Mạt Thế Chi Đi Theo Tang Thi Huynh Có Thịt Ăn

Quyển 1 - Chương 36




Ngày đó tang thi huynh thẳng đến trời sáng mới đánh thức Tiêu Văn dậy, Tiêu Văn nhìn tang thi huynh thần thái sáng láng nên cũng không có cảm giác áy náy. Chỉ là đã xác định được một chuyện, tang thi huynh thật sự không cần ngủ.

Đem chăn thu hồi lại không gian, dập lửa. Lại tiếp tục lên đường.

Hộc! Sắp chịu không nổi a, Tiêu Văn nhìn tang thi huynh đi đàng trước, vẫn như trước bước đi như bay, thật sâu hâm mộ lẫn ghen tị. Ngươi nói xem, ta với tang thi huynh kém nhau không nhiều lắm a, như thế nào hiện tại chênh lệch lớn như vậy. Tiêu Văn đều đã thở hổn hển như trâu, tang thi huynh vẫn là bộ dáng nhàn nhã, tuy rằng tang thi huynh là mặt than nhìn không ra, nhưng tang thi huynh vẫn biểu hiện ra tư thái nhàn nhã đâu! Đây là dùng để đả kích cậu đi, tang thi huynh thật sự rất hung tàn.

Năm ngày rời khỏi biệt thự cùng tang thi huynh, đã năm ngày, trên đường cũng không gặp phải nguy hiểm, cho dù là dọc đường đi có gặp vài nhóm tang thi, nhưng có tang thi huynh sát thủ tang thi hung tàn này ở đây, nhóm tang thi chỉ còn nước ngã vào phân.

Ách, xưng hô ‘sát thủ tang thi’ này dùng ở trên người tang thi huynh rất kỳ quái. Thôi, không cần nghĩ nhiều, này vốn là sự thật a.

Tiêu Văn nhìn tang thi huynh đi ở phía trước, cảm thấy hôm nay hắn thật không bình thường! Bao gồm tang thi huynh và chính mình, hôm nay buổi sáng thời điểm xuất phát, tang thi huynh so với mấy ngày trước có vẻ dồn dập, dọc theo đường đi không hề giống với lúc trước chậm rì rì như đi du lịch, ngay từ đầu cước bộ nhanh hơn, hại Tiêu Văn đuổi theo phía sau thật sự vất vả. Tang thi huynh ngươi không biết mệt, nhưng là ta sẽ a.

Nghĩ lại hành trình hôm nay Tiêu Văn thực bi thống. Đầu tiên là đuổi theo tang thi huynh thật vất vả, sau đó thời điểm giữa trưa ăn cơm lại là vội vã. Trên cơ bản chính là ăn xong chưa kịp tiêu hóa đã phải lên đường. Rốt cuộc là điều gì làm cho tang thi huynh khác thường như vậy, tuy rằng dọc theo đường đi bởi vì vương bát khí từ người tang thi huynh mà đám tang thi đều đi đường vòng, nhưng hậu quả là cậu thắt lưng đau lưng đau chân rút gân.

Nhìn trời, hiện tại không sai biệt lắm khoảng bốn giờ chiều đi. Không biết khi nào thì tang thi huynh mới dừng lại, về sau nhất định phải kiếm một chiếc xe, không bao giờ muốn nếm thử cảm giác đi bộ nữa.

Tiêu Văn vẫn là cam chịu đuổi theo tang thi huynh, ai biết được rời khỏi tang thi huynh rồi thì đám tang thi đàng xa có nhào lên hay không, an toàn là quan trọng nhất.

Một giờ sau, Tiêu Văn chống đầu gối từng ngụm từng ngụm thở dốc. Rốt cục đã đến, rốt cục có thể dừng lại a. Nhìn bóng hình xinh đẹp của tang thi huynh, Tiêu Văn chỉ còn khí lực chống đỡ đi phía sau. Này không phải hung tàn a, này hoàn toàn là khảo nghiệm cực hạn của nhân loại đây mà, tang thi huynh, ngươi vẫn là đem ta biến thành cường giả giống ngươi đi.

Thở hồng hộc phì phò, Tiêu Văn không rảnh ngẩng đầu nhìn xem mình đang ở đâu. Có ai mệt đến mức chỉ thiếu điều vươn đầu lưỡi ra thở, chứ nói gì đến dư tinh lực đi quan sát bốn phía, mấy người đặc thù khác không tính. Tiêu Văn tuyệt đối chính là không có một trong những bối cảnh sau: không được tham gia đặc huấn, là bình phàm nhân sĩ chưa từng bị đuổi giết. Cho nên việc Tiêu Văn xem nhẹ đại môn phía trước là có nguyên do.

Kia kỳ thật chỉ là một cái cổng, ‘bảo tàng’ chân chính ở bên trong.

Tang thi huynh xoay người nhìn thấy sủng vật nhà mình mệt đến bộ dáng bán sống bán chết. Nháy mắt đau lòng a, đều do hắn hôm nay rất sốt ruột.

Sáng sớm nay tính toán một chút, từ đây đến kho lương thực không quá xa, nhưng dựa theo tốc độ này thì trời tối đến nơi là tuyệt đối không có khả năng, vậy chỉ còn cách tăng tốc. Sủng vật nhất định có thể theo kịp, sủng vật có dị năng, như thế nào lại theo không kịp đâu.

Tang thi huynh không biết có một loại sinh vật gọi là ‘Ma pháp sư’, năng lực có thể hủy thiên diệt địa nhưng là thân thể không phải dạng cường hãn, cho nên hôm nay khiến Tiêu Văn trải qua một ngày bi thảm. Chúng ta hãy vì Tiêu Văn cầu nguyện, hy vọng tang thi huynh về sau hiểu được cho dù Tiêu Văn năng lực có cường hãn hơn đi chăng nữa, nhưng là thân thể không nhất định cũng phải cường hãn theo.

Tiêu Văn đang ngồi khôi phục thể lực, thình lình cảm giác được thiên toàn địa chuyển, không phải mới vừa rồi mặt hướng xuống đất sao? Như thế nào lập tức lại biến thành thiên không xanh thẳm?

Tang thi huynh nhìn sủng vật bộ dáng suy yếu, cảm thấy hắn sai lầm rồi. Tuy rằng không biết sao lại sai lầm, nhưng làm cho sủng vật trở nên suy yếu là hắn, cho nên nhất định là hắn sai rồi. Tang thi huynh tiến lên xoay người, trực tiếp ôm kiểu công chúa, sau đó một cước đem cửa đá văng, sải bước vào trong.

Tiêu Văn sau một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần, cậu bị tang thi huynh ôm lấy, cái này không quan hệ, dù sao chính mình cũng không còn khí lực. Nhưng là ôm kiểu công chúa kia là chuyện gì vậy! Nhìn tang thi huynh khí phách một cước đem đại môn thực rắn chắc đá văng, Tiêu Văn có oán giận hơn nữa cũng chỉ có thể im lặng. Một cước này nếu dừng lại trên người cậu, phỏng chừng có thể trực tiếp cosplay làm đĩa bay.

Nhìn đám cửa thực rắn chắc sau khi bị tang thi huynh đạp một cước trực tiếp biến thành gỗ nhóm củi, cậu yên lặng nuốt một ngụm nước miếng, thôi dù sao ôm không tốn tiền lại không mất sức, cứ để cho tang thi huynh ôm đi.

Yên lặng khinh bỉ bản thân tự lừa mình dối người, Tiêu Văn rất nhanh có thể bình tĩnh theo cước bộ của tang thi huynh bắt đầu quan sát bốn phía. Xem ra nơi này lâu rồi không có người đến đây, nơi nơi đều là cỏ dại, bất quá đây rốt cuộc là địa phương nào?

“Tang thi huynh đây là đâu, tại sao lại dùng nhiều bùn đất làm thành phòng ở như vậy? Không đúng, đây giống kho hàng hơn, phòng ở không khó coi như vậy.” Nghiêng đầu nhìn phòng ốc phía trước, Tiêu Văn cảm thấy cậu hình như có chút ấn tượng, trước kia giống như đã nhìn qua loại phòng ở này ở đâu, là khi nào nhỉ?

“Kho chứa lương thực, chúng ta phải tồn trữ nhiều thức ăn một chút.” Tang thi huynh ôm sủng vật cước bộ không ngừng hướng đến kho hàng gần nhất.

“Lương thực?” Tiêu Văn có ảo giác như thấy lương thực chồng chất thành núi xuất hiện trước mặt. “Bất quá, nếu nơi này có lương thực không phải hẳn là đã sớm bị những người khác mang đi sao? Như thế nào còn đến lượt chúng ta.” Tiêu Văn cảm thấy ảo giác của mình tan biến ngay lập tức, nơi này nếu có kho lúa thì đã sớm bị những người khác đánh cướp rồi, như thế nào có khả năng lưu lại cho hai người ở thâm sơn thật lâu đến đả kiếp đâu. Phỏng chừng chỉ còn một ít cặn.

“Lương thực nơi này đều là lương thực dư thừa từ vài thôn làng chung quanh, ở đây trồng lúa nước một năm hai vụ, cơ bản cũng không có khả năng ăn hết, đến thời điểm thu hoạch nơi này cũng sẽ thu mua, bởi vì thuộc về chính phủ nên không phải ai cũng biết.” Dừng một chút nhìn sủng vật hai mắt tỏa sáng, tang thi huynh cảm thấy vẫn là lưu lại cho sủng vật một chút kinh hỉ.

“Tuy nơi này mỗi lần thu mua lương thực không nhiều, nhưng lương thực ở đây rất ít khi bị điều động, tích tiểu thành đại, số lượng thực khách quan.” Nói xong, tang thi huynh một cước đá văng cửa kho chứa lúa.

Tiêu Văn đang vì sư bác học của tang thi huynh, còn vì rất nhiều lương thực mà kinh ngạc thì bị một tiếng đá cửa hoàn hồn, tang thi huynh, ngươi rất bạo lực. Bạo… lực… cũng không quan hệ a!!! Nhìn lúa chất thành tòa núi nhỏ, Tiêu Văn cảm thấy bạo lực cũng tốt lắm, bạo lực thật tốt đẹp.

Buông sủng vật, tang thi huynh tùy sủng vật hưng phấn nơi nơi sờ loạn, tuy sờ tới đều là lương thực. Lắc đầu, tang thi huynh thời điểm tay vừa chạm vào lương thực, toàn bộ kho lúa không thấy đâu.

Đang muốn ở trên đụn lúa đánh cái lăn lộn, Tiêu Văn vừa định nhảy lên liền phát hiện lương thực biến mất.

Di! Di? Chạy nhanh thiếu chút nữa té xuống đất, Tiêu Văn lau mồ hôi lạnh trên mặt một phen. Này nếu không kịp dừng lại vậy thật đúng là mặt sẽ chạm đất đầu tiên a, tuy rằng cậu không phải thực anh tuấn nhưng là không tránh khỏi bị hủy dung.

Đứng thẳng người, Tiêu Văn hung hăng trừng mắt nhìn đầu sỏ gây nên, muốn thu vào cũng không nói một tiếng, đầu năm nay mặt mũi có làm sao cũng không biết đi đâu tìm chỗ chỉnh dung đâu.

Tang thi huynh kỳ thật thực oan ức, hắn cũng chỉ muốm thu một chút ai ngờ đều thu tất cả vào không gian a. Xem ra tang thi huynh lại cường đại hơn rồi, lúc trước thu vào này nọ còn không thể thu nhiều như vậy, lần này không nghĩ qua liền tất cả đều thu vào. Đương nhiên phải hống (dỗ) sủng vật, bằng không sủng vật không thích hắn thì làm sao bây giờ.

“Tiêu Văn, ta cũng không biết lại thu tất cả vào, kho hàng kế tiếp ta chờ ngươi nói mới thu.” Tang thi huynh nghiêm trang đối với sủng vật giải thích.

“Không có việc gì!” Tiêu Văn rất độ lượng, nếu tang thi huynh có thành ý như vậy cậu cũng không thể lại khó xử hắn.

Đi theo phía sau tang thi huynh, chờ hắn lại một lần nữa đá văng đại môn, Tiêu Văn quyết định lần này nhất định phải hảo hảo lăn một cái, cho dù hành động này thật ngây thơ cũng phải kiên quyết thực hành.

Đá văng đại môn xong, tang thi huynh rất thức thời nghiêng người cho sủng vật tiến vào.

Tiêu Văn ngao ngao nhào vào, chính là…

Vô luận trong tưởng tượng có đẹp đẽ thế nào, có những chuyện đều bị thực tế hung hăng đả kích.

Hạt lúa sau khi bóc lớp vỏ bên ngoài thành gạo trắng, gạo trắng nấu lên thành hạt cơm thơm thơm mềm mềm cơm. Nhưng là thứ Tiêu Văn nằm lên không phải gạo trắng cũng không phải cơm, cậu là nhào vào núi thóc nhỏ a.

A… vì Tiêu Văn bi ai.

Hạt thóc có vỏ ngoài thô ráp, hai đầu còn có mũi nhọn, có hạt đã bị cọ rớt, có hạt chưa, chính là dù có hay không, hạt thóc kia mặt ngoài thô ráp sẽ để lại nơi tiếp xúc trên da chút dấu vết. Hạt thóc trên cơ bản đều đã được phơi nắng, nhưng là sau khi phơi khô sẽ có một ít tro bụi. Đám bụi này nếu dính trên da là ngứa cỡ nào a.

Tiêu Văn sau khi nhảy lên lặng im một hồi, liền “Ngao ~~!” nhảy dựng.

Trên mặt dính cái gì vậy, ngứa quá, bị cái gì cọ vậy, đau quá, bị lương thực sát đến, đau quá.

Nước mắt tuy không chảy ra nhưng Tiêu Văn hiện tại thực chật vật, trên mặt cảm thấy rất ngứa, muốn gãi, mấy chỗ vừa rồi hiện tại đỡ rát hơn nhiều, chính là vẫn ngứa a!

Tang thi huynh thời điểm nhìn thấy bộ dáng sủng vật nằm lên đống lương thực, chính là giây tiếp theo liền thấy sủng vật tạc mao. Nhìn sủng vật vẻ mặt muốn khóc mà không khóc nổi, vội thu kho lương vào không gian, bằng không lại làm sủng vật bị thương thì sao bây giờ.

Tang thi huynh dẹp xong, vài bước đi đến bên cạnh dùng ống tay áo lau mặt cho sủng vật. Sủng vật mặt đều đỏ ửng, nhưng là sủng vật vẫn kiên trì không ngừng sát.

【dính cái loại tro bụi này, dùng nước rửa là tốt rồi, càng lau càng ngứa, ta tự mình trải qua.】

Không biết sủng vật rốt cuộc làm sao vậy, tang thi huynh nhìn trên mặt sủng vật bẩn hề hề, lắc mình liền đem sủng vật đến bờ sông.

Tang thi huynh tùy tay cầm một khối khăn mặt nhúng nước, vụng về lau mặt sủng vật. Mới đầu Tiêu Văn còn cảm giác ngứa, đợi khi tro bụi trên cơ bản đều bị lau sạch, không còn ngứa nữa. Tang thi huynh thấy sủng vật tốt hơn nhiều, mang theo sủng vật ra khỏi không gian, lương thực còn chưa thu xong đâu.

Sau đó tang thi huynh và Tiêu Văn liên tục thu vào mười mấy kho hàng còn lại.

Trong lúc đó Tiêu Văn đều ngoan ngoãn tránh ở phía sau tang thi huynh, cách đống lương thực rất xa. Mấy hạt thóc này rất hung tàn, hiện tại nhìn đến bọn chúng lại thấy mặt ngứa. Quả nhiên vẫn là thoát “quần áo” tương đối khả ái, hạt thóc “mặc quần áo” so với tang thi huynh còn hung tàn hơn.