Mạt Thế Hầm Cá Mặn

Chương 10: Một sợi dây thừng vàng kim đột nhiên cuốn lấy eo cô...




Tắm rửa xong, Cố Phồn và Thanh Đằng rời khỏi xe, đi đến lều nhỏ của họ.

Xung quanh tối đen như mực, Cố Phồn giữ tư thế nằm thẳng, lặng lẽ tu luyện.

Hôm nay sau khi chứng kiến ​nhóm Phong Hỏa chiến đấu, Cố Phồn không còn lo lắng vấn đề an toàn vào buổi tối, cho dù có quái thú cấp cao đột kích, tốc độ phản ứng của tiểu đội lính đánh thuê cũng đủ để cô tỉnh lại trước khi nguy hiểm tới gần.

Ngũ hành nguyên tố lặng lẽ tràn vào thân thể Cố Phồn từ mọi hướng, làm dịu huyết mạch sung túc đan điền, đây là một quá trình rất thoải mái, người lười biếng chỉ cần chạm đến bí quyết tu chân đều sẽ không từ bỏ phương thức tu luyện đơn giản nhất này.

Bên ngoài lều, Mạnh Liên Doanh cùng Lục Nhai thương lượng vào ở trong phòng xe không có hiệu quả, bất đắc dĩ đi chen chúc trong lều lớn.

Mọi người thiếp đi, Lục Nhai nhảy lên mái dài của chiếc RV, nằm xuống.

Phía trên là bầu trời đầy sao rộng lớn, một dải ngân hà kéo ngang qua.

Không cần biết chuyện gì xảy ra trên mặt đất, bầu trời đầy sao dường như không có bất kỳ sự thay đổi nào, hờ hững nhìn cuộc chiến giữa nhân loại và quái thú.

Lục Nhai nhắm mắt lại.

Không biết qua bao lâu, anh cảm nhận được một luồng nguyên tố kim rất nhỏ đang lưu động, nhỏ đến mức giống như một chiếc lá rơi trên mặt hồ gây ra một rung động nhẹ trên mặt nước, nếu không phải đêm khuya tĩnh lặng thì cho dù là dị năng giả cấp S hệ kim cũng không thể phát hiện.

Ai đó đang khống chế nguyên tố kim?

Lục Nhai ngồi dậy, nhìn về phía Mạnh Liên Doanh trong lều, nơi này chỉ có Mạnh Liên Doanh cùng anh ta là dị năng hệ kim.

Không có khả năng là Mạnh Liên Doanh, đêm qua Liên Doanh canh gác nửa đêm, ban ngày trên đường lại chiến đấu với quái thú, buổi tối nhất định sẽ tranh thủ thời gian nghỉ ngơi.

Lục Nhai ngưng thần, một lần nữa bắt lấy sợi nguyên tố kim hình như có như không kia.

Qua vài giây, Lục Nhai nhìn về phía lều của Cố Phồn và Thanh Đằng.

Trong hai người nữ, có người có thể điều khiển nguyên tố kim.

Mạnh Liên Doanh là em họ của Lục Nhai, sau khi cậu mợ hy sinh trên chiến trường, Lục Nhai rất coi trọng sự an toàn của em họ, Lục Nhai đã phái người điều tra nghiêm mật về bất kỳ tên lính đánh thuê nào xuất hiện bên cạnh em họ của mình, cho nên anh chắc chắn Thanh Đằng là dị năng giả sử dụng duy nhất một dị năng hệ mộc, tuyệt đối không thể khống chế nguyên tố kim.

Cố Phồn sao?

Cô là dị năng giả tam hệ mộc, hỏa và kim?

Nhưng tại sao cô phải giấu? Dị năng song hệ, ba, bốn và thậm chí năm hệ đều phổ biến trên Trái Đất, nhưng dưới tình huống bình thường, một dị năng giả càng nhiều thuộc tính dị năng thì cường độ tinh thần lực sẽ càng kém, chỉ có một số ít dị năng giả sẽ có được thực lực cấp B trở lên.

Lục Nhai không cách nào lý giải chính là Cố Phồn không ngủ ngon, đùa bỡn nguyên tố kim làm cái gì?

Lục Nhai canh gác một đêm, anh phát hiện Cố Phồn khống chế nguyên tố kim một đêm, thẳng đến sáng sớm Mạnh Liên Doanh hắt xì một cái cô mới dừng lại.

“Anh gác một một đêm, sao giống như không gác? Có phải anh lười biếng ham ngủ rồi không?”

Cố Phồn còn đang giả bộ ngủ, chợt nghe thấy giọng điệu không đứng đắn của Mạnh Liên Doanh.

Thanh Đằng đã ngồi dậy, lúc này Cố Phồn mới giả bộ tỉnh ngủ.

Lúc bước ra khỏi lều, bởi vì Mạnh Liên Doanh nói, Cố Phồn tò mò nhìn về phía bóng dáng màu đen kia, Lục Nhai đang cùng Tinh Hà nói gì đó, sườn mặt lạnh lùng quả nhiên không hề lộ ra nửa phần buồn ngủ.

Nhưng khi lên xe, Lục Nhai thắt chặt dây an toàn, trực tiếp dựa vào lưng ghế ngủ.

Sau khi tu chân giả đạt tới tầng thứ năm Luyện Khí kỳ, linh lực và thần thức đều có thể phóng ra ngoài, chỉ là phạm vi thần thức có hạn, Cố Phồn hiện tại cũng chỉ có thể dùng thần thức quan sát những nơi xung quanh trong phạm vi một mét.

Cô nhìn như đang nhìn thẳng về phía trước, nhưng thật ra lại phóng thần thức nhìn trộm Lục Nhai.

Lục Nhai nhắm mắt lại, lông mi thật dài, cả khuôn mặt dường như cũng hòa hoãn vài phần, không hề khó gần như vậy nữa.

Lục Nhai chỉ mới hai mươi bảy tuổi, tuổi tác không lớn hơn bọn Mạnh Liên Doanh bao nhiêu.

Thỏa mãn sự tò mò đối với một vị cường giả cấp S thức đêm một đêm mà vẫn có thể bảo trì khuôn mặt tuấn mỹ, Cố Phồn thu hồi thần thức, một lòng cảnh giác tình hình giao thông.

Hai đêm kế tiếp, theo thứ tự là Tinh Hà, Thanh Đằng, Mạnh Liên Doanh, Thái Sơn mỗi người canh giữ nửa đêm.

Trước khi bốn người gác đêm, Lục Nhai đều dặn dò bọn họ phải chú ý đến dòng chảy lưu động của các nguyên tố ngũ hành xung quanh trại.

Nhưng mà câu trả lời của bốn dị năng giả cấp A đều phủ định.

Đêm thứ năm, mọi người dừng chân qua đêm cách thành phố An hai mươi km.

Tối nay có một ngôi nhà để ở, ăn cơm tối xong, Tinh Hà hỏi Lục Nhai: “Mỏ quặng chúng tôi sắp tới nằm trong khu vực khai thác ở phía đông thành phố An, không biết con Phong Hùng ở vị trí nào?”



Lục Nhai lấy ra một tấm bản đồ, đặt ở trên bàn.

Liên quan đến mình, Cố Phồn cũng lại gần nhìn.

Thành phố An được bao quanh bốn bề là núi Lục Nhai liếc mắt nhìn Cố Phồn, ngón tay chỉ vào một vùng núi phía tây thành phố An, nói: “Tôi đã đến khu vực này ba lần, Phong Hùng đều hoạt động ở dãy núi Tiên Nữ, nhận thức lãnh thổ của quái thú cấp cao rất mạnh, cho nên tôi suy đoán nó chắc là còn ở trên đấy.”

Cố Phồn có một câu hỏi: “Anh đã đến đó ba lần, đánh nhau với nó bao nhiêu lần rồi?”

Lục Nhai: “Một lần, lần đó trên người tôi có thương tích, bị nó chạy thoát. Khi quay lại lần sau, nó cảm nhận được khí tức của tôi, di chuyển liên tục, vẫn luôn tránh đối đầu với tôi.”

Mạnh Liên Doanh cười nói: “Trách không được anh họ muốn mua Tránh Thú Đan của Phồn Phồn, Tránh Thú Đan quả thật chính là khắc tinh của Phong Hùng, cho dù nó linh hoạt, lần này xem nó trốn như thế nào.”

Lục Nhai nhìn bản đồ nói: “Nội thành thành phố An cách dãy núi Tiên Nữ khoảng một trăm km, sáng sớm ngày mai chúng ta chia nhau xuất phát, tôi cùng Cố Phồn đi dãy núi Tiên Nữ, các cậu đi khu khai thác quặng. Nhiệm vụ hoàn thành mọi người chia làm hai đường trở về căn cứ, tôi sẽ trực tiếp đưa Cố Phồn về biệt thự, không cần lo lắng.”

Tinh Hà: “Hai người vẫn lái xe, hay là?”

Lục Nhai: “Tình hình giao thông bên trong rất kém, lái xe quá chậm, thời gian dược hiệu có hạn, chúng tôi trực tiếp bay qua, khoảng bảy giờ đến đó, thời gian còn lại tìm được Phong Hùng, đánh chết.”

Tinh Hà: “Nếu thuận lợi chắc đến tối là hai người có thể hoàn thành.”

Thanh Đằng đứng bên cạnh Cố Phồn, nói: “Nhiệm vụ khai thác mỏ của chúng ta không gấp, không bằng chúng ta cùng hai người đến dãy núi Tiên Nữ, chờ thiếu soái thành công đánh chết Phong Hùng, Cố Phồn tiếp tục theo chúng ta đi khai thác mỏ.”

Cố Phồn có chút cảm động, Thanh Đằng thoạt nhìn lạnh như băng, không nghĩ tới cũng rất quan tâm cô, sợ cô một mình cùng Lục Nhai hành động sẽ gặp phải nguy hiểm.

Mạnh Liên Doanh, Phong Hỏa kịp phản ứng, nhao nhao hưởng ứng.

Thái Sơn tuy ít nói nhưng luôn là người âm thầm phối hợp.

Lục Nhai thờ ơ nói: “Thực lực của tiểu đội các cậu đủ để khiến cho Phong Hùng cảnh giác, đây cũng là nguyên nhân tôi đề nghị chia nhau hành động, nếu trong thời hạn hiệu lực của Tránh Thú Đan không thể tìm được Phong Hùng, tôi có lý do để nghi ngờ nhóm các cậu đang cố tình tiếp tay cho Cố Phồn kéo dài thời gian làm mờ tác dụng của đan được.”

Tinh Hà nhíu mày.

Cố Phồn bỗng nhiên nở nụ cười, nói với Tinh Hà: “Vậy chia nhau hành động đi, đan dược của tôi nhất định linh nghiệm, chuyến đi này của thiếu soái nhất định thành công, không có lý do gì hại tôi, các cậu có thể yên tâm. Lỡ như thiếu soái không thể kịp thời tìm được Phong Hùng, thẹn quá hóa giận giết tôi diệt khẩu, vậy cũng chỉ có thể coi là tôi xui xẻo, không liên quan đến các cậu.”

Mạnh Liên Doanh nghe xong, cười vỗ Lục Nhai một cái: “Anh họ mau nói cho Phồn Phồn, anh không phải loại người như vậy.”

Lục Nhai: “Có phải hay không, nói suông không có bằng chứng.”

Nói xong, anh thu hồi bản đồ, đi lên giường lớn nghỉ ngơi.

Thành viên tiểu đội nhao nhao an ủi Cố Phồn, khiến cô có niềm tin với thiếu soái quân đội trong căn cứ.

Cố Phồn chỉ cười cười.

Lúc lên lầu tắm rửa, Thanh Đằng lặng lẽ đưa cho Cố Phồn một khẩu súng ngắn cỡ nhỏ.

“Bên trong có ba viên đạn, bắn vào cơ thể người có thể gây mê ngay lập tức, cậu giữ nó để phòng thân.”

Cố Phồn ngạc nhiên nói: “Cậu không tin Lục Nhai?”

Thanh Đằng: “Tôi tin, nhưng mà cậu không tin, tôi chỉ hy vọng cậu có cảm giác an toàn hơn.”

Cố Phồn trầm mặc.

Hai người cùng nhau tắm rửa, lúc mặc quần áo, lần đầu tiên Cố Phồn hỏi Thanh Đằng: “Nhiệm vụ khai thác mỏ quặng của các cậu nguy hiểm không?”

Thanh Đằng hiếm khi mỉm cười: “Như lời thiếu soái đã nói, quái thú cấp S có nhận thức lãnh thổ mạnh mẽ, thường sẽ không có hai con xuất hiện gần trong một thành phố. Vì dãy núi Tiên Nữ thành phố An đã có một con Phong Hùng nên những nơi khác chắc là sẽ không có quái thú cấp S nữa, những quái thú cấp A khác chỉ cần số lượng không nhiều lắm, năm người chúng ta ứng phó cũng dư dả rồi.”

Cố Phồn gật đầu.

Sáng hôm sau, Cố Phồn thức dậy hơn bình thường một chút, cô mở ba lô của mình ra.

Ba lô đầy ắp bánh nén khô, nước tăng lực, bộ dụng cụ y tế khẩn cấp, còn có một số vũ khí nóng có lực sát thương cao do nhóm Tinh Hà phân cho cô.

Bèo nước gặp nhau, nhưng bọn họ vẫn luôn cố gắng hết sức để bảo vệ cô theo phương thức của mình.

Trước khi chia tay, Cố Phồn gọi Mạnh Liên Doanh sang một bên, đưa cho Mạnh Liên Doanh một bình Sinh Cơ Bổ Huyết Đan.

Mạnh Liên Doanh mở bình sứ ra, nhìn thấy bên trong chứa đầy đan dược thần kỳ màu đỏ đó, thế nào cũng có khoảng chừng mười viên.

Cố Phồn nghiêm mặt nói: “Ông tôi cho tôi đan dược bảo vệ tính mạng có hạn, các cậu rất tốt với tôi, tôi cũng đối tốt với các cậu, bình này cậu cầm đi, thời điểm khó khăn hãy dùng, đừng lãng phí, cũng đừng truyền ra bên ngoài.”



Mạnh Liên Doanh cất bình thuốc, vỗ vỗ ngực lời ít ý nhiều: “Yên tâm.”

Năm phút sau, Tinh Hà lái xe việt dã đã biến mất giữa núi rừng.

Lục Nhai nuốt Tránh Thú Đan, nhìn giày chiến của Cố Phồn: “Cô thao tác thuần thục công năng giày phi hành chưa?”

Cố Phồn: “Thanh Đằng dạy tôi, không quen lắm, bay không thành vấn đề.”

Lục Nhai đột nhiên bay lên không trung, từ trên cao nhìn xuống cô: “Đi thôi.”

Cố Phồn rời mặt đất, bám sát phía sau anh.

Hai người duy trì độ cao cách mặt đất chừng ba mét, tiếng động cơ giày phi hành phát ra có chút đột ngột trên vùng đất yên tĩnh không một bóng người, Cố Phồn vừa nhìn quanh bốn phía vừa lo lắng hỏi Lục Nhai: “Liệu nó có khiến quái thú chú ý không?”

Cô mới nói xong, một đám quạ đen biến dị cấp B đột nhiên bay ra từ một khu rừng đằng xa, hướng thẳng về phía bọn họ.

Một mảnh đen kịt, Cố Phồn nhanh chóng trốn đến bên Lục Nhai.

Lục Nhai tiếp tục bay với tốc độ ban đầu.

Quạ đen càng ngày càng gần, mặt Cố Phồn tái nhợt: “Anh còn không ra tay sao?”

Lục Nhai đột nhiên bay lên cao, nói với cô: “Tôi muốn xem thực lực của cô trước.”

Cố Phồn khó có thể tin ngẩng đầu lên, chỉ thấy một khuôn mặt lạnh như băng vô tình, so với nhiệt tình của nhóm Tinh Hà, Lục Nhai quả thật không có nhân tính.

Lục Nhai đã bày ra tư thế khoanh tay đứng nhìn, Cố Phồn có mắng cũng vô dụng, linh lực hệ hỏa trong cơ thể vận chuyển, thi triển “hỏa cầu thuật” lên đám quạ.

Nếu Lục Nhai là dị năng giả hệ hỏa, anh sẽ cảm nhận được nguyên tố hỏa từ trong cơ thể Cố Phồn phóng thích ra, trong nháy mắt hỏa cầu nổ tung lửa giữa đám quạ.

Ngọn lửa khổng lồ đỏ rực bao trùm lấy bầy quạ, đáng tiếc chỉ trong nháy mắt, bầy quạ phá hỏa mà ra, tiếp tục bay tới.

Cố Phồn khóc không ra nước mắt, cô chỉ có tu vi tầng thứ sáu Luyện Khí kỳ, hỏa cầu vừa rồi đối phó quái thú cấp C còn được, căn bản không tổn thương được quái thú cấp B.

Chỉ dựa vào tu vi của cô tấn công, cô chắc chắn phải chết không chút nghi ngờ.

Có Lục Nhai ở đây, nếu cô lấy ra lá bùa bảo vệ tính mạng mà cô cất giữ để đối phó với lũ quạ đen này thì thật quá lãng phí quá nghẹn khuất!

Không oán không thù, Cố Phồn không tin Lục Nhai thật sự muốn hại mình, tiếp tục thả hỏa cầu hai lần cũng không có tác dụng, Cố Phồn dùng tốc độ nhanh nhất bay về phía trước, ngoài miệng chỉ trích Lục Nhai: “Anh mua thuốc của tôi lại không tin tôi, tôi tốt bụng theo anh tới đây, anh lại thấy chết mà không cứu, tôi đây còn theo anh đi dãy núi Tiên Nữ làm cái gì!”

Lục Nhai không hề dao động.

Đám quạ cấp B hiển nhiên đoán được Lục Nhai không dễ trêu chọc, cả đám nhao nhao thay đổi phương hướng đuổi theo Cố Phồn.

Tốc độ bay của quái thú quạ nhanh hơn rất nhiều, khoảng cách nhanh chóng rút ngắn, Cố Phồn lấy từ ba lô ra hai khẩu vũ khí nóng, bắn vào đám quạ đen.

Độ chính xác của luyện dược sư cũng không tệ, nhóm Tinh Hà đưa vũ khí cho cô cũng đều là hàng cao cấp, cùng với tiếng súng, một vài con quạ mất thăng bằng rơi xuống mặt đất.

Cố Phồn không có thời gian để vui mừng, mắt thấy mấy con quạ còn lại sắp tới gần, bóng dáng màu đen xa xa vẫn bất động như cũ, Cố Phồn cắn răng cam chịu giơ hai tay lên che đầu và mặt.

Trong nháy mắt cô bó tay đầu hàng, một sợi kim tuyến xuất hiện trong không khí, dư ảnh của một con rồng chuẩn xác xuyên qua chỗ yếu hại của từng con quạ.

Một con quạ cách Cố Phồn gần nhất, mỏ dài sắc bén gần như đụng tới cánh tay của cô, cơ thể nó đột nhiên mất kiểm soát do mất mạng, chỉ theo quán tính nặng nề đụng vào người Cố Phồn.

Cố Phồn theo bản năng điều khiển giày phi hành lui về phía sau, mở mắt ra, liền thấy đám quạ lần lượt rơi xuống.

Một sợi dây thừng vàng kim đột nhiên cuốn lấy eo cô, mang theo cô bay về phía Lục Nhai.

Khi cô dừng lại ở trước mặt Lục Nhai, dây thừng vàng kim cũng biến mất.

Đối mặt với ánh mắt giận dữ của Cố Phồn, Lục Nhai thản nhiên nói: “Thực lực của cô tôi đã lĩnh giáo, để đền bù cho lần sợ hãi này, kế tiếp gặp quái thú tôi sẽ giải quyết toàn bộ.”

Cố Phồn:...

*****

Tác giả có lời muốn nói:

Phồn Phồn: Muốn ép ta xuất ra toàn bộ thực lực, ngươi còn quá non!

Lục Nhai: Tôi cho rằng vừa rồi đó đã là toàn bộ thực lực của cô.

Phồn Phồn:…