Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Quyển 1 - Chương 33




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Mỗi ngày Ngụy lão đầu đều tựa lên ban công nhìn ra ngoài, ban đầu trên đường còn có thể thấy vài người giết tang thi lấy đồ ở siêu thị đối diện, thế nhưng từ từ người càng ngày càng ít đi, tang thi càng ngày càng nhiều, buổi tối khi ngủ, còn có thể nghe thấy tiếng bước chân máy móc nơi lầu trên lầu dưới.



Mà một nam một nữ ngoài cửa sau khi đợi vài ngày, có một ngày gọi được điện thoại xong liền rời đi, cũng không trở về nữa, không biết là rời khỏi thành S rồi hay đã bị cắn thành tang thi.



Trong sự bất an của Ngụy lão đầu, và sự khủng hoảng cực độ của người toàn thành S cùng toàn thế giới, chỉ có một mình Trương Thư Hạc trải qua không hề áp lực, mỗi ngày ngoại trừ tu tập công pháp Thổ Nạp, thì dùng cặn đỏ thu thập được trước đó nuôi cây đào trong tay.



Trương Thư Hạc cũng phát hiện được vấn đề từ trong đó, chính là sau mỗi lần cây đào nở hoa, tốc độ sinh trưởng đều sẽ trở nên cực kỳ chậm chạp, đồng thời lần thứ hai kết trái, tốn thời gian dài hơn so với lần đầu tiên.



Dù mỗi ngày y đều dùng tinh khí của mình và cặn đỏ thúc, cũng chỉ khiến cho ba trái cây lớn được cỡ móng tay. Trong lòng y cũng mơ hồ có chút sốt ruột, bởi vì trước mắt bảy đồng tiền y chỉ đổ đầy pháp lực được một miếng, còn thiếu sáu miếng.



Bất quá nghĩ lại bây giờ thời gian ngắn ngủi, đồng thời thời gian để mình an tâm tu luyện cũng rất đầy đủ, ngược lại cũng không vội nhất thời, vì vậy tâm tình cũng bình thản hơn.



Mấy ngày trước hắc báo đã tỉnh lại từ trận pháp chữa trị, luôn cách xa Trương Thư Hạc, trong ánh mắt mang theo sự hoài nghi căm thù nhìn y, quan hệ của một người một báo trước đó vốn hòa hoãn nhất thời lại trở nên căng thẳng.



Trương Thư Hạc biết hắc báo là một loài động vật đa nghi đồng thời mang thù, hơn nữa nó là do oán niệm sinh ra, tuyệt không thể khắc chế được bản thân giống con người, bất kỳ một chút gió thổi cỏ lay nào đều sẽ khiến nó trông gà hoá cuốc, có lẽ chỉ một ánh mắt ác ý cũng sẽ khiến nó sản sinh cừu hận. Bởi vì trước đó nó bị binh sĩ kia công kích, vốn đã cừu hận con người, lúc này dường như lại càng sâu hơn.



Hơn nữa lại chịu thêm một lần luyện hóa, mơ hồ chuyển sự cừu thị lên trên người Trương Thư Hạc, cũng khiến cho sự khổ tâm trước đó của y bị cuốn theo dòng nước.



Bất quá đối với hắc báo, Trương Thư Hạc tuyệt không từ bỏ, bởi vì một con hắc báo hung mãnh có thể tác chiến ở mạt thế mà nói, gần như là vật báu vô giá, bởi vì thời điểm mấu chốt nó có thể cứu mạng mình, tuyệt không phải ai cũng có được.



Hơn nữa hiện tại y có nơi ở được gia cố và nước cùng thức ăn sung túc, trong thời gian dài không cần lo lắng vấn đề an toàn và nguồn sinh hoạt, vì vậy y có rất nhiều thời gian để so tính nhẫn nại với hắc báo. Y tin tưởng, cho dù là động vật trời sinh cô tịch không dễ tin tưởng thế nào đi nữa, nếu vẫn luôn chân thành đối đãi nó, thời gian dài trôi qua khẳng định cũng sẽ thả lỏng địch ý với mình, bởi vì động vật vĩnh viễn sẽ không ti tiện xảo trá như con người.



...



Lưu Hải là một sinh viên hơn hai mươi tuổi, sau khi tốt nghiệp vẫn luôn không tìm được công việc phù hợp với chuyên ngành của mình, vì vậy liền thành ‘bộ tộc cậy già’ (không đi làm ở nhà sống dựa vào cha mẹ trưởng bối), tạm thời ở cùng cha. Sau khi mạt thế tới, hai cha con vẫn luôn ở trong nhà không dám ra khỏi cửa, ngoài cửa đều là tang thi. Thế nhưng một ngày hai ngày thì còn được, hơn một tháng trôi qua, trong nhà cúp nước, điện cũng cúp, tiết kiệm thế nào đi nữa thì thức ăn nước uống cũng phải hết, nếu không ra ngoài tìm đồ ăn, thì chỉ có thể chết đói.



Vì vậy cha thừa dịp con trai ngủ, liền một mình ra ngoài tìm thứ ăn, khi Lưu Hải thức dậy tìm kiếm cha khắp nơi, mới phát hiện cha đã bị tang thi ở cửa ăn chỉ còn lại phân nửa mặt và xương máu chảy đầm đìa.



Sau khi cha ly hôn bởi vì mình mà vẫn luôn không tái hôn, tuy rằng Lưu Hải không có tiền đồ không được như ý trong công việc, thế nhưng cảm tình đối với cha rất sâu, dưới sự chấn kinh và phẫn nộ cực độ, cậu ta xung động cầm lấy cây búa sắt, đá văng cửa, đập mấy con tang thi đang gặm ăn thi thể cha thành máu thịt lẫn lộn.





Hai mắt phủ kín cừu hận, Lưu Hải một đường giết xuống từ lầu mười, cậu ta cảm thấy trên người mình bị tang thi cào ra vết thương, nhưng cậu ta đã không còn quan tâm, cậu nên báo thù cho cha, giết sạch tất cả tang thi, trong ánh mắt đỏ máu của cậu, ngoại trừ giết cũng chỉ còn giết.



Phẫn nộ khiến cậu không phát hiện lực lượng của mình đang thức tỉnh, cây búa kia vung lên, đập đầu tang thi dễ dàng tựa như đập đậu hũ, đập thẳng một đường tới lầu bốn. Dù sao thể lực con người có hạn, cậu cảm thấy lực lượng toàn thân đang từ từ xói mòn, chân bắt đầu lâng lâng, trên người đều là máu hôi thối, cánh tay nơi bị tang thi cào đau đến chết lặng.



Trước đây cậu đã từng xem qua phim tang thi, biết một khi bị tang thi cào hoặc cắn trúng sẽ biến thành tang thi, bất quá lúc này sau khi phát tiết bầu phẫn nộ, cậu đã không còn dục vọng cầu sinh. Dùng chút sức lực cuối cùng đập vài búa nát đầu tang thi, lảo đảo đi đến lầu ba, liền trực tiếp hôn mê ngã xuống đất.



Khi tỉnh lại, cậu phát hiện mình đang nằm trên mặt đất xi măng lạnh lẽo, không biến thành tang thi, cũng không bị tang thi cắn chết, giương mắt nhìn qua, hai con tang thi cách một gang tấc đang giương nanh múa vuốt với cậu, nhưng thủy chung không chạm được góc áo của cậu.



Lúc này Lưu Hải hoặc nhiều hoặc ít cũng cảm nhận thấy không thích hợp, đứng dậy xem xét nửa ngày mới phát hiện dị dạng. Trên mặt đất mà tang thi không cách nào tới gần, dường như có mấy chỗ màu sắc khác biệt với xi măng vốn dĩ, đồng thời trên vách tường hai bên và đỉnh đầu đều đóng đầy cọc to, bên trên quấn đầy dây đỏ to dài, tuy rằng không rậm rạp, nhưng dường như quấn theo một quy luật nhất định nào đó.




Mỗi khi tang thi muốn tới gần tường đều sẽ bị dây đỏ chấn động cách xa, mà mặt đất càng như là một ranh giới tang thi không cách nào vượt qua. Lưu Hải quay đầu lại phát hiện trong vòng vây cự ly mấy mét này là hai cánh cửa thép.



Cậu lớn lên trong chung cư này, nơi này là tòa lầu cũ, sống bên trong đại thể đều là một số hộ gia đình tuổi tác cao, cửa cơ bản đều là kiểu cũ, cho dù có thay cửa cũng rất ít sẽ thay loại cửa thép thuần chất giá cả đắt đỏ lại không hợp với tòa lầu cũ này.



Hơn nữa hiển nhiên cửa này là mới được lắp lên không lâu, cậu biết hiện tại mạt thế trước cửa mỗi nhà mỗi hộ đều có tang thi lai vãng, bọn chúng sẽ thường thường tông cửa. Loại cửa kiểu cũ như nhà cậu cũng đã không còn rắn chắc, cha đóng trên cửa rất nhiều thanh thép thanh gỗ, mới coi như miễn cưỡng chống đỡ được đến bây giờ, cho dù hiện tại trong nhà còn thức ăn, sợ rằng sớm muộn cửa cũng sẽ không đỡ nổi tang thi luân phiên tông.



Mà hai cánh cửa trước mắt hiển nhiên rắn chắc hơn so với cửa cũ trong chung cư, ngay cả tường đều được bọc lá sắt dày, cộng thêm dây đỏ được quấn cách một mét nơi cửa, các loại dấu hiệu khiến cho trong lòng Lưu Hải thoáng căng.



Nơi đây hẳn là nơi ở của một vị cao nhân, đồng thời trước mạt thế khi mà mọi người vẫn còn sống nhàn nhã, đã chu đáo làm xong hết tất cả chuẩn bị phòng hộ. Nghĩ đến điều này, Lưu Hải không khỏi túm tóc gào lên, lúc này không có ai hối hận hơn so với cậu.



Trước mạt thế cậu đã từng xem qua vô số bài post về tang thi trên mạng, nhưng chỉ xuất phát từ hiếu kỳ vẫn luôn bàng quan, tuyệt không chân chính ý thức được hết thảy theo như lời bài post sẽ có một ngày phát sinh trên người mình.



Nếu cậu có thể sớm tin tưởng lời trên bài đó, dự trữ nhiều lương thực ở nhà, lại thay cửa thành cửa thép rắn chắc, vậy cha cậu sẽ không vì tìm thức ăn mà chết, mình cũng sẽ không rơi vào tình cảnh không nhà để về.



Lưu Hải tựa lên cạnh cửa, ngồi trong phạm vi dây đỏ, giờ khắc này cậu rất cảm tạ vị cao nhân kia, tuy rằng cậu không biết người kia làm như thế nào, nhưng khi cậu sức cùng lực kiệt, có thể ở địa phương khắp nơi là tang thi, tìm được một nơi an toàn có thể nghỉ ngơi chắn gió che mưa, đã là chuyện chỉ có thể gặp mà không thể cầu.



Cậu tuyệt không gõ cửa cầu cứu hai hộ gia đình phía sau, bởi vì cậu biết đối phương sẽ không thu lưu mình, bởi vì mình đã bị tang thi lây nhiễm. Nhìn vết thương dữ tợn trên cánh tay, Lưu Hải tuyệt vọng, cậu không biết bản thân lúc nào sẽ biến thành tang thi, rồi lại không có dũng khí tự sát, mùi vị chờ đợi cái chết tuyệt không dễ chịu.



Buổi tối cậu phát sốt cao, cả người ở trong trạng thái mơ hồ, cậu nằm trên mặt đất lạnh lẽo khi tỉnh khi ngủ, không biết qua bao lâu, thẳng đến khi tỉnh lại từ trong một mảng băng lãnh, mở mắt trong khi bụng đói kêu vang, dùng đầu lưỡi liếm đôi môi khô khốc.




Vì sao cậu không chết? Vấn đề này khiến cậu ngồi bật dậy, nhìn xung quanh, vẫn như trước đó, chẳng qua lúc này đang có bốn con tang thi loanh quanh ở cửa, không có đường mà vào.



Lưu Hải cúi đầu kinh ngạc nhìn cánh tay mình, chỉ thấy vết thương bị tang thi cào thương, lúc này đã khép lại, lưu lại một đoạn vết sẹo dữ tợn như huyết quản trên da.



Lưu Hải kinh ngạc đến ngây người, ngơ ngác nhìn vết sẹo trên tay chợt vui chợt buồn.



...



Nửa tháng trôi qua, so sánh với nhân loại nước sôi lửa bỏng bên ngoài, Trương Thư Hạc trải qua cực kỳ yên bình, buổi tối và sáng sớm mỗi ngày tu luyện công pháp Thổ Nạp, buổi chiều vẽ phù, một ngày ba bữa cơm nóng đầy đủ.



Trừ những việc đó ra, cách ba ngày làm cho hắc báo một bữa ăn chín, mỗi bữa không giống nhau. Đại khái là động vật có khát vọng và nhu cầu trời sinh đối với thức ăn, địch ý của hắc báo rõ ràng đã thu liễm hơn, chí ít không còn dùng đôi mắt cảnh giới nhìn chăm chú vào Trương Thư Hạc nữa.



Buổi trưa Trương Thư Hạc cắt một khối thịt bò lớn được hầm mềm ngon miệng thành từng miếng dày đều đều cho hắc báo, sau đó để vào trong chậu trộn với tương, mùi thịt thơm tràn khắp toàn bộ gian nhà.



Thân thể hắc báo sớm đã khôi phục như lúc ban đầu, lại là một con báo dồi dào sinh khí, sớm đã ngồi xổm canh ngoài cửa nhà bếp, thấy Trương Thư Hạc bưng chậu đi ra, lập tức vù một cái nhảy đến vị trí bình thường chờ đợi, đứng ổn định, liên tiếp quay đầu nhìn lại.



Trương Thư Hạc rửa sạch tay đi qua đặt chậu lên mặt đất, bước chân nhẹ nhàng dịch chuyển ra sau. Một tháng trước y phải lui đại khái bốn năm bước nó mới có thể nhảy lên cướp ăn, lúc này chỉ lui nửa bước đã vội vã xông lên, gần như ăn ngay bên cạnh y.



Trong thịt bò Trương Thư Hạc có thêm chút gia vị mà hắc báo bình thường thích, lại thêm chút tương, hiển nhiên rất đúng khẩu vị của nó, hơn nữa thịt hầm vừa tới, thịt nước no đủ, vì vậy hai móng vuốt lập tức chiếm hữu ấn lấy ven chậu, không cho phép bất kỳ kẻ nào cướp đi chậu thép, bắt đầu nhanh chóng ăn.




Có thể do số lần ăn chín dần dần nhiều lên, hắc báo dần dần mất đi hứng thú đối với ăn sống, cũng sản sinh sự chống cự. Trước đây cho thịt tươi đều sẽ ăn ngấu nghiến sạch, hiện tại thì luôn còn lại phân nửa, nửa còn lại để qua ngày không tươi sẽ không ăn nữa, nếu Trương Thư Hạc lấy phần thịt đó đi chiên nấu, nó sẽ ăn sạch một chút cũng không thừa.



Ngụy lão đầu bên kia thì trải qua lại càng dễ chịu, món ăn mỗi ngày đều không giống nhau, sáng sớm thức dậy đi bộ mấy giờ trong phòng, buổi tối thì tập một bộ ‘bát đoạn cẩm’* rồi tắm rửa đi ngủ. Thùng nước trước đó rót cho Trương Thư Hạc, có mấy thùng để ở trong phòng mình, Ngụy lão đầu dùng tiết kiệm có thể sử dụng được nửa tháng, đã không còn qua chỗ Trương Thư Hạc lấy nữa.



Buổi trưa hôm nay Ngụy lão đầu làm một đĩa thịt viên kho tàu, dự định mang qua cho Trương Thư Hạc nếm thử, kết quả vừa mở cửa liền thấy hắc báo đang ăn. Chỉ thấy thân nó dài chừng một mét, toàn thân là bộ lông màu đen bóng loáng, hai điểm sáng màu vàng kim nơi vành tai càng thể hiện sự cảnh giác của nó, đôi mắt tím mở tròn nhìn chằm chằm Ngụy lão đầu, khiến Ngụy lão đầu kinh hách nhảy dựng.



Ông mơ hồ biết dường như Trương Thư Hạc nuôi thú nuôi, nhưng lại không ngờ rằng sẽ là một con báo. Nhìn thể hình con này tuy hơi nhỏ, nhưng thân hình cực kỳ mạnh mẽ, với bộ dáng hung mãnh, hẳn là báo đực, bốn móng vuốt màu vàng kim đặc biệt bắt mắt, hơi thở tản ra khi nhìn chăm chú người có thể tự nhiên khiến người ta dừng lại bước chân, đồng thời chi trước gập lại hữu lực, như tùy thời đều sẽ nhào lên, khiến người ta nhịn không được nhượng bộ lui binh.



Ngụy lão thích xem thế giới động vật, thế nhưng cũng không nhìn ra được đây là báo phương đông hay phương tây, bất quá khẳng định chính là, đây là một chủng loại cực kỳ thưa thớt.




Hắc báo bởi vì bình thường ở cùng Trương Thư Hạc, rất ít thấy người ngoài trong địa bàn của mình, nhất thời hai móng vuốt chống trên chậu thịt, đè thấp đầu, trong miệng phát ra vài tiếng gầm nhẹ uy hiếp.



Ánh mắt không hề chớp nhìn chằm chằm Ngụy lão đầu, điều này biểu thị nó đã tiến vào trạng thái công kích mục tiêu, chỉ cần ông tiến thêm một bước nữa, nó sẽ không chút do dự xông lên xé nát lão đầu khô cằn phía trước.



Trương Thư Hạc thấy thế vội vàng chặn đường nhìn của hắc báo, gọi Ngụy lão đầu đến chỗ cửa sổ. Ngụy lão đầu lại sớm đã quên ý định lúc đầu của ông, để thịt viên kho tàu xuống xong, bắt đầu chà tay chà chân ở cạnh bàn hưng phấn quan sát báo.



Sở dĩ Trương Thư Hạc không cấm kỵ Ngụy lão đầu, một là sau khi mạt thế tới có tang thi, động vật hoang dại như báo sẽ không khiến người ta quá mức chống đối, hai cũng là bởi vì việc này đối với Ngụy lão đầu ở sát vách mà nói, có thể gạt được mùng một không gạt được mười lăm, biết sớm một chút cũng tốt, có chuẩn bị tâm lý, nếu sợ, cũng đỡ phải suốt ngày luôn gõ cửa quấy rầy.



Kết quả khiến cho dự liệu của y thất bại chính là, Ngụy lão đầu không những không sợ, còn hưng phấn dị thường, hiển nhiên rất yêu thích báo, chà tay chà chân là bởi vì không thể tiến lên sờ cho đã tay, biểu hiện cực lực nhẫn nại.



Ngụy lão đầu vừa xuất hiện, phương thức ăn cơm vốn nhanh chóng của hắc báo lập tức thay đổi. Đầu tiên là chiếm lấy chậu thịt, sau đó cảnh giác nhìn chằm chằm Ngụy lão đầu, thấy ông đi xa, lúc này mới chậm rãi buông móng vuốt, kéo chậu trở về góc tường, sau đó tiếp tục chống thân, đặt nặng hai chân trước bên chậu, vừa nhìn chằm chằm phía Ngụy lão đầu, vừa chậm rãi ăn từng miếng, vẻ phòng bị hiện rõ trên nét mặt.



Bên này Ngụy lão đầu lại xem vui vẻ cực kỳ, miệng còn nói: “Báo này không tệ không tệ, xem thân hình nó khẳng định là một con dũng mãnh. Cháu không biết chứ, thời còn trẻ ông với một thợ săn quen biết trước đây đã từng đi qua núi lớn, thợ săn năm đó hơn năm mươi tuổi, hiện tại đã trôi qua hơn ba mươi năm, chắc hẳn cũng không còn nữa. Lần vào núi đó, ông với ông ta liền gặp một con báo, con báo đó đặc biệt hung mãnh, chỉ lớn cỡ này...”



Nói xong kích động vươn tay ước lượng, “Cháu biết không? Tất cả mọi người biết báo đánh không lại hổ, tốc độ báo nhanh nhất, nhưng thể hình với lực lượng của nó không cách nào chống lại hổ, điều này trước đó ông cũng cho rằng như thế, nhưng lần đó con báo kia đã triệt để phá vỡ suy nghĩ này của ông.”



Ngụy lão đầu kể rất hấp dẫn, Trương Thư Hạc nghe có chút hứng thú. Ngụy lão đầu vừa khoa tay múa chân vừa nói, mặt mày hớn hở: “Con báo đó đi trong rừng ven bờ sông, ông với thợ săn kia thì núp trong một bụi cỏ, vốn chuẩn bị bẫy thỏ, kết quả thợ săn nói có hổ, bọn ông liền núp đi, liền không ngờ thấy được một báo với một hổ đấu nhau chính diện, ngay ở chỗ không xa phía trước bọn ông. Bọn ông đều thấy rõ ràng quá trình, con báo đó đối kích chính diện với hổ, thân hình hổ lớn hơn nó một vòng có thừa, đổi lại là báo khác đã sớm chạy, nhưng con báo này không đi. Hai con không ngừng tông nhau, tách ra, lại tông vào nhau cắn xé, rồi lại tách ra, tổng cộng hơn mười lần, cuối cùng cháu biết không?”



Ngụy lão đầu kích động nói: “Con báo đó chỉ vừa mới thành niên, thân hình nhỏ, lực lượng không bằng hổ, nhưng chỉ bằng một luồng hung mãnh dũng cảm tiến tới, công kích cả một con hổ. Con hổ đó sau cùng cũng sợ, lui hai bước xoay người đi, cuối cùng báo thắng, nó khiêu chiến vượt cấp, thắng được tôn nghiêm. Chỉ tiếc lúc đó không có máy quay, không cách nào ghi lại được hết thảy những việc con báo đó làm, nếu không khẳng định sẽ khiến đám nhà động vật học kinh rớt tròng mắt. Nói thật, chuyện này nếu không phải ông tận mắt nhìn thấy, người khác nói cho ông nghe chỉ sợ ông cũng sẽ không tin... Ừm... Báo đó hơi lớn hơn một chút so với con này của cháu, là màu nâu nhạt, thế nhưng, ánh mắt thì như nhau. Chính là ánh mắt này, lúc đó ông nhớ rất rõ, con báo này của cháu có ánh mắt giống hệt con mà ông thấy. Ông dám khẳng định sau khi con báo này thành niên nhất định sẽ rất lợi hại...”



Trương Thư Hạc ở một bên ăn xong miếng thịt viên cuối cùng, gật gật đầu, thấy Ngụy lão đầu hưng phấn dị thường, dừng lại nửa ngày, mơ hồ cảm thấy hình như để Ngụy lão đầu nhìn thấy hắc báo không phải ý kiến hay, bất quá vẫn đặt đũa xuống đưa đĩa trống cho ông, trả lời: “Cháu biết nó rất lợi hại, không chỉ cắn chết được hổ, còn cắn chết được người, vì vậy nhất định phải bảo trì cự ly với nó, ừm... Cháu ăn xong thịt viên rồi, đây là đĩa...”



Cuối cùng Ngụy lão đầu chưa đã nghiện cầm đĩa trống rời đi, Trương Thư Hạc lại yên lặng nhìn hắc báo sau khi ăn xong thịt, yên lặng dựa vào góc tường úp sấp trên mặt đất nghỉ ngơi.



Chẳng qua báo cắn chết được hổ tuyệt không tính là gì, y cần chính là đồng bọn có năng lực mạnh hơn nữa. Kế đó đứng dậy đi tới chỗ cửa. Hiện tại biết sau khi thiêu chết hoạt tử nhân, châu đỏ lấy được có thể đề thăng thực lực của hắc báo, vì vậy Trương Thư Hạc tuyệt không ngại đi tốn thời gian giết tang thi lấy châu đỏ cho hắc báo ăn, đồng thời, cặn đỏ còn là chất dinh dưỡng của cây đào, chuyện nhất cử lưỡng tiện như thế, đối với y là cực kỳ có lợi.



Kế đó xuyên qua mắt mèo nhìn tình hình bên ngoài, rốt cuộc bất ngờ phát hiện nơi góc tường có một người ngồi, mặc chiếc áo corton vàng nhạt, quần jean, thế nhưng bên trên đều là vết máu, mà lúc này người đó đang ngồi dưới đất, lăng lăng nhìn cánh tay.



Trương Thư Hạc nhất thời khẽ híp mắt, y thấy được vết sẹo trên cánh tay người đó, cậu ta là, người dị năng...