Hoàng Phủ Diệu Dương khẽ nhíu mày, rất nhanh cô ngừng ho khan, đem cái ly đặt lên quầy, tự mình rót thêm rượu vào.
"Cụng ly, vì tên hỗn đản nào đó... đã chết rồi!"
Hoàng Phủ Diệu Dương cầm lấy ly của mình lên, chạm cốc với cô.
"Bá tước tiên sinh!" Bác sĩ cẩn thận lại gần, "Ngài... trên người còn có vết thương..."
nói được một nửa, Hoàng Phủ Diệu Dương đã quay sang nhìn ông, đón nhận ánh mắt của anh mặt ông liền tái đi, ngậm miệng, chủ động rời đi.
Hoàng Phủ Diệu Dương quay sang, nhìn Lãnh Tiểu Dã dương dương tự đắc cầm ly, "Cụng ly."
Khóe môi Lãnh Tiểu Dã cười như không cười, nâng tay uống sạch ly rươu, sau đó đem ly đặt lại trênbàn.
"Tiếp đi."
Đảo mắt.
Tám ly VodKa đã vào bụn, Lãnh Tiểu Dã lần nữa đem ly đặt lại trên bàn.
"Rót."
Hoàng Phủ Diệu Dương cầm lấy một cái ly đặt đến trước mặt cô, rót đầy vào ly cô, Lãnh Tiểu Dã vẫn không thèm chú ý tới, chỉ uống một hơi cạn sạch, cô nhăn mày nuốt vào bụng, vươn đầu lưỡi liếm giọt nước còn đọng lại trên môi.
Vừa chua vừa ngọt, hình như là nước chanh?
"Cái gì vậy?"
"Nước chanh." Hoàng Phủ Diệu Dương đáp.
Lãnh Tiểu Dã dùng móng tay gõ vào ly, "Tiếp!"
Hoàng Phủ Diệu Dương nâng tay, đem nước trái cây đưa qua, cô lập tức dùng tay che miệng ly lại, "Tôi không cần nước trái cây, tôi muốn uống rượu."
"không được, em sẽ đau dạ dày mất." Hoàng Phủ Diệu Dương đem nước trái cây đưa đến trước mặt cô, "Hoặc là uống nước trái cây, hoặc dừng lại."
"anh thật xem nhẹ tôi, bản thân tôi lúc mười ba tuổi, đã có thể uống được rượu xái (rượu xái có hàm lượng cồn từ 60-70%)." Lãnh Tiểu Dã không vui đem ly rượu đặt trên quấy bar, "Hoặc là giúp tôi uống, hoặc tôi tự uống.
"Rượu xái?!" Hoàng Phủ Diệu Dương nhiú mày, "Đó là cái gì?"
Lãnh Tiểu Dã nở một nụ cười, híp mắt lại gần Hoàng Phủ Diệu Dương, duỗi tay ra, giữ chặt cổ áo anh, theo đó, mặt cùng kề mặt anh.
"Hoàng Phủ Diệu Dương, anh có dám uống với tôi không?"
Nhìn chăm chú khuôn mặt phiếm hông của cô, Hoàng Phủ Diệu Dương nghiêm mặt hỏi, "Liều đến vậy?"
"Tôi uống gì, anh uống đó, ai ngã xuống trước thì thua!"
"Tiền đánh cuộc là gì?"
Lãnh Tiểu Dã đưa tay đẩy anh ra, "Tôi thắng, anh phải cút về, từ giờ về sau không được xuất hiện trước mặt tôi nữa."
anh híp mắt, "Nếu tôi thắng thì sao?"
"anh thắng?" Lãnh Tiểu Dã nâng tay vân vê mái tóc dài của mình, dùng ngón tay chỉ vào bản thân, "không phải anh nói thích tôi sao, được, nếu anh thắng, tôi sẽ cho anh một cơ hội, để theo đuổi tôi!"
Hoàng Phủ Diệu Dương nghiêm túc nhìn mặt cô, "Được, tôi cá!"
Bác sĩ lại gần, "Bá tước tiên sinh, vết thương của ngài..."
"Cút!" Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày quát ông, ông liền lui ra, nhìn thẳng mặt Lãnh Tiểu Dã, anh nói, "Nhớ kỹ, nói phải giữ lời."
Lãnh Tiểu Dã nhún vai một cái, "anh cũng vậy."
"Được." Hoàng Phủ Diệu Dương ngồi thẳng dậy, "Uống cái gì?"
Lãnh Tiểu Dã nâng tay chỉ, "Vodka."
Bồi bàn vội rót rượu cho hai người.
Lãnh Tiểu Dã cầm ly uống sạch, đưa ly rượu ra trước mặt anh.
Hoàng Phủ Diệu Dương cũng cầm ly, uống một hơi cạn sạch, cũng đưa ly ra trước mặt cô.
...
Rất nhanh, chai Vodka đã hết sạch.
"Tequila ——Tequila!"
Lãnh Tiểu Dã lại gọi thêm một loại rượu manh khách, bồi bàn vội vàng mở ra.
Vì thế, anh một ly, tôi một lỳ,
Rất nhanh, chai rượu cũng hết sạch
"IrishWhiskey!"
...
Từ Vodka đến whiskey cả rượu Rum, từ ly nhỏ đến ly lớn, từ một ly đến cả chai...
Hai người đều bưng toàn bộ lên, đưa đến bên miệng, uống cạn sạch.