Mạt Thế Hầm Cá Mặn

Chương 21: Nhẫn màu đen




Chiếc xe việt dã vững vàng tiến về phía trước, trong đầu Cố Phồn lúc là con rắn đen đến trăm mét, lúc thì là Lục Nhai cùng thanh kiếm vàng kim khổng lồ của anh.

Cô biết Lục Nhai là cường giả cấp S, nhưng cô không ngờ Lục Nhai lại mạnh như vậy.

Cả Phong Hùng và rắn đen đều chết trong tay anh, nếu Lục Nhai có ý đồ xấu với cô...

Cố Phồn lén lút liếc về phía Lục Nhai.

Lục Nhai mặt không chút thay đổi lái xe.

Cố Phồn lại đi xem hướng dẫn trên xe, đích đến đúng là núi Phượng Hoàng, cũng không phải là núi hoang sơ thích hợp giết người..

Cố Phồn có chút không hiểu, nắm lấy viên tinh thạch màu đen kia nói: “Anh lợi hại như vậy, lại nghi ngờ trong tay tôi có thể có thứ tốt, tại sao không trực tiếp bắt tôi lại?”

Lục Nhai: “Ta không phải loại người đó.”

Cố Phồn thừa nhận, anh quả thật không giống.

“Tôi không phải, không đồng nghĩa căn cứ không có loại người này, cô nên tự cẩn thận.” Lục Nhai đột nhiên nói thêm.

Cố Phồn: “Cám ơn, tôi sẽ chú ý, lúc anh sử dụng Sinh Cơ Bổ Huyết Đan cũng chú ý, đừng để lộ tôi ra.”

Lục Nhai ừ một tiếng, chuyển động tay lái, ô tô lái vào một đường hầm.

Ánh sáng tối xuống, hai chuỗi bóng đèn trên đỉnh đường hầm sáng ngời chói mắt, giống như những sợi dây thừng giăng đầy sao.

Cố Phồn ngẩng mặt nhìn đèn, căn cứ có rất nhiều thứ mới mẻ, hoa lệ lại thực dụng.

Ánh đèn hắt bóng mờ ảo xuống gương mặt cô, khi xe việt dã tới gần lối ra đường hầm, Cố Phồn nhắm mắt lại trước, yên bình chờ đợi ánh sáng chiếu vào.

Lục Nhai ở trên người cô cảm nhận được một loại ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Hầu hết tán hộ đều trốn đông trốn tây, không phải muốn nương tựa vào căn cứ, mà là các nguy cơ trên đường đến căn cứ quá lớn, khả năng còn chưa tới căn cứ đã chết trong miệng của quái thú, người thường như thế, dị năng giả cũng nguy cơ trùng trùng.

Cố Phồn không giống với những người đó, bên cạnh cô có một ông nội cấp S song hệ mộc hỏa bảo vệ cô, tấn công và chữa trị đều mạnh.

Theo lời cô nói có thể phán đoán, Cố lão gia tính cách quái gở si mê luyện đan, khó trách nuôi dạy cô thành tính cách có vẻ thích nói cười nhưng thật ra lại cực kỳ lạnh lùng thờ ơ với vận mệnh nhân loại.

Giáo sư Mã nói anh ngoài lạnh trong nóng, vậy Cố Phồn chính là ngoài nóng trong lạnh.

Nếu không phải ngày đó cô mới tới căn cứ cần gấp chứng minh cô không phải bán thuốc giả, cô chắc chắn sẽ không để ý tới thương thế của Liên Doanh.

Trầm mặc không ngừng kéo dài, Cố Phồn lại nhìn Thanh Lân Thảo trong tinh hạch.

Có lẽ là bởi vì nhìn cô hái thảo mộc, lúc Lục Nhai thu thập những cây Thanh Lân Thảo này, phía dưới mỗi một gốc cây đều mang theo bùn đáy hồ, nhiều Thanh Lân Thảo như vậy, Cố Phồn nghi ngờ phiến đáy hồ kia có thể bị Lục Nhai cạo một tầng da.

Nhìn nhìn, Cố Phồn bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Những Thanh Lân Thảo này đều là một mình anh thu thập, hay là anh có người máy biết thu thập thảo dược?”

Lục Nhai hơi mím môi, làm như nghĩ tới hồi ức không thoải mái, lạnh lùng nói: “Căn cứ chưa từng phát triển ra người máy có chức năng thu thập.”

Cố Phồn:…

Cho nên, Thanh Lân Thảo đều là Lục Nhai một mình ở đáy hồ mò mẫm thu thập?

“Anh có thể hô hấp dưới nước?” Cố Phồn ngạc nhiên hỏi.

Lục Nhai hướng ghế sau thả ra một bộ đồ lặn, trực quan sáng tỏ.

Cố Phồn quan sát một lúc, trong lòng lại một lần nữa bày tỏ sự tán thưởng, tuy bộ đồ lặn không tiện lợi và dễ sử dụng như thuật thủy hành ở Tu Chân giới nhưng người Trái Đất có thể làm được đến mức này cũng rất lợi hại.

Chờ cô xem xong đồ lặn, Lục Nhai một lần nữa đem bộ đồ lặn thu hồi vào không gian.



Cố Phồn nhìn khuôn mặt lạnh như băng của anh, cảm thấy nên nói gì đó: “Anh cho tôi nhiều Thanh Lân Thảo như vậy, tôi nên cảm ơn anh như thế nào?”

Lục Nhai: “Cô cũng cho tôi Sinh Cơ Bổ Huyết Đan.”

Lương tâm Cố Phồn lại bất an, Lục Nhai không biết Thanh Lân Thảo trong tinh hạch có thể luyện ra bao nhiêu Sinh Cơ Bổ Huyết Đan, cô biết, mà cô lại không thích lợi dụng người khác, cho nên hiện tại ở trước mặt cô có hai con đường, một là từ chối món quà này của Lục Nhai, hai là đưa ra thù lao tương đương.

Lúc cô ở môn phái, một số đệ tử sẽ thu thập một ít linh thảo hoang dại cho cô, sau đó cô đem thành phẩm đan dược luyện chế ra chia cho hắn bốn mươi phần trăm.

“Tôi nhận thảo dược, nhưng sẽ cần thời gian trồng nuôi cấy, chờ tôi xử lý tốt sẽ trả lại cho anh, có thể chứ?”

Lục Nhai: “Có thể, tôi không vội.”

Đến núi Phượng Hoàng.

Lục Nhai lái xe theo đường núi, nhanh chóng nhìn thấy tường cao do ba người Thanh Đằng hợp lực xây cho Cố Phồn.

Cố Phồn cười gượng: “Bọn họ biết tôi nhát gan nên họ làm cho tôi cái này.”

Lục Nhai nói: “Nếu cô không yên tâm về an ninh của căn cứ, có thể chuyển đến bên cạnh biệt thự của tôi.”

Cố Phồn vội vàng từ chối: “Không cần không cần, nơi này rất tốt, giá rẻ, còn thích hợp mở ruộng thuốc.”

Lục Nhai cũng không khuyên nhiều.

Xe việt dã lái vào cửa chính, vòng qua mấy khúc cua, phía trước xuất hiện hai căn biệt thự.

Đúng lúc này, Phong Hỏa liên lạc với Cố Phồn: “Phồn Phồn còn bao lâu nữa? Tôi chỉ còn một món nữa thôi.”

Cố Phồn: “Hai phút!”

Phong Hỏa: “Nhanh như vậy?”

Trong cửa sổ phòng bếp của biệt thự số hai thò ra một cái đầu, giọng nói của Phong Hỏa trực tiếp phát ra từ vòng tay: “Lục thiếu đích thân đưa về? Aii, Lục thiếu Lục thiếu, đã giữa trưa, anh từ xa một chuyến tới đây thật không dễ dàng, trưa nay ăn bên này đi, tôi lại làm thêm hai món, nhanh thôi.”

Cố Phồn:....

Thằng nhóc này cũng giả vờ quá đi, bình thường trong tiểu đội, Phong Hỏa phàn nàn về Lục Nhai nhiều nhất.

Cô nhìn về phía Lục Nhai.

Lục Nhai nhìn vòng tay của cô nói: “Cảm ơn.”

Đây là đồng ý.

Phong Hỏa hoan hô một tiếng, kết thúc cuộc gọi.

Một lúc sau, xe việt dã dừng ở bên ngoài biệt thự số hai, Tinh Hà, Mạnh Liên Doanh sóng vai đứng ở bên ngoài, đương nhiên là tiếp đón thiếu soái Lục Nhai.

Cố Phồn kinh ngạc phát hiện, Mạnh Liên Doanh thế nhưng cũng vô cùng khoan dung với Lục Nhai, buổi sáng mới bị Lục Nhai vô tình vứt bỏ ở bên ngoài cơ sở nghiên cứu khoa học, lúc này Mạnh Liên Doanh giống như đã quên chuyện kia, tươi cười xán lạn chiêu đãi Lục Nhai, nói một cách sinh động là dùng mặt nóng dán mông lạnh.

Nhưng mà đến lúc ăn cơm, Cố Phồn liền hiểu lý do.

Đầu tiên là Phong Hỏa nhiệt tình đem hai món ăn đặt ở trước mặt Lục Nhai, tiếp theo Mạnh Liên Doanh thái độ cung kính khom lưng rót cho Lục Nhai một ly rượu vang đỏ: “Anh họ, bọn em cũng nhận nhiệm vụ lính đánh thuê ở thành phố An, nể tình chúng ta phối hợp như vậy, anh có thể nói cho em biết một chút về con rắn đen kia không? Phồn Phồn nói con rắn đen ước tính dài trăm mét, thật hay giả?”

Lục Nhai: “Rắn đen đã được đưa đến cơ sở nghiên cứu khoa học, đo chiều dài chín mươi bảy mét.”

Tay Mạnh Liên Doanh run lên, rượu vang đỏ thiếu chút nữa sánh ra ngoài.

Tinh Hà, Thái Sơn, Phong Hỏa, Thanh Đằng đều yên lặng nhìn Lục Nhai, Cố Phồn vốn muốn gắp thức ăn, thấy mọi người như vậy, cô đành phải buông đũa xuống, yên lặng chờ.



Lục Nhai đơn giản giới thiệu một ít thuộc tính của rắn đen, sơ lược quá trình đánh chết nó.

Nhưng mà anh nói chi tiết cũng vô dụng, khoảng cách giữa cấp A và cấp S quá chênh lệch, đám người Tinh Hà cũng không thể học được gì từ phương thức tấn công của anh.

Mặc dù như thế, năm người Tinh Hà vẫn có thể cảm nhận được chấn động của trận chiến này.

Lục Nhai liếc nhìn Cố Phồn vẫn nhìn chằm chằm đĩa thức ăn trên bàn, cầm đũa lên.

Cuối cùng cũng ăn cơm, Cố Phồn trong lòng âm thầm vui sướng, chọn món mình thích ăn, tài nấu nướng của Phong Hỏa quả thật không có gì để chê.

Sau khi ăn xong, mắt thấy Mạnh Liên doanh kéo Lục Nhai còn muốn trò chuyện, Cố Phồn không có hứng thú gì, suy nghĩ một chút, nói với Tinh Hà: “Chiều nay có chuyện gì không, tôi có cần tham gia?”

Tinh Hà suy tư một giây, lắc đầu: “Sao vậy?”

Cố Phồn cười nói: “Đan dược dự trữ lúc trước bán hết rồi, tôi luyện thêm chút thuốc mọc tóc hay gì đó.”

Phong Hỏa: “Cậu luyện đi, tôi bảo đảm không có ai đi quấy rầy.”

Cố Phồn nói cảm ơn, sau đó lái chiếc xe nhỏ màu xanh lá cây của cô rời đi.

Cố Phồn trực tiếp đi xuống tầng hầm ngầm, nơi này có một gian phòng bị cô thu dọn chuyên dùng làm phòng luyện đan.

Ở cửa vào tầng hầm ngầm đặt trận pháp linh thạch, Cố Phồn đi vào phòng luyện đan, thả lò luyện đan ra, ngồi xếp bằng.

Vòng ngọc trữ vật của cô có thể chứa được một sân bóng đá của người Trái Đất, nhân loại sẽ xem loại tinh hạch dung lượng như thế này thành bảo vật, nhưng mà ở Tu Chân giới nó rất phổ biến, mỗi đệ bái nhập môn phái đều có thể có được loại túi càn khôn dung lượng này, Cố Phồn chỉ là đem túi càn khôn của mình đổi thành vòng ngọc sáng ngời một chút.

Trong pháp bảo trữ vật của tu chân giả cao giai đều là đồ tốt, vòng ngọc của Cố Phồn tuy tràn đầy nhưng kỳ thật đều là vật không được ưa chuộng, chiếm diện tích nhiều nhất chính là năm tòa núi nhỏ do ngũ hành linh thạch hạ phẩm chồng chất thành, đó là của cải mà cô dựa vào hoàn thành nhiệm vụ môn phái, luyện chế đan dược tích góp từng tí một, tương đương với điểm huân công lưu hành ở căn cứ.

Cạnh linh thạch bày một loạt rương, mỗi rương chuyên chứa một loại đan dược, có rương tràn đầy, có rương chỉ có một lớp nông, đầy chính là thuốc mọc tóc đan dược kỹ năng cấp thấp nhất mà Cố Phồn thành thạo khi lần đầu tiên học luyện đan, những rương nông chính là những loại có giá trị như Tránh Thú Đan, Sinh Cơ Bổ Huyết Đan.

Phần còn lại là một số thi thể yêu thú, thảo dược và các vật liệu khác cần thiết cho luyện đan, cùng với một ít đồ dùng sinh hoạt.

Cố Phồn dù sao cũng là một cô thôn nữ từ nhà nông đi ra, vì lòng kiêu hãnh, cô len lén thu thập một bộ đồ dùng sinh hoạt tiểu thư khuê các thường dùng, từ chiếc giường tinh xảo đến lụa tơ tằm quý báu, phấn son thượng đẳng nhất, lúc ấy cô nghĩ nếu lỡ như cô lăn lộn không nổi trong giới tu chân, còn có thể đi dân gian hưởng phúc.

Khi kiểm tra không gian trữ vật, một trăm năm trước cũng hiện lại trong tâm trí cô.

Cuối cùng, Cố Phồn lấy ra một chiếc nhẫn đen như mực.

Môn phái gặp đại kiếp nạn, một kiếm kia của cường giả, sơn môn sụp đổ, bao nhiêu tu sĩ mất mạng, trong đó có một quỷ xui xẻo từ trên trời rơi xuống, nện vào bên cạnh ruộng thuốc Cố Phồn hái thuốc.

Cố Phồn thuộc đệ tử ngoại môn, cô đã nghe nói đến những cao thủ thông thường ở bên ngoài môn phái, nhưng cô không biết người đã chết này, vì vậy nghĩ đó là một nội môn đệ tử.

Sợ rằng xui xẻo tiếp theo chính là mình, Cố Phồn tự biết môn phái này không thể ở lại lâu hơn được nữa, hạ quyết tâm, gỡ nhẫn trên tay người nọ xuống, thu pháp khí phi hành đối phương rơi ở một bên, sau đó theo một đám đệ tử thấp giai trốn xuống núi.

Đây xem như đây là lần duy nhất tham vọng nhất trong kiếp sống tu luyện của Cố Phồn, đợi xung quanh an toàn, Cố Phồn lặng lẽ kiểm tra chiếc nhẫn, đáng tiếc, chủ nhân chiếc nhẫn tuy rằng đã chết nhưng vẫn để lại thần thức kết giới trên chiếc nhẫn, tu vi cần phải vượt qua đối phương mới có thể mở ra.

Có thể sử dụng pháp khí phi hành, nói rõ đối phương ít nhất là đệ tử Trúc Cơ kỳ, chắc là cũng sẽ không vượt qua Kim Đan kỳ, tu sĩ Kim Đan kỳ không đến mức ngay cả dư âm đấu pháp của Đại Năng Giả cũng trốn không thoát.

Cố Phồn nắm chiếc nhẫn, trái tim càng ngày càng nóng.

Cô hiện tại đã đạt tới Luyện Khí kỳ tầng thứ bảy, nếu như tiếp tục cố gắng, có lẽ sẽ có ngày đạt Trúc Cơ?

Chờ cô là Trúc Cơ, lại lấy được đồ tốt trong nhẫn, gặp cường giả ở căn cứ, chưa chắc không thể đánh một trận.

Việc cấp bách là dốc lòng tu luyện.

Mỗi buổi tối Cố Phồn đều không lãng phí, nhưng luyện đan cũng là một loại biện pháp tu luyện, khi linh lực cạn kiệt thì hiệu quả tu luyện tốt nhất, Cố Phồn không dám mạo hiểm đánh nhau với người khác, may mắn cô còn có thể luyện đan.

Ngũ hành tương sinh tương khắc, thông qua phương pháp chuyển đổi, linh lực bốn hệ kim, mộc, thủy, thổ trong cơ thể Cố Phồn đều có thể hóa thành hỏa linh lực.

Ông trời rất công bằng, tu chân giả ngũ linh căn tu luyện lên rất chậm, thậm chí cả đời khó có thể đạt Trúc Cơ, nhưng một khi đã thành Trúc Cơ, thông qua phương pháp chuyển đổi này, tu chân giả ngũ linh căn Trúc Cơ bằng vào linh lực dư thừa trong cơ thể, thực lực quét ngang các tu chân giả khác cùng đẳng cấp!