Mạt Thế Tiến Hóa

Chương 151




Từ lúc mà con Lợn Giáp Gai ngã xuống thì ba cô gái ở trên tầng hai của một ngôi nhà cạnh khu sân chơi cũng chuẩn bị để rời khỏi đó. Khoảng cách di chuyển để đến chỗ Tân không xa, nhưng dù sao thì nơi đây cũng là khu hoang dã và có khả năng là động tĩnh do trận chiến vừa rồi gây ra đã hấp dẫn một số kẻ săn mồi khác đến, thế nên sự cẩn thận và đề phòng vẫn là điều cực kì cần thiết. Vừa bước ra khỏi ngôi nhà trú ẩn là Huyền Linh liền nâng lên tinh thần, đề cao cảnh giác, chú ý đến mọi động tĩnh ở bốn phía xung quanh. Cự li di chuyển cũng đủ ngắn nên cô cố ý để cho hai đứa trẻ đi trước, còn bản thân mình thì hơi lùi lại phía sau bọc hậu. Hai tay nắm nhẹ một cặp dao găm, siêu năng lực cũng đã được phát động từ nãy để cho những mảnh giáp xương từ từ mọc ra rồi leo dần lên vai. Mọi thứ đều đã được chuẩn bị để luôn sẵn sàng cho mọi tình huống xấu nhất có thể xảy ra.

Đi ở phía trước Huyền Linh một chút là An Nhiên. Khác với sự cẩn thận có phần thái quá và trạng thái cảnh giác cực kì cao độ của mẹ mình, cô bé tỏ ra thoải mái nhiều lắm. Có lẽ là do vừa góp phần vào việc thành công săn được một con mồi cực lớn nên tâm tình hiện tại cực kì vui vẻ, em vừa đi vừa nhảy chân sáo, miệng khẽ ngân nga một giai điệu vu vơ nào đó và còn có cả tâm trạng ngắt hoa dại để cài lên ba lô, lên tóc.

Trong ba người, chỉ có Thương là vội vã. Nét mặt không có biểu hiện gì nhiều thế nhưng mọi hành vi và cử chỉ của Thương đều tỏ ra nôn nóng một cách khác thường. Em nhíu mày, đi ở phía trước nhất và ngay khi vừa bước ra khỏi ngôi nhà là liền chạy về phía Tân.

- Tân…!

Thương cất tiếng gọi khi chạy gần tới nơi. Cô gái nhỏ hấp tấp đến nỗi còn không để ý kĩ mọi thứ dưới chân mình, em vấp phải một cái mô đất nhỏ khiến cho mất thăng bằng, cả người đều hơi nhào lên phía trước.

- Cẩn thận!

Nghe tiếng gọi, Tân vừa ngẩng đầu lên thì thấy cảnh Thương bị vấp cho loạng choạng. Hắn vô thức co giật người lại một cái như thể muốn bật dậy và lao đến đỡ. Thế nhưng bị thương và mệt mỏi khiến cho cơ thể trở nên ì ạch, bản năng phản ứng và não bộ cũng kịp thời ra lệnh bổ sung nhưng vô dụng. Hắn chỉ có thể giật nẩy người lên một cái và sự lo lắng khẩn trương ầm ầm trỗi dậy trong lòng. Cũng may mà Thương không chạy quá nhanh và cái mô đất cũng rất nhỏ, rất mềm nên cô bé không bị mất đà quá, chỉ chạy loạng choạng về phía trước vài bước là có thể lấy lại thăng bằng được ngay. Thương tiếp tục chạy còn hắn thì thở phào một hơi, nói thật là còn lo lắng hơi cả việc tự đặt bản thân mình vào trong nguy hiểm nhiều.

- Tân…!

Thương nhanh chóng tiếp cận và trực tiếp sà xuống chỗ Tân ngồi. Cô bé dùng đôi bàn tay nhỏ nhắn của mình vội vã lôi kéo tay Tân, hai mắt rưng rưng nhìn vào lỗ thủng vẫn còn chảy đầm đìa máu trong lòng bàn tay hắn. Cả người run run, Thương cẩn thận chạm nhẹ vào chỗ đó, giọng hơi nức nở và đau lòng hỏi:

- Có đau không…!?

- Ha ha! Không việc gì. – Tân hơi gượng cười đáp lại. Và hình như còn sợ cô bé càng thêm lo lắng, hắn nói tiếp: - Thủng nhỏ không chết được, cùng lắm qua vài hôm là lại lành. Trước anh bị mấy lần rồi nên không sao đâu…

Thương hơi liếc mắt lên lườm hắn, tỏ vẻ không vui với việc hắn coi thường tình trạng thương thế của chính mình.

- Thật!

Ngập ngừng khẳng định, không hiểu sao Tân cứ có chút cảm giác tội lỗi khi bị cô bé nhìn với cái ánh mắt này. Rõ ràng lâu này hắn tự cảm thấy mình không hề làm gì có lỗi mà tại sao lại có cái cảm giác này. Khá là không hiểu, thế nhưng có cố suy nghĩ thì cũng không được gì thế nên hắn đành mặc kệ và tiếp tục chịu đựng cái cảm giác đó giày vò.

Nhìn thấy Tân bối rối cúi mặt, ánh mắt cũng bắt đầu lảng tránh thì Thương cũng thu lại cái lườm của mình. Quay ra nhìn thấy những vết thương của hắn, em lại cảm thấy đau lòng. Từ lúc nhìn thấy hắn bị thương, em đã bắt đầu không ngừng lo lắng. Đối với Thương, bây giờ Tân đã trở thành một người cực kì quan trọng và vô cùng quý giá, quý hơn bất cứ thứ gì trên cõi đời này. Số em bất hạnh, từ nhỏ đã không được nếm trải bao nhiêu hạnh phúc. Bà đã mất rồi, bây giờ chỉ còn có Tân là người thân duy nhất. Nếu hắn có mệnh hệ gì thì em cũng không biết mình phải sống tiếp thế nào.

Thế nên, khi hắn bị thương, em cũng đau lắm. Nỗi đau ở trong tâm còn không thể xoa dịu đi bằng siêu năng lực được. Nhưng Thương cũng không chán nản, tuy siêu năng lực vô dụng với nỗi đau trong lòng, lại vô cùng hiệu nhiệm với nỗi đau thể xác. Có em ở đây, có siêu năng lực này, có thể xoa dịu những vết thương trên cơ thể hắn. Hắn không đau, em cũng không đau.

Nắm lấy tay Tân, Thương bắt đầu sử dụng siêu năng lực của mình. Dòng năng lượng thông qua điểm tiếp xúc được cấp tốc truyền sang, nó như một dòng nước ấm đảo một vòng qua cơ thể, rồi tan vào trong da thịt, mạch máu và cả nội tạng.Cơ thể Tân giống như một bãi đất khô lâu ngày bỗng dưng được trận mưa lớn vậy. Ấm áp, sau đó là thoải mái và mát lành. Cây cỏ vàng khô héo úa nhanh chóng đâm chồi nẩy lộc và từ nơi cằn cỗi, sự sống cấp tốc sinh sôi. Sự mệt mỏi biến đi hết sạch, những vết thương đau đớn cũng được xoa dịu rất nhiều. Tân thở ra, cơ thể cũng buông lỏng để tận hưởng cái cảm giác thoải mái hiếm hoi này.

Chăm chú truyền năng lượng, Thương thấy hắn thở dài thoải mái thì lúc này em cũng mới thở ra một hơi nhẹ nhõm. Tâm trạng chuyển từ lo lắng sang vui mừng vì bản thân đã trở nên hữu ích. Mặc dù biết rằng mình có như thế nào thì Tân cũng sẽ không vứt bỏ nhưng việc trở nên hữu ích cũng rất đáng để vui mừng và tâm lí cũng thoải mái hơn đôi chút.

Thương truyền năng lượng sang giúp Tân phục hồi thể lực. Việc này để đảm bảo khả năng chiến đấu của bản thân Tân cũng như đề cao năng lực sinh tồn của cả nhóm. Thế nhưng, phục hồi thể lực thì cũng chỉ là phục hồi thể lực mà thôi, những vết thương trên cơ thể hắn vẫn không khá hơn là bao. Máu vẫn chảy và có thể sẽ nghiêm trọng hơn nếu nhiễm trùng khi không được xử lí cẩn thận. Thế nên, Tân định đi lấy chút bông băng và thuốc đỏ để cầm máu thì…

Thương vẫn cầm lấy bàn tay của Tân, mắt em chăm chú nhìn vào vết thương trên đó, hai hàng lông mày thì nhíu lại như có điều suy nghĩ. Rồi Thương đột nhiên xiết chặt hai nắm tay nhỏ. Trước sự bất ngờ của Tân, em kéo cả bàn tay của hắn lại để ôm chặt trong ngực mình. Khuôn mặt nhỏ cũng cúi xuống gần ngực, hai mắt thì nhắm nghiền.

Tập trung.

Một lần nữa sử dụng siêu năng lực. Lại một dòng năng lượng nữa Thương được truyền vào trong cơ thể Tân. Nhưng lần này không để cho cái dòng năng lượng đó tự do tán đi như những lần trước mà Thương tập trung tinh thần, ý đồ tiếp tục khống chế dòng năng lượng đó. Việc không chế dòng năng lượng như thế này em có thể làm được một cách rất dễ dàng bên trong cơ thể mình, nhưng khi truyền dòng năng lượng sang cho người khác thì khó hơn nhiều lắm. Bởi vì một khi dòng năng lượng thoát ra khỏi cơ thể bản thân thì nó sẽ tán đi nhanh lắm, hơi không chú ý một cái là đã không còn sót lại chút gì nữa rồi, rất khó cảm nhận chứ đừng nói gì đến việc tiếp tục khống chế, ít nhất là từ trước đến nay em đều không làm được. Nhưng lần này, có động lực to lớn, sự tập trung tuyệt đối và một quyết tâm khổng lồ, em làm được.

Thành công!

Thương thành công giữ lại được cảm giác của mình đối với dòng năng lượng mà em vừa truyền sang cơ thể Tân. Em cảm thấy mình vẫn có thể điều khiển được nó mặc dù có khó khăn hơn rất nhiều so với khi nó ở trong cơ thể mình. Dòng năng lượng có bị tán đi một chút nhưng đại bộ phận vẫn được giữ lại ở trong bàn tay hắn.

Mừng rỡ! Nhưng không dám buông lỏng, Thương cố gắng tập trung dòng năng lượng lại và áp súc chúng vào một điểm.

Áp súc… Áp súc… Tiếp tục áp súc… Cho tới khi cảm thấy không thể nào làm được hơn nữa rồi, Thương bắt đầu điều khiển cho khối năng lượng có chất lượng cực cao đó kích thích vào các khối cơ thịt xung quanh miệng vết thương và… bắt đầu có phản ứng.Tân cảm thấy lòng bàn tay mình bỗng nhiên nóng rực lên, nhưng cái nóng không giống như là bị thiêu đốt mà nó có một cái cảm giác gì đó rất là khó tả. Tiếp theo là cảm giác ngứa ngáy xuất hiện quanh miệng vết thương. Hắn rất muốn rút bàn tay của mình ra để xem có chuyện gì và cũng là để gãi cho đã ngứa nhưng thấy Thương vẫn nhắm mắt ôm chặt nên lại cố gắng kiềm chế.

Cảm giác ngứa ngáy tương đối là khó chịu, Tân tưởng rằng đã phải qua một lúc lâu rồi nhưng có lẽ thực tế mới chỉ kéo dài cỡ vài chục giây. Cảm giác ngứa ngáy đó dần dần thoái lui và Thương cũng buông lỏng tay của hắn ra. Cô bé nhìn hắn, khẽ nở một nụ cười yếu ớt.

Tân có thể cảm thấy rõ ràng một sự mệt mỏi vô danh xuất hiện trên vẻ mặt và cả một tầng mồ hôi rịn ra trên vầng trán con bé. Hơi hơi nhíu mày lại, nhưng còn chưa kịp lo lắng thì Thương đã nâng bàn tay của hắn lên. Một bàn tay nhỏ nắm lấy ngón tay cái của hắn còn bàn tay nhỏ còn lại thì duỗi một ngón ra chỉ vào giữa lòng bàn tay lớn đó, hướng dẫn sự chú ý của Tân.

Tân thuận theo Thương. Hắn vừa đưa mắt xuống nhìn thì liền sửng sốt. Giữa lòng bàn tay hắn, chỗ đó mới chỉ một phút trước thôi còn là một vết thương xuyên thủng, kích thước to như ngón tay của hắn và máu chảy không ngừng thì bây giờ… Thương dùng ngón tay của mình để di đi vết máu đọng làm lộ ra lớp da thịt lành lặn bên dưới.

Vết thương của hắn biến mất rồi. Tân cúi sát đầu xuống nhìn thì thấy chỗ đó chỉ có màu da hơi khác so với xung quanh và hơi lồi lên một ít. Chạm vào có cảm giác nhạy cảm hơn và cũng không còn đau nữa, chỉ là hơi ngứa.

Vẫn giữ nguyên cái vẻ mặt sửng sốt đó, hắn lại ngửa mặt lên nhìn Thương.

Cô bé cũng nhìn hắn và lại nở một nụ cười, vẫn nhạt nhòa, yếu ớt, nhưng lần này em cười ra tiếng:

- …