Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 251




Trần Hạc nhìn người đàn ông trần trụi còn mang vết máu trên người trước mặt, trong chốc lát nghìn lời vạn câu tụ nơi lồng ngực, nhưng lại không phát ra nửa thanh âm, chỉ sững sờ đứng tại chỗ. Y là người có cảm tình cực kỳ nội liễm, sẽ không dễ dàng thất thố, y chờ hắc báo khôi phục ký ức, chờ nóng lòng mười mấy năm qua, nhưng khi ngày này thực sự tới, lại cảm thấy tất cả tựa như cảnh mộng, ngay cả thanh âm cũng không dám phát ra, chỉ sợ cảnh tượng trước mắt sẽ như bọt biển, vừa chạm đã vỡ, có lẽ đây chỉ là ảo cảnh tâm ma của mình, y đã độ kiếp ba tháng có thừa, sẽ không phải bây giờ tâm ma mới đến chứ?



Đúng lúc này, đột nhiên bầu trời có người hừ lạnh một tiếng, tuy thanh âm không lớn, nhưng nghe vào tai kinh người như tiếng sấm, “Chỉ là một yêu báo, làm sao trong cơ thể lại có máu chân long nồng đậm như vậy...”



Nghe thấy vậy, Trần Hạc tức khắc tỉnh táo lại, ánh mắt sắc bén, ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra tiếng kia, chỉ thấy một nam tử áo xanh đang đứng nơi vùng mây như lơ lửng trên không, từ trên cao nhìn xuống bọn họ, ánh mắt không giống người thường, trái lại tỏa ra ánh sáng xanh nhàn nhạt, có vẻ băng lãnh mà vô tình.



Trần Hạc nhất thời sửng sốt, nếu có người xuất hiện trong trăm dặm, y có thể cảnh giác được trước tiên, nhưng người này cách y không quá trăm trượng, y lại không phát hiện bất kỳ hơi thở nào, trong lòng y không khỏi hoảng sợ, nhìn người đó thêm hai lượt, bấy giờ mới nghĩ đến chỉ sợ đó là yêu tu hóa hình, cũng chỉ có tu vi yêu tu hóa hình, mới có thể xuất hiện sau lưng không một tiếng động như thế, mà không bị y phát hiện, ở tu tiên giới, yêu tu hóa hình vốn đã hiếm có, lại không ngờ sẽ gặp phải một tên ở hải vực này.



Khi ánh mắt yêu tu kia dời về phía Trần Hạc, cũng đồng thời “hử” một tiếng, nhớ đến một vài năm trước gã vẫn chỉ là một con Thanh Giao, khi hóa hình trên biển, có mấy nhân tu vô ý xông vào, sau khi hóa hình gã lần tìm khắp hải vực, mười mấy người đó lại như hoàn toàn biến mất, ngay cả thi thể cũng không thấy nửa mảnh, lúc đó chỉ có thể giải thích vì bị thiên lôi lan đến mà bị nổ cho tro tàn khói bay, nhưng không ngờ một trong số đó lại còn sống. Nếu như thế, vậy có lẽ trong tay nhân tu nhỏ yếu này năm đó có dị bảo ẩn nấp nào đó, nghĩ đến đây, trong mắt giao long dường như bắn ra sự rét lạnh.



Bất thình lình ra tay, một hư ảnh bàn tay vươn đến túm lấy Trần Hạc từ trên không, đúng lúc này phía sau Trần Hạc, một cánh tay ánh vàng rực rỡ biến thành nghìn bóng hình, trong nháy mắt đã đánh tan bàn tay đó.



“Không thể!” Trần Hạc lúc này lên tiếng. Cho dù yêu tu nhận ra y, đương nhiên y cũng biết rõ từ lâu, hải vực tuy lớn nhưng yêu tu cũng không nhiều, y bất quá chỉ gặp hai lần, ai sẽ ngờ hai lần vậy mà còn cùng một tên, như vậy tính ra, yêu tu này khi đó đã hóa hình thành công, lại tu luyện hơn mười năm, tuy hắc báo cũng đã hóa hình, nhưng vì mới nhận thiên lôi, trên người còn có vết thương chưa lành, không thích hợp cố kháng với đối phương.



Mà y mặc dù tu vi đã tới Nguyên Anh, nhưng chỉ mới củng cố hai tháng, Nguyên Anh còn chưa ổn, so sánh ra, yêu tu này hóa hình hơn mười năm, tu vi đó cho dù là Nguyên Anh hậu kỳ thấy cũng phải trốn, xác suất thắng quá thấp, cho dù y liều một mạng cùng với hắc báo cố kháng người này, thủ thắng cũng lưỡng bại câu thương, rơi vào kết cục Nguyên Anh tán loạn, hắc báo lui về bản thể, thật sự là lợi bất cập hại, vì vậy lúc này chỉ có thể giảng hòa không thể cố chiến.



Nhưng Kim Trảm Nguyên nào còn là báo nhỏ nghe lời trước đây, cho dù đại thể nghe theo Trần Hạc, nhưng trên một số việc nào đó lại vô cùng quật cường, một trong số đó là những tên đánh chủ ý đến Trần Hạc, vì vậy lúc này nếu hắn có thể thực sự ngừng tay mới là lạ. Bên này Trần Hạc mới thốt lên hai chữ, bên kia hắc báo đã chiến trăm hồi, vốn đánh lui bàn tay kia là được rồi, nhưng lại đánh tan năng lượng nguyên khí, nếu đối phương chỉ là thăm dò, vậy hành vi này của Kim Trảm Nguyên chính là khiêu khích trần trụi.



Khi hắn ra tay, thân thể đã chắn trước mặt Trần Hạc, vết thương dữ tợn sau lưng lộ ra, âm cuối hai chữ không thể của Trần Hạc tức khắc ngừng lại, có lẽ vết thương này là do đạo thiên lôi cuối cùng gây nên. May mắn, Trần Hạc thấy vô cùng may mắn khi trước đây mình đã dùng da kỳ lân luyện chế hai bộ Kỳ Lân Giáp, nếu không thì dựa vào uy lực của đạo thiên lôi cuối cùng, tìm được đường sống trong chỗ chết như thế, ngay cả ba phần nắm chắc cũng không có.



Suy nghĩ trong nháy mắt, không để ý được việc gì khác nữa, Trần Hạc đưa tay lấy một chiếc bình ngọc, khẽ vươn ngón tay, bột Sinh Cơ Hóa Cốt được rải lên xung quanh vết thương, đây là bột sinh trưởng cơ thịt do linh thảo vạn năm luyện thành, dược hiệu rất mạnh, mới được bôi lên, cơ bắp xung quanh vết thương đã bắt đầu nhúc nhích. Kim Trảm Nguyên cũng cảm nhận thấy nhiệt độ truyền đến nơi vết thương, biết Trần Hạc đã bôi thuốc chữa thương cho hắn, không khỏi đưa tay cầm tay y.



Mà yêu tu kia lại không tức giận, nhìn vảy kỳ lân rậm rạp bao trùm lấy nửa người Kim Trảm Nguyên, trong mắt tức khắc lộ vẻ vui mừng, không khỏi thất thanh nói: “Kỳ Lân Giáp!!” Nhiệt độ trong mắt đó đủ để đun nóng một hũ nước lạnh, nếu nói trước đó gã còn có gì lo lắng, vậy lúc này Kỳ Lân Giáp vừa xuất hiện, lý trí đều đã hóa thành bột, “Lớn mật, một con yêu báo nho nhỏ như ngươi cũng dám tự ý luyện hóa máu rồng bộ tộc chân long, còn luyện Kỳ Lân Thú thành thú giáp, thực sự tội không thể tha, hôm nay ta sẽ thay trời hành đạo, chém chết tên đại nghịch bất đạo này!!” Nói xong chợt thấy bóng xanh lóe lên, không trung tức khắc xuất hiện một hư ảnh như rồng như giao. (giao, hay gọi là thuồng luồng, một loài á long)



Yêu tu này nói năng ra vẻ đạo mạo, nhưng Trần Hạc và Kim Trảm Nguyên không phải kẻ ngốc, đương nhiên đã nhìn ra được mục đích chân thực của gã, rõ ràng là có sát ý, muốn đoạt bảo. Sắc mặt Trần Hạc không khỏi đông lại, tức khắc năm thanh kiếm nhỏ xuất hiện xung quanh y. Trận chiến giữa yêu tu tuyệt không thua Hóa Thần Kỳ, có thể điều động hết nguyên khí thiên địa, y cẩn thận chỉ đành mở ra Bà Sa Châu.



Thân ảnh Thanh Giao kia cực nhanh, hoàn toàn không cho thời gian, thoáng qua đuôi rồng đã hung hãn đánh tới, mà Kim Trảm Nguyên lại nắm chặt tay Trần Hạc, hừ lạnh một tiếng, cánh tay rung lên, cả cánh tay kéo dài ra như một con hỏa long, đón lấy đuôi rồng màu xanh kia, hai thân rồng một xanh một đỏ va chạm nhau, chợt nghe thấy bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng “Roẹt”, tiếp theo một luồng gió âm lãnh tập kích đến.



Loại gió này, Trần Hạc và Kim Trảm Nguyên quá quen thuộc, thần sắc hai người tức khắc đại biến. Trần Hạc thầm nghĩ không tốt, nơi đây vừa mới trải qua lôi kiếp, nguyên khí tiêu hao kịch liệt, cộng thêm một kích toàn lực của hai con yêu tu huyết mạch chân long, sau khi nguyên khí tiêu hao lượng lớn, toàn bộ không gian bắt đầu mỏng yếu, cuối cùng không trung xuất hiện sự xé rách không gian, luồng âm phong kia giống như đúc khi Trần Hạc và Kim Trảm Nguyên ở khe nứt không gian năm đó, mà vị đắng khi đó khiến hai người hiện tại nhớ lại vẫn còn đau khổ trong lòng.




Hết thảy tới quá nhanh, suy nghĩ kinh hãi như vậy chỉ trong chớp mắt, muốn rút tay rời đi đã không còn kịp. Đôi mắt Kim Trảm Nguyên đã đỏ máu, hắn tức khắc nắm lấy tay Trần Hạc dùng lực muốn tiện thể hất y ra khỏi phạm vi khe nứt không gian. Trần Hạc là ai, trong nháy mắt đó đã biết được ý đồ của hắn, tay dùng sức túm chặt. Ngay trong lúc một kéo một túm này, khe nứt tối như mực như một con mắt màu đen to ước chừng mười trượng kia, vừa mở vừa khép, đã nuốt xuống hai thú một người trước mặt.



Nguyên khí ngưng tụ, khe nứt bắt đầu chậm rãi khép lại, cuối cùng tất cả lại khôi phục như ban đầu, lúc này bầu trời đã tản mây đen, ánh nắng chiếu mặt biển, nếu không phải đảo nhỏ kia bị thiên lôi chia làm hai, hết thảy tình hình ban nãy như chỉ là một ảo ảnh.



***



Sa mạc oi bức, nhiệt độ cát vàng đều có thể nướng chín trứng gà, bão cát khô nóng như đều mang hỏa diễm, toàn bộ cảnh tượng như bị hỏa diễm hun cháy, vặn vẹo mà lại chân thực. Ngay vào lúc này, đột nhiên một trận sức gió và cát cuốn lên như lốc xoáy, khiến xung quanh mờ mịt sương cát, tiếp theo trong sương cát đột nhiên xuất hiện một người một thú, bước chân có chút lảo đảo.



“Phì phì...” Người đó phun ra bùn cát đầy miệng, y bào trên người có chút chật vật, ngoại bào đã nát bấy không thành hình dạng, tuy còn áo trong tuyết trắng, nhưng cũng có chút rách toác. Mà trên người yêu thú bên cạnh lại có vết máu, trên chân cũng có thương thế, nhưng đuôi lại vẫn quấn chặt trên thắt lưng người kia, đôi mắt tím đang xem xét mọi nơi, như đang tìm sự nguy hiểm, nhưng nhìn một hồi, có chút sững sờ.



Không chỉ yêu thú, ngay cả người kia sau khi phun ra cát trong miệng, nhìn thoáng qua cảnh tượng xung quanh, cũng như nhập định.



Hai người này chính là Trần Hạc và Kim Trảm Nguyên bị khe nứt không gian nuốt mất, lần trước xuyên qua cơn bão khe nứt cuồng loạn khủng bố đó, hai người một thì hồn phách vào luân hồi, một thì tử vong, hiện tại nhớ lại vẫn thấy cực kỳ thảm liệt, lại không ngờ một ngày kia lần nữa bị nuốt vào khe nứt, nếu không phải một người đã hóa hình, một người đã tu luyện tới Nguyên Anh, nếu không phải một người một báo đã dùng lượng lớn Ngưng Thần Quả, nguyên thần mạnh mẽ hơn trước kia không biết bao nhiêu lần, nếu không phải trên người Trần Hạc có rất nhiều bảo vật phòng ngự, nếu không phải một người một báo đều có giáp Kỳ Lân Thú, sợ rằng kết cục lần này cũng sẽ không tốt hơn bao nhiêu.




Trần Hạc khẽ động suy nghĩ, trên người lập tức bao phủ lên một bộ thú giáp hoàng kim, trong đó có hơn mười chỗ bị xé rách nghiêm trọng, cũng may trước đây y không trực tiếp chế thú giáp thành nội giáp, mà hao hết công phu luyện thành pháp khí Nguyên Thần, nếu không sẽ phải báo hỏng một lần duy nhất, hiện giờ có rách như vậy cũng có thể chậm rãi ôn dưỡng khôi phục, mà ở trong khe nứt, hắc báo gánh chịu lượng lớn gió bão không gian, hắn bị thương còn nhiều hơn.



Bản thể hắc báo da dày thịt béo, không chỉ chặn diện tích lớn gió bão, còn cực kỳ kiên cố, hơn nữa Trần Hạc dùng Bà Sa Châu bao lấy hai người, nguyên thần có thể vững vàng, xuyên qua khe nứt không gian lần này chỉ có chấn kinh không nguy hiểm. Trần Hạc đưa tay, thấy chuỗi Bà Sa đã vỡ thành bột, chảy xuống theo kẽ ngón tay, không khỏi có chút tiếc hận.



Mà hắc báo thấy xung quanh không có gì nguy hiểm, bấy giờ mới khẽ động, từ thân yêu hóa thành thân người, trần truồng đứng trong sa mạc, nhiệt độ có thể nướng chín trứng gà đối với hắn lại không có nửa cảm giác.



Trần Hạc quay đầu nhìn vài lần, vẻ kinh ngạc hiện lên từ đáy mắt, sau một lúc lâu mới nói: “Nơi đây...” Nếu nhớ không lầm, nơi đây hình như là vùng sa mạc mà y và Kim Trảm Nguyên rời đi năm đó, chẳng lẽ bọn họ đã trở về lần nữa?



Sinh hoạt mấy trăm năm kiếp trước, hơi thở đã lâu không gặp phả đến trước mặt, tất cả như một giấc mộng, như trăm cay nghìn đắng cuối cùng lại về khởi điểm. Quê hương ban sơ a, ánh mắt Trần Hạc lướt qua sa mạc màu vàng trông xa vô bờ, tựa như xuyên qua nơi đó nhìn về bầu trời xa xăm.



Tiếp theo như hưởng ứng suy nghĩ của y, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng kêu hót to rõ, xa xa xuất hiện một chấm đen nhỏ, trong nháy mắt chấm đen nhỏ đã biến thành một con kim điêu dài mấy trượng, trên đầu còn có một nhúm lông đỏ chói mắt, uy phong lẫm lẫm, lông chim toàn thân trong đen xen đỏ, tốc độ đó như một con mãnh thú muốn xé nát đối thủ, xông thẳng xuống.



Kết quả xông tới trước mắt, nó lại tông ủi đầu vào cát, sau đó lại rút đầu ra, thu cánh, hai móng vuốt bắt đầu chạy nhanh trên sa mạc, thẳng đến trước mặt Trần Hạc và Kim Trảm Nguyên, sau đó bắt đầu giương đôi cánh dài, mỏ kêu hót từng đợt. (ngốc =)))))




Vừa kêu hai tiếng đã bị Kim Trảm Nguyên túm lông trên cổ, từ trước mặt Trần Hạc, bắt đến trước mắt mình, sau đó khẽ híp đôi mắt tím nhìn nhìn nó trái phải, “Con chim khiến người thấy ghét này làm sao còn chưa chết? Sống bao lâu rồi mà đầu óc cũng không mọc ra được nửa nhúm...” Kim Trảm Nguyên vô cùng để ý việc trước đây kim điêu cướp đi phân nửa lực chú ý của Trần Hạc, vì vậy lời nói ra khỏi miệng luôn luôn ác độc.



Nhưng kim điêu nghe xong lại cao hứng vô cùng, cánh vỗ vài cái, vui thích kêu mấy tiếng. Kim Trảm Nguyên bĩu môi tiện tay ném nó đi, kim điêu mượn lực bay lên giữa không trung, sau đó lượn mấy vòng trên đầu Trần Hạc, còn muốn đáp lên cánh tay y như khi còn nhỏ, nhưng hiển nhiên hiện tại thể tích của nó quá lớn, chỉ đành bay tới bay lui, không tìm được điểm dừng chân.



Tính ra Tiểu Kim là con linh thú thứ hai của Trần Hạc, trông từ nhỏ đến lớn, trước kia khi rời đi bỏ lại một mình nó, hiện tại nghĩ lại có chút áy náy, y luôn luôn lãnh tình lúc này cũng lộ ra chút vẻ ấm áp, sau đó đưa tay ném một trái Ngưng Thần Quả cho nó, Tiểu Kim nuốt vào bụng, không khác gì hắc báo khi còn bé năm đó, trong mắt y có ý cười nhàn nhạt.



Nhìn xung quanh, y không ngờ sẽ trở lại nơi đây, cũng may trước đó đã chuẩn bị lượng lớn linh thạch, không có những hố đen không đáy như thánh liên cục gỗ kia, lại không cần luyện linh đan, chỉ thúc một số linh quả ủ rượu, ngược lại có thể dùng được mấy trăm năm.



“Được rồi, nếu đã trở về thì đó là ý trời, trước hết ở lại mấy chục năm rồi nói sau đi.” Tuy lần này thành công xuyên qua khe nứt không gian, nhưng nơi đó ngay cả hắn cũng có chút kinh hãi run rẩy, đương nhiên không muốn Trần Hạc tiếp tục mạo hiểm, nói xong thì vươn tay ôm lấy vai Trần Hạc, nhìn về phía y. Đại khái bởi vì dung hợp thân thể Trương Thư Hạc kiếp trước, lúc này dung mạo Trần Hạc có chút biến hóa như có như không, có dung mạo Trần Hạc, cũng xen chút bóng dáng Trương Thư Hạc, tính ra càng như hai người dung hợp làm một, không phân cậu tôi.



Sắc mặt Trần Hạc khẽ thay đổi, cuối cùng khẽ gật đầu, kế đó mắt nhìn Kim Trảm Nguyên. Kim Trảm Nguyên đương nhiên biết ý của y, cúi đầu nhìn nhìn thân thể trần trụi, kế đó nhếch miệng cười. Dù sao thời gian làm thú đã khá lâu, căn bản không có thói quen mặc quần áo, lúc này mới nhớ ra bản thân còn lộ, sau đó khẽ động ý niệm, giáp Kỳ Lân Thú đột nhiên biến ảo hình thái, hóa thành một bộ quần áo bình thường. Thần sắc Trần Hạc khẽ động, trong lòng thầm than, quả nhiên là có huyết mạch chân long, giáp Kỳ Lân Thú tuy hai người mỗi người một bộ, nhưng ở trên người y lại chỉ có thể tính là thú giáp, không cách nào biến ảo quá nhiều, ở trên người hắc báo lại có thể tùy ý thao túng, độ dung hợp gần như hoàn mỹ, sử dụng tùy tâm cũng không nói chơi.



Kim Trảm Nguyên thay đổi một bộ trang phục, kế đó nâng tay lấy một vật, mềm nhũn như một con rắn nhỏ màu xanh, đây chính là con giao long đã đối chiến trước đó, cùng Trần Hạc và Kim Trảm Nguyên bị cuốn vào khe nứt không gian, vì nó không có giáp Kỳ Lân Thú, chỉ đành đơn thuần dùng thân thể và tu vi chống đỡ, mặc dù bảo toàn được thân giao, nhưng nguyên thần đã bị đánh tan, hiện giờ đã là một con giao chết. Trần Hạc lấy qua cầm xem, mắt không khỏi sáng ngời, vật này tuy nhỏ, nhưng tốt xấu là một con giao, ngày sau khi kim điêu hóa hình ngược lại cũng có tác dụng, kế đó vứt vào không gian Giới Tử.



“Nhìn tuổi tác của Tiểu Kim, bây giờ cách lúc rời đi chỉ chừng hơn trăm năm, không biết ngọn núi năm đó có còn hay không...” Trần Hạc vươn tay gọi lại kim điêu trên đầu. Tiểu Kim tuy chưa hóa hình, nhưng linh trí cũng đã cực cao, hơn trăm năm nay nó đã sớm là đầu lĩnh một phương này rồi, toàn bộ sa mạc và tảng lớn dãy núi xung quanh đều là địa bàn của nó, đàn em vô số, coi như là một phương kiêu hùng, nhưng ở trước mặt Trần Hạc, nó vẫn là con chim nhỏ phá vỏ trong tay năm đó.



Trần Hạc lấy Linh Mục Hầu ở không gian Giới Tử ra cho kim điêu, Linh Mục Hầu vẫn luôn ở không gian Giới Tử, chưa từng có bạn chơi yêu thú khác, Trần Hạc lại một lòng một dạ đặt trên người hắc báo, cực ít chăm sóc nó, nghĩ lại cũng có chút áy náy. Ai biết kim điêu lại thích Linh Mục Hầu vô cùng, chỉ chốc lát sau đã ngậm nó ném lên sau lưng mình, còn cho phép nó bò trên đầu mình.



Thấy kim điêu và Linh Mục Hầu một nhóc kêu hót một nhóc chít chít, Trần Hạc cười khẽ. Kim Trảm Nguyên lại âm thầm hừ một tiếng, thoáng qua thả lỏng lại, trong lúc nhất thời nhìn Trần Hạc có chút si ngốc, kế đó mượn cơ hội ôm lấy người, dán dán mặt, hôn khóe miệng, vội vàng nói: “Em không phải vừa nói muốn nhìn một chút ngọn núi rách nát mà chúng ta ở trước đây sao, vậy chúng ta nhanh chóng đi qua đi...”



Núi rách nát? Khóe miệng Trần Hạc khẽ giật, không bao lâu sau, kim điêu đã giấu Linh Mục Hầu trong lông, sau đó đáp xuống, chở Trần Hạc và Kim Trảm Nguyên, vui thích vô cùng bay về dãy núi mà nó đã sống trăm năm kia.



Dọc theo đường đi, đồng loại đã bị dâm uy của nó trấn áp hơn trăm năm, khi thấy trên lưng nó vậy mà có người ngồi, từng con đều cả kinh không động được cánh, có mấy con còn rụng xuống.



Trong lúc nhất thời xuyên qua sa mạc, ánh vào mi mắt là non sông vạn dặm, một con kim điêu dài mấy trượng đột nhiên rạch qua tầng mây, chỉ chốc lát sau đã biến mất trên bầu trời xanh lam, chỉ để lại một tiếng hót vui sướng thật dài, quanh quẩn thật lâu trên trời cao.



Hoàn chính văn.