưởng nhìn đội ngũ đã chuẩn bị xong, chỉ yên lặng thở dài một hơi. Khi đi nhiều người như vậy mà giờ đây bên cạnh chỉ còn lại hơn 20 người, chỉ trong vòng hai ngày. “Aizz!”

“Xuất phát thôi! Mọi người cẩn thận một chút!” Phân phó một tiếng, Khương đội trưởng mang theo đội ngũ của mình bước vào lộ trình hồi căn cứ.

Khương đội trưởng cảm thấy vận khí của hắn ở nơi lần đầu tiên bị tang thi vây công cũng không tệ. Cho tới bây giờ hắn cũng không thuận lợi qua, hiện tại tuy rằng người không thiếu một ai, nhưng là không có thức ăn. Đã không có thức ăn thì đi như thế nào đây, khoảng cách từ nơi này đến căn cứ còn một nửa lộ trình nữa.

Nhìn thoáng qua mấy người phía sau vốn đã gầy, hiện tại càng gầy hơn, Khương đội trưởng thầm cảm thán, lúc trước như thế nào lại tiếp cái nhiệm vụ này nhỉ.

Đi không nổi nữa, mọi người dừng lại nghỉ ngơi.

Khương đội trưởng nhìn A Lực trước mặt mình, không rõ hắn muốn làm cái gì.

“A Lực, có chuyện gì vậy?” A Lực vắt chéo tay sau lưng đứng trước mặt Khương đội trưởng sau nửa ngày cũng không thấy nói.

“Tôi …tôi …Khương đội à.” Quanh co nửa ngày, A Lực tựa như tiểu nam sinh cố lấy dũng khí thông báo, một tay vươn ra đồng thời thật nhanh nói: “Khương đội trưởng à, đây là rau dại tôi hái trên đường, có thể ăn, anh trước hết ăn đi!”

Nói xong trực tiếp nhét rau dại vào tay Khương đội trưởng, sau đó giống con thỏ bị con chó rượt chạy mất.

Kỳ thật hắn cũng không chạy xa, chỉ tránh ở sau lưng những người khác, làm cho Khương đội trưởng nhìn không thấy thân hình hắn.

Khương đội trưởng cảm giác rất là vi diệu, nhưng nhìn ánh mắt hứng thú của những người khác, hắn rất muốn rít gào. (edit: đôi này thấy nghi nghi…)

A Lực, cậu đưa rau dại cho tôi ăn là được rồi, đằng này lại như tỏ tình là muốn nháo thành loại nào a! Lại còn thẹn thùng chạy đi là sao a! Lão tử thật sự rất muốn chửi thề a! Hỗn đản! Còn mấy người nữa, có rau dại ăn còn không mau đi, đứng ở đấy nhìn cái gì chứ, nhìn ông đây cũng không thể no! Mấy người không phải rất đói bụng sao? Như thế nào lại có vẻ rất có tinh thần đứng nhìn a!

Hung hăng trừng mắt liếc mấy người đang xem trò vui, Khương đội trưởng vẻ mặt buồn bực bắt đầu ăn rau dại.

Khương đội trưởng vẻ mặt không bình tĩnh, đội viên khác đứng nhìn thực sung sướng, chỉ dám nén cười.

Cuối cùng vẫn là đói khát chiến thắng tâm tình xem diễn. Hỏi rõ A Lực cái nào là rau dại, cái nào là cỏ, bắt đầu kiếm ăn.

Mọi người cũng không dám đi xa, chỉ dám loanh quanh vùng phụ cận hai ba người đi cùng nhau. Không biết có phải do không ai đi hái rau dại ăn hay không, hiện tại rau dại có rất nhiều, nhưng là đắng chát chua vị nào cũng có.

Mà có ăn là tốt rồi, cũng không đi để ý có mùi vị gì, không bị đói chết là may, cũng không có nhiều yêu cầu như vậy.

Nhìn bọn họ đều bắt đầu ăn rau dại, Khương đội trưởng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Còn một chặng đường dài, may mà còn có rau dại bằng không đến lúc đó bị đói chết phỏng chừng so với bị tang thi cắn chết còn nhiều hơn. Như bây giờ coi như ổn định. Ít nhất không phải lo chết đói.

Nhanh về căn cứ một chút, từng ngụm từng ngụm cắn rau dại đắng chát, Khương đội trưởng trong lòng ngọt đến khóe miệng.

Nhìn đám người đối với rau dại lang thôn hổ yết, Khương đội trưởng hơi hơi nở nụ cười.

Sau đó trong lúc vô ý nhìn lướt qua A Lực đang ngồi bên một cây rau dại phân cao thấp, nhất thời đen mặt …

A Lực, cậu tốt nhất từ hôm nay trở đi tránh xa tôi một chút, nói cách khác …

Kỳ thật Khương đội trưởng thực âm hiểm, A Lực coi như là người phát ngôn của hắn, như thế nào có thể cách hắn rất xa đâu, cho nên mọi người hãy vì A Lực cầu nguyện!’Nguyện chủ ban phúc cho hắn, A men!’