Mạt Thế Hầm Cá Mặn

Chương 72: Phiên ngoại tu tiên 4




Lúc Cố Phồn khôi phục ý thức, nghe thấy tiếng mưa rơi quen thuộc.

Cô mở to mắt, còn chưa kịp quan sát bốn phía, cô đã đối diện với một khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng quen thuộc.

Lục Nhai nằm ngay bên cạnh cô, khoảng cách gần đến mức Cố Phồn có thể nhìn thấy rõ ràng hàng mi đang nhắm nghiền của hắn.

Hô hấp cô dừng lại, cũng không dám động đậy nữa, năm giác quan của đại năng giả quá nhạy bén, cô sợ hắn tỉnh.

Ngay cả lông mi cô cũng không dám chớp, cứ lẳng lặng như vậy, có lẽ còn có vài phần tham lam nhìn hắn.

Thật ra cô hiểu được, người này không phải là Lục Nhai, nhưng cũng là anh.

Cô chỉ là không cách nào xác định, những tình cảm kia có còn tính hay không, không chắc liệu những chuyện phát sinh trên Trái Đất, ở trong lòng hai người có chiếm cứ phân lượng giống nhau hay không. Nếu như hắn chỉ cảm thấy nhất thời mới mẻ, hoặc là xuất phát từ đồng tình không đành lòng để cho đạo lữ tiện nghi như cô thừa nhận “nỗi khổ góa phụ”, vậy Cố Phồn Ninh thà để hắn rời đi.

Thừa dịp hắn không phát hiện, Cố Phồn nhắm mắt lại, thần thức nhìn vào đan điền của mình.

Vừa nhìn, hô hấp Cố Phồn trở nên nặng nề, Kim Đan, đan điền bên trong thậm chí có một viên tròn vo ánh vàng rực rỡ Kim Đan!

Tựa như một tên ăn mày nghèo khó đột nhiên có được một thỏi vàng lớn, tất cả thần thức của Cố Phồn đều vây quanh viên Kim Đan này, giống như nhìn cả đời cũng nhìn không chán.

Xung quanh Kim Đan còn có một vòng hư ảnh hình cầu, hư ảnh lớn nhỏ của Kim Đan biểu thị cảnh giới cô tu luyện Kim Đan kỳ, cho nên căn cứ tỷ lệ Kim Đan hiện tại chiếm, Cố Phồn liền biết, tu vi của cô đã đạt tới tầng thứ năm Kim Đan kỳ.

Linh Tủy, chẳng những cải thiện linh căn của cô, hơn nữa còn nâng cao cảnh giới của cô tăng lên nhiều như vậy.

Đây chính là chỗ quý giá của thiên tài địa bảo, các tu chân giả muốn thăng cấp, ngoại trừ từng bước từng bước tu luyện, những thứ thiên tài địa bảo này chính là đường tắt duy nhất, tuy rằng đan dược của luyện dược sư cũng có tác dụng tương tự, nhưng lại dễ dàng làm cho người dùng đan căn cơ bất ổn, thiên tài địa bảo thì không hề có tác dụng phụ, trách không được các tu chân giả thích rèn luyện săn bảo vật như vậy, cùng người khác tranh đến ngươi chết ta sống.

Rủi ro lớn, nhưng phần thưởng cũng lớn không kém!

Thực lực Cố Phồn từng quá kém, tự nhận vô vọng thăng Trúc Cơ, cô càng muốn bảo vệ tính mạng, hôm nay cô từng bước từng bước tiếp cận mục tiêu kia, tâm tính tự nhiên cũng thay đổi.

Lại thưởng thức linh căn của mình một phen, lúc này Cố Phồn mới kết thúc nhìn đan điền.

“Một trăm năm mươi hai tuổi, Kim Đan kỳ tầng thứ năm, như vậy tính ra, tư chất của em cũng không tính là rất kém cỏi.”

Lục Nhai chẳng biết lúc nào tỉnh, ngồi ở bên cạnh cô, cười nói.

Cố Phồn lập tức đỏ mặt.

Cô đây là cái gì tư chất không kém? Những tu vi này, có hơn một nửa là bởi vì hấp thu Nguyên Dương của hắn, hơn phân nửa là bởi vì dùng Linh Tủy hắn đưa.

“Không cần xấu hổ, người tu chân, không có ai tiến giai hoàn toàn chỉ dựa vào chính mình. Có người bái nhập sư môn, sư môn cung cấp tài nguyên, đây là một loại đường tắt, có người tìm kiếm thiên tài địa bảo, là một loại đường tắt khác, cũng có người hái bổ lô đỉnh, đồng dạng cũng là đường tắt. Nhưng đường tắt nhiều hơn nữa, chung quy không thể nối thẳng tiên môn, đoạn đường còn lại còn phải dựa vào chính người tu chân.”

Cố Phồn rủ mắt, nhưng thật ra nghe rất chăm chú, cảm giác xấu hổ vừa mới dâng lên cũng biến mất theo lời nói trong trẻo của hắn.

Đã được lợi, nên tiếp tục theo đuổi con đường tu đạo, mà không phải chấp mê mình có đi đường tắt hay không.

“Cảm ơn.”

Dù là tu vi tiến giai hay là tâm tình cảm ngộ, Cố Phồn đều nên nói cám ơn với hắn.

Lục Nhai cười, nhìn cô rủ mắt nói: “Khách khí, đạo lữ tuy hai mà một.”

Cố Phồn:...

Lục Nhai: “Trong núi này có mấy con yêu thú thích hợp tu chân giả Kim Đan kỳ luyện tập, muốn đi thử xem không?”

Cố Phồn gật đầu.



Lục Nhai nhìn cô, trong đầu Cố Phồn bỗng nhiên có thêm một tấm bản đồ thế núi, mấy con yêu thú hoặc là ẩn thân trong sơn động, hoặc là nằm ở dưới nước, đối với dò xét của Lục Nhai không hề hay biết.

“Tự em đi đi, chờ em giết chết mấy con yêu thú này, ta tự nhiên sẽ xuất hiện.” Lục Nhai nói xong, cả người bỗng nhiên biến mất.

Cố Phồn nhanh chóng kìm nén cảm giác mất mát kia.

Tu vi tăng lên, nhưng Cố Phồn sử dụng vẫn là mấy chiêu pháp quyết cấp thấp kia, ngay cả một pháp khí đàng hoàng cũng không có.

Ngoại trừ tu vi ra, chỗ dựa lớn nhất của Cố Phồn là kinh nghiệm chiến đấu tích lũy được sau khi chiến đấu với nhiều quái thú khác nhau trên Trái Đất.

Quái thú cấp S mặc dù không mạnh bằng yêu thú Tu Chân Giới, nhưng cũng đủ để cho thân pháp cùng với vận dụng pháp thuật của Cố Phồn đạt tới trình độ hoàn mỹ thuần thục.

Một tháng sau, theo Cố Phồn nuốt xuống một ngụm máu tươi, con yêu thú cuối cùng Lục Nhai chọn lựa cho cô rốt cục từ giữa không trung rơi xuống mặt đất, hoàn toàn chết.

Cố Phồn lấy ra hai viên linh thạch thượng phẩm, khi hai viên linh thạch thượng phẩm bị cô hấp thu sạch sẽ, linh lực của cô cũng mới khôi phục chừng ba phần.

Tu vi càng cao, hiệu quả bổ sung linh thạch càng kém, cho nên các tu chân giả thấp giai đem linh thạch làm tiền tệ, tu chân giả cao giai càng thích thiên tài địa bảo.

Khôi phục sức chiến đấu, Cố Phồn lấy ra con dao găm cấp S, thuần thục xử lý thi thể yêu thú, đào ra nội đan quan trọng nhất.

Có mấy đầu thi thể yêu thú này, quay đầu lại đi phường thị trên đổi điểm pháp bảo, cô cũng không tính quá nghèo.

Thu thập xong yêu thú, Cố Phồn thi triển thuật thanh tẩy trên thân thể một lần, vừa quay đầu lại, liền thấy Lục Nhai mặc trường bào ngọc trắng đứng ở phía sau.

Ăn thịt người miệng mềm, Cố Phồn đối với hắn cũng không có kháng cự như vậy, tò mò nói: “Anh trước độ kiếp nhất định cũng có bằng hữu đi, biến mất lâu như vậy, không cần trở về gặp bọn họ sao?”

Lục Nhai cười nói: “Người nên liên lạc, ta đã truyền tấn qua rồi.”

Cố Phồn đã hiểu, ở Trái Đất quá lâu, cô thiếu chút nữa đã quên giữa các tu chân giả đều có phương thức truyền tấn.

“Tôi muốn tìm một phường thị, mua chút đồ, thuận tiện hỏi thăm làm sao đi Từ gia.”

Từ gia chính là nhà vị đồng môn xui xẻo kia của cô.

Lục Nhai từ trong tiểu thế giới lấy ra một mảnh lá cây xanh biếc, sau một giây, lá cây kia đột nhiên biến lớn, hóa ra là một pháp bảo phi hành.

Trên lá cây tự có đình đài lầu các, Lục Nhai dẫn đầu ngồi vào trong đình nghỉ mát, ngước mắt nhìn Cố Phồn.

Cố Phồn chần chờ một lát, lên pháp bảo.

Pháp bảo bay vào trong mây, vững vàng bay về phía trước.

“Sau khi chuyện của Từ gia giải quyết xong, em có tính toán gì không?” Lục Nhai rót cho Cố Phồn một chén linh trà, tựa như tán gẫu.

Cố Phồn nhìn bóng mình trong nước trà, nói: “Tôi muốn bái nhập tông môn.”

Lục Nhai: “Đi tông môn của ta như thế nào?”

Lông mi Cố Phồn giật giật, hỏi hắn: “Tông môn của anh là?”

Lục Nhai cười nói: “Tu Chân Giới có năm đại tông môn, đứng đầu danh môn chính phái, theo thứ tự là Kim Kiếm tông, Thanh Mộc tông, Ly Thủy tông, Xích Hỏa tông, Hậu Thổ tông, em đoán ta xuất thân nơi nào?”

Cố Phồn liền nghĩ tới kim kiếm anh tùy ý dùng lúc ở Trái Đất: “Kim Kiếm Tông?”

Lục Nhai: “Ừm, tông chủ đương nhiệm Kim Kiếm Tông là sư huynh của ta, tu vi Hóa Thần kỳ.”

Cố Phồn nhanh chóng tính toán một chút, phía trên Hóa Thần kỳ là Luyện Hư kỳ, Hợp Thể kỳ, sư đệ Lục Nhai này lại cao hơn tông chủ sư huynh hai cảnh giới.



Lục Nhai nói: “Em là đạo lữ của ta, bái nhập tông môn khác gọi đồng môn của ta là sư tổ không thích hợp, bái sư huynh của ta làm sư phụ cũng kém bối phận, như vậy, em bái sư phụ của ta, chúng ta làm sư huynh muội đồng môn đi. Lại nói tiếp, ta lớn hơn em hơn một trăm tuổi, làm sư huynh của em rất thích hợp.”

Cố Phồn: “Sư phụ anh tu vi gì?”

Lục Nhai cười nói: “Hợp Thể kỳ hậu kỳ, sống mấy ngàn tuổi, không biết còn có hy vọng đột phá Đại Thừa kỳ hay không.”

Cố Phồn:...

Đừng nói Hợp Thể kỳ, chính là Hóa Thần kỳ, ở Tu Chân Giới cũng là tồn tại có thể đếm được trên đầu ngón tay, Lục Nhai lại dùng loại khẩu khí này nói sư phụ của mình?

Nhưng mà sư phụ Lục Nhai sống mấy ngàn tuổi vẫn là Hợp Thể kỳ, Lục Nhai đồ đệ này còn chưa tới ba trăm tuổi cũng tiến vào Hợp Thể kỳ, chênh lệch quả thật có chút lớn.

Nhưng điều này cũng xác minh suy đoán của Cố Phồn, Lục Nhai quả nhiên là thiên tài vạn năm khó gặp của Tu Chân Giới. Khi hai người lần đầu gặp nhau, cô hai mươi mốt tuổi vừa mới Luyện Khí kỳ tầng thứ ba, qua tám mươi năm cô mới Luyện Khí kỳ tầng thứ sáu, Lục Nhai đã liên thăng hai cảnh giới.

“Lão nhân gia ông ấy, có thể để mắt tới tôi?” Cố Phồn không có chút tự tin nào.

Lục Nhai cười nói: “Ta coi trọng, ông ấy tự nhiên thích.”

Mặc dù Cố Phồn kịp thời quay mặt đi, nhưng không cách nào che giấu sắc mặt đỏ thắm bị anh vén lên.

Lục Nhai thản nhiên nói: “Cho nên tạm thời không cần đi phường thị, chờ em bái sư, lão đầu tự nhiên sẽ thưởng cho em mấy thứ tốt, công pháp thiên cấp ngũ hành ta nơi này thật sự không có, liền trông cậy vào ông ấy.”

Giọng điệu này của hắn, thật giống như hắn an bài Cố Phồn đến chỗ lão tổ tông Kim Kiếm Tông bái sư, cũng không phải xuất phát từ kính ngưỡng, chỉ là muốn lấy chút đồ tốt từ chỗ lão tổ tông mà thôi.

Cố Phồn thật sâu hoài nghi, chờ Lục Nhai mở miệng, vị lão tổ tông kia có thể một tay áo quạt bay hai người bọn họ ra ngoài hay không.

Cân nhắc đến cô quả thật cần bái nhập một cái tông môn, nếu như có thể bái nhập lão tổ tông môn hạ tự nhiên là chuyện tốt, không thể, cũng có thể thử xem trưởng lão Kim Kiếm tông khác, hoặc là tông môn khác.

Pháp bảo phi hành tốc độ cực nhanh, hai người dùng hai ngày tìm được Từ gia, Cố Phồn luyện ròng rã hai mươi viên Trúc Cơ Đan cho Từ gia, những thứ khác, trong tay cô thật đúng là không có mặt hàng gì tốt.

Lục Nhai nhìn lướt qua mấy chục đệ tử trẻ tuổi của Từ gia, hướng mi tâm một người trong đó, liền mang theo Cố Phồn rời đi.

“Anh làm gì vậy?” Bóng người trên mặt đất càng lúc càng nhỏ, Cố Phồn nghi hoặc hỏi.

Lục Nhai: “Tặng hắn một bộ công pháp tu luyện, chiếc nhẫn màu đen kia mặc dù bình thường, lại làm cho em vui vẻ một thời gian dài, xem như ta tặng lại Từ gia một chút lễ vật nhỏ.”

Ý ở ngoài lời, anh vẫn coi Cố Phồn là đạo lữ.

Thật ra sau khi trở lại Tu Chân Giới, hắn hầu như mỗi ngày đều trêu chọc Cố Phồn, lúc đầu Cố Phồn còn có thể đỏ mặt, hiện tại đã tập mãi thành thói quen.

Lục Nhai này, không đứng đắn lắm.

Làm như nhìn ra được cô đang suy nghĩ cái gì, Lục Nhai bỗng nhiên cảm khái nói: “Phương thức độ kiếp có trăm ngàn loại, em biết vì sao hết lần này tới lần khác cho ta nhân loại an bài ở Trất Đất trải qua sinh tử kiếp sao?”

Cố Phồn không biết, mỗi lần nhắc tới loại chuyện tu hành này, cô đều chuyên chú nhìn hắn, Lục Nhai lúc này, ở trong mắt cô chính là một vị cao nhân đắc đạo, kiến thức rộng rãi.

Bộ dáng nhỏ nhắn nghiêm túc của cô, làm cho Lục Nhai rất muốn sờ sờ đầu của cô.

Đương nhiên hắn nhịn xuống, chỉ là khó tránh khỏi lộ ra một nụ cười, vì vậy lời nói tiếp theo của hắn cũng có vẻ không đứng đắn lắm: “Thật ra ta cũng không biết, nhưng ta suy đoán là bởi vì ta bình thường quá mức buông thả, tùy tâm sở dục không vướng bận, cho nên thiên đạo liền an bài ta đi tới một mạt thế như vậy, để cho ta gánh vác vận mệnh toàn nhân loại, nếu ta bỏ dở nửa chừng, liền đem thân tử hồn diệt.”

Cố Phồn lại cảm thấy suy đoán này rất có đạo lý, nếu là kiếp nạn, đương nhiên phải để cho đối phương làm chuyện hắn có thể không thích làm.

Lục Nhai bỗng nhiên dựa vào gần cô một chút: “Cho nên, em nói ta ở trong hoàn cảnh như vậy, làm sao có thể giữ tác phong làm việc của Tu Chân Giới?”

Cố Phồn ngơ ngẩn, anh có ý gì?

Tản mạn trong mắt Lục Nhai toàn bộ biến thành khuôn mặt nhỏ nhắn mờ mịt của cô, hắn rốt cục vẫn là nhịn không được, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên mắt của cô: “Hoàn cảnh không giống nhau, tính cách cũng sẽ phát sinh thay đổi, nhưng bản tâm một người sẽ không thay đổi, ta lúc trước tại Hóa Thần kỳ đối với em ưu ái có thừa, mới có thể trên Trái Đất độ.ng dục. Phồn Phồn, tiên lộ nhân gian, em là người duy nhất trong lòng ta, em không cần nghi ngờ ta.”