Mạt Thế Chi Đi Theo Tang Thi Huynh Có Thịt Ăn

Quyển 1 - Chương 49




Note: Một tuần vừa rồi bận rộn chuẩn bị và thích nghi với chỗ ở mới nên ko ed đc, hnay mới ổn ổn nên ra chương mới cho mọi người. buồn ngủ quá ngất đây….

Đại thúc lái xe an bài người gác đêm xong liền phát lương thực, mọi người bắt đầu ăn bữa tối.

Đại thúc lái xe phát thức ăn, bọn Trương Băng và Tiêu Văn không có phần, cho nên hôm nay đại thúc lái xe cũng sẽ không bắt bọn họ gác đêm.

Ăn xong bữa tối, ai phải gác đêm thì gác đêm, ai ngủ thì lo ngủ, không một ai nói chuyện phiếm.

Trong ba lô đều là thức ăn Trương Băng đưa, Tiêu Văn nhìn ba lô mà ngẩn người.

Văn Hàn rất chăm chỉ trải đệm chăn, còn chọn một nơi  tương đối khuất để ẩn núp, đương nhiên nếu ai chủ tâm quan sát vẫn có thể thấy.

Tiêu Văn còn đang ngẩn người, không thấy Văn Hàn có gì dị thường. Lúc trước mặc dù vẫn luôn chuẩn bị đệm chăn cho hai người, nhưng do Văn Hàn không cần ngủ, nên động thủ chuẩn bị luôn là Tiêu Văn. Đêm qua đệm chăn vẫn là Tiêu Văn trải.

Thế nhưng hôm nay Văn Hàn rất tích cực trải đệm chăn, xong xuôi còn vào nằm trùm chăn kín đầu, lưng quay về phía ô tô.

Đại thúc lái xe không bắt tất cả mọi người phải ngủ chung một chỗ, ai mà chẳng có không gian riêng tư. Ông chỉ chọn người gác đêm, quy định không được ngủ cách ô tô quá sáu thước, còn ngủ ở đâu tùy mọi người.

Vị trí Tiêu Văn cách ô tô vừa vặn đúng sáu thước. Vị trí này do Văn Hàn chọn, Tiêu Văn không có ý kiến gì, ở đâu cũng như nhau.

Bởi vì đại thúc lái xe nói không được đốt lửa, cho nên khi trời tối sầm lại, mọi người căn bản là không thể nhìn xa được, tuy nhiên những người gác đêm được trang bị đèn pin, nơi nào có tiếng động lạ sẽ kiểm tra.

Tiêu Văn nhớ rõ giọng điệu xa cách kia của Trương Băng, lúc ấy cậu cảm thấy có chút không đúng. Bây giờ suy nghĩ lại mới thấy Trương Băng là muốn phân rõ giới hạn, không muốn nợ cậu, cũng không muốn có nhiều liên quan gì tới cậu.

A, nghĩ nhiều cũng vô dụng, mỗi người có lý tưởng và lựa chọn của riêng họ, không thể cưỡng cầu.

Tiêu Văn chuẩn bị trải đệm chăn ngủ, xoay người liền hoảng sợ, tang thi huynh, ngươi lúc nào thì hóa thân thành ốc đồng cô nương vậy. Nhìn đệm chăn được chuẩn bị xong xuôi lẫn tang thi huynh chôn trong ổ chăn nhìn không thấy đầu, Tiêu Văn cảm thấy hôm nay chuyện lạ đặc biệt nhiều, trước kia người nói với cậu rằng không cần ngủ là tang thi huynh đi, bây giờ cái người chỉ hận không thể đem chính mình tất cả đều nhét vào chăn cũng vẫn là tang thi huynh đúng không.

Trời tối như mực, cái gì cũng nhìn không thấy, Tiêu Văn không ngờ hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện đau đầu như vậy.

Cậu chui vào ổ chăn, gối đầu liền ngủ.

Văn Hàn nằm trong chăn lẳng lặng chờ tất cả tiếng hít thở ổn định, tìm kiếm cơ hội đi ra ngoài.

Lúc xế chiều, Văn Hàn vẫn đi theo phía sau Tiêu Văn không nói chuyện, nhưng hắn lại nghe được một số chuyện từ trong miệng người khác. Chiếc xe phía sau được che chắn kín mít, bên trong có cái gì hoàn toàn nhìn không thấy, nhưng Văn Hàn lại nghe được hai người kia nói chuyện trong phòng điều khiển.

‘Giáo sư, chúng ta lần này khẳng định gặp đại vận rồi, ha ha, chúc mừng giáo sư.’

‘Ha ha, tiểu tử ngươi đúng là khéo ăn nói. Hừ, mấy lão già kia lần trước dùng mọi kế sách không cho ta đi, kết quả thì sao, toàn bộ đều chết. Lần này mấy kẻ tự xưng là lão đại ở căn cứ hoàn toàn không cho viện nghiên cứu nhúng tay vào, bây giờ mấy lão già đó liền ngoan ngoãn mà ở lại căn cứ, còn ta đang trên đường đi giành thắng lợi.’

‘Giáo sư vận khí của ngài thật tốt. Là của ngài, không ai có thể cướp đi.’

‘Ha ha, những lời này ta thích nghe.’

Sau đó Văn Hàn cũng không nghe được những điều cần nghe nữa. Vốn là không định ra tay với những người này, nhưng bên trong có loại người gọi là giáo sư, cũng tiện tay lấy chút lương thực trở về, không có gì là không thể.

Trong căn cứ xem ra còn có rất nhiều giáo sư, hắn muốn tìm cơ hội xử lý toàn bộ.

Văn Hàn ánh mắt dần dần ngoan lệ, một người cũng đừng mong chạy thoát.

Văn Hàn từ trong không gian lấy ra một cái chăn cuộn tròn nhét vào ổ chăn, từ xa nhìn vào không có gì khác nhau.

Văn Hàn lẳng lặng đứng nhìn gương mặt Tiêu Văn ngủ say sưa, rất muốn để sủng vật vào không gian, ở đó an toàn nhất. Nhìn thoáng qua những người khác, nếu sủng vật đột nhiên biến mất, bọn họ sẽ gặp phiền toái không ít. Suy nghĩ một chút, cho Tiểu Nhất ra bảo hộ Tiêu Văn, nó ở trong không gian cũng lâu rồi, khi ra không cho phép có tiếng động.

Tiểu Nhất không phát ra một chút thanh âm, lặng lẽ đi đến chỗ Tiêu Văn nằm úp sấp xuống, chọn vị trí xong, thân thể nó vừa vặn bị Tiêu Văn che khuất.

Văn Hàn vẫn có chút lo lắng, nhưng lại không thể đem ngũ chích tất cả phóng xuất, ngũ chích đi ra nhất định sẽ khiến những người khác chú ý, đến lúc đó Tiêu Văn sẽ không thể giải thích được.

Vẫn là đi nhanh về nhanh đi, Văn Hàn nhìn thoáng qua Tiểu Nhất, không một chút tiếng động lặng yên ly khai.

Văn Hàn đuổi tới đoàn xe, lẳng lặng đứng một bên.

Văn Hàn mục tiêu rất rõ ràng, đó là giết tất cả giáo sư, thuận tiện lấy chút lương thực về. Chiếc xe đậu ở trung gian kia bốn phía thủ vệ không rời rạc như đại thúc lái xe an bài, cơ hồ cứ mười phút là có một đội ngũ tuần tra đi qua.

Nếu không qua được, vậy trực tiếp từ phía trên nhảy xuống.

Văn Hàn lặng yên không một tiếng động rơi xuống bên cạnh chiếc xe kia, hoàn hảo, cửa không khóa, bằng không bẻ khóa phải tốn một chút thời gian.

Mở cửa xe, Văn Hàn trực tiếp dùng tay kháp trụ cổ của người đứng gần nhất, ‘Ca’ một tiếng, cổ lập tức gãy, người không kíp giãy dụa. Thanh âm có chút nhỏ, người đang ngủ bên cạnh hoàn toàn không bị đánh thức cho đến khi bị bóp cổ mới tỉnh lại, nhưng đã quá muộn, giãy cũng không kịp giãy liền chết.

Văn Hàn nhìn hai xác chết, yên lặng nói một câu “Lại là hai người.”

Văn Hàn đi đến đuôi xe, “Roẹt!” một tiếng, vải trùm bị xé rách.

Xé đi lớp vải, thời điểm nhìn thấy lương thực bên trong, hắn khẽ cười, tất cả đều thu vào trong không gian.

Ngay khi Văn Hàn thu dọn xong liền có người đến.

Tiếng bước chân và tiếng kinh hô bối rối từng chút một xuyên thấu toàn bộ đoàn xe.

Xem ra vừa rồi thanh âm xé vải kinh động đến bọn người kia, rốt cuộc có nên chạm mặt những người này không?

Văn Hàn nghĩ nghĩ, quyết định vẫn là đi trước, những người này trước đó có thể đã thấy hắn, nếu bọn họ lập tức gởi thư báo tin cho vị đại thúc lái xe kia, như vậy Tiêu Văn sẽ gặp nguy hiểm.

Thừa dịp người đến không nhiều, Văn Hàn trèo lên xe đỉnh, nhảy mấy cái rời đi.

Lưu lại đoàn xe phía sau có chút hỗn loạn.

Thời điểm Vương Phong bị đánh thức thực sinh khí, nhưng hắn biết nếu không có chuyện gì trọng yếu, bọn họ sẽ không đánh thức mình. Vương Phong đứng dậy mặc áo, trong lòng khó chịu, lúc trước có bao cỏ Trần Tân kia hắn sẽ không được ngủ ngon giấc, bao cỏ kia hở một chút là tới, lần nào cũng huyên náo ầm ĩ, sau đó hắn liền bị đánh thức. Nghĩ lần này rốt cục có thể đóng gói bao cỏ ném về, có thể ngủ ngon, như thế nào xuất hiện một con thiêu thân nữa.

“Sao lại thế này?” Vương Phong nhìn người bối rối chạy tới, cơn tức lập tức bùng phát, những người này muốn chết sớm sao? Ầm ĩ như vậy dẫn tang thi lại đây thì làm sao bây giờ. Lũ người ngu xuẩn.

“Có người bị giết.” Lái xe im lặng trả lời.

“Câm miệng cho ta, còn nhao nhao ồn ào liền ném cho tang thi ăn hết!” Vương Phong thanh âm rất nhanh làm cho mấy người đang chạy loạn thêm phiền im bặt.

Rất nhanh, lái xe đi xuống thu dọn, ai phải gác đêm tiếp tục gác đêm, ai ngủ cứ thế ngủ, còn người nào nhìn thấy điều gì thì đi nói rõ ràng với Vương đội trưởng.

Tùy ý ngồi trên cỏ, Vương Phong biểu tình nghiêm túc làm cho những dị năng giả phát hiện người chết mồ hôi lạnh chảy ròng.

“Nói rõ ràng cho ta, ai phát hiện đầu tiên.” Vương Phong nghe lái xe kể lại cũng không quá tin tưởng.

Cứ như vậy mà chết hai người, đều là lặng yên không một tiếng động bị bóp chết, hơn nữa không tìm thấy hung thủ! Vô nghĩa, nếu không phải có quỷ thì chỉ có một loại khả năng, đó là tang thi rất cao cấp. Ngượng ngùng rồi, tang thi Vương Phong hắn thấy cũng nhiều, loại cao cấp cũng từng gặp, có thể vô thanh vô tức tiến vào giết người sau đó rời đi như vậy, đảm bảo là tang thi có thêm chỉ số thông minh cao. Nếu là tang thi có chỉ số thông minh cao, vậy tại sao không triệu tập nhiều tang thi vây công, sau đó giải quyết hết cả đoàn xe? Cớ sao chỉ ám sát hai người bình thường như vậy?

Lái xe vội vã chạy lại, thì thầm với Vương Phong một trận.

Vương Phong cau mày, này làm được cũng không dễ dàng. Nhìn ba dị năng giả phát hiện người chết trước mặt, Vương Phong cần nhiều manh mối hơn.

“Ba người bọn tôi nghe thấy nơi đó có thanh âm, nghĩ không biết có phải có người đánh nhau hay không, chạy qua xem. Nhưng khi đến nơi bọn tôi đầu tiên là nhìn thấy cửa xe mở toang, bọn tôi liền cảm thấy có điểm không thích hợp, nên mới hô hoán lên.”

“Thật đó thật đó, Vương đội trưởng, đúng là bọn tôi thấy cửa xe mở toang là hô lên luôn, đến khi bọn tôi chạy vào xe thì hai người kia đã rồi. Những thứ khác chúng tôi đều không có thấy.”

“Chúng tôi đều nói thật a, Vương đội trưởng.”

Phiền muộn khoát tay, Vương Phong ý bảo bọn họ có thể đi. Đợi ba người đi xa, Vương Phong dường như không có khí lực ngồi phịch xuống đất. Vừa rồi lái xe nói với hắn tất cả lương thực trong xe đều không cánh mà bay. Toàn bộ không còn.

“Lương, ngươi nói rốt cuộc là ai làm.”

Lương chính là lái xe, hắn yên lặng suy nghĩ một hồi mới mở miệng, “Vô luận là ai làm, chúng ta đều không bắt được. Trong đội khắp nơi đều có người, chúng ta nhân thủ căn bản không thấm vào đâu.”

“Kia tất cả đều là lương thực a, lần này căn cứ rất hào phóng cho rất nhiều lương thực, đủ cho khi hoàn thành nhiệm vụ trở về.”

“Dù sao cũng đã mất, vậy không cần nghĩ nhiều nữa, sau này phải cẩn thận bảo vệ chỗ lương thực còn lại, dùng người của chính mình thủ hộ. Chuyện lần này mọi người chỉ biết là có người chết, không biết lương thực đã biến mất, chiếc xe kia vốn vẫn dùng vải che phủ, không mấy người biết bên trong là cái gì, cho dù hiện tại có biết, bọn họ sẽ không dám lắm miệng. Cho nên chúng ta vẫn là trở về ngủ đi, sớm hoàn thành nhiệm vụ sớm về căn cứ.” Lương nói xong cũng không quản Vương Phong trên mặt đất, tự động trở về ngủ.

Không hề để ý đến Lương, Vương Phong nhìn bầu trời, trong mắt hiện lên âm ngoan, dám chơi ta, tốt nhất đừng ta điều tra ra là ai, bằng không ta cho ngươi muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong!

Ngồi một hồi, cũng không còn nghĩ tới cái gì, Vương Phong đứng dậy trở về ngủ, từ khi nhận nhiệm vụ này tới nay, hắn chưa được ngủ một giấc tử tế. Lần sau ai còn quấy rầy hắn ngủ, trực tiếp lôi ra chém.

Văn Hàn nhanh chóng trở lại, hắn thực vui vẻ tiến lên thu Tiểu Nhất vào không gian, đem đệm chăn phía trước kéo lại gần Tiêu Văn, thỏa mãn chui vàolẳng lặng nhìn cậu.