Mạt Thế Chi Nếm Thử Vị Của Anh

Mạt Thế Chi Nếm Thử Vị Của Anh - Chương 8: 8: Rời Khỏi





Tác giả: Tùy Tiện

Màn đêm buông xuống, tất cả mọi người không tính thêm Thẩm Lăng là 26, đều tập hợp đầy đủ ở phòng khách chỗ Cố Bắc Thần.


Bởi vì đây là mệnh lệnh khẩn cấp, bọn họ lại quen chấp hành nhiệm vụ, đồ đạc cũng chả có bao nhiêu, đến tối gần như đều đã hoàn thành.


Nếu đã tập hợp đầy đủ, liền lên kế hoạch rời đi càng sớm càng tốt.


Vốn dĩ dự tính là 8 giờ ngày mai, nhưng tình hình hiện tại tốt hơn hết nên sớm một chút.


"Đám người kia thế nào?"

Tiêu Tử Thiên đẩy gọng kính, cẩn thận kiểm tra vật tư mà Lý Ngôn báo cáo, thuận miệng hỏi.


"Hừ! Bọn họ nghe nói phải rời đi, ban đầu còn ầm ĩ đòi theo, sau đó nghe có thức ăn để lại liền im lặng."

Mã Trạch vốn không ưa đám người đó, ở chung một chỗ dù không cùng nhà nhưng cũng sẽ sớm không nhịn nổi mà đánh chết bọn họ.


"Như vậy, Lý Ngôn cậu đem số lượng vật tư tôi liệt kê ở đây đặt giữa khu nhà cho bọn họ.


Không gian trống còn lại tranh thủ thu thêm một vài vật dụng cần thiết."

Lý Ngôn là dị năng giả không gian duy nhất trong đội, phần lớn vật tư đều được đặt ở chỗ cậu.


Bọn họ ban đầu còn đau đầu vì sợ thiếu thốn thức ăn, vật tư không còn nhiều, một phần trong đó phải để lại cho đám người kia.


Tuy có thể kiếm thêm trên đường đi, nhưng ai biết được nguy hiểm rình rập thế nào.


Thế nhưng, Thẩm Lăng lại đem cho bọn họ một tin vui, toàn bộ vật tư của kho hàng trung tâm thương mại đều được cậu giữ.


Nếu như vậy, về sau áp lực thức ăn của bọn họ giảm đi không ít.


"Lộ trình tạm thời của chúng ta là đến tỉnh Hoả Biên nằm phía Đông An Dương.


Nơi đầu tiên phải đến sẽ là khu dân cư 419, tiếp theo đó qua cầu Lạ, sau đó tiếp tục đi về hướng Đông.


Có lẽ sẽ mất khoảng 2 ngày để đến được khu dân cư 419, chưa tính đến trường hợp khẩn cấp.


Ngày mai chúng ta sẽ xuất phát đến quốc lộ 2B, đi một khoảng sẽ có đường tắt, ở đó ít người, có gặp tang thi vẫn kiểm soát được.


Tạm thời kế hoạch là như vậy."

Tiêu Tử Thiên vẽ rõ lộ trình lên bản đồ, tất cả mọi người đều không có ý kiến, âm thầm ghi nhớ.


"Được rồi, ngày mai tiểu đội 3 sẽ dẫn đường, tiểu đội 1 bọc hậu, tiểu đội 4 canh giữ vật tư, còn lại tiểu đội 2 và tiểu đội 5 ở giữa hỗ trợ.


Hiện tại mọi người về nghỉ ngơi đi, sáng mai 6 giờ xuất phát."

Cố Bắc Thần trầm giọng phân phó.


Mọi người theo thói quen định hô rõ, nhưng chợt nhớ đây mạt thế liền nghẹn lại, giơ tay chào theo kiểu quân đội một cái liền giải tán.


"Tử Thiên, số lượng vũ khí còn lại bao nhiêu?"

Đây là vấn đề khó khăn nhất hiện tại.


Thức ăn và đồ dùng có thể thu thập thêm trên đường đi, nhưng vũ khí thì không.


Mạt thế đến quá đột ngột, không hề có lấy một tí thời gian để chuẩn bị.


Bọn họ quyết định đi về khu biệt thự này cũng là vì ở đây được giấu một lượng nhỏ vũ khí.


Ban đầu, khi chưa phát hiện ra sự tồn tại của dị năng, thứ duy nhất họ nghĩ đến chính là súng.


Có điều, tuy bọn họ đã lấy được vũ khí, nhưng số lượng không nhiều.


Tính đến thời điểm hiện tại đã dùng bốn phần mà trong đó phần lớn đạn đã được sử dụng.


Cho dù có nhiều súng đi chăng nữa, không có đạn cũng trở thành vô dụng.


Cũng may bây giờ có thêm dị năng phụ trợ, nhưng người thức tỉnh không nhiều, chưa tính đến trường hợp dị năng có thể công kích được không, hơn nữa sử dụng quá nhiều còn khiến cơ thể mệt mỏi, thậm chí là kiệt sức ngất xỉu.



Có quá nhiều thứ để lo.


"Còn không nhiều.


Mỗi người được trang bị hai khẩu súng, trong đó có 24 khẩu Glock-17 đã dùng 11 băng đạn, còn lại hơn 40 băng.


Còn lại được trang bị Beretta 92, đã dùng 18 băng đạn, còn lại 32 băng.


Những loại khác được cất trong không gian của Lý Ngôn, bom và thuốc nổ vẫn còn nguyên.


Theo tình hình sắp tới, số lượng này sẽ không đủ để đến thủ đô."

Tiêu Tử Thiên chậm rãi nhìn những số liệu được ghi lại trong quyển tập trên tay, nhíu nhíu mày.


Quá ít.


"Được rồi.


Cậu cũng nghỉ sớm đi, ngày mai còn phải lên đường."

Cố Bắc Thần nói xong liền đứng dậy chào Tiểu Tử Thiên sau đó trở về phòng.



Vừa mở cửa, Cố Bắc Thần lập tức nhìn thấy Thẩm Lăng và Ngu Ngốc cùng ngồi trên giường mắt to trừng mắt nhỏ.


Anh bất đắc dĩ đi đến, xoa xoa đầu Thẩm Lăng.


"Đang làm gì đấy?"

"Dạy....!Đàn em....!Nói chuyện."

Thẩm Lăng mặc dù vẫn chưa thể nói rành mạch, nhưng là một đại ca, cậu muốn dạy đàn em mình cái gì đó, liền quyết định dạy nói.


Nhưng mà đàn em của cậu quả thực quá ngốc, có làm thế nào cũng không nói được.


Nên cậu rất buồn bực.


Cố Bắc Thần bật cười lắc đầu.


"Ngu Ngốc không thông mình như em cho nên nó không thể nói.


Ngoan, em đưa nó vào không gian đi, chúng ta ngủ, ngày mai phải lên đường."

Nghe Cố Bắc Thần nói vậy, Thẩm Lăng liền bỉu môi, có chút không muốn nhưng vẫn hươ tay đưa Ngu Ngốc vào không gian.


Sau đó yên lặng nằm xuống giường giả vờ nhắm mắt.


Cố Bắc Thần nhìn cậu, bất đắc dĩ kéo chăn đắp lên người cậu, sau đó cũng nằm xuống quay mặt sang hướng khác.


Xác định Cố Bắc Thần đã ngủ, Thẩm Lăng chậm rãi mở mắt ra.


Cậu cảm thấy hình như có cái gì không đúng.


Hôm qua Cố Bắc Thần lấy lí do trong nhà không còn phòng nên cậu phải ngủ chung với anh, nhưng hôm nay Thẩm Lăng đã hỏi Lý Ngôn, y bảo cái nhà này không thiếu nhất chính là phòng, vậy tại sao Cố Bắc Thần lại nói dối cậu?

Thẩm Lăng suy tư một hồi, nằm trên giường lăn qua lăn lại.


Cậu không cần ngủ, lại không có cảm giác mệt mỏi, cựa quậy tí xíu liền bị chăn quấn chân, thế là cậu đạp nó ra, nhưng mà lại làm nó rớt xuống sàn.


Thẩm Lăng chột dạ rụt vai, quay sang nhìn Cố Bắc Thần liền rơi vào một ánh mắt sâu thẳm.


Đậu má!

Ban đêm nhìn người ta như vậy rất là đáng sợ có được không? Mém tí nữa là cậu đã ngất rồi đó.


Thẩm Lăng vỗ vỗ ngực mình.


"Em đang làm gì?"

Giọng nói của Cố Bắc Thần rất trầm, có lẽ do bị đánh thức nên hơi khàn, nghe vào tai hình như hơi....!Phê.


Thẩm Lăng cắn cắn môi, nhanh tay chạy xuống giường nhặt chăn lên, sau đó trở về nằm bọc kín người, tỏ vẻ bản thân cần phải đi ngủ.



Một lúc lâu sau Thầm Lăng cũng không nghe được động tĩnh gì từ Cố Bắc Thần, cậu kiên nhẫn thêm một lúc, vừa định mở ra xem thì cả người đột nhiên bị kéo lại, rơi vào lòng ngực Cố Bắc Thần.


Cằm của Cố Bắc Thần dựa vào đầu cậu, hơi thở anh quanh quẩn bên tai, Thẩm Lăng không dám động, cũng không nói gì.


Không biết qua bao lâu, Thẩm Lăng có chút khó chịu muốn thoát ra, nhưng lại sợ đánh thức Cố Bắc Thần, cho nên chỉ dám nhích từng chút một.


"Ngủ đi."

Trong giọng nói của Cố Bắc Thần tràn đầy mệt mỏi, khiến Thẩm Lăng có chút áy náy.


Thế là cậu để yên như vậy.


Dù sao tang thi không thấy nóng, đành phải để Cố Bắc Thần ôm free một bữa vậy.


Sáng hôm sau, toàn đội của Cố Bắc Thần đều tập hợp lại.


Trời vẫn chưa sáng rõ, hơn nữa còn có chút lạnh.


26 người, 6 chiếc xe, 5 chiếc Jeep Wrangler và 1 chiếc Toyota Rush bị tháo ghế ngồi đằng sau để đựng vật tư, còn lại chia ra mỗi xe 5 người theo vị trí được phân phó chuẩn bị lên đường.


Đám người trong khu biệt thự còn đang ngủ ngon, đột nhiên nghe tiếng động cơ xe lập tức hốt hoảng chạy ra khỏi nhà.


Có điều lúc bọn họ đến đã không còn bóng dáng của nhóm Cố Bắc Thần.


Ban đầu bọn họ còn sợ hãi kêu nhau dậy định đuổi theo, có điều khi nhìn thấy lượng lớn vật tư trong sân liền từ bỏ ý định.


So với việc chạy theo và đụng phải tang thi, bọn họ tình nguyện ở đây chờ người của chính phủ đến đón.


Dù sao thì chính phủ không thể bỏ mặc người dân được, hơn nữa vài người ở đây còn là chủ tịch của các công ty lớn.


Thế là đám người tranh nhau lấy thức ăn, cãi vã om sòm, không hề để ý tình hình xung quanh.


Đến khi họ đã ôm đồ về nhà, ngoài cánh cổng của khu biệt thự đã tụ tập không ít tang thi.


Có điều, chúng không xông vào được, nhưng mùi thịt người bên trong rất hấp dẫn, chúng không muốn bỏ đi.


Sau hai tuần, tất cả mọi người đa phần đều đã chấp nhận hiện thực, không còn mong mỏi vắc xin hay muốn trở lại cuộc sống bình thường.


Rốt cuộc tại sao tận thế lại đến? Bao giờ mới có thể diệt hết tang thi? Rồi bọn họ sẽ đi về đâu? Con người sẽ còn tiếp tục tồn tại sao?

Vô vàn câu hỏi được đặt ra, nhưng không có câu trả lời.


Dù sao thì, thời gian thích ứng đã qua, mạt thế vẫn còn ở đó.


Đoàn xe của Thẩm Lăng rất dễ gây chú ý.


Mặc dù trên xe có không ít trầy xước và vết máu đã khô, nhưng nhìn qua rất rắn chắc.


Người sống sót gặp được bọn họ đều mừng như điên chạy đến muốn đi nhờ, nhưng chưa một ai lên được.


Có người tức giận mắng bọn họ máu lạnh, cũng có người nguyền rủa bọn họ, nhưng dù vậy vẫn không làm lay động được bất kì ai.


Thẩm Lăng được xếp ngồi chung xe với Cố Bắc Thần.


Cậu cứ cảm giác sao sao nhưng không diễn tả được.


Sáng hôm nay Cố Bắc Thần đã giới thiệu với mọi người rằng cậu là em họ của mình, cho nên Thẩm Lăng liền phải kêu Cố Bắc Thần một tiếng anh.


Trên xe của họ ngoài cậu và Cố Bắc Thần ra thì có 4 người, nghe nói đều là thành viên trong tiểu đội của Tiêu Tử Thiên.


Vì Tiêu Tử Thiên được phân công lên xe chứa vật tư, cho nên bọn họ ở đây.



Theo như phân phó của Cố Bắc Thần thì xe bọn họ đang dẫn đường, đồng nghĩa là tiểu đội 3.


"Thẩm Lăng, cậu bao nhiêu tuổi rồi."

La Minh ngồi ở ghế phụ xoay người xuống hỏi.


Sáng hôm nay là lần đầu tiên thấy Thẩm Lăng cho nên hắn rất tò mò.


Hơn nữa đây còn là em họ của thượng tá.


Thẩm Lăng nghe vậy liền thuận thế quay sang nhìn Cố Bắc Thần.


Cậu có biết đâu à.


"300."

"18."

Hai giọng nói đồng thời vang lên.


La Minh bất ngờ đến nỗi há miệng ra.


Thẩm Lăng thấy Cố Bắc Thần vẫn luôn nhìn phía trước, còn tưởng anh không định trả lời, cho nên định chế ra một con số.


Ai ngờ lúc cậu mở miệng thì anh cũng đồng thời nói ra.


"Khụ...!18."

Thẩm Lăng chu chu môi sửa lại.


La Minh nhìn nhìn Cố Bắc Thần đang ngồi cạnh Thẩm Lăng, thấy anh không nói gì liền vui vẻ tiếp tục trò chuyện với Thẩm Lăng.


"Quao, còn nhỏ quá ta.


Thế thì phải kêu tất cả mọi người ở đây là anh chị rồi.


Nào kêu một tiếng anh Minh xem."

"Anh....!M...!Minh."

Vô cùng ngoan ngoãn!

La Minh vốn còn đang vui vẻ, đột nhiên thấy lạnh người.


Hắn nhìn sang Cố Bắc Thần, liền nhận ra anh đang chăm chăm nhìn mình.


Hắn rùng mình một cái, ha ha cười gượng.


Gì dậy chời? Hắn đã nói sai cái gì hả?

Một lúc lâu sau, Cố Bắc Thần rốt cuộc cũng dời mắt đi, La Minh sợ hãi vuốt ve ngực mình.


Sau đó không hề sợ chết tiếp tục quay sang nói với Thẩm Lăng.


"Thẩm Lăng, em không thấy nóng hả.


Thời tiết này mà còn mặc hoodie, nhìn da dẻ của em tái nhợt thế kia, không lẽ em bị bệnh hả?"

"Vì...!"

Thẩm Lăng còn đang cố gắng muốn nói lí do mà Cố Bắc Thần soạn sẵn, còn đang nghĩ phải nói rất nhiều chữ, nhưng cậu chỉ vừa mở miệng đã bị Cố Bắc Thần ngắt lời.


"Sức khoẻ em ấy không tốt, cổ họng bị ảnh hưởng không thể nói nhiều.


Cậu muốn biết cái gì có thể hỏi tôi."

Cố Bắc Thần lạnh nhạt lên tiếng, ánh mắt âm trầm nhìn La Minh.


La Minh bị doạ sợ, vội vã bảo không có gì liền xoay người trở lại, không dám tiếp tục chọc Thẩm Lăng.


Ai mà biết được chỉ tò mò mấy câu đã chọc thượng tá giận đâu.


Hắn cũng đâu biết cổ họng Thẩm Lăng có vấn đề, hèn gì nghe giọng khàn khàn, còn nói rất chậm.


Ai da tội quá đi.



Ba người còn lại vốn còn đang có tâm trạng bát quái, có điều nhìn thấy ánh mắt âm trầm của Cố Bắc Thần liền mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim không hề động đậy.


Thẩm Lăng ngơ ngác nhìn La Minh rồi lại nhìn Cố Bắc Thần.


Sao đột nhiên không hỏi nữa? Cậu còn đang muốn trả lời mà.


Đoàn xe của Thẩm Lăng chậm rãi chạy lên quốc lộ 2B, trên đường không hề gặp bất kì tang thi nào, thuận lợi một cách kì lạ.


Thế là bọn họ nhanh chóng chạy đến con đường tắt đã nói.



Đây là một đường nhỏ, ban đầu còn được trải nhựa đường, càng đi về sau càng xuống cấp, rốt cuộc chỉ còn đất và đá.


Xung quanh không có nhiều nhà, đa số là ruộng lúa hoặc vườn tược.


"Đcm! Nhìn cái sự yên bình này tôi còn tưởng hiện tại không phải mạt thế."

Trần Hạo là người lái xe, thỉnh thoảng quay đầu nhìn ruộng lúa trùng trùng chạy qua, đầy cảm khái nói.


Những người còn lại trong xe đều đồng ý.


Ở đây nhà rất ít thỉnh thoảng chỉ có một hai căn, tang thi còn chả thèm đến đánh rắm.


Thật sự là khiến người ta hoài niệm a.


"Phía trước hình như có người."

Trần Hạo thả chậm tốc độ sau đó dừng lại, những chiếc xe phía sau cũng dừng theo.


Cố Bắc Thần dẫn đầu bước xuống xe, sau đó Kỳ Ngạn Luân cũng từ chiếc xe thứ hai chạy đến, kế tiếp là Tiêu Tử Thiên.


"Có chuyện gì vậy?"

Kỳ Ngạn Luân một bên hỏi, một bên đưa mắt nhìn về phía trước.


Cách chỗ bọn họ khoảng 10m có một nhóm người, nói đúng hơn là một nhóm tang thi và vài người.


Bởi vì khoảng cách khá xa nên không nghe hay nhìn rõ tình hình.


Nhưng từ đây vẫn thấy được xen lẫn trong đám tang thi có một thiếu niên một tay cầm đoạn tràm ngắn, tay còn lại không ngừng thả ra hoả cầu tiêu diệt tang thi.


Còn lại khoảng 4-5 người gì đó lôi kéo nhau lên chiếc xe sau lưng, không hề có ý muốn giúp thiếu niên đó.


"Có cần qua hỗ trợ không?"

Kỳ Ngạn Luân nhíu mày hỏi.


Thiếu niên đó có vẻ sắp chống đỡ không nổi, quay sang cầu cứu đám người phía sau, nhưng chỉ khiến bọn họ chạy đi nhanh hơn.


Cố Bắc Thần còn định trả lời, đã thấy Thẩm Lăng vọt ra từ trong xe, hưng phấn chạy về phía đó.


Anh kinh ngạc trong một chốc liền nhanh chóng đuổi theo cậu, Kỳ Ngạn Luân thấy vậy cũng chạy theo, còn lại Tiêu Tử Thiên và La Minh vừa mới xuống xe.


"Đội trưởng, tôi đến giúp bọn họ."

La Minh nói xong đã vội chạy đi, bốn người còn lại trên xe cũng đang muốn đến giúp đã bị Tiêu Tử Thiên ngăn lại.


Số lượng tang thi không nhiều, chỉ có tầm mười con, không cần phải đi quá đông.


"Lái xe đến gần đó."

Tiêu Tử Thiên nói xong liền leo lên xe, đoàn người lập tức chạy đến đó.


Đã lâu không hề thấy tang thi, mà đồ ăn lại không còn nhiều, Thẩm Lăng vốn đang rầu rĩ, bây giờ đột nhiên có nhiều tang thi xuất hiện cho nên cậu rất vui vẻ.


Nhưng mà, khi Thẩm Lăng cách bọn chúng tầm 2m, đám tang thi đột nhiên cứng nhắc, sau đó hoảng loạn muốn rời đi.


Thẩm Lăng thấy vậy liền tức giận, âm thầm nghĩ đứng lại.


Thế là đám tang thi cảm nhận được khí thế của đại vương đang muốn bỏ chạy, đã bị ép phải đứng yên, trong miệng chúng nó vang lên từng tiếng hơ hơ sợ hãi.


Khi Thẩm Lăng còn đang vui vẻ muốn chạy đến thu thập đồ ăn, cổ tay cậu đột nhiên bị nắm lại.


Thẩm Lăng bất ngờ quay mặt lại nhìn, liền thấy Cố Bắc Thần hai mắt đầy tức giận chăm chăm nhìn mình.


Cậu hoảng sợ muốn giãy ra, có điều sức lực của Cố Bắc Thần rất lớn, không cách nào thoát được, hơn nữa càng bị nắm chặt hơn.


Nếu có cảm giác, Thẩm Lăng nghĩ cậu hiện tại đã hét toáng lên.


"Bắc Thần....!Đau."

Thẩm Lăng giả bộ đáng thương nói.


Cậu không biết tại sao Cố Bắc Thần đột nhiên trông có vẻ giận dữ như vậy.


Có điều trong lòng cậu không hiểu được muốn tỏ ra ủy khuất, giống như làm vậy có thể cứu vãn tình hình.


Cố Bắc Thần vẫn nhìn chăm chăm Thẩm Lăng, nhưng cánh tay bất giác buông lỏng, có điều vẫn không để cậu giãy ra.


"Em định làm gì?".