Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tạc Băng

Chương 3




Phòng ở trong tư trạch này đã được sửa sang hết tất cả từ phong cách Tây Âu sang trọng mà đổi thành giản dị không kém phần thanh lãnh như chính tính cách chủ nhân của nó, cơ hồ là một đại Lưu Bạch*, không quá nhiều trang sức. Giống như là con người của Kỷ Xuyên Trình, Cảnh Hạ vừa vào phòng liền cảm giác được một trận hàn khí đập vào mặt, khiến cậu không tự giác run rẩy.

( *Lưu Bạch: Ngọc trắng Tịch nghĩ chắc là tác giả muốn nói anh công như viên ngọc trắng thanh thuần, không nhiễm khói bụi, kiểu lạnh lùng trước thế sự, cao ngạo như viên ngọc chứ hông phải nói ảnh ….. đơn thuần đâuKỷ Xuyên Trình trực tiếp đem hành lý lớn nhỏ đặt xuống, thoải mái lắc mông đến sô pha nhàn nhã ngồi xuống, Cảnh Hạ vừa mới tiến phòng ở còn chưa kịp thở ra một hơi, ánh mắt dừng trên kẻ đang ngồi ở ngồi sô pha, ngây người nhìn nữ nhân đứng gần đó.

“Yêu, tiểu hỗn đản, đã lâu không thấy a.”

Hai mắt phút chốc trợn to, Cảnh Hạ cả người cương ngắc đứng ở tại chỗ, kinh ngạc nhìn nữ nhân xinh đẹp kia nở nụ cười.

Một đầu nồng đậm kim sắc tóc dài toàn bộ cột ở sau đầu, áo khoác mỏng lại tùy ý khoát lên đôi vai trắng nõn, phong tình quyến rũ uyển chuyển như sóng gợn. Cho dù hiện tại xảy ra đột biến, nhưng nữ nhân xinh đẹp vẫn như trước, trang điểm tỉ mỉ mà nhẹ nhàng, đôi môi đỏ căng mọng nước.

Cảnh Hạ kinh hô lên tiếng:“Tần…… Tần tỷ? Chị sao lại ở đây? ”

Nghe người thanh niên kia kinh ngạc hô to, Tần Sở nhếch môi cười khẽ, bàn tay ngọc vuốt dọc theo đường cong của sô pha chậm rãi mà đi tới. Chân mang đôi giầy cao gót đính kim sa 10cm nữ nhân này toát lên dáng vẻ ngự tỷ đi tới bên người Cảnh Hạ, đầu tiên là ôn nhu cười, sau đó không chút lưu tình liền động thân thủ mà chà đạp làn da căng mịn nõn nà hai bên má cậu.

“Tần tỷ ”

Niết thêm hai cái nàng mới vừa lòng liền cười buông tha, nói: “Như thế nào? Cậu có thể đến tìm thiếu gia mà tôi lại không được? Xem bộ dáng khiếp sợ của cậu kìa, không lẽ muốn đạp Tần tỷ tôi ra khỏi đây sao?”

Tần Sở tuổi không nhỏ, so với Kỷ Xuyên Trình còn lớn hơn hai tuổi, từ nhỏ coi như là cùng hai người Kỷ Xuyên Trình, Cảnh Hạ cùng nhau lớn lên. Phụ thân của cô là quân y quan trọng nhất dưới tay Kỷ tướng quân, mà Tần gia cơ hồ cũng là xuất thân y nhân thế gia. Tần Sở tự nhiên cũng kế thừa phụ thân y bát, nay càng là trò giỏi hơn thầy, trở thành một danh y xuất sắc.

Bởi vì Tần phụ không may mắc bệnh qua đời, cho nên Tần Sở từ nhỏ liền dược Kỷ tướng quân thu dưỡng ở Kỷ gia.

Cảnh Hạ nghẹn khuất thấp đầu, nhỏ giọng nói thầm nói:“Nào có, chị muốn khi nào đến tìm thiếu gia là do quyệt định của chị, em muốn cũng đâu dám cản.”

Tần Sở nghe vậy không khỏi gợi lên môi đỏ mọng, nâng lên bàn tay trắng nõn,móng tay được sơn vẽ tỉ mỉ, ý nghĩ lại muốn hung hăng chà đạp hai má tiểu bạch thỏ Cảnh Hạ nha. Thế nhưng tay cô vừa giơ lên một nửa, liền bỗng nhiên bị người giữ chặt, nàng nghi hoặc thuận thế nhìn lại, chỉ thấy Kỷ Xuyên Trình liễm phượng mâu, sắc mặt đạm mạc nhìn cô, nói: “Được rồi, đừng nháo. Tôi trước cùng Cảnh Hạ đi trên lầu thư phòng nói chuyện.”

Nghe vậy Tần Sở bất đắc dĩ chớp mắt, cô đối Kỷ Xuyên Trình là nói gì nghe nấy, cho nên đành phải nuối tiếc, hận phải thả Cảnh Hạ một con ngựa. Mà Cảnh Hạ mắt thấy hung thủ chà đạp cậu bị ngăn lại cả người đều thoải mái rất nhiều, cậu nặng nề im lặng, đi theo Kỷ Xuyên Trình lên lầu hai.

Cửa gỗ phìa sau Cảnh Hạ “Phanh” một tiếng đóng lại, Cảnh Hạ phía sau thở dài một tiếng, cẩn thận suy nghĩ hồi lâu rồi mới dám mở miệng.

Kỷ Xuyên Trình lập tức hướng về phía sô pha cổ màu nâu ngồi xuống, sau đó ngẩng đầu hỏi: “Cậu muốn nói cho tôi biết cái gì?”

Cảnh Hạ lúc này mới đem tầm mắt từ toàn bộ thư phòng bên trong thu trở về, sau đó cất bước chạy đến bên Kỷ Xuyên Trình ngồi xuống. Thư phòng rất lớn, lại chỉ có vài vật dụng đơn giản. Trầm mộc trên giá sách đặt đầy đủ loại kiểu dáng bộ sách, đại đa số đều là ngoại văn bộ sách, cũng không phải thể loại Cảnh Hạ thích.

Cậu nhìn Kỷ Xuyên Trình bưng lên bình trà rót ra một tách trà xanh, hớp một ngụm rồi thở dài nói: “A Xuyên, chuyện này tôi không biết nên bắt đầu như thế nào, nhưng…… Tôi chỉ cảm thấy người tôi nên tin tưởng mà nói ra, chỉ có mình cậu.”

Hai từ “tin tưởng” vừa thoát ra, tay châm trà của Kỷ Xuyên Trình khẽ run lên,vài giọt nước rơi ra bên ngoài, nhưng anh rất nhanh liền ổn định. Dùng ngón giữa đẩy tách trà Thanh Hoa cổ xưa đến trước Cảnh Hạ, Kỷ Xuyên Trình nâng lên hai mắt trịnh trọng chăm chú nhìn cậu, nói: “Xem ra chuyện thực sự nghiêm trọng. Nếu cậu muốn nói, tôi có thể cam đoan tuyệt không tiết lộ ra ngoài. Nếu cậu không muốn nói, tôi cũng có thể cam đoan tất cả những lời nói vừa rồi, tôi đều không nghe.”

“Nếu tôi nói, chuyện này quan hệ đến bảy tỉ người trên thế giới này thì sao?”

Kỷ Xuyên Trình phút chốc ngẩn ra, sau đó lại không mang theo một chút tia do dự trả lời: “Tôi tin tưởng cậu.”

Như một dòng nước ấm áp lan tỏa trong lòng, truyền đến các mao mạch như vỗ về, an ủi linh hồn, những lời này rót vào màng tai xuyên qua màng nhĩ truyền vào trung khu thần kinh, từ khi hắn chết đi sống lại, mờ mắt ra nhìn xung quanh liền đem nội tâm kinh hoàng che dấu, lo lắng cùng hàn ý, rốt cuộc triệt để tiêu tán.

Quả nhiên, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là có Kỷ Xuyên Trình bên cạnh, cậu liền chưa bao giờ lo lắng bất cứ thứ gì.

Cảnh Hạ khẽ nhếch môi, nguyên bản tâm tư buộc chặt phút chốc mở ra. Đôi mắt hoa đào mang theo nồng đậm tiếu ý, cậu hỏi: “A Xuyên, cậu thật sự tin tưởng lần này đột biến là vì lỗ đen gì gì đó hoạt động dị thường tạo thành sao?”

Kỷ Xuyên Trình nghe vậy không khỏi nhíu chặt mày, hỏi lại: “Vậy cậu cảm giác là vì cái gì?”

“Tôi cũng không biết.”

Kỷ Xuyên Trình nói: “Bởi vì đột biến ngay từ đầu cắt đứt đa số sóng điện từ, cho nên tuyệt đại đa số thiết bị Cao Tân đều không thể sử dụng, thiết bị liên lạc lại là bị phá hủy toàn diện, nhân loại mất đi liên lạc. Thế nhưng, liền lấy……” Thanh âm trầm thấp bỗng nhiên ngừng lại, Cảnh Hạ nghi hoặc ngẩng đầu xem xem đối phương đến cùng là sao thế này, liền nhìn thấy Kỷ Xuyên Trình thần sắc quái dị ngưng mắt nhìn chính mình, tựa hồ đang suy xét cái gì chuyện trọng yếu.

Cậu hoang mang đang muốn đặt câu hỏi, chỉ thấy Kỷ Xuyên Trình lại mở miệng nói: “Đã đến loại thời điểm thế này, tôi có thể trực tiếp nói cho cậu. Lấy tin tức từ Hoa Hạ cấm khu, trí năng Cao Tân cuối cùng phát hiện hàng không tin tức chính là: Lỗ đen phát sinh hoạt động quỷ dị. Điểm này, là vô cùng chính xác không thể nghi ngờ. Nếu cậu chỉ là phỏng đoán, có lẽ khả năng chân tướng cũng không phải nguyên nhân này, nhưng chính phủ đưa ra đáp án chỉ có như vậy.”

“A Xuyên, tôi đã trọng sinh.”

Kỷ Xuyên Trình đang muốn châm thêm một ly trà, bỗng nhiên nghe nói như thế, ngón tay anh giật mạnh run lên, nước trà đổ lên tay, may mắn nước không nóng nên không bị phỏng.

Phượng mâu sắc bén hơi hơi nheo lại, Kỷ Xuyên Trình ngẩng đầu, mâu sắc lẫm liệt nhìn Cảnh Hạ. Ánh mắt băng lạnh, cậu chưa từng thấy qua, hiện tại thời tiết nóng bức nhưng lại cảm thấy rét lạnh từng cơn, phảng phất như có ma thú châm hạ xương cốt, phệ nhân hàn ý khiến tâm đều đắm chìm ở trong nước băng.

Phản ứng đầu tiên của cậu chính là: Mình sẽ không phải là tin sai người đi a.

Thế nhưng vỏn vẹn liền trong vài giây tiếp theo, cậu liền gạt đi ý nghĩ này. Chỉ thấy Kỷ Xuyên Trình nhíu lại mày nhìn cậu hồi lâu, bỗng nhiên thở dài nói: “Cậu quả thật là Cảnh Hạ. Như vậy hiện tại, cậu có thể cùng tôi hảo hảo giải thích một chút cái gì gọi là…… Trọng sinh.”

Cảm giác như toàn thân thân thể đều bị bại lộ, hệt như trút được gánh nặng thở phì phò, lúc này cậu mới phát hiện không biết từ lúc nào, trên trán đã phủ đầy mồ hôi lạnh.

Trước kia từng có người từng nói qua: Kỷ Xuyên Trình của B thị trẻ tuổi nhưng nhãn thần không hề vì tuổi của anh mà bị ngăn trở, không những vậy năng lực trác tuyệt hiếm có suốt 50 năm trở lại, ánh mắt anh sắc bén mang lại cảm giác áp bách không hợp với tuổi, cũng tuyệt không thua gì các tiền bối tiếng tăm đi trước.

Nhưng là, Cảnh Hạ lại chưa bao giờ tin qua.

Tuy rằng Kỷ Xuyên Trình quả thật tính cách có điểm thanh lãnh, nói chuyện đôi khi độc hiểm, thế nhưng ít nhất hai mươi mấy năm giao tình, Cảnh Hạ chưa bao giờ cảm nhận khí thế mà thiên hạ đồn đãi là “Ánh mắt của mãnh thú săn mồi”.

Hôm nay cậu lại có may mắn thể nghiệm khí thế này.

Nhanh chóng uống một ngụm nước bình tâm lại, Cảnh Hạ nói: “Chính là ý trên mặt chữ a, tôi không thể giải thích rõ ràng được.Mà hiện tại, tôi là muốn nói rõ cho cậu biết hiện tượng này không đơn giản như tưởng tượng như vậy, cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp xuất hiện. Trên thực tế, một ít sinh vật đã bắt đầu tiến hóa.”

Nghe Cảnh Hạ nói, con ngươi đen thâm thúy của Kỷ Xuyên Trình càng thêm ám trầm, anh im lặng không lên tiếng gật đầu, ý bảo đối phương tiếp tục nói tiếp.

“Tôi nghĩ cậu cũng có thể phát hiện, trước cổng chính là một bồn phong thủy vi lệ (*1, nó đang lấy tốc độ kỳ quái – quỷ dị mà suy bại tàn úa. Rõ ràng bây giờ còn là Thịnh Hạ (*2, vậy mà lá cây héo vàng, thân cây chết gục, hơn nữa vỏ cây đều phát nhăn, bong ra. Này chính là theo lời tôi nói chính là – tiến hóa, kết quả đầu tiên đó là thất bại.”

(*1 Cây phong thủy vi lệ – hình lấy từ GG đại thúc:

cây phong thủy vi lệ

(*2 Thịnh Hạ: Tịch nghĩ là đầu hạ đó mà…….

“Mà bên kia, đại đa số cây cối vẫn sinh trưởng thực bình thường, không có quá nhiều biến hóa. Loại này được chúng ta sau này bị gọi là –‘ Tiến hóa giả’ tức không đạt được tư cách được tiến hóa, cho nên không có thành công cùng thất bại. Nga đúng rồi, tên này không phải tôi đặt ra, vẫn là cậu đặt nha.” ( Tịch: khen chồng chắn chơn hả cưng, dth quớ ykKỷ Xuyên Trình ngón tay gắt gao niết tách trà Thanh Hoa, bởi vì cường độ quá lớn, mà phát ra thanh âm chi chi. Thanh mi nhíu chặt, phía sau anh dương quang chiếu rọi lên hắc phác làm nhòe hình ảnh đem lại màu sắc ngả vàng mị hoặc, nhìn qua có điểm mông lung mờ mịt.

Cảnh Hạ vừa uống ngụm trà, chuẩn bị lại tiếp tục nói, liền nghe Kỷ Xuyên Trình bỗng nhiên đánh gãy: “Còn có một loại được xem là tiến hóa thành công. Nếu tôi không đoán sai, đó là giới hạn siêu việt của sinh vật, bất cứ một loài nào có tế bào, cá thể vô bào đều có thể đạt được tiến hóa. Xác xuất thành công nhất định không cao, thế nhưng…… nếu được phân loại như vậy, cái kết sẽ thực thảm khốc.”

Nghe Kỷ Xuyên Trình phân tích, Cảnh Hạ mạnh sửng sốt, phản xạ tính mở miệng nói: “Cậu như thế nào lại biết?”

Nghe vậy, Kỷ Xuyên Trình thần tình càng thêm vài phần phức tạp, anh hỏi: “Tôi hiện tại muốn biết, tương lai có tiến hóa ra loại sinh vật có trí tuệ hay không.”

Bỗng nhiên nêu ra vấn đề này, một cỗ băng lãnh đau đớn mạnh mẽ đâm vào trái tim Cảnh Hạ, khiến cậu ngưng hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại. Tinh thần cậu từ khi vào phòng ngồi xuống tới nay rất trầm trọng, nhìn biểu tình bi thương bất lực của người kia khiến đồng tử Kỷ Xuyên Trình hơi hơi co rụt lại, sau đó liền nghe âm thanh tuấn nhã của người thanh niên xinh đẹp kia nghiến răng nghiến lợi nói:

“Có.”

“…… Không chỉ một loại.”