Mạt Thế Hầm Cá Mặn

Chương 24: Việc hết sức




Hai giờ sáng, linh lực trong cơ thể Cố Phồn khôi phục lại trạng thái viên mãn.

Tựa như một người ăn no lại ngủ một giấc thật ngon, lúc này Cố Phồn tinh thần sảng khoái đến mức chỉ muốn tìm việc gì đó để làm, dù sao cũng không thể nằm xuống ngủ.

Ngồi trong lều một lát, Cố Phồn nghĩ tới những người bị thương trong doanh trại, đặc biệt là mấy người bị thương ban ngày cô gặp không thể chữa khỏi một lần.

Cố Phồn đứng lên, đi ra khỏi lều.

Quân nhân gác đêm xung quanh chú ý tới cô, nhưng biết thân phận của cô, cũng không có ngăn cản cô tiến vào doanh trại.

Đại đa số những người bị thương đều đang ngủ, một số còn tỉnh hơn phân nữa là bởi vì miệng vết thương khó chịu.

Cố Phồn ra hiệu cho bọn họ không cần nói gì, cô đi qua từng người một, chữa trị cho bọn họ, vẫn là trị liệu vết thương phạm vi nhỏ một lần, trị liệu vết thương phạm vi lớn nghiêm trọng đến mức không đau đớn.

Toàn bộ quá trình giằng co một giờ, ba giờ sáng, Cố Phồn đi tới trước mặt dị năng giả cấp B, người lửa thiêu nửa người.

Anh đã tỉnh, thấy Cố Phồn muốn trị liệu cho mình, người đàn ông thấp giọng nói: “Tôi có thể từ từ phục hồi như cũ, cô tiết kiệm tinh thần lực giúp đỡ người khác đi.”

Cố Phồn cười nói: “Còn thời gian, chữa khỏi cho anh, tôi đi ngủ bù.”

Nói xong, Cố Phồn thi triển thuật chữa trị cho anh ta.

Lớp vảy màu đen bên ngoài cơ thể người đàn ông lặng lẽ rơi xuống, lộ một tầng da màu hồng nhạt mới mọc ra, cùng với vết sẹo dữ tợn liên miên không ngừng.

Thuật chữa trị của Cố Phồn không có chức năng xóa sẹo.

Cô quan sát thái độ của người đàn ông.

Ban đầu, người đàn ông ngoài bốn mươi mừng rỡ vì thể lực khôi phục như lúc ban đầu, nhưng nhìn vết sẹo loang lổ trên cánh tay, người đàn ông bỗng nhiên phát ra một tiếng cười khổ: “Biến thành như vậy, con gái nhỏ của tôi chỉ sợ sẽ sợ hãi.”

Xác nhận anh ta lo lắng về vẻ bề ngoài của mình, Cố Phồn lấy ra một lọ đan dược màu trắng, nói: “Thuốc xóa sẹo, sau khi dùng có thể xóa sẹo trên người, vết sẹo của anh tương đối nhiều, tôi cũng không biết uống bao nhiêu viên mới khỏi hẳn, bình này tổng cộng mười viên, anh ăn trước đi, nếu còn cần nhiều hơn, anh tìm tôi mua.”

Nhìn thấy biểu hiện của Cố Phồn hôm qua, người đàn ông không hề nghi ngờ hiệu quả của bình thuốc khử sẹo này, chỉ hỏi: “Bình này bao nhiêu tiền?”

Cố Phồn nói: “Một trăm điểm huân công một viên.”

Người đàn ông lập tức chuyển cho Cố Phồn một ngàn điểm, những dị năng giả gia nhập quân đội như bọn họ, điểm huân công vô cùng sung túc.

Tiền hàng thanh toán xong, Cố Phồn vừa muốn đi, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nữ dịu dàng: “Bác sĩ Cố, tôi cũng muốn mua thuốc xóa sẹo, chỗ cô còn không?”

Cố Phồn quay đầu lại, nhìn thấy một nữ dị năng giả nằm trên giường bệnh, khoảng ba mươi tuổi, trên mặt có một vết sẹo cũ.

Cố Phồn lại bán cho cô ấy một viên.

Càng lúc càng có nhiều người tham gia, muốn mua thuốc xóa sẹo.

Nhìn thấy dị năng giả tỉnh lại càng lúc càng nhiều, Cố Phồn nhanh chóng giải thích: “Tôi còn phải khôi phục tinh thần lực, tạm thời không bán thuốc, có điều sau khi trở lại căn cứ tôi sẽ mở một tiệm thuốc, địa chỉ ở chân núi Phượng Hoàng, mọi người có hứng thú thì chờ trở về căn cứ xem đi, trước mắt chúng ta thanh trừ quái thú quan trọng hơn, mọi người cần phải nghỉ dưỡng đủ tinh thần.”



Nói xong, Cố Phồn như bôi dầu vào lòng bàn chân mà chạy, để lại những người bị thương châu đầu ghé tai, thảo luận thuốc của bác sĩ Cố.

Khi trời vừa rạng sáng, linh lực của Cố Phồn lại được bổ sung sung túc.

Đội quân dị năng tiếp tục tiêu diệt quái thú, toàn bộ đội y tế của Cố Phồn dời về phía trước một dặm, rút ngắn thời gian di chuyển tới lui của những người bị thương với đội y tế.

Có quân đội bảo vệ, Cố Phồn không cần quá lo lắng vấn đề an toàn, tập trung tinh lực trị liệu cho người bị thương.

Bốn ngày đầu cứu chữa bận rộn nhưng ổn định, Cố Phồn ban ngày hao hết linh lực, buổi tối tu luyện bổ sung, mặc dù cũng hao hết linh lực giống như ở núi Phượng Hoàng, nhưng có thể là ý thức nguy cơ nổi lên, Cố Phồn rõ ràng nhận ra tốc độ tu luyện tăng lên, hiệu quả tu luyện một ngày ở bên này một ngày còn mạnh hơn mười ngày tu luyện ở núi Phượng Hoàng.

Có thu hoạch, sẽ càng có động lực.

Nhưng mà đến ngày thứ năm, tình huống người bị thương đột nhiên xuất hiện thay đổi rõ ràng, dị năng giả cấp cao bắt đầu tăng lên, các vết thương đều nghiêm trọng.

Trong đó một vị Lý thiếu tướng nói cho Cố Phồn, quái thú cấp cao cũng có trí tuệ, lúc ban đầu chúng tự mình chống lại đội quân dị năng giả nhân loại ở lãnh thổ của mình, nhưng sau khi ý thức được đội quân dị năng giả không dễ đối phó, quái thú cấp A nhanh chóng kết thành đồng minh, cùng nhau dẫn dắt quái thú cấp B và C phản kháng, săn bắt quân dị năng.

Mỗi một lần thanh trừ quái thú, đều sẽ gặp phải loại phát triển này, tựa như nhân loại, dù là kẻ thù, khi sự sống còn của họ bị đe dọa bởi bên thứ ba, kẻ thù cũng có thể tạm thời trở thành bạn bè.

Quái thú đều là thợ săn trời sinh, kỹ năng chiến đấu không thua kém gì con người.

Hầu hết các trường hợp tử vong cũng xảy ra trong ba ngày cuối cùng.

Cố Phồn có chút lo lắng cho tiểu đội Tinh Hà.

Năm người họ luôn vẫn luôn đảm đương vai trò quân tiên phong, cũng là người đầu tiên hứng chịu đòn phản công của liên minh quái thú.

Bận rộn cho tới trưa, các thành viên khác đội y tế tận dụng mọi thứ để tìm thời gian rảnh rỗi ăn cơm trưa bổ sung thể lực và tinh thần lực, Cố Phồn có Tích Cốc Đan chống đỡ, vẫn như cũ toàn lực trị liệu những người bị thương.

“Cố Phồn Cố Phồn, bên này có quân y tiền tuyến, cô mau tới đây xem, cố gắng để cô ấy lập tức phục hồi như cũ!”

Nghe được giọng nói vội vàng của đội trưởng y tế, Cố Phồn lập tức chạy tới.

Một quân y tiền tuyến thường thường gánh vác trị liệu cho hàng ngàn hàng trăm người bị thương tiền tuyến, nếu một người ngã xuống đồng nghĩa với việc chiến trường có thể gia tăng thương vong gấp mấy chục lần thậm chí trên trăm lần.

Chờ Cố Phồn chạy tới trước mặt quân y tiền tuyến kia, liền phát hiện mặt cô ấy đã bắt đầu biến thành màu đen.

Nhân viên tiền tuyến hộ tống cô ấy trở về nói nghiêm túc ngắn gọn: “Chúng tôi gặp phải một đàn nhện cấp A mai phục trong rừng, cô trúng chính là độc nhện, ngoài cô ấy ra, còn có mười người phía sau, họ sẽ được lập tức đưa đến.”

Trái tim Cố Phồn trầm xuống.

So với vết thương độc khó chữa hơn, miệng vết thương trong thời gian ngắn sẽ không lan tràn, nhưng độc thì theo máu chảy khắp cơ thể, thuật chữa trị của tu chân giả cấp thấp chủ yếu hiệu quả đối với vết thương da thịt, đối với độc tố rất khó phát huy tác dụng, chưa kể chất độc từ quái thú cấp cao.

“Quân đội có thuốc giải độc cho nhện cấp A không?” Cô vừa kiểm tra tình trạng người bị thương vừa hỏi.

Nhân viên tiền tuyến: “Có, nhưng chỉ có thể tạm thời áp chế độc tố phát tác, mười một người này đã được uống thuốc giải độc, nhưng chỉ giữ mạng bọn họ hai mươi bốn giờ, nếu như trong vòng hai mươi bốn giờ không thể đẩy ra toàn bộ độc tố, độc tố sẽ phát tác mà chết. Những quân y cấp A khác đều ở tiền tuyến bận rộn, phải đợi buổi tối mới có thời gian lại đây, những người bị thương khác có thể chờ, nếu như cô có biện pháp, tốt nhất trước cứu tỉnh cô ấy trước, để cô ấy nhanh chóng trở về đơn vị.”

Cố Phồn không nói gì.



Thần thức của cô đã thăm dò vào trong cơ thể nữ quân y.

Vết thương của nữ quân y nằm ở mắt cá chân, có thể suy đoán nhện độc dưới mặt đất phát động đánh lén.

Hiện giờ độc tố màu đen theo máu đã len lỏi vào tất cả các cơ quan của cô ấy, chỉ là bị một tầng dạng màng vật bao vây, tạm thời không thể ảnh hưởng nhân thể.

Cố Phồn thử dùng thuật chữa trị.

Miệng vết thương của nữ quân y bị nhện độc đâm đã hồi phục, nhưng mà những độc tố kia hầu như không di chuyển.

Cố Phồn lấy từ vòng ngọc trữ vật ra một bình đan dược giải độc cấp thấp mà cô luyện chế, mạnh mẽ để cho nữ quân y nuốt vào.

Nếu như là nhện độc cấp C, viên giải độc này sẽ rất hiệu quả, chỉ là...

Nhìn thấy đan dược vào miệng chỉ từ từ làm nhạt màu độc tố đen đi một chút, Cố Phồn ngẩng đầu, quyết đoán mà thẳng thắn thành khẩn thừa nhận năng lực chính mình không đủ: “Xin lỗi, cấp bậc của tôi quá thấp, có thể chữa thương, nhưng không thể làm gì với loại độc tố này.”

Đội trưởng đội y tế sắc mặt đại biến, nhưng cấp bậc hạn chế, cũng không thể trách Cố Phồn.

Nhân viên tiền tuyến canh giữ ở một bên nhíu mày thành một chữ “Xuyên”.

Cố Phồn vừa muốn rời đi, đội trưởng đội y tế đột nhiên giữ chặt cô: “Cố Phồn, hiệu suất chữa trị của cô rất cao, hiện tại bên kia thiếu một quân y tiền tuyến, tiền tuyến khẩn cấp, cô lên trước được không?”

Cố Phồn không cần nghĩ ngợi cự tuyệt: “Xin lỗi, một trong những điều kiện tôi theo quân là không tham gia giải quyết tiền tuyến.”

Đội trưởng đội y tế liền nghĩ tới lời nói của Lục Nhai đêm đó.

Nhưng điều kiện là điều kiện, anh ta cố gắng dùng tình cảm thuyết phục Cố Phồn: “Tôi có thể cử hai dị năng giả cấp A chuyên tâm bảo vệ an toàn cho cô, cô không phải làm gì ngoại trừ chữa thương, được không?”

Cố Phồn không muốn nhiều lời, lắc đầu.

Mười dị năng giả cấp A đều ngã xuống, cô dựa vào cái gì tin tưởng hai người được đội trưởng quân y phái đi bảo vệ cô sẽ không bị thương?

Quân nhân sẽ phục tùng quân lệnh, nhưng Cố Phồn không phải quân nhân.

“Tôi đi!”

Quân y cấp B bị mất nửa bắp chân đột nhiên từ trên giường chống đỡ lên, ánh mắt kiên nghị nói.

Vừa dứt lời, nhân viên tiền tuyến kia liền dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới, cõng anh ta lên lưng xuất phát.

Đội trưởng đội y tế nhìn Cố Phồn không giấu được vẻ thất vọng.

Cố Phồn tiếp tục đi trị liệu cho người khác.

Cô chuyên tâm chữa trị, chỉ có thời điểm nghỉ ngơi ngắn ngủi mới phát hiện những người bội phục khả năng chữa bệnh của cô lúc trước, những người bị thương khát vọng đan dược của cô lúc này ánh mắt nhìn cô đều trở nên lãnh đạm, thậm chí là khinh thường.

Cố Phồn cụp mắt, dường như vẫn chưa phát hiện.