Mạt Thế Chi Đi Theo Tang Thi Huynh Có Thịt Ăn

Quyển 2 - Chương 27




Gắt gao nhìn chằm chằm người nào đó đang nhắm mắt giả chết, Tiêu Văn hiện tại trong cơn giận dữ a.

Rất muốn cầm đao trực tiếp chém tang thi huynh, chặt thành từng khối từng khối !!

Không biết do tiêu hao quá nhiều thể lực hay do quá buồn ngủ, Tiêu Văn trực tiếp ngủ thẳng đến sáng hôm sau.

Vốn ngủ đẫy rồi tâm tình sẽ tốt hơn, thời điểm tỉnh lại nhìn thấy chính là Văn Hàn đang hôn trộm cậu.

Đúng vậy, chính là hôn trộm.

Một thoáng trợn mắt kia, trước mặt Tiêu Văn là khuôn mặt khuếch đại của Văn Hàn! Xúc cảm trên miệng chứng minh đó chính là môi Văn Hàn.

Ngao! Cậu rất muốn giết người a. Dám đánh lén cậu, đi chết đi!

Sau đó Văn Hàn liền giả chết. Văn Hàn thấy Tiêu Văn đã tỉnh, rất trực tiếp nằm vật xuống, nhắm mắt giả chết. Động tác kia tựa như đã được diễn tập vô số lần.

Ý thức được điểm ấy, Tiêu Văn cảm thấy mình không thể nhịn được nữa.

“Bốp!” Một cái tát trực tiếp giáng xuống đầu Văn Hàn. Vốn muốn đánh lên mặt, nhưng như vậy có vẻ hơi đàn bà, vậy đánh lên đầu đi, dù sao đánh tang thi huynh xong hắn cũng không bị ngu ngốc.

“Đứng lên cho ta, không được giả chết! Khai mau, ngươi rốt cuộc đã làm bao nhiêu lần rồi!” Dám giả chết, tỉnh lại cho ta, nếu không tỉnh lại ta liền trực tiếp đánh lên mặt, mặc kệ đàn bà hay không đàn bà.

“Không có mấy lần.” Văn Hàn mở mắt ra, nằm trên giường nhìn Tiêu Văn bán ngồi, không dám nói thật.

“Không được mấy lần?” Chớp mắt, Tiêu Văn nở nụ cười, nhưng là cười âm trầm. “Ha ha, không được mấy lần a, không mấy lần a.”

“Có phải nên nói là ngươi chỉ làm lúc này thôi không!” Rít gào, Tiêu Văn trực tiếp túm áo Văn Hàn, đối với Văn Hàn rít gào: “Ngươi là tang thi, ngươi không phải sắc quỷ! Ngươi không có việc gì lại làm mấy chuyện của sắc quỷ làm gì!”

Không đúng, này không phải trọng điểm.

“Ngươi không có chuyện gì làm hay sao mà lại đánh lén ta! Nói thật đi, ta sẽ tha chết cho ngươi!” Tiêu Văn ôn tồn khuyên giải.

Đương nhiên nếu nhìn mặt Tiêu Văn sẽ không cho rằng lời nói vừa rồi là ‘Ôn tồn’. Biểu tình kia gọi là dữ tợn a. Mấy chuyện dọa con nít thế này rất đơn giản.

“Bởi vì thích ngươi.” Văn Hàn trả lời không đắn đo, hắn tùy ý để Tiêu Văn túm áo, chỉ thản nhiên nói ra lý do.

“…thích… ” Buông áo Văn Hàn ra, Tiêu Văn quay đầu đi, tự lẩm bẩm.

Thích.

Chết tiệt sao tim lại đập nhanh như vậy. Chẳng qua là thích thôi mà. Cũng không phải là cậu thích hắn a, vì sao hắn tim chưa đập loạn mà cậu đã loạn rồi.

“Văn Hàn, tim ngươi có đập nhanh hơn bình thường không.” Chợt quay đầu lại, Tiêu Văn hỏi một câu chẳng liên quan gì đến vấn đề vừa rồi.

“Hả?” Văn Hàn sửng sốt một chút. Sau đó trả lời: “Ta tuy rằng bây giờ thân thể có độ ấm, trên cơ bản so với nhân loại không khác gì, nhưng là ta không có nhịp tim. Tuy thực sự không hợp với lẽ thường nhưng tim ta đúng là không đập.” giọng điệu vô tội.

“….” em gái ngươi, giờ Tiêu Văn chỉ muốn đạp Văn Hàn xuống giường.

“Rầm!”

Nhìn Văn Hàn ngã dưới đất, Tiêu Văn chỉ có một ý nghĩ, chính là hành động chỉ chậm hơn suy nghĩ một giây.

Cậu vừa rồi thật sự chỉ nghĩ trong đầu thôi, ai biết được tự nhiên chân không tự chủ mà đem Văn Hàn đạp xuống. Tiêu Văn cười tủm tỉm nhìn Văn Hàn vừa mới đứng lên, cảm thấy thực vừa lòng với động tác vừa rồi.

“Ngươi còn chưa trả lời, sao lại hôn trộm ta!” Đạp xong tâm tình khá hơn là một chuyện, chuyện vừa rồi lại là một chuyện khác. Hai chuyện khác nhau phải làm rõ ràng.

“Không biết, nhìn ngươi liền muốn hôn.” Văn Hàn tạm thời không dám ngồi cạnh Tiêu Văn, hắn đành ngồi tạm xuống ghế. Nghe Tiêu Văn hỏi, hắn rất thành thật trả lời.

“…” ta xin, tang thi huynh, ngươi xác định ngươi không phải tình thánh?

“Thôi, không sao không sao.” Khoát tay, Tiêu Văn đỏ mặt không muốn truy vấn tiếp, cậu sợ nếu hỏi tiếp sẽ nghe được câu trả lời kinh hãi.

“Ôi, hôm nay làm gì đây.” Ngủ lâu làm toàn thân mỏi nhừ, cảm giác xương cốt đều gỉ sét. Đứng ở khu đất trống, Tiêu Văn duỗi tay duỗi chân.

“Trước hết cứ ở nhà đã, chờ đến chiều rồi đi hỏi thăm xem thế nào.” Văn Hàn đi lên, giúp Tiêu Văn bóp vai.

Liếc liếc nhìn Văn Hàn, Tiêu Văn quyết định tạm thời không cùng hắn so đo, chờ tính sổ sau.

“Ở nhà a, không biết có phải do từ khi mạt thế tới nay chưa hôm nào được nhàn nhã hay không, cảm giác rất vô công rồi nghề a.” Mạt thế không có gì chơi, chỉ có cùng tang thi liều mạng.

“Hay là thả ngũ chích ra?” Văn Hàn xoa bóp vai xong đứng sang một bên.

“Ngươi muốn chết chứ ta còn chưa muốn chết đâu.” Tức giận nói một câu, Tiêu Văn cho tang thi huynh cái xem thường.

Bây giờ có lẽ giới nghiêm là thời điểm khẩn trương của căn cứ, bọn họ ở đây đột nhiên xuất hiện năm con động vật hung mãnh chạy nhảy, đó chính là chọc người chú ý a.

Hơn nữa hôm nay không có khả năng được nhàn nhã.

Nhìn đám người đi tới phía trước, Tiêu Văn bất đắc dĩ cảm khái, không có ngày nào là không có chuyện.

Đám người kia tuy trái phải chỉ có khoảng năm mươi người, nhưng ở mạt thế này cơ hồ một phần ba nhân loại đều biến thành tang thi, một phần ba khác đã chết. Này gọi là đám người cũng không sai.

“Văn Hàn a, từ khi chúng ta đến căn cứ này chưa được một ngày an ổn, có khi nào chúng ta hợp với vùng hoang dã hơn?” Trừu trừu khóe miệng, Tiêu Văn đối với vận khí của mình cũng muốn không ôm hy vọng gì nhiều. Ngày trước ở ngoài bọn họ khá là may mắn, nhưng vừa đến nơi có nhiều người, vận may của bọn họ giống như là ngủ quên, hoàn toàn không hề có động tĩnh.

“Sẽ không, rất nhanh thôi chúng ta sẽ có cuộc sống an ổn.” An ủi Tiêu Văn một câu, Văn Hàn nghiêm mặt nhìn về phía đám người kia.

Những người này tới làm gì?

Đi thêm vài bước nữa, đám người đã đến trước mặt Văn Hàn và Tiêu Văn, cầm đầu là một dị năng giả khuôn mặt ôn hòa thanh tú nhưng dáng người lại cao to vạm vỡ, nhìn rất không cân đối.

“Đành hy vọng thôi, dù sao trước mắt không có khả năng được yên thân.” Nhỏ giọng nói thầm một câu, Tiêu Văn biết cậu sắp phải đánh nhau nữa rồi, cũng không biết những người này thực lực thế nào, nếu đến đây bởi vì những kẻ đã chết kia, vậy không dễ chơi rồi. Bất quá nhìn đội hình cũng không giống lắm.

“Xin chào, xin chào. Đúng là trùng hợp a, không ngờ lại có thể gặp được hai người.” Kẻ dẫn đầu mang theo khuôn mặt tươi cười rất không thích hợp vươn tay ra chào hỏi.

“A, thật không? Mọi người cũng ở đây sao, sao trước nay bọn tôi chưa từng gặp qua, đúng là đáng tiếc a.” Trùng hợp cái đầu ngươi ấy, nhìn cũng biết là các ngươi cố tình đến tìm chúng ta. Trong bụng hung hăng châm chọc nhưng trên mặt vẫn là mang theo ý cười.

Qua loa bắt tay đối phương xong, Tiêu Văn vội vàng rụt tay về, trên mặt vẫn duy trì tươi cười.

Phỏng chừng chút nữa mặt sẽ bị liệt mất.

“Nga, là như vậy, bởi vì số lượng nhân viên quá nhiều nên bọn tôi chuẩn bị đổi chỗ ở, lão đại của bọn tôi nhìn trúng chỗ này, bọn tôi đến quan sát xem thế nào.” Hắn kỳ thật muốn nói chuyện với Văn Hàn, nhưng đối phương bày ra khuôn mặt không cảm xúc, hại hắn vừa rồi mất công tươi cười như mới đụng trúng tường, mà đối phương không hề có phản ứng.

Thôi, dù sao lão đại đã giao phó phải lôi kéo được hai người này, vậy cùng ai nói chuyện đều như nhau.

“Ồ?” chớp mắt tỏ vẻ nghi hoặc, Tiêu Văn tiếp lời: “Vậy mọi người cứ quan sát cẩn thận đi, có lẽ bọn tôi không thể giúp được gì. Bởi vì bọn tôi tính tình thích yên tĩnh, chưa từng đi dạo qua nơi này.”

Nói xong Tiêu Văn vẻ mặt tiếc nuối lắc đầu, ý nói hai người bọn họ không biết nơi này, không thể giúp đỡ, cho nên các người có thể đi rồi.

“A, thật đúng lúc a, chúng ta cùng nhau đi một chút đi, bây giờ căn cứ có giới nghiêm cũng không đi làm nhiệm vụ được, chúng ta có thể vừa đi vừa tán gẫu. Dù sao cũng không có việc gì làm không phải sao?” Nụ cười trên mặt càng sâu, mới như vậy đã bỏ cuộc, hắn trở về sẽ không được yên thân.

“Phải không? Nhưng bọn tôi còn chưa ăn cơm a. Tôi nghĩ không thể chỉ vì chuyện cá nhân mà chậm trễ thời gian của mọi người được, không thể vì bọn tôi mà mọi người bị chậm trễ hành trình được.” Suy nghĩ một chút, Tiêu Văn vẻ mặt ảo não.

Thôi đi, các người có cần cứ kiên trì không ngừng như vậy không, chẳng lẽ tôi phải nói thẳng ‘Tôi không muốn đi, mấy người mau cút cho ta!!’

Mặt cương lại, Tiêu Văn cảm thấy khuôn mặt tươi cười thế này duy trì không được bao lâu nữa. Những người này sao lại ngoan cố như vậy.

“A, đúng là đáng tiếc, hay là bọn tôi để lại một nhóm người chờ hai người ăn xong? Những người còn lại đi trước? A, không phải bọn tôi da mặt dày, thật sự bọn tôi mới gặp các cậu như đã quen từ lâu a.” Nửa câu trên làm cho Tiêu Văn thực vui vẻ, nhưng là nửa câu sau làm cho Tiêu Văn nghiến răng nghiến lợi.

“Để lại bốn người chờ…” Hắn rất không phối hợp xoay người phân phó đám người phía sau, nhưng bởi vì không biết tên Tiêu Văn, chỉ có thể quay lại nhìn cậu. “Cái kia, bọn tôi còn chưa biết các cậu?”

“Tiêu Văn.” Tức giận chỉ nói tên mình.

Ngươi không biết, ta cũng không biết.

“Chờ Tiêu Văn, những người khác đều đi trước đi.” Không phối chỉ đạo vài câu.

Đám người kia thật sự chỉ để lại bốn người, những người khác đều đi rồi.

Nhìn phương hướng những người đó rời đi, Tiêu Văn rất muốn rít gào.

Mẹ ngươi a! Đó không phải là hướng bọn ngươi đến sao, bọn ngươi có thể chuyên nghiệp một chút được không, diễn trò cũng muốn phải diễn nguyên bộ a.

Nhưng cậu chỉ có thể mang theo mỉm cười, lẳng lặng nhìn những người đó rời đi.

“Tiêu Văn a, các cậu có muốn đi vào dùng cơm trước không? Bọn tôi ở ngoài chờ là được rồi.” Thấy không ai nói gì, người nọ đề nghị.

“Được.” Tiêu Văn xoay người mang theo Văn Hàn trở về phòng.

Mẹ ngươi, có cần ở ngoài nhìn chằm chằm bọn ta không. Nếu không phải vì mấy người, bọn tôi đã sớm ăn cơm.

“Không sao, không cần gấp gáp, bọn tôi không vội.”

Đang bước vào, Tiêu Văn chợt nghe phía sau rất không phối hợp truyền đến thanh âm.

Mẹ ngươi, ngươi vội hay không thì có liên quan gì tới ta a! Bọn ta không liên quan được không, một chút quan hệ cũng không!

“Tốt, bọn tôi tất nhiên không thể chạy.” Ta một chút ý tứ đuổi khách đều không có, yên tâm, ta nhất định sẽ ăn điểm tâm ăn luôn cả ngày. Thuận tiện đem cơm trưa cơm chiều cùng nhau ăn luôn.

Đen mặt, Tiêu Văn mang theo Văn Hàn vào nhà, không thèm xoay người trực tiếp dùng chân đóng cửa lại.

Sau đó bày ra cái mặt thối ngồi trên ghế. Cậu đã trêu ai ghẹo ai a, tại sao trong khoảng thời gian này bên ngoài lại xuất hiện loại người mặt dày như vậy.

Cậu chịu không nổi nữa, vì sao da mặt dày lại nhiều như vậy a, ai tới cứu cậu đi!